Ánh đèn sáng chói, ngọn đèn rạng rỡ.
Hai bên thảm đỏ bảo vệ làm tròn phận sự trông coi, e sợ fans ở bên ngoài quá mức nhiệt tình tạo thành hỗn loạn. Phóng viên đã sớm lắp xong máy quay, chiếm cứ vị trí tốt nhất, ở sau lưng là tiếng hét chói tai của các fans, cho dù là các phóng viên thường xuyên ra ngoài chụp hình lỗ tai cũng có chút chịu không nổi, các làn sóng tiếng hô vang lên không ngừng.
“AAAAAAAAAAAA! Thần bảo bối nhìn tôi! Thần bảo bối đẹp trai nhất!”
“Nhóm KY đẹp nhất!”
“Trường Mệnh! Từ Trường Mệnh, em làm khoá trường mệnh cho anh!”
Nhà người ta là cổ vũ, fans nhà này thì làm khoá trường mệnh. Phóng viên nghe thấy quay đầu lại nhìn, lập tức cười ra tiếng, đằng sau hắn là một fans đeo khẩu trang tay giơ một cái khoá trường mệnh to lớn lên, hăng hái lắc lư, lục lạc ở bên dưới khoá trường mệnh vang leng keng, trong nháy mắt tựa như không phải là bầu không khí thảm đỏ nữa.
Phóng viên lấy lại tinh thần, nhìn về phía cuối thảm đỏ, bốn vị tiểu thịt tươi phong cách không giống nhau đang dẫm lên thảm đỏ đi đến. Tiếng hét hai bên thảm hưng phấn tới chạm nóc, phóng viên thầm nghĩ, cũng không lạ, bốn vị này là được chọn debut ra từ trong tiết mục “Phải xuất sắc”. Đây là tiết mục tổng hợp lựa chọn người ưu tú, mùa năm nay có thể nói là mọi người đều biết đến, cả mùa hè này từ phố lớn đến ngõ nhỏ đều nghe thấy tin tức của “Phải xuất sắc”, ngắn ngủn hai tháng, ba vị trí đầu có thể coi như một đêm thành danh
Vận may này thật khiến mấy người ngụp lặn trong giới mãi không hot ghen tị tới đỏ mắt
“Bốn vị đang đi ở trên thảm đỏ chắc hẳn mọi người cũng không xa lạ, cho tôi nghe sự nhiệt tình của các bạn nào ~” Nữ MC duy trì bầu không khí hoạt động, giọng nói còn chưa dứt, tiếng thét chói tai của fans hâm mộ hai bên thảm đỏ đập vào mặt, nữ MC trên mặt cười tươi, giới thiệu: “Hoan nghênh nhóm KY đẹp trai và đầy tài nghệ. Hoan nghênh hoàng tử nhỏ đơn thuần Hứa Thần! Hoan nghênh hắc mã Từ Trường Mệnh!”
Cùng với giới thiệu của nữ MC, bốn vị trên thảm đỏ chia ra vẫy tay với fan ở hai bên. Nhóm KY là hai người, đi ở phía ngoài cùng bên phải, hai người am hiểu sáng tác âm nhạc, tuổi trẻ cá tính. Hứa Thần ở chính giữa dáng người hơi thấp một chút, mái tóc ngắn mềm xoã tung, đôi mắt sáng long lanh, vừa cười hai bên có lúm đồng tiền nho nhỏ, giống như là hoàng tử bé đơn thuần không biết khó khăn của nhân gian.
Từ Trường Mệnh đứng ở ngoài cùng bên trái, tuổi chừng hai mươi, không giống với Hứa Thần tính tình trẻ con, Từ Trường Mệnh ngũ quan lập thể, tóc chỉnh đốn gọn gàng ngăn nắp, lộ ra cái trán trơn bóng, ánh mắt hẹp dài, nhìn thấy cái gì, hơi nhướng lên, trong mắt lộ ra vài phần lười biếng vui vẻ, cả người trở nên tươi sáng.
Cô gái giơ khoá trường mệnh nhìn thấy Từ Trường Mệnh, khoá trong tay càng vãy hăng hơn, chuông lục lạc đinh đinh đang đang vang lên vung lên trên mặt cũng không quan tâm.
Khoé miệng Từ Trường Mệnh mang theo tươi cười, nhấc chân đi tới, một tay nắm lấy khoá trường mệnh to lớn trong tay cô gái đó, thanh âm trong trẻo trong tiếng người huyên náo: “Sống lâu trăm tuổi, đừng nện vào bản thân.”
Cô gái phát ngốc một giây, lúc phản ứng muốn đưa ra khoá trường mệnh cho cậu, chỉ thấy được bóng lưng thần tượng rời đi, ánh mắt có chút ảo não nhưng nhiều hơn là hưng phấn, khoá lắc lư trong tay, nghĩ đến lời dặn dò của idol, thu hồi vui vẻ lớn tiếng cổ vũ cho thần tượng.
Tối nay là lễ trao giải Bách Hoa, trực tiếp toàn bộ hành trình.
