Xung Hỉ (Trọng Sinh)

Chương 127

Trừng mắt nhìn dải lụa màu vàng sáng kia hồi lâu, Hàn Thiền mới tiến lên, tháo nó xuống.

Trải phẳng dải lụa ra có thể nhìn thấy ám văn hình rồng thập phần tinh tế phía trên, có ba cạnh là xơ vải, hiển nhiên là cũng như gã, trực tiếp xé từ vạt áo xuống.

Người có thể làm việc này, ngoài Lý Tung ra gã không nghĩ đến ai khác.

Hàn Thiền rũ mắt nhìn sợi vải trong lòng bàn tay, suy tư Lý Tung rốt cuộc là phát hiện nơi này từ lúc nào. Nhưng xâu chuỗi lại đủ loại dấu vết trong mấy ngày nay, kết luận có được lại khiến gã kinh hãi.

...... Chỉ có khoảng thời gian gã bày kế thế thân cô nhi Triệu thị, ở trong cung tu dưỡng kia, Lý Tung mới có cơ hội phát hiện ra mật thất.

Lúc trước tên ngu xuẩn Diệp Bạc Như kia tới cửa tìm giải dược, gã cố ý lộ ra sơ hở, khiến hắn phát hiện ra một gian khác tất cả đều là bài vị của người trong tộc Triệu thị. Gã bố trí gian mật thất kia, một là để mê hoặc Diệp Bạc Như, nhờ tay Diệp Bạc Như đạt thành mục đích, thứ hai là dùng để che giấu đi sự tồn tại của gian mật thất chân chính.

Gã không nghĩ tới, Lý Tung thế nhưng có thể nhìn thấu bố trí của gã, tìm tới nơi này.

Nói vậy hắn cũng biết bài vị cung phụng trong mật thất này là ai. Lúc trước gã còn tưởng rằng Lý Tung là ở bên ngoài tra được cái gì, thì ra là mật thất này làm lộ ra bí mật gã cẩn thận che giấu.

Hàn Thiền gắt gao nhíu mi lại, khóe miệng mím thành đường thẳng lãnh ngạnh, suy tư mục đích Lý Tung buộc dải lụa này ở đây là gì.

Là vì muốn phủi sạch quan hệ với gã, sạch sẽ mà đi?

Hay là muốn nói cho gã, kỳ thật tất cả bố cục hắn đều đã sớm biết, lại vẫn là bước một đi đến kết cục đã định?

Gã nhớ Lý Tung từng mấy lần nói với gã: “Ngươi muốn, trẫm đều sẽ cho ngươi.”

“Ngươi cho rằng như thế, ta sẽ mềm lòng sao?” Hàn Thiền lạnh giọng chất vấn.

Đáng tiếc người gã muốn chất vấn đã sớm táng thân trong biển lửa, hóa thành xương khô. Không bao giờ nói cho gã đáp án được nữa.

Gã gắt gao mím môi, ánh nến nhảy lên trên mặt gã phủ xuống tảng lớn bóng đen, gã đem dải lụa kia ném vào thau đồng đốt tiền giấy, bưng tới giá cắm nến muốn đốt lửa, cổ tay lại run lợi hại, chậm chạp không thể châm lửa lên.

Giằng co hồi lâu, cuối cùng gã như thỏa hiệp thả lại giá cắm nến, ngẩng đầu nhìn bài vị phía trên, thanh âm trầm thấp: “Điện hạ, ta làm sai sao?”

Sắc mặt của gã trắng bệch như quỷ mị, khớp hàm gắt gao cắn chặt, trong đôi mắt xưa nay không hề gợn sóng, lúc này tràn đầy hỗn loạn.

“Ta làm sai sao?”

Bài vị lạnh băng sẽ không trả lời gã, vì thế gã cố chấp ngẩng đầu, trong tay nắm chặt sợi vải vàng sáng dính tro giấy xám kia, từng lần từng lần hỏi: “Ta làm sai sao?”

Từng tiếng chất vấn đang ép không khí trong mật thất xoay chuyển, cả phòng ánh nến nhảy động, lại không có ai đáp lại.

Sau khi Lý Phượng Kỳ nhập chủ hoàng cung, tiêu phí mấy ngày công phu mới đưa cục diện rối rắm lúc trước tạm thời thu thập lại, làm kinh thành tạm thời khôi phục trật tự.

Thật ra các bá tính trên phố náo nhiệt vui mừng, những kẻ duy nhất bị mây đen sương mù bao phủ chính là quyền quý thế gia cùng văn võ bá quan trong kinh thành.

Đế vị thay đổi nghĩa là quyền lực thay đổi, Vĩnh An Vương có thể khó lừa gạt hơn tiểu hoàng đế nhiều. Hơn nữa quan viên lúc trước đứng sai đảng cũng không ít, lúc này đều sợ Vĩnh An Vương tính sổ.

