Xung Động

Chương 62

Đả kích đột ngột khiến ta chấn động đến mụ mị, cho đến khi tỉnh trí lại, ta đứng dậy đi lại trong phòng, thực sự chưa hết bàng hoàng.

Không đúng, tuyệt đối không đúng! Cậu ấy sẽ không tự ý quyết định mà không giải thích với ta một lời, cậu ấy biết rõ làm vậy càng không bao giờ khiến ta cảm kích. Trịnh Diệu Dương, mẹ kiếp cậu đang tính toán gì hả!?

Ta hung hăng đấm cửa hét lớn: “Cho tôi gặp Trương Thủ Huy!”, lại đạp cánh cửa lần nữa, “Ra đây Lai Chính Mạt, ra đây cho tôi!”

Lai Chính Mạt xuất hiện thật, ông ta bày ra bộ mặt thản nhiên, nói: “Trần Thạc, cậu trật tự một chút, nghĩ tình nghĩa trước kia, tôi khuyên cậu bình tĩnh đi.”

“Nhốt tôi như chó thế này các người hả dạ lắm hả?! Tôi nói cho ông biết, tôi không chịu thua dễ thế đâu, mẹ nó các người nghĩ đơn giản quá đấy!” Đột nhiên không sao khống chế được cơn giận dữ, dù biết nổi giận tuyệt đối không phải điều nên làm, nhưng lúc này ta thực sự nhịn không được, “Các người gạt Trịnh Diệu Dương chuyện gì phải không? Phải không hả?!”

“Cậu tin tưởng Trịnh Diệu Dương thật.” Ông ta trỏ trỏ ta đầy hàm ý, “Trước kia cậu đâu có tin bất cứ ai. Còn nữa, tôi cũng nói để cậu hay, hôn lễ tiến hành hoàn toàn bình thường, chúng tôi không hề nhúng tay.”

Nghe những câu này từ miệng ông ta, ta càng rối loạn hơn, vì ta biết… ông ta không nói láo.

“Vậy còn nhốt tôi ở đây làm gì?” Ta vằn mắt, “Trần Thạc này có thứ gì uy hiếp được Trương Thủ Huy một tay che trời nữa? Các người cũng thấy rồi đấy, tôi không có giá trị gì hết! Hiểu không hả? Ông nói đúng lắm, tôi quả nhiên đã tự đánh giá mình quá cao rồi.”

Ông ta nhìn ta chằm chằm một hồi lâu, rốt cuộc buông một câu: “Ngày mai Ông sẽ đến.” nói xong thì nghênh ngang bỏ đi.

Ta gần như suy sụp ngã xuống sô-pha, đột nhiên cảm thấy từ ngày đầu tiên gặp Trịnh Diệu Dương, bánh răng số phận mình đã trật hoàn toàn khỏi quỹ đạo, nhãn quang, thân thể… đến cả bản chất cũng dần dần thay đổi đến mức không thể cứu vãn. Nghiền nát lẫn nhau, dằn vặt lẫn nhau, mặc kệ không một ai tình nguyện mà lao vào không biết mệt mỏi. Đến tận cùng, không những vẫn không hề biết đối phương thực sự toan tính những gì, thậm chí chính bản thân mình cũng mất phương hướng…

Ngày hôm sau ta được gặp Trương Thủ Huy đúng như mong muốn. Không có gì thay đổi, nhưng lập trường, hoàn cảnh, vị thế đã hoàn toàn khác trước. Diễn vai đối thủ của hạng cáo già này, ngù ngờ một giây cũng lĩnh đủ.

“Xem ra tước đoạt tự do của một con sói cũng là một kiểu hạ nhục, nhìn cậu xem, còn ra thể thống gì đâu?” Ông ta châm chọc đầy ác ý.

Ta cúi đầu nhìn lại mình, sơ-mi phanh gần hết nút, tay áo xắn xộc xệch, quần nhăn nhúm như dưa muối, hai chân gác trên bàn trà, tóc tai có lẽ đã bị vò đến không nhìn ra hình dạng gì, cằm một mảng lún phún, lôi thôi nhếch nhác kinh khủng, quả thực có thể lết ra đầu đường Paris làm xiếc đến nơi.

“Chủ tịch Trương đối đãi với tôi chu đáo vậy, quần áo chỉnh tề đón ông xem ra không xứng. Chuyện trí trá kiểu ấy tôi không ưa làm.” Đã muốn diễn thì phải diễn cho trọn màn, chường một nụ cười vô lại kiểu mẫu trên môi, ta lập tức thành công trong việc khơi dậy lửa giận của ông ta. Thực tình nhìn vẻ mặt ông ta từ khi vừa đẩy cửa vào ta đã đoán được… tình thế chuyển biến xấu rồi.

