Xung Hỉ (Trọng Sinh)

Chương 39

Trong thư phòng chỉ đốt một ngọn đèn, ngọn lửa mơ hồ hoàn toàn không đủ để rọi sáng cả gian thư phòng.

Diệp Vân Đình híp mắt một cái, thích ứng với ánh sáng tối tăm mới lần mò đi về hướng nguồn sáng. Đến được bức bình phong che đi ánh nến, trên đó đang hiện ra một bóng người mông lung.

Y vòng qua bức bình phong, liền nhìn thấy nam nhân ngồi trong ánh nến tối tăm.

Lý Phượng Kỳ ngồi trên xe lăn, đưa lưng về phía y nhìn ra bên ngoài cửa sổ, gió đêm lạnh lẽo thổi mấy tờ giấy trên án thư đến mức vang lên ào ào. Diệp Vân Đình liếc mắt một cái, chỉ mơ hồ nhìn thấy bên trên viết bừa bãi đầy chữ.

"Vương gia?" Diệp Vân Đình gọi một tiếng, chậm rãi tới gần hắn.

"Ngươi không sao chứ?" Y vòng tới phía trước Lý Phượng Kỳ, thăm dò tình hình của hắn.

Lúc này Lý Phượng Kỳ mới ngẩng đầu lên, không biết là vì đau, hay là bị gió đêm lạnh thổi, sắc mặt hắn có chút tái nhợt, trên môi cũng không có huyết sắc. Hắn chậm rãi lắc lắc đầu, âm thanh cũng có chút khàn khàn: "Ta không sao."

"Ta đi mời đại phu?" Lông mày Diệp Vân Đình nhíu lại, tiểu tâm dực dực đụng chân hắn một cái, thả nhẹ âm thanh: "Còn đau phải không?"

"Không cần." Lý Phượng Kỳ rũ mắt xuống: "Đã hết đau."

Nhưng hắn càng nói không đau, Diệp Vân Đình lại càng khó chịu.

Y nhớ hạ nhân vừa nói hắn vào thư phòng xong liền chưa hề đi ra, đến bữa tối cũng không ăn, không khỏi có chút ảo não hối hận. Nếu hôm nay mình về sớm một chút thì tốt rồi.

"Vậy ta đẩy ngươi trở về phòng trước?" Diệp Vân Đình thả mềm âm thanh thương lượng với hắn: "Ngồi mãi ở đây cũng không được, gió đêm hàn khí nặng, nhiễm phong hàn lại phiền toái hơn."

Lý Phượng Kỳ mím môi nhìn y, vốn chỉ là diễn trò làm y thương mình, nhưng nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ thân thiết của y, tâm tình bị đè nén cũng không khỏi hiển lộ ra mấy phần.

"Ta có bị phong hàn hay không, đại công tử rất quan tâm sao?"

Diệp Vân Đình kinh ngạc, theo bản năng nói: "Tất nhiên."

Nói xong lại cảm thấy lời này quá mức ám muội, thần sắc mất tự nhiên nói bù: "Dư độc trong cơ thể Vương gia còn chưa hết, thêm phong hàn nữa thì thật không tốt."

Lý Phượng Kỳ nghe y giải thích như sợ mình hiểu lầm cái gì, mâu sắc càng ngày càng ám trầm.

Hắn gom lại tâm tình trong đáy mắt, nhàn nhạt nói: "Đa tạ đại công tử quan tâm."

Diệp Vân Đình cảm thấy câu "Đa tạ" này của hắn có chút quái gở, không phải thật tâm, như là đang giễu cợt y vậy.

Y liếc mắt quan sát Lý Phượng Kỳ một cái, lại không nhìn ra tâm tình trên mặt, đành phải bưng chân nến lên, đẩy hắn rời khỏi thư phòng.

Vừa trở về phòng chính, y gọi Quý Liêm bưng nước nóng tới, chờ Lý Phượng Kỳ lau rửa sạch sẽ xong lên giường, liền duỗi tay cuốn ống quần hắn lên.

Mi tâm Lý Phượng Kỳ nhảy một cái, theo bản năng nắm lấy cánh tay y: "Làm gì vậy?"

"Ta xem chân ngươi một chút." Diệp Vân Đình nói: "Ngươi không chịu tìm đại phu đến xem, bây giờ cũng không biết là tình huống gì."

