Xung Động

Chương 88

“Lái xe đi.” Cậu ấy thảy chùm chìa khóa cho ta.

Một lần nữa lái chiếc xe xa xỉ của Trịnh Diệu Dương phóng đến Trụ Phong, suốt dọc đường cậu ấy chỉ chăm chú nhìn ra ngoài cửa xe, không nói câu nào.

Lên đến văn phòng, ta ngó qua phòng thư ký, hỏi: “Joanna điều đi rồi à?”

“Chậc, vẫn còn nhớ mãi khôn nguôi!” Cậu ấy vừa bấm điện thoại vừa quay lại, “Ông già làm lớn vời cô ta về rồi, kiểu tiểu thư ấy không đi làm được mấy hôm đâu.” Ta chợt nhớ lại khu biệt thự Hoa Viên ngày đó, không khỏi mỉm cười.

Cậu ấy nói qua điện thoại: “Người bao giờ tới? Ừm… triệu tập tất cả thành viên hội đồng quản trị đến công ty đi, phải, ngay lập tức.”

Thấy cậu ấy cúp máy, ta bước lại gần: “Hay đợi mai đã, bọn họ đến rồi, trước tiên cùng xem xét tình hình xem sao.”

“Không cần chờ, bắt đầu ngay hôm nay.”

“Cậu nóng vậy, rồi có người nghĩ Trụ Phong sập tiệm tới nơi.”

“Dùng dằng thêm nữa, sập tiệm thật còn nghĩ gì.”

“Câu này thật chẳng giống từ miệng Trịnh Diệu Dương chút nào, ha, ngộ nhỡ có ngày cậu thất nghiệp thật, tôi cũng không ngại nuôi cơm đâu~”

Cậu ấy bật cười: “Vậy đến lúc đó phải cảm ơn anh cho tôi ngày ba bữa ~”

“Từ từ cảm ơn, vội gì.”

Tổng kiểm soát bộ phận kế toán và nhóm bốn người chuyên trách mang theo một số tài liệu mật tới cùng Trịnh Diệu Dương thảo luận, cậu ấy lập tức dẫn họ vào phòng họp cách âm, ta có ý muốn đi ra ngoài, Trịnh Diệu Dương mắt vẫn nhìn tài liệu, nhưng đã cao giọng gọi: “Trần Thạc, anh ở lại.”

Ta chỉ yên lặng trở về chỗ, kiểm soát viên trưởng từng gặp ta vài lần trong những cuộc họp hội đồng quản trị thường kỳ, những người còn lại cũng lần lượt bắt tay ta chào hỏi: “Trần Thạc.”

Cuộc họp bắt đầu.

“Báo cáo hết những lỗ hổng trong nội bộ ra, không ai được phép quanh co dài dòng.” Trịnh Diệu Dương tuyên bố. Cuộc họp kéo dài qua trưa, không nghỉ một phút nào, thảo luận đến khi tất cả các bộ phận đều thống nhất, đưa toàn bộ giấy tờ liên quan đến từng hạng mục ra để hội đồng quản trị rà soát lại.

“Tôi có một đề nghị.”, một người quản lý cấp cao thấy Trịnh Diệu Dương gật đầu, tiếp tục nói, “Trụ Phong hiện nay vẫn đang hợp tác với Ngân Thuẫn, chủ tịch tiền nhiệm bên đó có quan hệ rất tốt với chủ tịch khu vực Á Châu của tập đoàn Hanh Thông, hai người bọn họ quen biết nhau từ hội mỹ thuật Nhật Bản, nghe nói là bạn bè khá thân thiết. Thực ra chúng ta có thể thử giải quyết vụ này thông qua Ngân Thuẫn, nhờ bọn họ đứng ra hòa giải đôi bên, hiện giờ vấn đề giữa chúng ta và Hanh Thông thực tế đã thành mâu thuẫn, không phải cạnh tranh đơn giản nữa rồi.”, nói một lèo phân tích rất rõ tình lý.

Không rõ vì sao, ta chợt run run, ngẩng đầu nhìn Trịnh Diệu Dương mới phát hiện cậu ấy cũng đang nhìn ta chằm chằm.

“Tôi thấy khá khả thi, chiều tôi sẽ thử liên lạc với Ngân Thuẫn.”

