Người đến là một nam tử trẻ tuổi, da hơi đen, ngũ quan cường tráng, chỉ là bên má trái có một vết sẹo đao vắt ngang, liền hiện ra mấy phần hung hãn. Nếu lúc này trong Vương phủ còn người cũ, nhất định có thể nhận ra hắn chính là người hầu thiếp thân của Vĩnh An vương, Ngũ Canh.
Ngũ Canh quỳ một gối xuống bên giường, lúc ánh mắt chạm đến Lý Phương Kỳ không thể động đậy trên giường, đáy mắt hỗn độn đủ loại tâm tình phẫn nộ đau lòng và tự trách. Sau mấy hơi thở cầm quyền, hắn mới miễn cưỡng bình phục cảm xúc mãnh liệt, âm thanh hơi khàn hỏi: "Thân thể Vương gia, còn ổn không?"
"Tạm thời còn chưa chết." So với sự kích động của thuộc hạ, Lý Phượng Kỳ lại không lộ ra quá nhiều tâm tình, như đã sớm ngờ tới ngày hôm nay, còn đâu vào đấy dò hỏi chuyện bên ngoài.
"Bây giờ tình huống bên ngoài ra sao? Chúng ta còn bao nhiêu người?"
Ngũ Canh nói: "Bên ngoài coi như thái bình, Hoàng đế đã lén lút động thủ gạt bỏ vây cánh của chúng ta ở Kinh thành. Ta nhận được truyền tin của Vương gia liền lập tức thông báo cho chư vị đại nhân, đều cần phải kiềm chế đừng để lộ sơ hở, cẩn thận làm việc. Trước mắt Hoàng đế chưa bắt được sai lầm của bọn họ, chỉ có thể lệnh Thôi Hi sai Thần Sách Quân tăng mạnh phòng vệ ở Kinh thành, ra vào đều phải sắp xếp kiểm tra. Còn trong bóng tối cắt đứt trạm dịch truyền tin, cửa ngõ Kinh đô và vùng lân cận ba châu cũng đều ngầm xếp đặt nhân thủ mai phục, ngăn cản thủ tiêu người tới Bắc Cương báo tin."
"Chuyện xảy ra quá đột ngột, nhân thủ chúng ta lưu ở Kinh thành vốn cũng không nhiều, lúc này liền tổn thất rất lớn, bây giờ chỉ còn lại năm, sáu huynh đệ, ta không dám để bọn họ tùy tiện đi báo tin nữa."
Lý Phượng Kỳ quanh năm đóng giữ ở Bắc Cương, ít về Vương phủ trong Kinh thành.
Lần này sở dĩ trở về cũng chỉ vì sắp tới Trung thu, lại nghe nói thân thể lão Vương phi có chút không tốt lắm, lúc này mới lâm thời quyết định hồi kinh một chuyến.
Vì là nhất thời nghĩ ra nên không mang nhiều hộ vệ, không ngờ liền gặp ám hại.
Mà Hoàng đế phản ứng nhanh đến mức dường như đã sớm chuẩn bị. Lý Phượng Kỳ trúng độc mới chỉ ba ngày, hắn đã tàn nhẫn quả quyết hạ sát thủ.
Một mặt đem Lý Phượng Kỳ trúng độc nhốt trong phủ chẳng quan tâm, một mặt đuổi tận giết tuyệt tâm phúc của Lý Phượng Kỳ, đồng thời còn cắt đứt đường truyền tin khắp nơi, phòng ngừa có người truyền tin về Bắc Cương, gắt gao phong tỏa tin tức Trong kinh thành.
Nếu không phải sau khi Lý Phượng Kỳ trúng độc lập tức phát hiện nguy cơ, liền truyền mật thư cho Ngũ Canh đang ra ngoài làm việc chưa về, để hắn ẩn náu hành tung chớ về phủ, lại sai hắn truyền tin cho các quan lại thân cận, căn dặn cho dù phát sinh chuyện gì cũng chỉ làm như không biết. Bằng không vào lúc này, Kinh thành sợ là đã sớm máu chảy thành sông.