Y cảm thấy Lý Phượng Kỳ quá mức tiêu cực, trên đời này có ngàn ngàn vạn vạn đại phu, nói không chừng sẽ có kỳ nhân dị sĩ có thể giải độc cho hắn. Nhưng hắn không tin một ai, chân này khi nào mới có thể khỏi?

"Có cái gì hay mà xem?!" Lý Phượng Kỳ cầm lấy cổ tay y, thần sắc chợt lóe một tia không tự nhiên, lại không buông tay.

Diệp Vân Đình lay lay hắn, thần sắc kiên trì: "Ta muốn xem một chút."

Lý Phượng Kỳ nhìn thẳng y chốc lát, rốt cục vẫn là chịu thua, hắn buông tay ra, hướng trên gối mềm dựa vào một chút, nhắm mắt lại, trầm giọng nói: "Ngươi xem đi, chớ bị dọa là được."

Lúc này Diệp Vân Đình mới cẩn thận cuốn ống quần hắn lên, đi thăm dò xem chân hắn, sau đó hô hấp liền cứng lại, có chút hoảng hốt nói: "Tại sao lại như vậy?"

Chỉ thấy da dẻ trên đùi Lý Phượng⁸ Kỳ đã biến thành màu xanh tím, từng cái từng cái gân mạch uốn lượn nhô lên, như những con giun dài xấu xí nối tiếp nhau. Rõ ràng lúc trước y chăm sóc Lý Phượng Kỳ, hai chân hắn mặc dù không thể động, nhưng nhìn không khác gì người thường. Sau đó nguy cơ trong Vương phủ tạm giải, Lý Phượng Kỳ không nhờ y chăm sóc nữa, rửa mặt đều là Ngũ Canh hầu hạ, y liền không thường xuyên lưu ý tình huống thân thể hắn nữa. Lại không nghĩ chân hắn không ngờ đã biến thành như vậy.

Thần sắc Lý Phượng Kỳ lại là một mảnh hờ hững: "Độc tính toàn thân bị áp chế xuống hai chân, tất nhiên nhìn hơi doạ người một chút."

"Nhưng tiếp tục như vậy sẽ không ảnh hưởng đến hai chân sao?" Mặt mặt Diệp Vân Đình đầy vẻ ưu lo. Lúc trước Lý Phượng Kỳ trúng độc, gân mạch tắc không thể hoạt động bình thường, nhưng sau khi từng bước áp chế độc tính, khôi phục mấy ngày liền như người thường không khác gì. Bây giờ nhìn tình hình hai chân hắn, y lại lo dù sau này có giải hết độc, hai chân hắn cũng không thể hoạt động lại đ

như thường được nữa.

"Tạm thời không có ảnh hưởng gì." Lý Phượng Kỳ nói.

Nói xong có lẽ thấy vẻ ưu lo trên mặt y quá sâu, liền giải thích: "Hàn độc này ta đã có chút nghiên cứu, đại phu bình thường không có cách nào giải được. Ta đã phái người đi tìm người có thể giải độc." Về phần khi nào có thể tìm thấy thì phải chờ xem thiên ý.

"Không phải trong tay Hàn Thiền có thuốc giải sao?" Trong mắt Diệp Vân Đình xẹt qua một tia tàn khốc: "Phái người lẻn vào phủ Thái phó trộm hay cướp lấy, còn hơn là cứ chờ đợi."

Lời này y nói có chút tức giận, nếu là y ở ngày thường chắc chắn sẽ không nói ra mấy thủ đoạn bỉ ổi này.

Lý Phượng Kỳ nghe thấy thế, hờn dỗi trong ngực liền tản đi không ít.

Diệp Vân Đình là thật sự đang lo lắng cho hắn.

"Đại công tử cho rằng ta không nghĩ tới?" Hắn cười khẽ một tiếng, lại lắc đầu: "Ta đã sớm phái người lẻn vào phủ Thái phó, nhưng Hàn Thiền quá mức giảo hoạt, cũng không tìm được thuốc giải giấu ở nơi nào."

Diệp Vân Đình có chút mất mát: "Vậy thì tìm tìm nhược điểm của hắn, ép hắn giao thuốc giải ra đây."

"Ừm." Lý Phượng Kỳ nhìn y cười: "Chỉ có điều một mình ta một cây làm chẳng lên non, Ngũ Canh Chu Liệt đều là mãng phu chỉ có thể dùng quyền cước, còn phải có đại công tử bày mưu tính kế mới được."

Người nói vô tâm người nghe hữu ý.

