Xung Hỉ (Trọng Sinh)

Chương 87

Diệp Vân Đình nhảy xuống xe ngựa, cho lui ám vệ, thong dong đi đến phía hắn.

Thấy y như thế, Thôi Hi cũng xoay người xuống ngựa, hướng y chắp tay vái chào, vẻ mặt ít đi chút lương bạc khinh mạn, nhiều thêm vài phần chân thành.

“Thôi thường thị có gì sâu xa với ta hay không?” Diệp Vân Đình đến gần, càng thêm cảm thấy quái dị. Y rốt cuộc xác nhận không phải là ảo giác của mình, thái độ của Thôi Hi đối với y so với người khác, hoặc nhiều hoặc ít có chút không giống nhau.

Bất luận là đời trước hay là đời này, vào lúc y bị đưa vào phủ Vĩnh An Vương, Thôi Hi đều từng đề điểm cho y, càng đừng nói vài lần gặp được sau này, Thôi Hi đối với y đều thập phần khách khí. Tuy rằng y chưa từng thấy thái độ của Thôi Hi với những người khác, nhưng trong lời nói của người khác, cũng biết Nội Thị Tỉnh Thôi thường thị được hoàng đế sủng tín, cho dù có là trọng thần triều đình ở trước mặt hắn, hắn cũng khó có được một chút hoà nhã.

Có người mắng hắn thiến đảng làm bộ làm tịch, quy hắn vào cùng một loại với bọn thiến đảng loạn chính ở tiền triều. Nói hắn cất giấu tâm địa ác độc dưới túi da đẹp đẽ, là một con rắn độc sặc sỡ nấp trong chỗ âm u.

Đương nhiên, những lời này các triều thần cũng chỉ dám nói lén, phàm là làm trò nói trước mặt, cũng không thể giữ được cái đầu trên cổ.

Thôi Hi không coi là người tốt, nhưng trực giác của Diệp Vân Đình nói cho y hay, hắn đối với mình hình như không có ác ý. Chỉ là y nghĩ không rõ, rốt cuộc là cái sâu xa gì khiến Thôi Hi nhìn y với con mắt khác.

Trước đó, trong trí nhớ y không có giao thoa gì với Thôi Hi.

Thôi Hi sớm đoán được y sẽ câu hỏi, lại chỉ cười cười: “Đại công tử quý nhân hay quên, tất nhiên không nhớ ra ta.” Biểu tình của hắn vừa chuyển, lại không tiếp tục nói sâu xa của hai người, mà là nói: “Đại công tử từng giúp ta một lần, lúc này ta tới tiễn đưa đại công tử, tiện thể trả lại.”

Hắn nói chính là tiễn đưa, hai người lại đều biết rõ trong lòng, lần này hắn đã quyết ý thả đoàn người Diệp Vân Đình rời đi.

Tuy rằng Diệp Vân Đình cũng không phải không có lực phản kích, nhưng rời đi mà không có thiệt hại luôn là chuyện tốt nhất.

Chỉ là y cũng không nguyện ý không minh bạch mà chịu ơn: “Ta cũng không nhớ từng có ân với Thôi thường thị.”

“Đại công tử không nhớ rõ thì thôi, cũng không phải chuyện vẻ vang gì.” Thôi Hi như không muốn nhiều lời, cười tủm tỉm lại vái chào: “Sắc trời không còn sớm, Thôi mỗ liền chỉ đưa đến đây. Này đi đường xá xa xôi, mong đại công tử trân trọng nhiều hơn. Sau này gặp lại, chỉ sợ cũng đã là kẻ địch.”

Trong miệng nói kẻ địch, trên mặt hắn lại vẫn cười tủm tỉm, tựa hồ cũng không cảm thấy có gì không ổn.

Thấy hắn nói như thế, Diệp Vân Đình cũng không tiện lại làm ra vẻ truy vấn nữa, chỉ có thể vái chào lại, nói: “Thôi thường thị cũng bảo trọng, nếu ngày sau gặp lại, phủ Vĩnh An Vương nợ ngươi một ân tình.”

Thôi Hi lúc này không trả lời nữa, chỉ hạ tay xuống, cười ngâm ngâm nhìn y rời đi.