Nghĩ đến những huynh đệ vô duyên vô cớ bị giết, Ngũ Canh hận đỏ cả mắt, nổi nóng nói: "Độc này của Vương gia, sợ là do Lý Tung bạch nhãn lang kia hạ, vậy mà Vương gia những năm gần đây trung thành tuyệt đối với hắn! Còn không bằng ta liều chết về Bắc Cương truyền tin, gọi Chu tướng quân mang binh đánh về Kinh thành, đón Vương gia trở lại!"
Lý Phượng Kỳ liếc hắn một cái: "Ai nói độc này là Lý Tung hạ?" Hắn lắc đầu nói: "Lý Tung chỉ mượn đề tài để nói chuyện của mình thôi."
Ngũ Canh sững sờ: "Có thể hạ độc Vương gia..." Rõ ràng là Vương gia trúng độc lúc Hoàng đế tìm đến uống rượu.
"Người hạ độc trong lòng ta hiểu rõ." Lý Phượng Kỳ cũng không nhiều lời với hắn, chỉ phân phó nói: "Ngươi ở bên ngoài hành sự cẩn thận, nghĩ biện pháp mau chóng truyền tin về Bắc Cương, nhắc Chu Văn án binh bất động, đặc biệt không được gây xích mích hành sự lỗ mãng làm lộ nhược điểm."
Mấy ngày nay Lý Phượng Kỳ cũng không phải lo lắng an nguy của bản thân, mà lo lắng nhất lại là Chu Văn vẫn đang ở Bắc Cương.
Lý Tung muốn thanh danh, dưới tình huống hắn trúng độc không còn sống được lâu nữa sẽ không dễ dàng động thủ giết hắn. Còn người chân chính hạ độc lại không phải vì muốn lấy mạng của hắn. Những ngày qua hắn tuy rằng chịu chút dày vò nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Ngược lại là Chu Văn ở Bắc Cương xa xôi tính tình kích động, lại không rõ tình hình ở Kinh thành. Nếu bị người gây xích mích nhất thời kích động muốn mang binh đánh về Kinh thành, đó mới thật sự là đúng tâm ý của Lý Tung.
Lý Tung chậm chạp không dám động thủ giết hắn, còn có một nguyên nhân chính là sợ sau khi giết hắn rồi, Huyền Giáp quân không còn kiêng kỵ thật sự liều mạng đánh về Kinh thành. Nhưng nếu hắn không xảy ra việc, Chu Văn lại không kiềm chế nổi sẽ thành cái cớ để Lý Tung chụp cho cái mũ tạo phản, liền có thể quang minh chính đại động thủ với Huyền Giáp quân. Đó mới là cái được không đủ bù cái mất.
Lý Phượng Kỳ cụp mắt suy tư chốc lát, liền đọc một chuỗi tên thuốc, nói: "Sau khi ngươi ra ngoài, tìm cho ta một đại phu đáng tin, theo phương thuốc của ta phối tốt thuốc. Sau đó cách mỗi mười ngày, ta sẽ sai người đi lấy thuốc đưa phương thuốc mới."
Ngũ Canh không rõ: "Bây giờ thu vệ ở Vương phủ không nghiêm mật như lúc trước, Vương gia muốn cái gì sao không để ta trực tiếp đưa vào?"
Lúc trước Vương phủ tuy rằng nhìn như hưu quạnh không người, kì thực trong ngoài đều bị trông coi đến mức gió thổi không lọt, cho nên hắn vẫn luôn không tìm được cơ hội tiến vào. Nhưng bây giờ chuyện xảy ra đã hơn một tháng, thủ vệ quanh Vương phủ cũng phân tán không ít. Bằng công phu của hắn, ra vào cũng không phải việc khó.