“Trò vặt đối phó với cậu không xong. Suýt nữa ta quên cậu không phải ai khác mà là Trần Thạc, trợ thủ đắc lực nhất một thời của ta. Nhưng một tên cướp, một gã gián điệp thương nghiệp vậy, làm sao chỉ vì một gã đàn ông khác mà suy bại đến mức này?” Ông ta bước tới đứng cách ta vỏn vẹn nửa mét, giương cặp mắt khinh miệt nhìn ta từ trên xuống dưới: “Ta nghi ngờ, rất rất nghi ngờ, phải chăng cậu đối với Diệu Dương… không, với Trụ Phong… có ý đồ gì?”

“Ông có lý do để tin như vậy đấy.”

“Nếu lúc này ta giết cậu, Diệu Dương phát khùng lên, ta cũng dẹp không được nó. Mà nếu ta thật buông tha cậu, thì cậu sẽ trở thành nhược điểm duy nhất, và đáng sợ nhất của nó. Ngẫm lại, sẽ có bao nhiêu người vì chuyện của hai người mà đánh giá Trụ Phong và Thành Nghiệp bằng con mắt khác? Ta không hy vọng người thừa kế Trương Thủ Huy này đích thân chọn lựa còn có nhược điểm, huống chi lại là thứ nhược điểm nguy hiểm, chí mạng như cậu. Ta tuyệt đối không cho phép.”

Ông ta đã hạ quyết tâm đối phó ta, đã coi ta là mầm họa lớn, ông ta một mặt chỉ muốn nhanh chóng trừ hậu họa, mặt khác vẫn phải kiêng dè phản ứng của Trịnh Diệu Dương, Trương Thủ Huy còn chưa định trắng trợn ra tay.

“Ông định làm gì tôi đây?” Ta tận lực mượn vẻ ngoài lạnh nhạt để che giấu sự bất an trong lòng.

“Cậu phải sống, vì ta không muốn mạo hiểm, nhưng cậu sẽ được sống không bằng chết, đục khoét mục ruỗng tất cả khí phách, cao ngạo của cậu, chỉ có một Trần Thạc suy bại đến cùng cực mới có thể khiến Diệu Dương khinh bỉ.” Ánh mắt Trương Thủ Huy lúc này điên cuồng đến bệnh hoạn, nhưng khóe miệng ông ta vẫn giữ nguyên nụ cười nhạt cố hữu.

Ta bỏ hai chân khỏi bàn trà, đập bàn đứng bật dậy, chỉ thẳng vào mũi Trương Thủ Huy: “Ông coi chúng tôi là chó lợn chắc?! Nắm quyền sinh sát để nghĩ ra thứ thú vui ghê tởm này hả? Hôm nay tôi nói cho ông hay: ông không có quyền quản cả tôi lẫn Trịnh Diệu Dương, chuyện giữa tôi và cậu ấy, ông căn bản không hiểu, cũng không một ai hiểu! Mẹ kiếp chúng tôi không phải quân cờ trong tay ông! Muốn giết thì giết, bày ra lắm trò thế này, tôi ngấy tận cổ rồi!” Này coi như xấc xược nhất trong tất cả những lần “xấc xược” với ông ta, thì đánh bạc đi, chỉ có như vậy mới không quên mình còn đang sống đây.

“Trần Thạc! Mày dám làm càn trước mặt tao?! Mày chán sống chứ gì?!” Ông ta hùng hổ quát, chớp mắt đã móc ra một khẩu súng lục chĩa thẳng vào trán ta.

Đột nhiên nghe “Rầm!!” một tiếng, cửa ngoài bị đạp tung, lực mạnh đến chấn động cả sàn nhà, người bên ngoài xông vào phòng, một đôi mắt đen thẳm chiếu thẳng vào ta, mạch máu toàn thân ta lập tức sôi trào không sao ức chế nổi, ta gắng gượng hít sâu một hơi, bao nhiêu khí thế sẵn sàng hy sinh vừa xong phút chốc bay sạch quá nửa. Thình lình phát hiện ra chính mình giữa thế giới đen tối này cư nhiên vẫn còn một người để lưu luyến.

Lúc này, Trịnh Diệu Dương đã đảo mắt nhìn sang tư thế nguy hiểm của Trương Thủ Huy, ánh mắt nóng rực không chút tin tưởng.

Đến giờ Lai Chính Mạt mới chạy xộc vào phòng, trán đầm đìa mồ hôi, cuống cuồng giải thích: “Hắn theo ông tới đây, chúng tôi ngăn không được…”

Cậu ấy hoàn toàn không để ý ông ta, chỉ trừng mắt nhìn chằm chằm Trương Thủ Huy rồi gầm lên: “Bỏ súng xuống! Ông… thả anh ấy ra ngay lập tức!”

Bình Luận (0)
Comment