“Không cần thiết phải vậy, tìm biện pháp khác đi.” Trịnh Diệu Dương cư nhiên gạt đi ngay lập tức, ta có chút khó hiểu nhìn cậu ấy, “Tôi cho rằng còn rất nhiều cách khác.”

“Trước khi nghĩ ra cách khác, tôi sẽ thử kế hoạch này đã, việc này không thể chậm trễ, đề nghị mọi người tiến hành gấp.” Ta nói rành rọt từng chữ.

Chúng ta im lặng nhìn nhau một hồi lâu trước mặt mọi người, rốt cuộc, cậu ấy thỏa hiệp.

Buổi chiều ta không đợi “bộ phận truyền tin” báo về, đã trực tiếp đi gặp Phùng Bằng Phi.

“Tiên sinh, ngài không có hẹn trước, chủ tịch Phùng không có thời gian tiếp ngài đâu.” Nữ thư ký trẻ ngăn ta lại.

“Cô gọi cho anh ta, nói Trần Thạc tới tìm, nếu anh ta nói không gặp tôi sẽ đi ngay lập tức.” Ta đặt tay lên mặt bàn trước mặt, bình tĩnh nhìn cô ta.

Cô thư ký do dự một lát, rốt cuộc gật đầu: “Vậy… để tôi gọi thử, ngài chờ một chút.”

Nhìn cô ấy bấm điện thoại, trong bụng ta cũng không yên, trước kia vì sao nể mặt ta, ta và anh ta đều rõ, nhưng lần này giữa đường đụng bom đạn, thực sự ta không hề muốn.

Cô thư ký mỉm cười với ta: “Trần tiên sinh, chủ tịch Phùng nói ngài lên phòng khách lầu ba đợi một lát, chủ tịch đang tiếp khách hàng, chưa ra gặp được.”

“Làm phiền.” Ta lập tức vào thang máy lên tầng ba.

Lâu, rất lâu, chừng hai tiếng đồng hồ không hề có động tĩnh, ta vẫn ngồi chờ, rất ít người có thể khiến ta mất đi tính nhẫn nại, lần này cũng không ngoại lệ. Không biết anh ta cố ý phủ đầu ta, hay thực sự không ra được, ta nghĩ khả năng thứ nhất lớn hơn nhiều.

Cho đến khi cánh cửa gỗ dày của phòng khách bị đẩy mở, Phùng Bằng Phi xuất hiện trong bộ Âu phục màu trắng, bốn mắt nhìn nhau, anh ta cười đầy hàm ý: “Để cậu đợi lâu.”

“Không sao, tôi gần đây cũng khá nhàn hạ.” Ta ôn hòa đáp, có việc cầu cạnh, thái độ cũng khó làm cao.

Cách một mặt bàn dài, anh ta ngồi xuống đối diện với ta, ánh mắt ôn hòa lấp lóe, bộ dạng như đang vô cùng nghi hoặc.

“Tìm tôi… có việc sao?”

Trần Thạc ta cũng là loại vô sự quyết không lên điện cầu Tam Bảo, Phùng Bằng Phi và ta qua lại không tính là ít, đời nào không rõ.

“Nghe nói Phùng lão tiên sinh cùng với tập đoàn Hanh Thông có quan hệ thâm giao, lần này tôi thay mặt Trụ Phong tới đây mong Ngân Thuẫn đứng ra giúp hòa giải trận chiến thương nghiệp này.” Ta nói thẳng vào chủ đề.

“Cậu thẳng thắn thật, lần này Trụ Phong thừa nhận không biết lượng sức rồi sao?”

“Nói vậy cũng được.” Ta đứng lên, “Xin hỏi chủ tịch Phùng có đồng ý giúp chuyện này?”

“Ngân Thuẫn có thể được gì?” Phùng Bằng Phi cười nói.

“Mọi thứ trong khả năng của chúng tôi.”

“Chà, là cậu quá mạnh miệng hay Trụ Phong quá mạnh miệng vậy? Trần Thạc, hiện giờ cậu đủ tư cách đại diện cho Trụ Phong phát ngôn sao? Trịnh Diệu Dương giao cho cậu nhiệm vụ khó nhằn vậy, cậu vẫn sẵn sàng đứng đây sắm vai người xui xẻo hả, đáng lắm sao?” Anh ta cũng chậm rãi đứng dậy, khẽ cười nhìn ta, “Đến Ngân Thuẫn đi, Trần Thạc.”
Bình Luận (0)
Comment