Xung Động

Chương 79

Ham muốn giữa ta và Trịnh Diệu Dương luôn luôn vượt xa khả năng tưởng tượng của chúng ta, chúng ta quá giống nhau mà cũng quá bất đồng, trong vòng kịch liệt mâu thuẫn lẫn hòa hợp, chúng ta chỉ càng không ngừng đối chọi, cho đến khi ta và cậu ấy cùng đạt được sự cân bằng cần thiết. Cậu ấy cười khổ: “Coi bộ ở đây cũng không thiếu người rảnh rỗi.”

Vừa cài lại khuy áo bị Trịnh Diệu Dương vô ý cởi ra, vừa ra mở cửa.

Cảnh tượng bên ngoài khiến ta có chút ngạc nhiên, vị quản gia với khuôn mặt bài Tây xuất hiện, ông ta hơi cúi người, lần này không phải với ta, mà là với người đàn ông đang đứng giữa một đám vệ sĩ đằng sau. Xem ra lính tiền trạm đến rồi, đại tướng cũng tới lúc ra sân thôi.

“Festo tiên sinh, như ngài thấy đấy, chủ nhân chúng tôi gần đây không ở phòng này.”

Chủ nhân ông ta nói hẳn là RandyMo. Người đàn ông kia mỉm cười, bước lên tách khỏi đám người, sắc mặt lạnh lùng ngạo mạn nhìn ta: “RandyMo tiếp đãi em rể chu đáo quá, thật không ngờ a.” Anh ta miễn cưỡng chìa một tay ra: “DaMo Festo, cậu của RandyMo, chúng ta gặp nhau lần đầu nhỉ.”

Đáng tiếc, từ “chu đáo” từ miệng Trịnh Diệu Dương hay gã đàn ông này nói ra đều mang nghĩa tồi tệ. Xem ra tin tức DaMo nắm được về chúng ta so với chúng ta biết anh ta cũng không ít hơn. Rốt cuộc đã hiểu vì sao RandyMo coi DaMo là kình địch, chính vì hai người tuổi tác, tài năng xấp xỉ, mà xét vai vế thì DaMo lại chiếm hết lợi thế, không đề phòng từ giờ, để cục diện đôi bên càng chênh lệch chỉ sợ hậu quả khó lường.

“Hân hạnh, Ben.” Ta chìa tay bắt chặt tay anh ta.

Đột nhiên, ánh mắt anh ta đổi hướng, nhìn ra phía sau ta: “Vị này là…”

Rõ ý muốn ta giới thiệu, đành phải tiếp lời: “Trịnh Diệu Dương, bạn tôi.”

“Cậu ta cũng ở phòng này?” Vẻ mặt anh ta đột nhiên có chút phức tạp, biểu cảm chắc chắn hiếm có trên mặt loại “người thành đạt này.

Trịnh Diệu Dương thấy ánh mắt mọi người dồn về phía mình, cũng bước lên: “Tôi vừa tới hôm nay, hân hạnh, Festo tiên sinh.”

DaMo và RandyMo có đôi mắt rất giống nhau, cùng một màu xanh lục lạnh lùng, nhưng anh ta có phần thâm sâu hơn, pha lẫn một tia mềm mỏng nhạy bén, xem ra là một cao thủ.

“Vậy tôi hy vọng có thể gặp cậu ở bữa tiệc tối hôm nay.”

“Rất vinh hạnh, tôi nhất định sẽ tới.” Trịnh Diệu Dương bình thản đồng ý.

Cậu ấy không đi mới là lạ, đây là một sự kiện cực kỳ quan trọng, có thể nhờ nó để xác định rõ tình huống hiện tại rồi đưa ra phán đoán chính xác nhất. Vốn đã định trà trộn vào, không ngờ lại được chính miệng DaMo mời tới.

Đám người rồng rắn rời đi, có điều hễ nhớ lại ánh mắt của DaMo… thật là bất ngờ.

“Kỳ lạ không?” Trịnh Diệu Dương quay lại hỏi ta, ta biết ý cậu ấy là gì.

“Cậu thấy sao?”

“Phải chờ xem.” Cậu ấy lắc đầu.

“Còn có câu trả lời chính xác hơn được nữa hả?”

“Chỉ biết chắc đây là đường tắt trên trời rơi xuống.” Cậu ấy cư nhiên còn nói giỡn.

“Biến đi~” Ta giơ chân làm bộ đá cậu ấy, một hồi yên lại rồi mới nói: “Tôi cảm thấy sẽ có phiền phức.”