Có quan viên muốn lấy công chuộc tội sôi nổi trình tấu chương, thỉnh Lý Phượng Kỳ mau chóng cử hành đại điển đăng cơ, ổn định dân tâm.

Lý Phượng Kỳ thật ra không giả mù sa mưa mà chống đẩy, tự mình đến Tư Thiên Đài một chuyến. Người ngoài đều cho rằng hắn đi hỏi ngày tốt đăng cơ, nhưng chỉ có giám chính Tư Thiên Đài biết được, đế vương tương lai với mình thương lượng hồi lâu, chính là vì một người khác.

Ba ngày sau, giám chính Tư Thiên Đài ôm một khối tinh bàn vào cung, nói ngày hai mươi tám tháng ba là ngày đại cát.

Vì thế liền thuận lý thành chương mà định ra, ngày hai tám tháng ba tổ chức đại điển đăng cơ.

Bởi vì thời gian còn lại chưa đến nửa tháng, đại điển đăng cơ chuẩn bị thập phần vội vàng, văn võ cả triều vắt óc tìm mưu kế, muốn đem đại điển đăng cơ chuẩn bị đến tận thiện tận mỹ, lấy lòng tân nhiệm đế vương.

Mà bản thân đế vương được lấy lòng lại nửa điểm cũng không quan tâm đến chuyện đại điển, lúc này đang lặng lẽ ra khỏi thành, sớm chờ trên quan đạo.

Chu Liệt ngại trong cung sự vụ nhiều, cũng mặt dày mày dạn chuồn ra trốn nhàn theo, lúc này đang bị Lý Phượng Kỳ bắt được liên tiếp hỏi: “Không phải nói giờ Mùi đến sao? Sao giờ còn chưa thấy người?”

“Bây giờ cách giờ Mùi còn một khắc đấy.” Chu Liệt đáp.

Bọn họ giờ ngọ một khắc đã đến, giữa khoảng thời gian đó Vương gia đã hỏi hắn ít nhất năm lần “Sao người còn chưa tới”.

Chu Liệt ở trong lòng nhỏ giọng lải nhải: Vương phi chưa tới ngài giữ ta hỏi cũng vô dụng a!

Nhưng hắn không dám nói, chỉ có thể đi theo cùng nhau ngóng trông.

Ngày hôm trước bọn họ nhận được thư gửi từ Ký Châu, nói Vương phi đã an bài xong tất cả công việc ở Ký Châu, chuẩn bị khởi hành về kinh. Vậy nên hôm nay bọn họ sớm đã ra đón.

Chu Liệt trộm nhìn Vương gia vẻ mặt nóng vội, à không, đã sắp trở thành bệ hạ. Trên mặt hắn nôn nóng cùng nhớ nhung rõ ràng chính xác, cũng không biết những người kia đôi mắt đều lớn lên thế nào, sao lại mù thành như vậy. Không nghĩ thổi thổi gió bên gối lấy lòng Vương phi một chút liền thôi, vậy mà còn nghĩ muốn vô thanh vô tức “liệu lý” Vương phi.

Hắn thấy những người này sớm hay muộn cũng phải bị bệ hạ liệu lý.

Đang nghĩ ngợi, liền thấy nơi xa một đội ngũ chậm rãi đi tới, đội ngũ đi đầu mặc trang phục của Huyền Giáp quân, hộ vệ mấy chiếc xe ngựa ở giữa, đúng là đội ngũ hộ tống Vương phi vào kinh.

“Xem như tới rồi.” Chu Liệt mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, liền thấy Lý Phượng Kỳ đã gấp không chờ nổi giục ngựa đi lên đón.

Hắn nghĩ nghĩ, cũng đi theo.

Huyền Giáp quân nhìn thấy Lý Phượng Kỳ giục ngựa đến, muốn dừng lại hành lễ, lại bị hắn giơ tay ngừng.

Lý Phượng Kỳ giục ngựa đi đến bên cạnh xe ngựa, cố tình không nói gì, bấm tay gõ gõ lên cạnh cửa sổ xe.

“Chuyện gì?” Trong xe ngựa truyền ra giọng nói quen thuộc.

Lý Phượng Kỳ không nói, tiếp tục gõ.

Diệp Vân Đình hơi hơi nhíu mày, xốc màn xe lên nhìn, liền đối diện một đôi mắt đầy ý cười.

Đế vương tương lai ngồi trên lưng ngựa, dáng người đĩnh bạt, ánh mắt nhìn y tràn đầy nhu tình: “Ta tới đón ngươi.”

“Trong cung không bận sao?”