"Hôm nay là Thôi Hi chưởng quản Thần Sách Quân, Thôi Hi này nham hiểm giả dối, làm việc quỷ quyệt. Thủ vệ trong Vương phủ nhìn như phân tán, nói không chừng chính là hắn cố ý thả lỏng phòng ngự, dụ các ngươi tiến vào, một lưới bắt hết." Lý Phượng Kỳ nhấn mạnh: "Tất cả theo ta dặn dò làm việc, phải tránh hành sự lỗ mãng. Ngày sau ngươi chớ tùy ý ra vào Vương phủ, có việc ta sẽ cho người truyền tin cho ngươi."
"Vâng, xin nghe Vương gia dặn dò." Ngũ Canh gật đầu đáp lại. Chần chờ một chút, lại hỏi: "Có cần truyền tin cho lão Vương phi, xin nàng về phủ hay không?"
Lão Vương gia đi sớm, lão Vương phi vẫn luôn không thân cận với Vương gia cho lắm. Sau khi lão Vương gia qua đời, liền đến chùa tĩnh dưỡng thanh tu. Bây giờ Vương gia xảy ra chuyện lớn như vậy, cho dù tình cảm mẹ con có nhạt cũng nên về thăm một chút. Bây giờ Hoàng đế có thể không kiêng kị nhốt người trong phủ dằn vặt như thế, có một phần nguyên nhân là vì trong Vương phủ chỉ có một chủ tử này. Vương gia ngã xuống, trong phủ không ai làm chủ, người bên ngoài cũng không dám lộ diện, sao có thể không tùy ý Hoàng đế nắn tròn xoa dẹt?
Nếu lão Vương phi ở trong phủ, ít nhất bên ngoài Hoàng đế sẽ không dám bừa bãi như thế, ít nhiều sẽ còn muốn kiêng kỵ một ít.
Lý Phượng Kỳ nghe vậy im lặng trầm tư, nửa ngày mới nói: "Sai người truyền một phong thư cho mẫu thân, xin nàng về phủ một chuyến."
Ngũ Canh nghe vậy, thấp thỏm trên mặt quét đi sạch sẽ, phấn chấn nói: "Thuộc hạ đi ngay."
Nói xong liền muốn nhảy ra ngoài cửa sổ rời đi, lại bị gọi lại.
"Chờ đã."
"Vương gia còn gì dặn dò?" Ngũ Canh xoay người lại.
"Trên người ngươi có bạc không?" Lý Phượng Kỳ hỏi.
"???"
Ngũ Canh ngẩn người, lung tung sờ soạng một trận trong ngực, mới nhặt nhạnh được năm lượng bạc vụn bỏ ra: "Trước mắt chỉ có thế này, Vương gia cần bạc làm gì?"
Tình hình trong phủ bây giờ cũng không có chỗ tiêu tiền đi?
"..." Có lẽ không nghĩ thuộc hạ nghèo như vậy, Lý Phượng Kỳ trầm mặc nhìn năm lượng bạc khó coi kia.
Ngũ Canh thấy thế cẩn thận hỏi: "Vương gia còn muốn không?"
"..." Lý Phượng Kỳ nhắm mắt lại, nói: "Thôi, ngươi tìm cơ hội đưa chút tiền bạc với gạo thóc vào."
"Vâng." Ngũ Canh thu bạc vụn vào trong lồng ngực, lúc nhảy khỏi cửa sổ rời đi còn đang suy nghĩ, Vương gia cần bạc làm cái gì đây?
***
Lúc Diệp Vân Đình ngủ một giấc tỉnh dậy, mặt trời đã bò lên đỉnh đầu.
Ngủ một đêm trên giường quý phi nhỏ hẹp, không chỉ có không cảm thấy khoan khoái, mà còn hoa mắt váng đầu eo mỏi lưng đau. Đặc biệt bên cổ hơi sưng đau đớn ê ẩm từng trận.
Y xoa cổ đứng dậy, trước tiên đi xem tình hình Lý Phượng Kỳ.
Lý Phượng Kỳ hình như còn chưa tỉnh, hai mắt nhắm chặt, hai hàng lông mày dãn dài ra, viền mắt hẹp dài, đuôi mắt hơi hồng hồng, so với hôm qua nhiều hơn một phần sinh khí.
