Xung Động

Chương 115

Ta cảm nhận được cơ thể mình đã hoàn toàn tiến vào trạng thái, mà ham muốn của cậu ấy cũng đã bị khuấy động đến không thể kìm giữ, cậu ấy đột ngột thả ra, lùi lại một bước bắt đầu tự cởi quần áo rồi đứng đó chăm chú nhìn vào mắt ta, ngoắc ngoắc ngón tay: “Tới đây a~”

Ta thở khẽ một hơi, vươn người áp môi lên yết hầu cậu ấy, mạnh mẽ mút vào, cậu ấy không ngờ ta dùng chiêu này, kìm không được bật ra tiếng rên rỉ.

“A~” Ta mỉm cười luồn tay trượt dọc theo cột sống cậu ấy, bàn tay dừng lại tại phần hoàn mỹ gợi cảm, mân mê xoa nắn, cậu ấy ban đầu chỉ có ít nhiều phản ứng, càng về sau càng có chút khó nhịn, rốt cuộc chụp lấy cánh tay ta, khẽ nhếch môi cười, kỳ thực là đang cảnh cáo. Ta mặc kệ, chuẩn bị dấn thêm một bước tiến công, đột nhiên cả người bị cậu ấy xô ngã xuống sô pha, liền tiếp theo cậu ấy nằm đè trên người ta, gầm gừ gấp gáp: “Anh tính làm gì hả?”

Bàn tay ta vẫn ương ngạnh vin trên lưng cậu ấy, tiếp tục lần lần xuống dưới, ta cười cười hỏi lại: “Lâu như vậy rồi, còn chưa quen nữa sao?”

Cậu ấy khẽ cắn môi, dằn mình xuống, dùng nửa thân dưới ngầm đe ta – ăn nói cẩn thận.

“Trần Thạc.” giọng gọi tên ta khàn đặc, “Ráng chịu một chút…” Một tay cậu ấy luồn xuống nâng hông ta lên, một tay rờ rẫm bên dưới, vừa tìm được lối vào đã đột ngột nhấn thúc tới! Tuy còn chưa vào trọn vẹn nhưng cũng đủ khiến ta hoảng hồn hớp không khí, gắng gượng nén xuống tiếng kêu suýt bật ra, cậu ấy ngừng lại, có chút khẩn trương nhìn ta chăm chăm, ta trừng mắt nhìn lại, mất một lát mới có thể miễn cưỡng cười lạnh: “Mẹ nó cậu điên hả…”

Ai ngờ được cậu ấy kích động đến vậy, ta siết chặt nắm tay đang muốn thụi cho cậu ấy một đấm, chầm chậm nhích người lùi lại, Trịnh Diệu Dương lập tức ghìm chặt lấy ta: “Đừng.”

“Rồi tôi tính sổ với cậu!” Ta hung hãn mắng, “Mẹ nó cậu còn dám làm bừa, tôi sẽ…” cậu ấy đã lại áp tới, động tác lần này vô cùng dịu dàng, vừa nhấn tới vừa dùng tay âu yếm ta, ta biết hôm nay cậu ấy thật sự hưng phấn.

Cậu ấy không ngừng xoay chuyển góc độ trong cơ thể ta, tìm kiếm tư thế khiến đôi bên cùng có thể đạt được khoái cảm tột độ. Đau đớn qua đi là cảm giác gì ta và cậu ấy đều rõ ràng, cũng như hai ta đều đã quá quen với lối chinh phục, chiếm hữu điên cuồng… ban đầu là khuấy động nhiệt tình lẫn nhau, mà càng công kích mãnh liệt càng khiến chúng ta không thể kiềm chế. Những tiếng rên rỉ trầm thấp không ngừng bật ra, trí não chỉ còn chất đầy dục vọng rực lửa, không còn một mặt nạ nào khả dĩ che đậy, giây phút này, tất cả nơi chúng ta như thể đều trở nên trong suốt, thứ cảm giác đan quện gắn kết độc nhất này rất nhanh đẩy chúng ta chạm đỉnh cao trào.

“Mau…”

Hình ảnh trước mắt gợi cảm đến vậy, Trịnh Diệu Dương buông thả hoàn toàn sự căng thẳng, toàn thân phục tùng theo cảm xúc phóng túng nguyên thủy, cậu ấy giao ra chính bản thân mình, ta cũng hầu như mất trí, lập tức chìm đắm.

“A…” Dư vị giằng co chừng hơn mười giây, chúng ta cùng gục xuống thở dốc, nửa ngày không nhúc nhích nổi. Chờ tới khi tỉnh táo lại, ta quyết định chớp nhoáng, co chân đạp cậu ấy lăn xuống thảm.

Cậu ấy lười biếng nằm bẹp dưới đất, coi như thức thời, không mở miệng cự cãi.

Ta chống tay ngồi dậy, nhoài người xuống chẹn cổ cậu ấy: “Lần sau cậu còn dám làm bừa như thế nữa, coi chừng tôi không khách khí đâu!”