Thuận miệng nói một câu, lại khiến Diệp Vân Đình hồi tưởng lại đề nghị của tiên sinh. Trong đầu y nhất thời hỗn loạn một mảnh, miễn cưỡng cười cười, nói "Tất nhiên".

Đêm nay hai người rất sớm đã đi nghỉ ngơi, Diệp Vân Đình tắt đèn, bọc chăn đưa lưng về phía Lý Phượng Kỳ giả bộ ngủ, nhưng trong đầu có hai cỗ âm thanh không ngừng giằng co.

Một cái nói: "Tiên sinh nói không sai, ngươi mong mỏi được vân du danh sơn đại xuyên đã lâu, lần này là cơ hội khó được. Chỉ cần đáp ứng, ngươi sẽ không còn bất kỳ trói buộc nào nữa."

Một cái khác nói: "Vĩnh An vương có ân với ngươi. Bây giờ bốn phía như sói đói rình quanh, nếu ngươi cũng đi, khó bảo toàn sẽ không giẫm lên vết xe đổ như đời trước. Ngươi ở lại, ít nhất còn có thể nhắc nhở hắn việc tương lai. Danh sơn đại xuyên tóm lại vẫn còn kia, sớm hay chậm chút cũng chẳng cần vội vàng."

Hai âm thanh lôi kéo giằng co nhau hồi lâu, cuối cùng cũng không ra được kết quả gì. Diệp Vân Đình hoa mắt váng đầu, lặng lẽ phun ra một hơi, dùng sức nhắm chặt mắt, ép mình ngủ.

Nhắm mắt không bao lâu, lại nghe bên cạnh bỗng nhiên truyền đến tiếng thở dốc khe khẽ.

Diệp Vân Đình đang muốn xoay người lại xem, lại cảm giác thấy Lý Phượng Kỳ ngồi dậy, sau đó giơ tay kéo lục lạc trên đầu giường. Thân thể y cứng đờ, đã bỏ lỡ thời cơ hành động.

Người bên cạnh đã cầm ngoại bào phủ thêm.

Chỉ chốc lát sau, Diệp Vân Đình cảm giác thấy cửa phòng mở ra, có một người đi vào, nghe giọng nói là Ngũ Canh.

Sau đó hai người lại không giao lưu, Diệp Vân Đình chỉ có thể dựa vào tiếng huyên náo suy đoán bọn họ đang làm gì...... Ngũ Canh đẩy ghế lăn tới, Lý Phượng Kỳ ngồi lên, sau đó hai người liền thả nhẹ động tác ra khỏi buồng trong.

Chờ người rời đi rồi y mới ngồi dậy.

Y nhớ lại động tĩnh vừa mới nghe thấy, vốn cho rằng Lý Phượng Kỳ có chuyện gì muốn làm, không tiện cho y biết. Nhưng cẩn thận ngẫm nghĩ lại cảm thấy không giống.

Tiếng thở dốc ẩn nhẫn kia luôn khiến y thập phần lưu ý.

Do dự chốc lát, y vẫn phủ thêm áo khoác, lặng lẽ đi theo ra ngoài.

Lúc này đêm đã khuya, khắp nơi trong Vương phủ đều tắt đèn, chỉ có mấy chiếc đèn lồng đêm còn sáng. Diệp Vân Đình tìm một vòng xung quanh, phát hiện chỉ có thư phòng còn sáng ánh đèn, liền hướng thư phòng tìm kiếm.

Thả nhẹ bước chân đến cửa, đã thấy cửa thư phòng khép hờ, bên trong mơ hồ truyền đến tiếng người trầm thấp.

Ngũ Canh nói: "Vương gia có cần thêm gì không?"

"Không cần, ngươi đi ra ngoài đi." Đây là giọng Lý Phượng Kỳ. Giọng nói của hắn mang theo ẩn nhẫn hàm xúc, tựa hồ nhẫn nại cái gì.

Trong phòng lại truyền tới tiếng bước chân, từ xa đến gần, là Ngũ Canh muốn đi ra.

Diệp Vân Đình theo bản năng trốn ra sau khúc quanh.

Ngũ Canh ra khỏi thư phòng, liền hướng đi ra ngoài sân. Y chờ người đi rồi mới lặng lẽ tới gần thư phòng, động tác thật nhẹ nhàng tiến vào.

