Xung Hỉ (Trọng Sinh)

Chương 115

Lý Phượng Kỳ dắt ngựa, cùng Diệp Vân Đình trở về phủ Đô Đốc.

Dọc theo đường đi không ít bá tánh tò mò nhìn hai người đi qua, nhịn không được châu đầu ghé tai khe khẽ nói nhỏ.

“Vương gia đối xử với Vương phi cũng thật tốt, con ma kia nhà ta đến trâu cũng chưa từng dắt cho ta.” Đây là hâm mộ.

“Ai nói không phải, nghe nói hiện giờ sự tình lớn nhỏ đều do Vương phi làm chủ đấy. Cũng là Vương phi có năng lực.”

“Thật sao? Vậy Vương gia chẳng phải là cái kia……” Có người nghe xong lộ ra nụ cười chế nhạo, hạ giọng mới nói hai chữ kia ra khỏi miệng: “…… Sợ vợ?”

Mọi người nghe vậy nhìn thân ảnh đi xa, nghĩ hung hãn như Vĩnh An Vương vậy mà cũng sợ vợ, liền đều hi hi ha ha cười làm một đoàn.

Lý Phượng Kỳ tất nhiên không biết thanh danh sợ vợ của hắn đã lan truyền trong bá tính, hắn cùng Diệp Vân Đình vừa đến phủ Đô Đốc, liền thấy đám người Chu Liệt Khương Thuật ra đón, hiển nhiên là vừa nghe nói tin tức về Dương Bất Vĩ, tới dò hỏi tình huống.

“Đi vào rồi nói.” Diệp Vân Đình xuống ngựa, cùng Lý Phượng Kỳ sóng vai đi vào.

Vào thính đường, uống ngụm trà nhuận giọng, mới nói: “Chư vị muốn hỏi gì thì hỏi đi.”

Y sở dĩ về doanh trại quân đội, cũng là nghĩ trước giờ có rất nhiều quan viên tướng lĩnh giao hảo với Dương Bất Vĩ, hiện giờ công thẩm có thể cho các bá tính một công đạo, nhưng rất nhiều quan viên tướng lính trong thành lại chưa rõ nội tình, không khỏi ngày sau để lại khúc mắc, việc này nhất định phải nói rõ ràng với bọn họ.

“Dương Bất Vĩ kia rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Chu Liệt mở miệng đầu tiên, trước khi xảy ra chuyện, Vương phi còn đang thương nghị với hắn vấn đề an trí lưu dân.

Làm sao mới đi ra ngoài một chuyến, Dương Bất Vĩ không chỉ có cấu kết với Ân gia, mà còn muốn gϊếŧ Vương phi?

Hắn tuy rằng vẫn luôn biết giữa Dương Bất Vĩ và Vương phi có chút khúc mắc, lại không nghĩ phía sau sẽ liên lụy ra những việc này. Dương Bất Vĩ là quân sư, tuy rằng cùng bọn họ lên chiến trường không nhiều lắm, nhưng lúc trước khi tình thế gian nan, mọi người cũng là giao tình cùng vượt qua gian khổ.

Khương Thuật cũng nghĩ trăm lần không ra: “Dương Bất Vĩ sao lại phản bội Vương gia?”

Những tướng lĩnh còn lại tuy không mở miệng, nhưng thần sắc cũng đều nghi hoặc. Quen biết với Dương Bất Vĩ ngần ấy năm, bọn họ như thế nào cũng không muốn tin Dương Bất Vĩ thế nhưng sẽ cấu kết với phản đảng, phản bội Bắc Cương.

Tình hình như thế là rơi vào trong dự kiến, Diệp Vân Đình bỏ bớt đi việc trong mộng, đem hành động sắp tới của Dương Bất Vĩ nói hết cho bọn họ nghe.

Từ chuyện Hắc Cửu lẻn vào Vị Châu, lại đến Dương Bất Vĩ đạt thành nhất trí với Hắc Cửu, mấy lần mưu đồ bí mật đều từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ mà nói ra.