Biết mấy ngày nay Lý Phượng Kỳ chỉ sợ việc vặt quấn thân, Diệp Vân Đình căn bản không nghĩ tới hắn sẽ ra khỏi thành đón mình, lúc này thần sắc đã kinh lại hỉ, y ghé vào cửa sổ xe, cằm gối lên cánh tay nói chuyện với hắn: “Ta cho rằng Vương gia mấy ngày nay sẽ bận không rút nổi thân ra.”

Nói xong lại dừng một chút, chòng ghẹo nói: “Không đúng, về sau phải gọi là bệ hạ.”

“Bận, nhưng ta không muốn quản.”

Lý Phượng Kỳ giục ngựa đi theo cạnh xe ngựa, cách y chưa đến hai thước. Nhìn dáng vẻ Diệp Vân Đình cười cong mắt, nhịn không được cúi người qua, hôn trộm một cái lên trán y: “Chỉ muốn tới gặp ngươi.”

Diệp Vân Đình che trán trừng hắn, trong miệng nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Còn chưa đăng cơ đâu, nghe đã như hôn quân rồi.”

Lý Phượng Kỳ thính tai, một chữ không sót nghe thấy hết, nhướng mày, cố tình đè thấp thanh âm: “Nếu Vương phi chịu nỗ lực một chút, từ đây quân vương bất tảo triều cũng là có thể.”

Người này thật là tùy thời tùy chỗ lúc nào cũng có thể phóng đãng.

Diệp Vân Đình tức giận buông màn xe xuống, không để ý tới hắn nữa.

Lý Phượng Kỳ da mặt dày duỗi tay tới, bám riết không tha hỏi: “Muốn cưỡi ngựa cùng ta không?”

Diệp Vân Đình vốn định nói không muốn, nhưng tưởng tượng nếu cự tuyệt, người này hơn phân nửa sẽ đến ôm y ngồi xe ngựa, đến lúc đó không chừng lại phải làm chút chuyện không đứng đắn, đơn giản gọi người dắt tới một con ngựa, đồng hành với hắn.

Nơi này đã là địa giới kinh thành, cũng không lo lắng an toàn. Hai người giục ngựa chạy tới đằng trước mới thả chậm tốc độ, nhỏ giọng bày tỏ nhớ mong.

Những người khác từ sau lưng nhìn lại, chỉ cảm thấy Vương gia cùng Vương phi nhà mình quả thật là một đôi bích nhân, đến bóng dáng cũng xứng đôi như vậy.

Nhưng sau khi vào thành, phiên tình cảnh này dừng trong mắt những người khác, lại là một phiên tư vị khác.

Trước kia Vĩnh An Vương chỉ là Vương gia, cưới một nam nhân cũng thôi, một là việc hôn nhân này hoàng đế ban cho xung hỉ, hai là lão Vương phi cũng không có ý nhúng tay. Xét đến cùng đây đều là chuyện nhà nhà người ta, người ngoài cũng quản không được, nhiều lắm chỉ là ở sau lưng nói thầm hai câu.

Nhưng hôm nay lại không giống, Vĩnh An Vương chính là hoàng đế tương lai, hậu cung và con nối dõi liên quan đến giang sơn xã tắc, không ai cảm thấy tân hoàng sẽ còn giữ lại Vương phi hiện giờ.

Nếu tâm tàn nhẫn hơn chút, có thể có vô số biện pháp khiến người này “Chết bất đắc kỳ tử”; nếu là còn niệm cũ tình, cũng có thể phong cho một tước vị, lại ban một mối hôn sự cho người này, ngày sau hậu nhân nhắc tới, cũng sẽ chỉ khen ngợi đế vương lòng dạ rộng lượng.

Tóm lại về sau hậu cung của tân hoàng tuyệt đối không nên có quan hệ gì với một nam nhân.

Có không ít người đã đang âm thầm tìm kiếm nữ nhi vừa độ tuổi trong nhà, dự bị chờ đại điển đăng cơ qua một cái, liền thượng tấu thỉnh tân hoàng lấp đầy hậu cung, đến lúc đó lại đưa nữ nhi đi tuyển tú. Nói không chừng có thể được hoàng đế yêu thích, từ đây gà chó lên trời.

Nhưng bọn họ trăm triệu lần không nghĩ tới, tân hoàng lại ném xuống chuyện đại điển đăng cơ, tự mình ra khỏi thành đi đón Vương phi. Càng khiến người trợn mắt há hốc mồm chính là, hai người ở trên phố vẫn tư thái thân mật, không có nửa phần cố kỵ.

Người biết được tin tức không thể không một lần nữa đánh giá lại địa vị của vị nam Vương phi này ở trong lòng tân hoàng.

Mà hai người ở trung tâm chú ý của mọi người lại dắt ngựa, vui vẻ thoải mái đi dạo phố.