Thấy khí sắc hắn tốt hơn hôm qua rất nhiều, Diệp Vân Đình liền yên lòng, xoa cái cổ mỏi mỏi đau đau đi ra ngoài: "Xem ra đêm nay không thể ngủ ở đây nữa."
Ngủ một giấc cả người khó chịu, còn không bằng không ngủ.
"Ngươi làm sao vậy?" Phía sau truyền đến âm thanh của Lý Phượng Kỳ.
"Vương gia tỉnh rồi?" Bước chân Diệp Vân Đình xoay một cái, liền trở về cạnh giường, cau mày nói: "Có thể vì tối hôm qua ngủ không ngon, hơi bị sái cổ."
Y vừa nói vừa xoa cổ.
Lý Phượng Kỳ ngước mắt nhìn sang, chỉ thấy chỗ cổ áo hơi mở rộng của y lộ ra một đoạn cần cổ thon dài, bên phải cần cổ có một vết máu bầm rõ ràng. Có lẽ do da y quá trắng, khối máu bầm này thoạt nhìn cũng đặc biệt nghiêm trọng.
"..." Lý Phượng Kỳ nhớ lại một chút, vết màu bầm này quá nửa là tối hôm qua Ngũ Canh ra tay quá nặng để lại.
Hắn nhìn về phía Diệp Vân Đình không rõ chân tướng, hiếm thấy sinh ra một tia chột dạ. Hắn ho khan một cái, nói: "Nhìn có chút máu bầm, có thể là lúc ngủ cộm đến."
Diệp Vân Đình nói: "Giường quý phi kia hơi nhỏ, đêm nay ta ra bên ngoài chen một chút với Quý Liêm đi."
Chờ mấy ngày nữa thăm dò tình hình trong phủ xong, sẽ suy nghĩ thêm có muốn chuyển sang gian bên cạnh hay không.
"Giường La Hán bên ngoài hai nam nhân cũng ngủ không nổi." Lý Phượng Kỳ thấy mặt mày y nhăn làm một đoàn, do dự nháy mắt rồi nói: "Nếu ngươi không ngại, vậy ngủ trên giường này đi. Giường rất lớn, thêm một người cũng sẽ không chen."
Có lẽ không nghĩ hắn dễ nói chuyện như vậy, Diệp Vân Đình sửng sốt một chút, lúc phản ứng lại cũng có chút động lòng. Dù sao cái giường này thật sự rất lớn, cho dù bốn người cũng vẫn ngủ được, bây giờ chỉ thêm mình y, thật sự không tính chen chúc.
"Ta tất nhiên là không ngại, nhưng Vương gia... Thật sự không ngại sao?"
Lý Phượng Kỳ lúc lắc đầu, liền nhắm mắt lại không nói nữa.
Diệp Vân Đình thấy thế liền không khỏi cao hứng, nói một tiếng đa tạ, liền bước chân nhẹ nhàng đi ra gian ngoài vốc nước rửa mặt. Nước là Quý Liêm đã chuẩn bị từ sớm, Diệp Vân Đình rửa mặt xong liền bưng một chậu nước vào cho Lý Phượng Kỳ súc miệng lau mặt.
Lý Phượng Kỳ bây giờ gân mạch đứt đoạn, nằm trên giường không thể động đậy. Diệp Vân Đình chỉ có thể đỡ hắn ngồi dậy súc miệng, lại để hắn nằm xuống, dùng khăn ướt lau mặt cho hắn.
Động tác của y vô cùng thành thục, không giống lần đầu chăm sóc bệnh nhân.
"Trước đây ngươi đã từng chăm sóc người bệnh?"
"Ừm." Diệp Vân Đình lại không hề che giấu, giũ lại khăn trong chậu nước, liền tiện đường chà xát cổ và tay cho hắn. Động tác của y thập phần tự nhiên, mềm nhẹ không mang theo chút cợt nhả nào, kể cả đến Lý Phượng Kỳ từ trước đến giờ chán ghét người khác đụng chạm vào người như vậy, cũng không cảm thấy chút bài xích nào.