Từ Trường Mệnh vừa bị chậm lại, ba người đồng hành đã đến chỗ bảng kí tên. Cậu cũng không vội, thong dong đi qua tiếp nhận bút kí tên, bị nữ MC trêu chọc, cậu cười cười, liền theo ba người khác đi vào phòng nghỉ ngơi.
“Chảnh cái gì mà chảnh, mình nó có fans, thích chơi trội ghê.” Hứa Thần không hề hạ thấp âm thanh bất mãn của mình, giống như không sợ người khác nghe thấy.
Ánh mắt Từ Trường Mệnh quét qua, không nói gì.
Bị xem nhẹ, Hứa Thần càng bất mãn, châm chọc nói: “Người nào đó thi đấu thăng cấp cũng không biết động tay chân gì, thật sự coi mình là Hắc Mã—”
“Được rồi không nói nữa.” Người đại diện Lưu Quân nói một câu, mang theo Hứa Thần trực tiếp vào phòng nghỉ ngơi, về phần Hứa Thần trong sớm ngoài tối mỉa mai Từ Trường Mệnh, Lưu Quân ngay cả khách khí qua loa trên mặt cũng không có.
Tiết mục “Phải xuất sắc” năm nay đại bạo, nhóm KY cầm giải nhất, Hứa Thần đứng thứ hai, vốn người đứng thứ ba nhân khí tiếng hô rất cao bị bóc phốt, Từ Trường Mệnh nhân khí bình thường trái lại lúc này được nhiều người bỏ phiếu vào trận chung kết, cầm được giải ba. Nhưng xuyên suốt chương trình, Từ Trường Mệnh biểu hiện bình thường, lại không có tài hoa như KY cũng không có duyên khán giả như Hứa Thần, kết thúc chương trình cũng chỉ ký với một công ty nhỏ không cùng đẳng cấp với Tinh Xán giải trí – công ty hiện tại của KY và Hứa Thần, vừa rồi Hứa Thần mắng không chỉ mặt đặt tên, KY bên cạnh cũng là người nhà, Từ Trường Mệnh trợ lý nhỏ của cậu, Lưu Quân căn bản không đặt ở trong mắt.
Hành lang thoáng an tĩnh.
Trợ lý Tiểu Chu vụng trộm liếc nhìn Từ Trường Mệnh, nhỏ giọng bất mãn nói: “Anh Từ, Hứa Thần kia nói anh như vậy, anh không tức sao?”
“Phòng anh ở chỗ nào?” Từ Trường Mệnh không trả lời Tiểu Chu.
Tiểu Chu vừa nghe cũng không nhiều lời, chỉ là trong lòng nghĩ anh Từ cũng quá tốt rồi, lăn lộn trong vòng giải trí, bị người người ta châm chọc không trả lời cũng phải có chút uất ức.
——
Biệt thư Nam Sơn Kinh Đô.
Phòng khách ánh đèn sáng rọi, bảo mẫu ở cửa nghe thấy tiếng xe, mở cửa, nhận lấy cặp công văn trong tay người đàn ông từ trên xe xuống.
“Thiếu gia.”
Người đàn ông được gọi là thiếu gia chẳng qua hai mươi bảy hai mươi tám, dáng người cao gầy lộ ra bộ dáng vô cùng gầy. Người đàn ông gật đầu, thanh âm nhã nhặn nói: “Ông nội đâu? Còn chưa nghỉ ngơi?” Nói xong đi vào phòng khách.
TV trong phòng khách đang vang lên, thanh âm nhịp điệu nhạc trẻ vui vẻ truyền trong phòng khách, ông lão ngồi trên sofa đang chăm chú nhìn chằm chằm vào TV, không giống như là tiêu khiển, ngược lại giống như đang nghiên cứu.
Nghe thấy động tĩnh, nhấc mắt nhìn qua cháu trai, cười ha hả vẫy tay: “Lâm Uyên, nhanh qua đây, xem ti vi với ông.”
Người đàn ông này, cũng chính là Quý Lâm Uyên, nghe vậy ngồi xuống, mắt nhìn nội dung TV có chút kinh ngạc, hẳn là tiệc tối gì đó, trên sân khấu người thanh niên trẻ tuổi trang điểm xinh đẹp đang nhảy múa, Quý Lâm Uyên liếc nhìn liền thu hồi ánh mắt, anh không có hứng thú với mấy cái này.
“Ha ha, thật sự là một người bảo thủ.” Quý Hướng Hà nhìn hiểu hiện của cháu trai, cười ha ha, trêu ghẹo nói: “Nghe nói người đang diễn trên sân khấu năm nay nổi lắm mấy đứa trẻ các cháu đều thích xem, bọn Tiểu Ngọc thường xuyên nhắc đến.”
Tiểu Ngọc là bảo mẫu trong nhà.
Quý gia tuy nhà lớn, nhưng phong cách khoan dung thoải mái, bình thường Quý Hướng Hà cũng thích tâm sự với người trẻ tuổi nên còn biết nhiều hơn một người thật sự trẻ tuổi là Quý Lâm Uyên.