Y biên lý do phát hiện ra Dương Bất Vĩ sinh dị tâm: “Ám vệ vốn là chú ý tới Hắc Cửu lẻn vào, ta không biết Hắc Cửu lẻn vào có mục đích gì, nên vẫn luôn sai người âm thầm nhìn chằm chằm, lại không nghĩ sẽ phát hiện ra Dương Bất Vĩ làm phản.”

Mấy tướng lĩnh nghe xong, hai mặt nhìn nhau một lúc lâu, sôi nổi thở dài.

Nhưng rốt cuộc ai cũng không mở miệng cầu tình cho Dương Bất Vĩ, giao tình là giao tình, trước mặt bằng chứng, bọn họ vẫn là không nói câu gì.

Lý Phượng Kỳ không nhìn được dáng vẻ này của mấy người, nhưng nhớ một đời này Dương Bất Vĩ cũng chưa có cơ hội gây tai họa cho Huyền Giáp Quân, cho nên mấy tướng lĩnh mới có thể nhớ tình cũ, liền ghét bỏ mở miệng đuổi người: “Nếu các ngươi còn nhớ tình cũ, vậy chờ giờ Thân đi đưa tiễn đi.”

Thật ra hắn không hảo tâm muốn người đi tiễn đưa Dương Bất Vĩ như vậy, chỉ là Dương Bất Vĩ hiện giờ đã thành tù nhân, oán giận trong lòng nhất định sẽ không thèm che giấu mà phát tiết ra, kêu mấy tên tướng lĩnh này đi xem, cũng có thể làm cho bọn họ biết bộ mặt thật của Dương Bất Vĩ, miễn cho về sau trong lòng lưu lại khúc mắc.

Mấy tướng lĩnh nghe vậy, chần chờ một chút vẫn là đáp ứng.

Chờ mấy người đi rồi, Diệp Vân Đình mới nhịn không được ngáp một cái, một buổi sáng đều xử lý việc ở ngoại thành, lại cùng Dương Bất Vĩ đấu trí đấu dũng, y không kịp ăn cơm trưa, cũng chưa kịp nghỉ ngơi gì, thả lỏng xuống mới cảm thấy mỏi mệt.

Lý Phượng Kỳ thấy thế nói: “Còn một canh giờ nữa mới đến giờ Thân, ta kêu hạ nhân bày cơm, ngươi ăn rồi ngủ chút nhé?”

Diệp Vân Đình suy tư một chút, lại lắc đầu: “Trước bày cơm đi, nghỉ trưa thì thôi, đợi chút ta đi rửa mặt. Chuyện ngoại thành còn chưa bình ổn, phải mau chóng nghĩ ra cách mới được.”

Thấy y như thế, Lý Phượng Kỳ chỉ có thể sai người bày cơm trước.

Ăn cơm xong, hạ nhân dọn chén đũa đi, Diệp Vân Đình lại ngáp một cái, chuẩn bị đi rửa mặt.

Mới vừa đứng dậy đã bị Lý Phượng Kỳ kéo tay, hắn kéo y đến bên giường nhỏ cạnh cửa sổ ấn ngồi xuống: “Mệt nhọc liền nghỉ một chút.”

Người nói chuyện trầm mặt, nhìn thập phần không cao hứng. Rất có dáng vẻ Diệp Vân Đình lại không nghe lời, hắn liền phải tự mình động thủ.

“……” Y chỉ phải cởϊ áσ ngoài nằm xuống giường, lại ngẩng đầu lên hỏi: “Ngươi không ngủ sao?”

Lý Phượng Kỳ dịch góc chăn cho y, đem quyển sách Diệp Vân Đình thường dùng để ký lục ý tưởng lại đây, nói: “Ta nhìn ngươi ngủ.” Dứt lời, lại nhịn không được bổ xung một câu: “Tinh thần ta rất tốt, cùng ngươi lăn lộn ba bốn lần vẫn còn đủ, không cần nghỉ trưa.”