Diệp Vân Đình lên xe ngựa, từ cửa sổ xe nhìn lại một cái, liền thấy hắn vẫn lẳng lặng đứng ở nơi xa nhìn theo, vì cách khá xa, nhìn không rõ biểu tình trên mặt lắm, chỉ nhìn thấy hắn một thân quan bào đỏ rực bị gió thổi bay lên, góc áo phần phật.

Một màn này giống như đã từng quen biết, y nhớ lại hồi lâu, đột nhiên từ trong trí nhớ phủ đầy bụi nhớ tới một người từng gặp mặt một lần. Nhưng lúc này xe ngựa đã chậm rãi đi về phía trước, y từ cửa sổ xe ló đầu ra giương giọng nói về phía sau: “Ta nhớ ra rồi, ngươi là A Hủy!”

Thôi Hi đứng tại chỗ, động tác hình như có một chớp mắt ngẩn ngơ, tiếp theo đôi tay nâng đến trước ngực vái chào.

Tuy rằng chưa từng trả lời, lại đã là thừa nhận.

Diệp Vân Đình có chút giật mình ngồi trở lại, không nghĩ tới Thôi Hi thế nhưng lại là A Hủy.

Đoạn ký ức kia thật sự là quá xa xăm, Thôi Hi thay đổi cũng quá lớn, tuổi cũng không khớp với trong trí nhớ của y, cho nên y mới không thể nhớ tới.

Chuyện kia ước chừng là khi y mười hai mười ba tuổi, lúc ấy Diệp Tri Lễ không biết vì sao, phá lệ mang y đến cung yến một lần. Nhưng y cực ít khi ra khỏi cửa, giờ vào cung trong lòng liền hoảng sợ, lại không có Quý Liêm làm bạn, sau khi vào cung ngồi vào vị trí cung nhân an bài, động cũng không dám động một chút.

Sau đó vì trên đường uống nhiều quá nước trà, thật sự quá mót, mới không thể không tìm chỗ xả. Kết quả lúc trở về liền lạc đường, quanh co lòng vòng, không biết vòng tới cung điện hẻo lánh nào đó, gặp phải một đám nội thị tuổi không nhỏ đang khinh nhục một tiểu nội thị gầy yếu.

Tiểu nội thị kia thập phần gầy yếu, nhìn lớn gần bằng Quý Liên, lại bị ép cởi hết quần áo, trơn bóng quỳ trên mặt đất. Đám nội thị lớn hơn hắn kia tươi cười dâm tà vây quanh hắn, cực gần việc nhục nhã.

Tiểu nội thị lại không rên một tiếng, khi đôi mắt đen nhánh nhìn thấy Diệp Vân Đình trên hành lang, ngắn ngủi mà sáng lên, nhưng rất nhanh lại tối sầm xuống.

Diệp Vân Đình là lần đầu tiên gặp phải cảnh tượng dơ bẩn như vậy, y tuổi tác tuy không lớn, lại cũng không phải cái gì cũng đều không hiểu, tất nhiên minh bạch mấy nội thị này là đang làm gì. Ức hiếp lăng nhục như vậy, không chỉ là ở trong cung, ở phủ Quốc công cũng có, chỉ là xa xa không có quá mức như vậy mà thôi.

Y lúc ấy tuổi trẻ khí thịnh, không đành lòng trực tiếp tránh đi, liền tráng lá gan quát lớn một câu.

Những nội thị kia có lẽ là thấy y ăn mặc không phải người trong cung, cho rằng y là hiển quý công tử nhà ai đến dự tiệc, trong kinh hách sửa sang lại quần áo liền làm chim thú tan đi, chỉ có tiểu nội thị kia không có chống đỡ, ngã xuống trên mặt đất.

Diệp Vân Đình thấy hắn đáng thương, đến một kiện quần áo che đậy thân thể cũng không có, liền đem áo của mình choàng cho hắn.

Tiểu nội thị kia liền ngẩn người, yên lặng quấn chặt áo choàng. Diệp Vân Đình thấy hắn chỉ ngồi tại chỗ bất động, mới ý thức được hắn bị thương không thể động, nghĩ đưa Phật đưa đến tây, liền dựa theo đường hắn chỉ, đưa hắn về chỗ ở.