“Cháu cũng không hiểu rõ chuyện minh tinh trong giới giải trí” Quý Lâm Uyên giọng điệu nhã nhặn giải thích.
Quý Hướng Hà cũng biết tính nết của cháu trai, không tiếp tục trêu ghẹo, ánh mắt hiền lành, chậm rãi nói: “Lâm Uyên, còn nhớ chuyện cưới vợ ông từng nhắc với cháu không? Người tìm thấy rồi.” Ánh mắt không khỏi nhìn về phía ti vi.
Quý Lâm Quyên nhìn theo ánh mắt ông, đúng lúc một ca khúc kết thúc, người thanh niên trang điểm vẽ mắt màu sắc sặc sỡ, mở to ánh mắt ngập nước, cắn môi, lộ ra nửa bả vai mượt mà, người xem hoan hộ một trận, Quý Lâm Uyên nhanh chóng thu hồi ánh mắt, đau đầu ngay thẳng nói: “Ông nội, phong kiến mê tín không thể tin.”
“Lời ông Vương của cháu nói phải tin. Ông nội hiện tại chỉ còn lại cháu là người thân, cháu muốn ông người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh sao? Nửa năm qua, cháu gầy đi nhiều quá, mặt cũng trắng đến mức — ông nội cũng không muốn làm người cổ hủ, nhúng tay vào cưới xin của cháu, nhưng muốn cháu mình toàn mạng ông nội chỉ có thể làm ông nội xấu.” Quý Hướng Hà hạ quyết tâm khuyên nhủ cháu trai cưới vợ, đừng thấy trên mặt cháu trai nhã nhặn dễ nói chuyện, thực chất trong xương cố chấp, thực sự không được ông một khóc hai náo loạn cũng được.
Quý Hướng Hà đánh bài thân tình, nữ MC trong TV công bố giải người mới xuất sắc nhất, ánh đèn lần lượt đảo qua từng người được đề cử.
[Giải thưởng người mới xuất sắc nhất— Từ Trường Mệnh]
MC trong TV kéo dài âm cuối, treo đủ tò mò của quần chúng mới đọc ra tên người đoạt giải.
Quý Uyên Lâm đang đau đầu làm sao giải thích với ông nội mấy loại phong kiến mê tín như “xung hỉ”, “bát tự vượng cháu” không thể tin, chính là ông nội hưng phấn vỗ mu bàn tay anh, vui vẻ ha ha nói: “Vậy mới tốt, Lâm Uyên nhanh nhìn, chính là người này, tên cũng may mắn, Trường Mệnh Trường Mệnh, cũng không phải sống lâu trăm tuổi sao, cháu xem chàng trai này lớn lên có tinh thần sức sống, số phận quả nhiên tốt…”
Ống kính quay cận cảnh.
Từ Trường Mệnh mặc bộ vest thoải mái vừa người đứng dậy, mắt nhìn Hứa Thần ngồi bên cạnh, ánh mắt híp lại, cười lộ tám cái răng. Hứa Thần nhìn thấy liền giận tím người, người mới một đêm thành danh còn chưa từng trải qua rèn luyện trong vòng giải trí, chưa luyện được giấu kín vui buồnvốn giả bộ không thèm quan tâm cũng không diễn nổi nữa, đôi mắt lộ rõ ghen ghét và phẫn nộ đã bóp méo khuôn mặt đơn thuần, cho dù rất nhanh kịp phản ứng lại, nét mặt trên mặt thực sự là rất khó nhìn.
Từ Trường Mệnh đã lên sân khấu.
Bên ngoài TV, Quý Lâm Uyên nhìn thanh niên cười tủm tỉm trong màn ảnh, trong mắt không tự giác cũng mang theo vui vẻ.
“Lâm Uyên, ông Vương của con đã nói, Trường Mệnh bát tự tốt, vận may thịnh vượng, với bát tự của con thật sự là thịnh vượng lẫn nhau…” Quý Hướng Hà nhìn thanh niên trong TV lộ ra nụ cười hài lòng, quả thật là càng xem “cháu dâu” này càng hài lòng, khí chất hào phóng tự nhiên cũng tốt.
“Ông nội.” Quý Lâm Uyên đưa chén nước cho ông đang liến thoắng, ấm áp nói: “Chuyện cầu hôn này, cháu tự làm cũng được.”
Quý Hướng Hà giật mình, kịp phản ứng, cười ha hả nói: “Không phải mê tín phong kiến sao?”
“Truyền thống văn hoá cần kế thừa.” Quý Lâm Uyên ngồi ở trên sofa, cười dịu dàng, không hề xấu hổ hay lúng túng vì tự vả, dáng vẻ hờ hững, nhìn về phía thân ảnh trong TV đang thẳng tắp cúi người nói cảm ơn fans rồi xuống sân khấu.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Nội dung chính ngọt ngào, rắc một chút sự nghiệp vòng giải trí.