Trương Yên ngoài trừ công việc ra, làm người rất dễ gần, từ trước giờ chưa từng lấy cái danh đạo diễn lớn ra làm giá.
Ông vừa nói như vậy, hai vị ngồi trên sofa đều đứng dậy, vội vàng cười nói: “Chào đạo diễn Trương, là việc nên làm.”, “Không vất vả, có thể thử vai là vinh hạnh.” Tuy trong lòng có thể sớm chửi má nó rồi, nhưng ở trước mặt đạo diễn Trương vẫn là giữ lại một chút ấn tượng tốt, lần này không thể hợp tác, lỡ còn có lần sau thì sao?
Hai người đại diện thấy thế, khách khí hai câu, liền mang theo nghệ nhân nhà mình về, chỉ là trong lòng mọi người nghĩ, Từ Trường Mệnh này thật sự không biết sủa tiếng chó, im lặng không tiếng động lấy được nhân vật, sẽ không phải Uông Linh dùng quan hệ? Nhưng nhân mạch của Uông Linh cũng chỉ có thế, tay không thể nào duỗi đến được bên này của đạo diễn Trương.
Quay đầu không khỏi oán trách nghệ nhân nhà mình, vừa rồi vì cái gì không lên đầu tiên. Lại để cho tiểu tử này đoạt tiên cơ.
Ngôi sao nhỏ tuổi vẻ mặt phiền muộn, đừng nhắc nữa.
Đợi người đi hết, trong phòng nghỉ dư lại mấy người Từ Trường Mệnh. Uông Linh đã từ trạng thái khiếp sợ lấy lại tinh thần, lúc này không có thời gian nghĩ Từ Trường Mệnh làm sao nhận được nhân vật, trước thảo luận hợp đồng với đạo diễn Trương mới hoàn thành, giấy trắng mực đen trong lòng cô mới yên tâm.
Còn lại không có chuyện gì của Từ Trường Mệnh nữa, cậu ngồi trên sofa, nhìn chị Linh và giám chế Phùng thảo luận hợp đồng.
Uông Linh làm việc nói chuyện dịu dàng ngọt ngào, nhưng trên phương diện công việc vẫn cố gắng dựa vào lý lẽ tranh thủ, Từ Trường Mệnh làm nam ba phúc lợi nên có vẫn phải tranh thủ giành được lợi ích lớn nhất, thái độ sẽ không khiến cho đạo diễn Trương và giám chế Phùng phản cảm. Giám chế Phùng cũng coi như là một nửa người làm ăn, cũng không phải đối thủ của Uông Linh, cuối cùng cười đồng ý giá tiền Uông Linh đưa ra, trợ lý ở bên cạnh sớm đã sửa xong hợp đồng, hai phe chính thức kí kết.
“Tiểu Dư bên này xử lý việc riêng, ngày 7 tháng 11 khởi quay, chi tiết cụ thể sẽ gửi đến trên tay mọi người.” Đạo diễn Trương nhìn hợp đồng đã kí thở ra một hơi, nói chuyện cũng mang theo tươi cười, lúc theo Phùng Hải ra khỏi cửa, còn nói với Từ Trường Mệnh: “Về giảm thể trọng, tận lực gầy một chút.”
Trong kịch bản tiểu hoàng đế bù nhìn bị nhiếp chính vương hạ dược, thân thể gầy yếu, bản thân Từ Trường Mệnh không mập, nhưng cách ốm yếu còn chênh lệch một khoảng.
Từ Trường Mệnh gật đầu, nghĩ đến cái gì đó lộ ra nụ cười. Vợ cậu thật sự rất gầy, chỉ là mập một chút mới tốt, hiện tại quá yếu rồi.
Lúc này còn chưa kết hôn, Từ Trường Mệnh đã không cần mặt mũi ở trong lòng bao che khuyết điểm “cưng chiều vợ”.