Nói xong ý vị thâm trường nhìn Diệp Vân Đình, như là chờ y không ngủ được, hắn liền có cớ đem người đè nặng một phen.

Diệp Vân Đình: “……”

Ước chừng đã quen Lý Phượng Kỳ da mặt dày, Diệp Vân Đình mặt không biểu cảm mà nhắm mắt lại, nói: “Ta ngủ.”

Nói xong quả nhiên không để ý tới Lý Phượng Kỳ nữa.

Lý Phượng Kỳ câu môi cười khẽ, nhân cơ hội khẽ hôn một cái lên trán y, chọc cho người dưới thân lông mi run rẩy, mới cười nhẹ nói: “Ngủ đi, đến canh giờ ta gọi ngươi.”

Trông canh giờ, đến đầu giờ Thân, Lý Phượng Kỳ gọi người dậy.

Ước chừng là vì hao phí quá nhiều tinh lực, một giấc này Diệp Vân Đình ngủ thật sự say, khi Lý Phượng Kỳ gọi y vẫn còn chút mê man, đôi mắt đều không mở ra được.

Lý Phượng Kỳ mang áo ngoài tới mặc vào cho y. Thấy y vẫn là vẻ mặt khốn đốn, lại đi lấy khăn ấm lau mặt cho y: “Còn muốn ngủ sao? Nếu không ngươi cũng đừng đi, một mình ta đi cũng không ngại.”

“Không được, ta phải đi xem.” Diệp Vân Đình vỗ vỗ mặt, mở to hai mắt, miễn cưỡng xốc lại tinh thần: “Đi thôi, chúng ta cùng đi.”

Lý Phượng Kỳ thấy thế bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ có thể theo y ra cửa.

Ra tới bên ngoài, bị gió lạnh thổi một cái, một chút buồn ngủ còn sót lại liền biến mất vô tung vô ảnh.

Khi hai người tới quảng trường ở ngoại thành, nơi đó đã biển người tấp nập, bị bá tính tới nghe thẩm vây chật như nêm cối.

Dương Bất Vĩ cùng với mấy người khác đều bị trói gô, đang quỳ gối ở giữa bị các bá tính phỉ nhổ.

Tào Nghị Nhân đã tới trước một bước, việc ở ngoại thành là do hắn chủ lý, lúc này công thẩm tự nhiên cũng giao cho hắn, Diệp Vân Đình cùng Lý Phượng Kỳ ngồi xuống bên trái bàng thính. Ngoài bọn họ ra, các tướng lĩnh có chút giao tình với Dương Bất Vĩ đều tới.

Bởi vì hai người xuất hiện, trong đám người một trận xôn xao.

Dương Bất Vĩ mặt đang không biểu cảm, nghe thấy tên hai người liền giãy giụa xoay người lại, cao giọng hô: “Vương gia! Ta không phục!”

Lý Phượng Kỳ thần sắc lạnh lùng: “Ngươi không phục? Cấu kết phản đảng là ngươi chính miệng thừa nhận, ngươi còn muốn giảo biện như thế nào?”

“Phải, là ta cấu kết với Ân thị, nhưng đó đều không phải là bổn ý của ta, ta là bị buộc bất đắc dĩ!” Ánh mắt Dương Bất Vĩ đảo qua các tướng lĩnh có mặt tại đây, như bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng: “Những năm gần đây, ta vì Bắc Cương cúc cung tận tụy, mấy lần cùng Vương gia vào sinh ra tử. Không có công lao cũng có khổ lao, nhưng Vương gia lại bởi vì tư tâm, muốn cho Vương phi thay thế vị trí của ta!”