Ngũ Canh ẩn thân ở chỗ tối nhìn thấy cảnh này, nghĩ thầm, Vương gia cũng thật kỳ quái, lúc không có độc phát thì muốn gạt Vương phi độc phát, bây giờ phát tác thật lại không cho hắn đánh thức Vương phi, tự mình trốn đến thư phòng.

Bây giờ tự Vương phi phát giác ra, hắn vẫn là không ngăn được cảm thấy vi diệu.

Ngũ Canh nghĩ như thế liền trốn lên trên cây.

Mà Diệp Vân Đình đã lặng lẽ tiến vào thư phòng.

Trong thư phòng lúc này đốt một giá cắm nến ba tầng, đem cả gian phòng chiếu lên sáng rực, Diệp Vân Đình đứng ở bên ngoài, xuyên thấu qua bức bình phong mỏng manh, nhìn thấy rõ ràng động tác của người phía sau.

......Lý Phượng Kỳ cắn khăn vải trong miệng, ống quần cuốn lên, lộ ra hai chân tình hình càng thêm doạ người hơn lúc nãy. Tay hắn cầm một con dao nhỏ, nướng nướng trên ngọn nến, nhắm ngay vào gân xanh nổi to uốn lượn vạch xuống...

Máu đen từ miệng vết thương trào ra, bị hắn dùng khăn vải thấm khô, sau đó tùy ý vứt vào chậu đồng bên cạnh. Động tác của hắn rất lưu loát, không có nửa phần chần chờ, chỉ có tiếng hút khí thỉnh thoảng mới làm bại lộ nỗi thống khổ của hắn.

Diệp Vân Đình bình tĩnh đứng trước tấm bình phong, thậm chí nhìn thấy có mồ hôi từ trán hắn nhỏ xuống, hắn cũng không để ý đi lau.

Xử lý xong một chân, Lý Phượng Kỳ dường như quá đau, hắn ném dao vào chậu đồng, thân thể tiến vào trong ghế lăn, hai tay gắt gao nắm chặt tay vịn trên ghế. Như vậy qua một hồi lâu mới chịu đựng qua trận đau đớn này. Hắn phun khăn trong miệng ra, chậm rãi điều chỉnh hơi thở đều đặn lại, xoay người bưng chén trà trên án thư, sau đó liền nhìn thấy bóng người sau tấm bình phong.

"Ngũ Canh?"

Gọi một tiếng lại thấy bóng người không vào. Hắn ngưng thần nhìn kỹ, hô hấp liền trất trất, nỗ lực gượng cười nói: "Lúc này còn chưa ngủ? Ta đánh thức ngươi sao?"

Diệp Vân Đình từ sau tấm bình phong đi ra, nhìn thấy hai chân máu me đầm đìa của hắn đến rõ ràng hơn. Hắn buông nắm tay nắm thật chặt xuống bên người: "Vương gia lúc trước là đang dối gạt ta phải không?"

Có lúc này để so sánh, y làm sao còn không rõ lúc trước Lý Phượng Kỳ nói hàn độc phát tác vốn là đang lừa dối y?!

Lý Phượng Kỳ "Ừ" một tiếng.

"Vậy bây giờ độc phát thật, vì sao lại phải tránh ta?" Diệp Vân Đình chăm chú nhìn hắn, kiên nhẫn bào căn vấn để.

"Đại công tử là không rõ thật hay giả bộ hồ đồ với ta?" Lý Phượng Kỳ phút chốc ngước mắt nhìn y, trong mắt có tâm ý xâm lược không hề che giấu.

Có lẽ buổi tối luôn có thể khuếch đại cảm xúc của con người, hoặc vì đau đớn làm cho sự kiên trì của hắn kém đi không ít, ánh mắt Lý Phượng Kỳ chìm sâu, từng chữ từng câu giải thích cho y nghe: "Lúc trước giả vờ độc phát lừa ngươi, là để khiến ngươi đau lòng. Trước mắt độc phát thật lại muốn tránh né ngươi, là vì không muốn để ngươi thấy dáng vẻ vô cùng chật vật của ta."

Hắn hít sâu một hơi, đè xuống đau đớn trên thân thể, chậm rãi bật cười: "Một nam nhân, sẽ luôn hi vọng trong mắt người trong lòng mình luôn cao lớn vĩ đại, chứ không phải chật vật yếu đuối. Đại công tử có hiểu không?"

Thần sắc Diệp Vân Đình cứng đờ, có chút bối rối mà quay mắt đi, tránh né ánh mắt quá mức nóng bỏng của hắn: "Ta... hiểu."
Bình Luận (0)
Comment