Xung Động

Chương 19

Tóm lại, sự tình cũng không đến mức hỏng bét như đã tưởng, bất quá giờ nghĩ lại ta vẫn không khỏi rùng mình. Về tới biệt thự Hải Cảnh, vừa vào phòng tắm xối nước lạnh lên người, cảm giác bỏng rát trên da thịt một lần nữa nhắc nhở ta tất cả những gì vừa trải qua hoàn toàn là sự thật. Ngay thắt lưng còn bầm tím xanh một mảng, từ gò má phải tới sát cằm thì hơi sưng tấy.

Quấn khăn tắm ngang eo, ta định trở về phòng ngủ thì chuông cửa reo. Ta thảy hộp cao dán xuống bàn để ra mở cửa.

Vừa thấy mặt ‘khách’ ta đã bật cười: “Tin tức nhanh nhạy gớm, tính tới sớm an ủi người bị hại hả? Sao lúc ấy không thấy cậu thò mặt ra hiện trường cứu người?” vừa chọc cậu ta, ta vừa quay lưng bỏ ra quầy bar nhỏ rót hai ly Brandy: “Uống chút không?”

Tằng Vỹ Kỳ không khách sáo nhận lấy ly rượu: “Anh biết thế rồi lại còn~ Tôi là chuyên gia đâm lưng, nhặt xác a~”

“Khiêm tốn gớm.”

“Hê hê, làm nào để tụi nó tóm được vậy? Còn nói tôi xui, xem ra anh đen hơn tôi nhiều!” A Kỳ ngồi xuống đối diện, vắt chéo chân, cười cười: “Đừng có nói anh hy sinh vì nghĩa à nha, nói tới nói lui, anh với Trịnh Diệu Dương làm quái gì có cái nghĩa nào.”

“Cậu ta mà chết, chủ tịch Trương tha cho chúng ta hả?”

“Thì vậy a, vụ bắt cóc lần này hại tôi cuống cuồng.”

“Chung quy vẫn phải có người theo chịu tội thay cậu ta, để cậu ta một mình ngang nhiên đối đầu với bọn ấy, chúng ta cũng hết đường ăn nói a.” Ta chậm rãi nhấp một ngụm rượu.

“Nói không sai, có điều Trần Thạc anh xem ra chưa bao giờ chịu giơ lưng hứng đạn cho ai a~”, thấy ta không đáp, cậu ta tự nhún vai lảng qua chuyện khác: “Chú Lai đến tìm tôi, nghe tin anh và Trịnh Diệu Dương bị bọn Uy Hổ bắt, ổng hoảng muốn tong cái mạng già, tung cả mấy trăm người rải thảm tìm kiếm khắp Hồng Kông, còn tụi cớm coi như được xem xã hội đen choảng nhau, ngồi rung đùi hỉ hả dữ. Bất quá, cuối cùng vẫn bị Trụ Phong ra tay trước, chắc anh cũng đoán được hả, trên xe Trịnh Diệu Dương có máy phát tín hiệu.”

“Cậu ta ranh mãnh hơn tôi tưởng.”

“Vậy mới nói cướp người đừng cướp cả xe. Bọn nhãi băng Uy Hổ cuối cùng vẫn chết vì ngu!”

“Sắp tới phải tới gặp chú Lai mới được.”

“Có kế hoạch mới à?” A Kỳ cũng là một người nhạy cảm, muốn qua mặt cậu ta một mình hành động không dễ chút nào, nhìn vẻ lo lắng ngày càng hiện rõ trong mắt cậu ta là biết. Xem ra tình hình giậm chân tại chỗ hiện nay cũng khiến cậu ta nôn nóng không ít.

“Cũng không tính là kế hoạch mới, có điều trò hề bắt cóc lần này khiến tôi nhận ra vài điều; Trụ Phong dù mạnh đến mấy cũng không thể ngừa được những tổ chức vốn luôn ẩn thân giấu mặt. Trụ Phong ở ngoài sáng, đám băng nhóm nhỏ lẻ nấp chỗ tối, lại không trực tiếp đáng ngại… tóm lại kẽ hở trăm đường, muốn đề phòng cũng không được.”