Gã liệt kê từng cái Lý Phương Kỳ bất công với gã từ sau khi Diệp Vân Đình đến Bắc Cương: “Vương gia xử sự bất công, bảo ta phải nhịn như thế nào?! Nếu không bị xa lánh chèn ép lặp đi lặp lại nhiều lần, ta gì đến nỗi đi cậy nhờ Ân thị?!”

“Vậy nên ta không phục! Ta cấu kết với Ân thị không sai, nhưng đó là bị buộc bất đắc dĩ! Dùng người duy thân chính là tối kỵ, Vương gia liền một chút sai cũng không có sao?”

Dương Bất Vĩ khàn cả giọng, chữ chữ khấp huyết. Tuy rằng đầy miệng ngụy biện, nhưng tư thế kia lại phảng phất mình mới là người vô tội.

Nếu Lý Phượng Kỳ bị gã ngụy biện vào tròng, vậy ngày sau cái thanh danh dùng người duy thân liền chạy không thoát, thậm chí đến thanh danh của Diệp Vân Đình cũng sẽ bị liên lụy, sẽ tiêu hết tâm huyết mấy ngày nay của y.

Nhưng Lý Phượng Kỳ sao có thể để gã thực hiện được?

Hắn ánh mắt lạnh lùng, trấn an vỗ vỗ Diệp Vân Đình đang muốn mở miệng phản bác, đứng dậy đi đến gần Dương Bất Vĩ: “Ngươi cảm thấy bổn vương muốn để Vương phi thay thế vị trí của ngươi?”

Dương Bất Vĩ cứng cổ: “Chẳng lẽ không phải sao? Vương gia nơi chốn đều lót đường cho Vương phi, mà ta chỉ là đá kê chân cho Vương phi thôi.” Gã nói xong, ánh mắt ác ý nhìn về phía những người khác: “Hôm nay là ta, ngày sau có thể là những người khác đang ngồi đây.”

Lý Phượng Kỳ lại cười nhạo một tiếng, đảo qua mọi người sắc mặt khác nhau, chậm rãi nói: “Vương phi còn chưa tới Vị Châu, đã cùng ta nội ứng ngoại hợp, đoạt được mỏ vàng của Ân gia. Sau khi tới Vị Châu, Tây Hoàng tới phạm, vì phối hợp với kế sách tiêu diệt Tây Hoàng của ta, không màng đến an nguy của bản thân, nghĩ ra cách dồn bá tính ra ngoại thành. Lại vì để yên ổn dân tâm, làm gương cho binh sĩ mà quỳ một ngày một đêm, sau đó mới có mười vạn quân lính Tây Hoàng bị diệt, mà bá tính trong thành không hề bị thương vong đến tính mạng. Ngoại địch lui bước, trong thành lại còn lưu dân chịu khổ nạn tuyết, y lại tự xuất tiền túi tổ chức chế y phường, thu dụng lưu dân. Chế tạo gấp gáp ra hai lô quần áo mùa đông, đều cung cấp cho trong quân, lại không thu một đồng tiền nào. Còn cả việc xây dựng ở ngoại thành này…… Từng vụ từng việc đều có Vương phi xuất lực.”

Hắn rũ mắt nhìn về phía Dương Bất Vĩ: “Ngươi cảm thấy đây là chắn đường của ngươi? Là bổn vương cố ý để Vương phi thay thế vị trí của ngươi?”

“Vương gia cần gì phải sủy minh bạch giả bộ hồ đồ? Vương phi không có quan chức trong người, theo đạo lý cũng không thể từ sĩ, hành động hiện giờ, không phải đều là Vương gia dốc hết sức duy trì hay sao?” Dương Bất Vĩ cắn chặt răng giọng căm hận nói.

Lý Phượng Kỳ nghe vậy xuy một tiếng, thần sắc khinh miệt: “Chu Liệt, ngươi tới nói, Vương phi lập bằng đó công lao, nếu là luận công ban thưởng, nên thưởng như thế nào?”