"Chăm sóc vú em trước đây của ta, nàng sinh bệnh không dậy nổi, ta đã chăm sóc một trận."
Y nói rõ hời hợt, nhưng Lý Phượng Kỳ thấy động tác của y thuần thục, liền biết lúc đó y nhất định là hết tâm.
Huống hồ, rõ ràng là đại công tử Phủ quốc công, lại phải đích thân chăm sóc vú em bệnh nặng, nghĩ cũng biết gian khổ đến đâu.
"Sau đó thì sao? Vú em khỏi bệnh rồi sao?" Lý Phượng Kỳ hỏi.
"Không." Diệp Vân Đình lắc đầu một cái, đáy mắt câu lên một chút hoài niệm: "Chịu đựng được khoảng một tháng, người liền đi. Sau đó chỉ còn lại ta và Quý Liêm sống nương tựa lẫn nhau."
Vú em là mẹ ruột của Quý Liêm.
Y vừa sinh ra mẹ đẻ liền khó sinh mà chết. Phụ thân y có lẽ cảm thấy y khắc người thân, cũng không yêu thích y.
Từ khi y bắt đầu có ký ức, y đã ở hậu viện tối tăm trong phủ Quốc công, chỉ có một mình vú em chăm sóc y. Khi đó y còn nhỏ hồ đồ, còn thường xuyên hỏi vú em vì sao phụ thân mẫu thân vẫn không đến thăm y? Tại sao vú em vẫn không cho y và Quý Liêm ra ngoài sân chơi đùa? Tại sao hạ nhân ương ngạnh bắt nạt y và Quý Liêm, vú em cũng không cho y đi tìm phụ thân mẫu thân cáo trạng?
Đến tận khi y dần dần lớn lên, nhìn thấy Diệp Vọng được cha mẹ ôm vào ngực vui cười chơi đùa, mới dần dần minh bạch thần sắc muốn nói lại thôi của vú em, mỗi khi đối mặt với mấy câu hỏi non nớt của y.
Mẹ ruột y chết trong lúc sinh y. Mẫu thân bây giờ không phải mẹ ruột. Mà phụ thân, lại rất không thích y.
Nếu như có thể chọn, Diệp Vân Đình cảm thấy có lẽ ông ta căn bản không muốn đứa con trai là y.
Người chân chính yêu thương y che chở y chỉ có vú em và Quý Liêm.
Sau đó vú em mất, chỉ còn lại Quý Liêm.
Trong lời y nói để lộ ra rất nhiều thứ, Lý Phượng Kỳ lại không hỏi mà chỉ nói: "Lòng người lương bạc, có thể có một người để sống nương tựa lẫn nhau cũng đã là may mắn. Quý Liêm đối với ngươi thập phần trung thành."
Diệp Vân Đình cười rộ lên: "Phải. Chúng ta danh nghĩa là chủ tớ, kỳ thực gần như huynh đệ ruột."
Nói xong liền bưng chậu nước ra gian ngoài rót nước.
Mà Lý Phượng Kỳ khi nghe thấy câu "anh em ruột" biểu tình chìm chìm, lại nghĩ tới Lý Tung.
Cho đến giờ hắn vẫn không nghĩ ra sao hắn với Lý Tung lại đi tới mức này, sao Lý Tung lại hận hắn đến thế. Trước khi hắn trúng độc, Lý Tung ở trong lòng hắn vẫn luôn là ấu đệ còn chưa lớn, cần hắn che chở. Hắn đọc sách sử, thấy bao nhiêu sự tình vắt chanh bỏ vỏ, lại chưa từng nghĩ có một ngày sẽ ứng nghiệm trên người mình.
Nếu là diễn kịch, vậy kỹ thuật diễn của Lý Tung cũng thật sự quá tốt rồi.