Đáp lời thật đểu giả: “Hôm nay nếu anh còn sức trả thù, tôi tình nguyện tiếp~”

Ta đanh mặt: “Đừng có nói cứng vậy, cậu nghĩ tôi yểu vậy sao? Bao nhiêu năm rồi, sao còn chưa học được biết điều nhỉ?” Ta trượt khỏi sô pha, đè lên cậu ấy, có người biết ngay không ổn, khẽ nhíu mày: “Gặp quỷ.”

Ta vừa cười vừa cúi xuống: “Sao hả? Hối hận ha? Hừ, trễ rồi.”

“Trần Thạc, công việc quan trọng hơn a, anh làm gì ham chơi vậy?” Còn giả bộ chính kịch dạy dỗ ta.

“Công việc?” Ta lắc đầu, “Sếp tôi bữa nay duyệt cho nghỉ rồi~”

“Gã sếp của anh thiệt là ngu mà~”

Tái chiến mấy hiệp, thẳng đến khi bại cả đôi bên, mất nhiều hơn được. Tới lúc tỉnh lại chỉ thấy toàn thân đau rần, còn Trịnh Diệu Dương vẫn đang nằm gối trên cánh tay ta ngủ say như chết, ta thầm than trong bụng: hôm nay đọc báo cáo mà không lộn chỗ nào cũng coi như kỳ diệu rồi.

Kỳ thực ta và cậu ấy lâu nay vẫn luôn tiết chế trong sinh hoạt, đàn ông miệt mài quá cũng không có lợi, nhưng chúng ta đều là loại không làm thì thôi, hễ đụng tới là cỏ khô bốc lửa~ Nói chung ta phải thừa nhận, hầu hết những lần như vậy đều là không kiềm chế được. Bản thân ta không phải là một người dục vọng quá mạnh, Trịnh Diệu Dương cũng có tính ưa sạch sẽ, “thói xấu” trong sinh hoạt của chúng ta thì vô số, nhưng một khi nói động tới nhau, đôi bên giằng co đến phát chán, không ai chịu thỏa hiệp, rốt cuộc thà tự sửa luôn cho xong.

Có tiếng gõ khẽ ngoài cửa phòng, ta đẩy cái thân người bên cạnh ra, mặc quần vào ra mở cửa, đã đoán được là ai. Đứng dựa cạnh khung cửa, ngăn con bé chạy vào trong: “Muốn gì đây?”

“Dương Dương có ở trỏng không? Con tìm Dương Dương.” Giọng điệu rất nghiêm trang khiến ta cũng bật cười, “Con muốn hỏi Dương Dương bữa nay có tiễn con đi trường không.”

Con bé nhón chân, rướn đầu ngó ngó sau lưng ta, sau rồi bắt đầu cố tình cúi cúi, tính chạy vào trong: “Con nhìn thấy Dương Dương rồi nha, trên giường kìa, để con vô thức dậy~”

Thường ngày ta chưa từng để con bé nhìn thấy “Dương Dương” ngủ trên giường ta. Hôm nay coi như ngoại lệ đi, con bé chạy tót vào phòng, nằm bò bên mép giường lay lay cậu ấy.

“Có phải con heo đâu, sao còn chưa dậy chớ~” Con nít phê bình đặc biệt không nương tay.

Trịnh Diệu Dương từ lúc ta rời giường đại khái đã tỉnh, cậu ấy lười biếng mở mắt, ngồi dậy, làm bộ nhìn nhìn con bé một hồi rồi ngạc nhiên trầm trồ: “Mặc đồ đẹp vậy đi kiếm người ta a?”

“Dì Mary mới mua cho con đó~” Bộ dạng đắc ý y chang nhà họ Trịnh, hớn hở xong lại hăng hái tính kéo chăn ra, “Dậy đi dậy đi mà~”

Ta hơi giật mình, vội sải bước tới ngăn Trần Dương lại, ôm lấy con bé bế bổng lên, tuy nói dáng người Trịnh Diệu Dương rất tuyệt, nhưng Trần Dương còn chưa tới tuổi có thể tự do thưởng thức cơ thể người khác phái a, có vài hình ảnh quả là không thích hợp với con nít.

Ta bế con bé ra ngoài, vừa đi vừa nghe nó hỏi: “Chừng nào con đi trường? Ngày mai được không?”

Chừng hơn mười phút sau, Mary ôm riết Trần Dương không chịu rời, so ra còn bịn rịn hơn với bất cứ cái túi xách đồ hiệu nào của cô ấy, ta đứng coi một lớn một nhỏ mùi mẫn cũng thấy có chút buồn cười. Trịnh Diệu Dương xuống lầu, đã khôi phục tinh thần dồi dào khoan khoái, chiến tích đêm qua xem bộ không ăn nhằm gì. Cậu ấy bước tới bàn ăn, tiện tay cầm luôn miếng sandwich kẹp giăm bông ta đang ăn dở trên đĩa.
Bình Luận (0)
Comment