Không đề phòng bỗng nhiên bị điểm danh, Chu Liệt suy tư một lát nói: “Đây đều là công lớn, ấn theo quy định trong quân, nếu là tiểu tướng bình thường không có phẩm chức, bằng vào những công lao này, trực tiếp đề bạt làm từ đô úy tam phẩm cũng là được. Ngoài thăng chức quan, còn có bổng lộc thưởng bạc tương ứng.”

Lý Phượng Kỳ gật đầu, nhìn về phía mọi người: “Nhưng Vương phi lập bằng đó công lớn, lại chưa từng muốn ban thưởng nửa phần.”

Không có thăng chức, càng không có thưởng bạc. Thậm chí còn cho không không ít tiền bạc.

“Theo như lời ngươi nói, những thứ đó là chắn lối của ngươi?” Lý Phượng Kỳ mắt lạnh bễ nghễ, trầm giọng chất vấn: “Nếu đổi thành ngươi, có phải lại có thể lấy cớ bổn vương thưởng phạt bất công, mà cấu kết với phản đảng hay không?”

Dương Bất Vĩ môi run rẩy, sắc mặt chợt tái nhợt.

Nghe Lý Phượng Kỳ nói, gã vậy mà vô pháp cãi lại.

Nhưng Lý Phượng Kỳ lại không dừng lại như vậy: “Ngươi đã có tâm làm phản, vậy cho dù bổn vương làm gì ngươi cũng có thể tìm cớ phản bội. Huống chi, nếu ngươi bất mãn với việc làm của bổn vương, luôn có thể nói thẳng, vì sao lại muốn bắn lén gϊếŧ người, thậm chí còn kéo lưu dân vô tội xuống nước?”

Hắn không lưu tình chút nào chọc thủng bộ mặt giả dối của Dương Bất Vĩ: “Vậy nên tất cả chỉ là ngươi tìm cớ cho tâm tư của mình mà thôi.”

Cả người phảng phất bị lột trần phơi dưới ánh nắng chói chang mà nướng, Dương Bất Vĩ thần sắc hôi bại, lại vô pháp oán trời trách đất như lúc trước.

Các tướng lĩnh giao hảo với gã ở đây, vốn nghe gã nói trong lòng ít nhiều cũng có chút tiếc hận cho gã, cảm thấy Dương Bất Vĩ chỉ là nhất thời mới đi sai đường. Nhưng nghe Lý Phượng Kỳ nói một phen xong, lại cân nhắc đến việc làm của Dương Bất Vĩ, sắc mặt liền dần dần thay đổi.

Vương gia nói không sai.

Nếu Dương Bất Vĩ cảm thấy bất công, luôn có thể cùng Vương gia lý luận. Vương gia xưa nay không phải người  không nghe được lời can gián khó nghe.

Vả lại phản bội thì phản bội, nhưng thủ đoạn của Dương Bất Vĩ lại thật sự bỉ ổi, vì quy phục Ân gia, thế nhưng có ý định khơi mào tranh đấu trong lưu dân, tạo thành nhiều thương vong như vậy. Gã có bất bình, nhưng lưu dân tội gì?

Nói đến cùng, chỉ là chính gã tư tâm quấy phá mà thôi.

Mà nhờ Vương gia nhắc nhở, bọn họ mới ý thức được mấy ngày nay, Vương phi trả giá vì Bắc Cương thế nào.

Những chuyện đó phàm là do những người bọn họ làm, Vương gia tuyệt đối sẽ không không có nửa phần ban thưởng như vậy, nói đến cùng chỉ vì Vương phi với Vương gia là người một nhà, tình cảm lại thâm hậu, mới có thể không cầu phong thưởng, dốc hết tâm huyết chỉ vì Bắc Cương và bá tính mưu phúc lợi thôi.

Nếu không có phong thưởng, làm sao có thể nói tới chặn đường hay lót đường thế kia.

Bọn họ ngược lại nên cảm kích Vương phi đã cống hiến mới đúng.

