Xứng Danh Một Đêm Bảy Lần Lang

Chương 31

Edit + Beta: Shim

Cứ thế cuộc sống trở về bình thường, thoáng chốc đã vào đông.

Trường học nghỉ, thư sinh cũng không nhàn rỗi. Cuối năm y nhận được rất nhiều lễ tết của thôn dân, hơn nữa còn tự tay viết mấy chục câu đối mừng xuân tặng mọi người.

Thời tiết càng ngày càng lạnh. Buổi chiều hôm nay thư sinh tặng xong câu đối thì dọn dẹp phòng ốc. Lúc này chợt có bà mai tới gõ cửa.

“Hạ Liên cô nương ở thôn Đan Ngõa bên cạnh, người vừa mới đôi tám, nhan sắc không tồi, gia cảnh cũng khá. Ta thấy rất thích hợp với tiên sinh ngài đây.”

Bà mai vặn vẹo thân mình uống trà thư sinh đưa, trong ánh mắt đầy vẻ con buôn lắm lời tầm phào.

Thư sinh ngây người. Nháy mắt, trong đầu y hiện lên một thân ảnh anh tuấn lại tà mị ngang ngược.

“Ta biết ngài ngại ngùng, cho nên nếu ngài có ý, chuyện này cứ để ta lo, đảm bảo sẽ làm thỏa đáng ha ha… Ôi, tiên sinh, tiên sinh? Là cao hứng quá ha?”

“Hả?” Thư sinh lúc lâu mới lấy lại tinh thần, ngượng ngùng nhìn bà mai, “Vừa rồi bà nói gì?”

Bà mai có chút không hài lòng, “Ôi, ngài đối với chung thân đại sự của chính mình cũng không để tâm! Ta nói Hạ Liên cô nương, nếu ngài vừa ý ta sẽ làm mai cho ngài.”

Nếu là trước đây, thư sinh sẽ không thể không vui.

Nhưng giờ khắc này nhắc tới, trong lòng y mơ hồ có chút bài xích, trái tim liên hồi khó chịu.

Nhưng con người mà, luôn muốn thành gia lập thất, không phải sao?

Thật lâu sau, y mới khẽ gật đầu, “Thế thì phiền bà.”

Bên môi chua xót không ai nhìn thấy.

Bà mai kinh nghiệm nhiều năm, thực sự sắp xếp hôn sự thuận buồm xuôi gió.

Khi đưa bà ta bạc cùng lễ vật tạ ơn, y mới giật mình, hóa ra đầu xuân này mình sẽ cưới vợ.

Ba mươi tháng chạp, sắp giao thừa cho nên dù đêm đã khuya, đèn đuốc vẫn sáng trưng.

Thỉnh thoảng có chùm pháo hoa từ phía nào đó lóe lên, vút về phía chân trời.

Thư sinh ngồi dưới mái hiên, ngắm nhìn bầu trời tối đen cùng ánh sáng náo nhiệt, trong lòng có chút khó chịu.

Y sợ nhất là tất niên, từ khi phụ mẫu không còn, y liền thấy sợ mỗi dịp đoàn viên.

Nhà nhà sum vầy tưng bừng, duy chỉ mình lẻ loi đơn bóng, nếm bữa cơm tất niên lạnh ngắt.

Giao thừa năm ngoái, thư sinh chong đèn đọc sách, thiếp đi lúc nào không biết. Ngày trôi qua như vậy cũng không thấy gian nan.

Nhưng mà hôm nay, không khí náo nhiệt bên ngoài càng khiến lòng y thêm cô tịch.

Hoàng thẩm ở cách vách sai bọn nhỏ sang tặng chút đồ ăn, mấy đứa nhỏ liền ở lại sân nhà thư sinh, lôi kéo y cùng chơi pháo.

Tâm tình đột nhiên ấm áp, thư sinh hào hứng cùng bọn nhỏ vui đùa hồi lâu, chơi đến mệt mỏi thì lấy kẹo đường ra, ngồi dưới mái hiên kể chuyện xưa.

Hoàng thẩm tới tìm, bọn nhỏ đã ngáp ngắn ngáp dài, tung tăng theo gót mẫu thân, cáo biệt tiên sinh ra về.

Thư sinh nhìn bọn họ biến mất trong đêm tối, bi thương lại lần nữa dâng lên.

Đêm lạnh như băng, một bông tuyết rơi xuống đầu vai. Vài hạt tuyết bay bay, rồi mưa tuyết lặng lẽ đổ xuống.

Cái lạnh xâm lấn da thịt, thư sinh đành quay lại phòng sưởi ấm.

Y thở dài, lặng lẽ nhìn chút sương trắng tiêu tan. Hóa ra tri kỉ với mình, từ năm này sang năm khác cũng chỉ có mình mình thôi.

Thư sinh tìm sách ngồi vào bàn, lấy lò than sưởi chân, cố áp chế trống vắng trong lòng, bắt đầu giở sách.

Nhưng đọc thế nào cũng không vào, lật giở vài tờ đều không nhớ rõ ra sao.

Nếu có lang ở đây, chắc chắn hắn sẽ nghĩ ra rất nhiều trò vui. Cho dù không có cái gì mới mẻ, lang nhất định sẽ ấn thư sinh lên giường, hai thân thể quấn quýt kịch liệt triền miên, như thế không thể nào buồn tẻ.

Không! Sao có thể nhớ đến yêu tinh kia cơ chứ!

Đầu xuân không phải sẽ cưới cô nương thôn bên cạnh sao? Về sau sinh một đôi trai gái, sẽ không còn cô đơn nữa. Không thể nghĩ đến con lang kia, không thể!

Nhưng lúc này, nụ cười xấu xa cùng cơ thể nóng rực của hắn cứ quanh quẩn trong đầu y, ngay cả dáng vẻ hắn ngồi xổm cho gà ăn cũng làm thư sinh nhớ nhung phát điên.

“Đồ yêu tinh chết tiệt, đồ lang sói vô sỉ!”

Thư sinh siết chặt nắm tay gằn giọng.

Một hàng lệ xẹt qua trong đêm tuyết, y khóc nghẹn ngào nhưng không hiểu vì sao mình khóc.

Rõ ràng mình rất căm hận hắn cơ mà!

“Ngươi dám mắng ta?”

Một tiếng hừ lạnh vang lên trên đỉnh đầu.

Thư sinh nhất thời đông cứng, da thịt trên mặt như nóng cháy. Trong một khắc này, y như hóa đá, im bặt, đình chỉ hô hấp.

Y ngẩng đầu, một cái đuôi sói buông thả trên không. Mà kẻ đang ngồi trên xà nhà, dù có hóa thành tro y cũng nhận ra!
Bình Luận (0)
Comment