Cung yến Trừ tịch, chủ tử trong cung sẽ ban thưởng bốn phía, bất luận cung nhân làm gì cũng đều đi đến nơi náo nhiệt. Chỉ có nội thị cấp thấp không thể lộ mặt trước mặt chủ nhân, mới có thể ở chỗ hẻo lánh của mình tìm chút việc vui. Mà giống tiểu nội thị này, lại chỉ có thể trở thành trò vui cho người khác.

Diệp Vân Đình thương hại hắn, lại cũng không thể thay đổi tình cảnh của hắn. Chỉ trầm mặc đem hắn trở về.

Trước khi y đi, tiểu nội thị nói cho y biết tên của hắn, nói mình tên “A Hủy”. Y nhớ rõ lúc ấy đối phương thập phần suy yếu, lại vẫn mở lớn đôi mắt nói với y: “Lúc trước gặp phải những công tử ca như ngươi, bọn họ sẽ không đuổi những người đó đi, chỉ biết như xem diễn ở bên cạnh nhìn. Cũng có người nhịn không được, lại chê ta dơ bẩn, liền dùng đủ loại đồ vật tra tấn ta. Vì sao ngươi lại không giống bọn họ?”

Diệp Vân Đình lúc ấy không biết trả lời hắn như thế nào, chỉ có thể nói “Cũng không phải tất cả mọi người đều xấu như vậy”, hơn nữa y cũng cảm thấy mình không tính là công tử ca gì.

Nhưng A Hủy lại chỉ trầm mặc trong chốc lát, nói: “Nhưng ta gặp phải đều là người xấu.”

Diệp Vân Đình không biết nên an ủi hắn như thế nào, trước kia y vẫn luôn cho rằng, mình bị phụ thân ghét bỏ, ở trong phủ Quốc công  bị người xem thường đó là thập phần gian nan, tận đến bây giờ gặp A Hủy, mới biết được có người tình cảnh so với y còn không xong hơn nhiều.

Y chỉ có thể khô cằn mà an ủi nói: “Chỉ cần nỗ lực sống sót, chắc chắn sẽ tốt lên.”

Nhưng kỳ thật chính y cũng không cảm thấy những lời này có lực thuyết phục nào, một tiểu nội thị giống như A Hủy, nói không chừng một ngày nào đó sẽ lặng yên không một tiếng động mà chết trong một góc hẻo lánh không ai biết tới. Nhưng y cũng không có thế lực giúp hắn thoát khỏi tình cảnh âm u như vậy.

Cho nên y nói xong chột dạ không thôi, hoảng sợ chạy đi.

Lúc đi y quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy A Hủy bọc áo choàng của y ngồi trên ván giường, thẳng lăng lăng mà nhìn y, ánh mắt đen nhánh.

Sau đó y trở lại cung yến, bị phụ thân tìm y khắp nơi hung hăng quở trách một trận, sau đó liền bị mang về phủ Quốc công, sau này không còn cơ hội tiến cung nữa, mà A Hủy cũng dần dần phai nhạt trong trí nhớ của y.

Không nghĩ tới tiểu nội thị gầy yếu khi đó, thế nhưng đã trở thành Thường thị sủng tín nhất bên cạnh hoàng đế.

Thôi Hi thực tế còn lớn hơn y bốn năm tuổi, nhưng Diệp Vân Đình còn nhớ rõ khi đó hắn thoạt nhìn, chỉ tầm chín, mười tuổi, gầy yếu tái nhợt, quanh thân tử khí trầm trầm.

Cùng người đứng đầu Nội Thị Tỉnh trương dương độc ác hiện giờ, tìm không ra nửa điểm tương tự.

Y bỗng nhiên nhớ tới ngày bị đưa vào phủ Vĩnh An Vương, Thôi Hi nói với y: “Thiên mệnh tuy không thể trái, chỉ cần người còn tồn tại, sẽ luôn còn khả năng.”

Nghĩ đến lời lúc ấy y nói xong liền chột dạ chạy đi, Thôi Hi thế nhưng nghe lọt. Sau này y gặp nạn, lại chuyển tặng lại cho y.