“Anh định dùng lại bọn sừng cũ ở khu ngầm?” A Kỳ kinh ngạc trợn mắt.

“Cậu biết tôi mà, cần đến thì gì cũng phải tận dụng thôi.”

“Trần Thạc, anh có chắc để Trịnh Diệu Dương không giám sát hay nhúng tay vào hành động của anh nữa không?”

“Tôi sẽ nghĩ cách.”

“Trước giờ đâu thấy anh làm vụ nào không ăn chắc vậy.”

“Chưa gặp đối thủ xịn thôi.” Ta cười cười: “Đi thông báo cho Liêu Kinh nhé, xong rồi cậu cùng tôi đi gặp Lai Chính Mạt.”

“Ờm. À phải, thằng Liêu Kinh, vừa nghe tin mấy người mất tích, nó cũng làm một trận tanh bành loạn ngậu hết cả.”

“Liêu Kinh đúng là nóng thật, nhưng nắm đấm ra trò lắm, có cơ hội tôi nhất định phải để cậu ta ra mắt hoành tráng mới được.”

Đột nhiên lại có tiếng chuông cửa, A Kỳ bật cười chọc: “Bữa nay anh được ái mộ dữ dội a~”

Ta ra mở cửa, chờ bên ngoài lại là Trịnh Diệu Dương mặt mày lạnh tanh cùng một người đàn ông lạ mặt.

“Chào Trần tiên sinh, tôi là bác sĩ tư Thành Bỉ Đắc.” người đàn ông trung niên nhỏ con thân thiện chìa tay phải ra, “Tôi tới khám cho anh.”

Hai chữ “Không cần.” thật không sao nói ra miệng được, rốt cuộc ta đành gật đầu: “Cảm ơn.”

Liếc mắt sang Trịnh Diệu Dương: “Ngồi đi.”

“Anh đang uống rượu à?”

“Ừm, Brandy, sao ạ?”

Vị bác sĩ cười cười, tỏ ý không có gì đáng ngại: “Đừng uống nhiều quá là được.”

A Kỳ lựa ngay lúc này để chen một câu: “Nghe nói rượu có thể làm tan vết bầm với giảm đau a~”

“Cũng không phải cách khoa học đâu.” Bác sĩ Thành nhã nhặn đáp, còn Trịnh Diệu Dương im lặng, liếc mắt nhìn A Kỳ.

Tất cả cùng ngồi xuống sô pha, Trịnh Diệu Dương vẫn không nói câu nào, chỉ tiện tay cầm ly rượu ta uống dở trên bàn nước, uống một ngụm cạn sạch. Hành động của cậu ta mới thật tự nhiên, như thể ta và cậu ta thân quen sâu sắc lắm, ta cũng coi như không thấy.

Trên khóe miệng cậu ta cũng bầm đỏ mấy vết, nhưng không nghiêm trọng, xem ra cũng là hạng lì đòn. Thừa lúc bác sĩ Thành kiểm tra vết thương ở thắt lưng cho ta, Trịnh Diệu Dương đột nhiên đứng lên, bước tới trước mặt ta, cúi đầu nhìn xuống như Đế vương rồi vươn ngón tay khẽ nâng cằm ta. Kinh ngạc trước hành động này của cậu ta, ta hơi nhíu mày.

Cậu ta vẫn coi như chỗ không người, trầm giọng hỏi: “Sao đây lại sưng…”, đầu ngón tay nhẹ nhàng lần lần trên môi ta, hoàn toàn đột ngột. Cậu ta chợt cúi xuống sát bên tai ta, giở ngay thủ đoạn đen tối sở trường: “Tôi quyết định từ nay sẽ về ngủ ở Hải Cảnh, vậy là chúng ta cùng đường, chí ít xuống nhà xe cũng chào hỏi được đôi câu, đỡ phải để anh nghĩ mình không tội tình gì mà toàn chết lây với tôi. Ở chung một nhà, anh cũng quậy tôi được kha khá a, đỡ khỏi tốn công đường xa về tận đây chỉ để ăn đòn. Anh thấy phải không a?
Bình Luận (0)
Comment