“Để tối hẵng hay, tôi đã bảo anh đừng suy nghĩ nhiều, tôi biết chừng mực.”

“Tôi không hy vọng cậu vì việc của tôi mà rước rắc rối.”

“Sao hả? Còn biết áy náy sao?” Thấy ta không đáp, cậu ấy vừa kéo ta ngồi xuống vừa cười nói: “Anh phải tự biết mình từ đầu mới phải, bất quá anh cứ cuồng chút cũng được, tôi quen quá rồi.”

“Cậu đúng là có bệnh.”

Cậu ấy cười phá lên, ta và cậu ấy, hầu như lúc nào cũng rất tự tin, tự tin đến mức có chút cuồng vọng. Có điều sự đời khó đoán, nếu biết trước bữa tiệc tối sẽ xảy ra biến cố mạo hiểm đến tính mạng, chúng ta chí ít đã đề phòng cẩn trọng hơn, tuyệt đối không dấn thân vào. Kỳ thực có một số việc không thể nói vì số phận, ai không có lúc xui xẻo, chỉ là vượt qua được hay không mà thôi, có điều lần này, thứ ta phải vượt qua lại là thứ tồi tệ nhất.

Tối hôm đó, vốn là ăn vận bảnh bao, tiệc tùng linh đình giữa một đám đông nung nấu đầy tham vọng, không ai ngờ bao nhiêu tình huống liên tục xảy ra. Khi ta đã tiến vào khu vực trung tâm bữa tiệc, liếc một vòng không thấy Trịnh Diệu Dương, trong lòng tự nhiên có chút bất an, chúng ta đã hẹn nhau đúng chín giờ gặp ở đây.

“Hi, uống cùng tôi một ly nhé?” Một cô gái nước ngoài tiến đến, nói bằng giọng đậm âm Pháp.

“Xin lỗi, tôi đang chờ bạn nhảy.” Ta thuận miệng viện một lý do.

Cô gái kia đại khái ít khi bị từ chối, có vẻ rất khó chịu, vừa tiến tới gần vừa cố ý hắt ly rượu trên tay, thấm đầy lễ phục của ta. Ta cũng không có bụng dạ chấp nhất loại tiểu thư đỏng đảnh này, chỉ lạnh lùng bỏ đi, cô ta càng tỏ ra bực tức, giật tay ta kéo lại: “Tôi làm dơ áo anh kìa.”

“Không sao.”

“Để tôi bồi thường cho anh.”

“Tôi nói không sao, cũng không cần cô bồi thường.”

Đang dây dưa, RandyMo đã cầm ly rượu tách khỏi đám đông, miệng nửa cười nửa không tiến tới trước mặt chúng ta: “Xem ra vừa có chuyện hiểu lầm dễ thương ở đây, đêm nay tuyệt vời như vậy, sao không lãng mạn một chút nhỉ? Hân hạnh, tiểu thư Stone.”

Cô gái kia thấy RandyMo làm như quen biết, tự nhiên hơi ngượng ngùng, vội vàng thả tay ta ra, gật đầu bỏ đi.

“Duyên với phụ nữ của cậu thật không tồi, cô ta coi vậy nhưng là con gái nhà đại tư bản công nghiệp đấy.”

“Đừng nói chuyện vô ích nữa.” Ta cũng không khách khí, từ sau khi đánh anh ta, ta càng lúc càng không kiêng nể gì nữa, “Thế nào, có cần giới thiệu tôi với các vị trên dưới, khuếch trương danh tiếng không?”

“Ấy là điều chắc chắn rồi.” Anh ta cười nhạt, “Được rồi, sao không đi chào ông chủ lớn của cậu đã?”

Mắt ta thoáng tối sầm: “Ông chủ?”

“Chủ tịch tập đoàn Thành Nghiệp là khách quý hôm nay a, lần trước cậu còn lấy ông ta ra đối phó với tôi, sao chưa gì đã vội quên tình cũ vậy?”

“Trương Thủ Huy.” Trương Thủ Huy! Ông ta cũng tới đây, lẽ nào ông ta còn chưa buông tha?! Ta không để ý đến RandyMo nữa, lập tức quay lưng lao ra phía hội trường lộ thiên tìm người.

“Thần Thạc!”

Nhìn quanh quất nửa ngày, đột nhiên nghe thấy giọng Trịnh Diệu Dương, ta vội vàng quay đầu lại.





Bình Luận (0)
Comment