Lý Phượng Kỳ nửa điểm cũng không quan tâm đến đại điển đăng cơ đồ bỏ kia, mấy ngày nay hắn sai người đi tìm hiểu được không ít đồ ăn vặt nổi danh ở kinh thành, thật vất vả mới ngóng trông được Diệp Vân Đình hồi kinh, liền chuẩn bị dẫn y đi nếm thử.

Hai người nhờ ống tay áo to rộng che đậy, không kiêng nể gì mà nắm tay nhau. Dọc theo đường đi không ít bá tính nhận ra bọn họ, lại là kính sợ, lại là tò mò, tuy rằng không tiến lên, nhưng ánh mắt trộm nhìn lại đây đều thập phần nóng bỏng. Diệp Vân Đình bị nhìn có chút ngượng ngùng, vài lần muốn đem tay rút về.

Nhưng Lý Phượng Kỳ da mặt dày, không chỉ không cảm thấy thẹn thùng, ngược lại thập phần đắc ý. Nắm chặt lấy y không chịu buông tay.

Cuối cùng khi hai người đi qua một sạp bán mặt nạ, Lý Phượng Kỳ thấy Diệp Vân Đình vành tai đều đỏ, rốt cuộc sách một tiếng, đại phát từ bi mua hai cái mặt nạ đeo lên.

Chặn nửa bên khuôn mặt, sau đó rốt cuộc không có ai nhận ra bọn họ nữa.

Vành tai nóng rực của Diệp Vân Đình dần dần bớt nóng, tùy ý hắn nắm, đi qua phố xá náo nhiệt, cuối cùng tới một tiệm mì, tìm một cái bàn trống ngồi xuống, gọi hai chén mì thịt.

“Nghe nói mị thịt của nhà này là ngon nhất.” Đôi mắt sau mặt nạ lộ ra ý cười: “Còn có bánh nướng Trương Nhị trong ngõ Hoa Quế, hoành thánh Trạng Nguyên trong ngõ Thụ Nhi…… Chúng ta đi ăn từng nhà.”

“Ngươi hỏi thăm lúc nào?” Lúc trước khi bọn họ ở kinh thành, Lý Phượng Kỳ hiển nhiên cũng không biết những nơi này, hôm nay lại có thể thuộc như lòng bàn tay, hiển nhiên là đã hỏi thăm từ trước.

“Việc này ngươi không cần phải xen vào.” Hắn nhẹ nhàng nhéo ngón tay Diệp Vân Đình một cái: “Chờ nếm hết trân tu mỹ thực ở kinh thành một lần, chúng ta lại đến châu quận khác.”

Ngày tháng còn dài như vậy, bọn họ phải một đạo du biến danh sơn đại xuyên, nếm hết món ăn trân quý rượu ngon, mới không phụ ngày tốt cảnh đẹp này.

Đây là điều lúc trước hắn đã hứa hẹn với Diệp Vân Đình.

Đáng tiếc người hắn đối diện không hiểu phong tình, chớp chớp mắt, chần chờ nói: “Nhưng ngày sau ngươi đăng cơ, nào còn có thể dễ dàng rời kinh.”

An nguy của đế vương liên quan đến nền tảng lập quốc, ra khỏi kinh nào có phải chuyện dễ dàng như vậy.

“Nuôi nhiều thần tử như vậy để làm gì?” Lý Phượng Kỳ tuy còn chưa đăng cơ, cũng đã ẩn ẩn có phong phạm hôn quân: “Ngày sau sai bọn hắn đi làm là được.”

Khi nói chuyện tiểu nhị bưng hai bát mì tới, thức ăn trên phố dùng nhiều nguyên liệu, bát mì lớn như một chiếc chậu nhỏ, mỳ cùng canh ước chừng đã hơn nửa chén, hắn liếc mắt nhìn một cái, biết sức ăn của Diệp Vân Đình nhất định ăn không hết, liền tự nhiên gắp non nửa mì trong bát y sang bát mình, sau đó mới đẩy bát đến trước mặt Diệp Vân Đình, lại rút đũa ra, dùng khăn cẩn thận lau khô đưa cho y.

Diệp Vân Đình nhận lấy đũa, lịch sự văn nhã ăn một miếng mì, mì sợi ấm áp vào thực quản, xua tan hàn khí đầu xuân, khiến y thỏa mãn đến đôi mắt cũng híp lại.

Cách hơi nước lượn lời, y ngước mắt nhìn Lý Phượng Kỳ một cái, tiếp câu hắn mới nói: “Hiện tại là không được, nhưng chờ về sau trong triều mọi việc đều liệu lý thỏa đáng, chúng ta có thể cùng nhau đi khắp nơi một chút.”

Lý Phượng Kỳ liền cười rộ lên, liếc y một cái, vừa lòng lẩm bẩm nói: “Vậy còn kém không nhiều lắm.”

Đế vương khác có lẽ không thể dễ dàng rời kinh, nhưng hắn lại không phải người khác.

Bình Luận (0)
Comment