Hắn còn nhớ lần đầu tiên hắn với Lý Tung gặp mặt, đối phương mới năm tuổi, là bánh bao nhỏ mới cao đến đầu gối hắn, một thân bọc trong miên bào dày dặn, níu chân hắn gọi ca ca.
Khi đó hắn vừa biết được những năm này mẫu thân chưa bao giờ thân cận với hắn, là bởi vì hắn đã từng có một đệ đệ song sinh đã chết. Bởi vì vừa sinh ra đã không may mắn chết trẻ, nên những năm này người bên ngoài chưa bao giờ biết đến. Hắn vì lén lút thấy mẫu thân tế bái bài vị đệ đệ mới biết chuyện này.
Khi gặp Lý Tung hắn liền nghĩ, nếu hắn có một đệ đệ, có lẽ mẫu thân có thể thoải mái hơn một ít.
Vậy nên hơn mười năm qua, hắn thật sự coi Lý Tung là đệ đệ ruột mà che chở.
Khi đó Thái tử Lý Chính còn tại thế, Lý Tung không được coi trọng, thậm chí Tiên hoàng còn có ý đem gã dưỡng phế. Hắn liền tự mình dạy gã đọc sách tập võ, dạy gã binh pháp mưu lược... Mặc dù sau đó tòng quân đến Bắc Cương, hai người vẫn thường thường thư từ qua lại.
Hắn vẫn cho rằng tình huynh đệ giữa hai người chưa bao giờ thay đổi. Mặc dù sau đó tính tình Lý Tung càng ngày càng cực đoan bướng bỉnh, hắn cũng chỉ nghĩ ấu đệ lớn rồi, có suy nghĩ của riêng mình.
Lại không nghĩ Lý Tung thay đổi đến triệt để như vậy, thậm chí còn dùng những thứ hắn dạy từ trước đối phó lại hắn.
Quả nhiên là thế đạo cũng thay đổi, lòng người khó dò.
Lý Phượng Kỳ xì một tiếng, trong mắt lệ khí tràn lan.
Lúc trước hắn còn muốn phải ngay mặt hỏi Lý Tung một câu, tình nghĩa huynh đệ những năm gần đây đều là giả hay sao?! Mà bây giờ thấy Diệp Vân Đình với Quý Liêm ở chung, hắn chợt suy nghĩ minh bạch.
Bất kể tình nghĩa trước kia là thật hay giả, nhưng một khắc Lý Tung động thủ với hắn kia, đều đã phản bội tình nghĩa huynh đệ của bọn họ.
Nếu nói hai người họ còn có thế là gì, vậy chỉ có thể là kẻ địch một mất một còn.
Là địch nhân, giết là được.
*
Gian ngoài, Diệp Vân Đình mới vừa đổ nước, chỉ thấy Quý Liêm nhấc theo cái hộp đựng thức ăn tới đây. Hắn hơi nhíu mày: "Hôm nay có người đưa cơm?"
Quý Liêm liếc nhìn tỳ nữ hai bên liếc một cái, vào nhà đóng cửa, mới mở hộp cơm ra oán thán nói: "Đưa thì có đưa, nhưng chỉ là những thứ này."
Diệp Vân Đình nhìn vào hộp đựng thức ăn vừa thấy, một đĩa dưa muối nhỏ, ba bát cơm tẻ, lại không nằm ngoài sự dự liệu của y.
"Chút phân lượng này, sợ là không đủ ngươi ăn." Y cười nói.
"Sao thiếu gia ngươi không có chút sầu nào? Vậy mà còn có tâm tư cười được?" Quý Liêm lẩm bẩm.
"Sầu cũng không có thể không duyên cớ biến nở đồ ăn." Diệp Vân Đình bấm tay gõ gõ đầu hắn, bưng một chén cơm gắp chút dưa muối, liền đi vào trong phòng: "Ngươi ăn trước đi, không cần chờ ta."