Mấy vị tướng lĩnh tâm tư phức tạp khôn kể, lại cố kỵ còn đang công thẩm không thể tùy tiện mở miệng. Mà bá tính đến chờ phán xét lại không cố kỵ nhiều như bọn họ, sôi nổi hướng Dương Bất Vĩ phun nước miếng, mắng khó nghe.

Bọn họ nghe không hiểu những thứ phức tạp, nhưng bọn họ lại nghe đến minh bạch, Vương phi làm nhiều chuyện tốt như vậy, thế nhưng không có nửa điểm ban thưởng, này rõ ràng là ăn lỗ nặng. Nếu đổi là bọn họ, bọn họ cũng sẽ không làm việc ngốc bậc này!

Nhưng Dương Bất Vĩ này lại còn trả đũa bôi nhọ Vương phi, thật sự là không biết xấu hổ!

Trong lúc nhất thời các bá tính xem xét xử tình cảm quần chúng xúc động phẫn nộ, thuận tay nhặt đá vụn trên mặt đất ném vào người Dương Bất Vĩ.

Dương Bất Vĩ cúi đầu, trong lòng tràn đầy không cam lòng, nhưng việc đã đến nước này, đã không còn bất kỳ cơ hội vãn hồi nào nữa, gã thần sắc đồi bại, trong đầu vang vọng từng lời Lý Phượng Kỳ nói, nghĩ, nếu gã không nóng vội như vậy, hoặc lại cẩn thận hơn một chút, vậy sẽ không thay đổi thành dáng vẻ hôm nay……

Nhưng bất luận gã nghĩ thế nào, sự tình đều đã thành kết cục đã định, không thể sửa đổi.

Dưới sự hối hận cùng không cam lòng thật sâu sắc, Dương Bất Vĩ bị ấn xuống mặt đất, phía sau đao phủ giơ cao đao lớn, giây lát bổ xuống……

Làm trò trước mặt mọi người, Dương Bất Vĩ, ba tên tử sĩ, cùng với bốn tên lưu dân gϊếŧ người cùng nhau bị xử quyết. Thi thể bọn họ không ai để ý tới, cuối cùng bị quân tốt liệm lại qua loa, ném ra bãi tha ma ở ngoại thành.

Trải qua một chuyện này, Vĩnh An Vương và Vĩnh An Vương phi ở trong tiếng hô của bá tính càng cao, mà các tướng lĩnh vốn đến để tiễn đưa Dương Bất Vĩ, giờ này ít nhiều gì cũng minh bạch lý do Vương gia cố ý muốn bọn họ tới “tiễn đưa”, chỉ sợ là đã sớm đoán được tâm tư chưa nói ra miệng của bọn họ.

Ngoài Chu Liệt và Khương Thuật, mấy người còn lại ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cuối cùng do do dự dự tới gần, chắp tay với Diệp Vân Đình, sắc mặt hổ thẹn: “Vương phi vì Bắc Cương làm lụng vất vả. Ngày sau phàm là chỗ nào cần người, ta chờ mặc người sai phái.”

Võ tướng tính tình ngay thẳng, tuy rằng có chút tâm tư nhỏ, nhưng nhận sai cũng nhanh. Diệp Vân Đình cũng không để ở trong lòng, nghe vậy chắp tay trả lễ: “Vậy ta liền cảm tạ trước, sau này chắc chắn sẽ không khách khí với chư vị.”

Thấy y không khúc mắc gì, mấy người đều âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi. Vốn còn muốn cùng Vương phi hàn huyên vài câu, nhưng cuối cùng chỉ có thể tìm cái lấy cớ, nhanh như chớp chạy mất.

_

_________

Mấy chương này đọc lủng củng thật. Tớ sửa mãi mà nó vẫn cứ thế nào ấy. Nhưng mà thôi mọi người dùng tạm đi vậy, mấy chương này dài quá.

Bình Luận (0)
Comment