Vào trong phòng, chỉ thấy Lý Phượng Kỳ nằm trên giường mặt mày ngậm lệ, thần sắc âm trầm, quanh thân phát ra khí tức tàn ác muốn giấu cũng không giấu được. Nếu không phải Diệp Vân Đình biết hiện tại hắn không thể động đậy, cơ hồ đều phải cho rằng sau một khắc hắn sẽ nổi lên giết người.
Diệp Vân Đình thu lại nụ cười nhẹ nhõm trên mặt, thăm dò gọi: "Vương gia?"
Ngoại trừ trước hôm qua, y chưa từng thấy Lý Phượng Kỳ lộ ra biểu tình nham hiểm như vậy, dường như người vừa mới ôn tồn nhỏ nhẹ nói chuyện với y không phải là hắn vậy. Nhưng y nghĩ lại nghĩ, lại cảm thấy đây mới thực sự là Vĩnh An vương, dáng vẻ người sống chớ đến gần, giống như đúc lần y nhìn thấy hắn tại cung yến năm xưa.
Diệp Vân Đình cẩn thận dừng chân lại, duy trì giọng ôn hòa nói: "Vừa nãy có tỳ nữ đưa cơm lại đây, Vương gia ăn bây giờ hay chờ một lát?"
Lý Phượng Kỳ sa vào chuyện cũ lấy lại tinh thần, đang muốn mở miệng trả lời, lại phát hiện y bưng cái bát, cẩn thận đứng cách một bước không tới gần.
Trong lòng hắn có chút buồn cười, thư giãn mặt mày nói: "Vừa nãy nghĩ đến chút chuyện xưa, dọa ngươi sao?"
Diệp Vân Đình đương nhiên không thể thừa nhận, lắc lắc đầu, bưng cái bát ngồi xuống bên giường: "Cơm còn nóng, ăn đi."
Y không hỏi nhiều, Lý Phượng Kỳ cũng không nhiều lời nữa.
Diệp Vân Đình gắp một miếng dưa muối, đặt lên một muỗng cơm đút tới bên miệng hắn, Lý Phượng Kỳ liền há mồm ăn, trong lúc nhất thời, trong phòng chỉ có tiếng hít thở nhàn nhạt cùng tiếng đồ sứ va chạm nhẹ nhàng.
Đút khoảng chừng bốn, năm miếng, Diệp Vân Đình còn muốn đút nữa, Lý Phượng Kỳ lại lắc lắc đầu: "Đủ rồi."
Diệp Vân Đình kinh ngạc: "Lúc này mới ăn non nửa bát."
Hàm dưới Lý Phượng Kỳ hơi căng thẳng: "Đỡ đói là được rồi, ăn nhiều lại bất tiện."
Hắn nói đến sâu xa, lúc đầu Diệp Vân Đình còn chưa hiểu ý, đến lúc phản ứng lại thiếu chút nữa không nhịn được cười. Vừa mới y còn cảm thấy Lý Phượng Kỳ sát khí đầy người như sát thần, làm người thấy phát khiếp. Mà bây giờ lại cảm thấy, có là Chiến Thần lợi hại đến đâu đi nữa, đến cùng vẫn chỉ là một người phàm.
Không có gì đáng sợ.
Y mím môi nhịn cười: "Vương gia không cần như vậy, lúc có yêu cầu gọi ta là được."
Nói xong lại đem một muỗng cơm đưa đến bên môi hắn: "Vẫn là lấy thân thể làm trọng."
"..." Lý Phượng Kỳ mặt không hề cảm xúc nhìn y phút chốc, mới cụp mắt nuốt vào miếng cơm đút tới bên miệng.
Diệp Vân Đình đút một bát cơm xong, liền cho hắn uống nửa cốc nước, mới thu thập bát đũa đi ra ngoài. Ngược lại là Lý Phượng Kỳ nhìn chằm chằm bóng lưng y nửa ngày, nghĩ thầm hắn vậy mà cũng có lúc nhìn nhầm.
Đại công tử phủ quốc công này không những không nhu nhược, gan còn to bằng trời.