Diệp Vân Đình nhẹ nhàng thở dài ra một hơi, khóe miệng hơi hơi ngoéo một cái.

Lời an ủi thuận miệng khi niên thiếu, tới hiện giờ mới minh bạch chân ý trong đó.

Chỉ cần nỗ lực sống sót, sẽ luôn còn cơ hội.

Đối với thiếu niên A Hủy là vậy, đối với y mà nói cũng là vậy.

……

Thôi Hi đứng yên tại chỗ, đến tận khi không thấy tung tích xe ngựa nữa, mới lên ngựa đi vòng lại.

Biểu tình của hắn thoạt nhìn cực kỳ suиɠ sướиɠ, cho nên khi trở lại trước sơn cốc, thấy thi thể nằm thẳng cẳng trên mặt đất kia, ngữ khí cũng ôn hòa hơn một chút: “Chúng ta một đường hướng Ký Châu truy kích, không ngờ ở sơn cốc lại gặp phục kích, Phó thống lĩnh hi sinh vì nhiệm vụ bỏ mình……” Hắn nói xong dừng một chút, ánh mắt đảo qua hai trăm Thần Sách Quân, đem lời chưa nói hết nói xong: “Nhưng chỉ có mình Phó thống lĩnh hy sinh, khó tránh khỏi gượng ép, còn phải thêm vài người xả thân mới được……”

Nói xong, liền thấy trong Thần Sách Quân có vài người sắc mặt kinh hoảng.

Thôi Hi cười cười, khinh phiêu phiêu điểm qua hơn hai mươi người: “Đều gϊếŧ.”

Những người bị điểm đến cả kinh, lập tức quỳ xuống đất xin tha: “Thôi thường thị tha mạng, việc hôm nay, cái gì ta cũng không nhìn thấy, xin tha cho chúng ta một mạng.”

“Thuộc hạ của ta, không giữ người có dị tâm.” Thôi Hi lại không có nửa điểm khoan dung, tùy ý vẫy vẫy tay, liền định ra sống chết của những người này.

Hơn hai mươi tên Thần Sách Quân kia thấy xin tha vô dụng liền biến sắc, rút đao tương hướng: “Thôi Hi, ngươi cấu kết với Vĩnh An Vương, chính là tội chết!”

Thôi Hi cười tủm tỉm: “Là tội chết, nhưng các ngươi đều chết sạch, không phải không ai biết sao?”

Khi nói chuyện, một hồi chém gϊếŧ đơn phương đã bắt đầu.

Ngoài những người cố ý mang đến làm kẻ chết thay, những người còn lại đều là thân tín của hắn.

Bọn họ lau dọn sạch sẽ, Thôi Hi mới nói: “Về đi, chúng ta đi báo tin cho bệ hạ, mấy ngày nữa lại đến nhặt xác cho bọn họ.”

Thần Sách Quân còn lại thu đao, lên ngựa theo sát sau hắn mà đi.

Thôi Hi ngồi trên lưng ngựa liếc mắt nhìn lại một cái, chỉ thấy giữa sắc trời xám xịt, núi non nguy nga, thiên địa rộng lớn.

Hắn thu hồi ánh mắt, nghĩ thầm, đến lúc bọn họ hồi kinh rồi, đám người Diệp Vân Đình có lẽ đã vào cảnh nội Ký Châu. Nghĩ đến hoàng đế sắp tức muốn hộc máu, hắn suиɠ sướиɠ cong cong khóe môi.

Diệp đại công tử từng nói với hắn, cũng không phải tất cả mọi người đều xấu như vậy, hắn không tin.

Hắn từ khi ra đời đã chưa từng được sống một ngày lành, đến mẹ ruột cũng đối với hắn động một chút là đánh chửi. Sau này thấy hắn lớn lên không tồi, lại muốn bán hắn vào quán nam phong đổi tiền đánh bạc. Hắn không muốn làm tiểu quan, tàn nhẫn bán chính mình vào cung làm hoạn quan. Nhưng kết quả cũng không tốt hơn làm tiểu quan bao nhiêu.

Nhiều năm như vậy, hắn không gặp gỡ được mấy người tốt, Diệp Vân Đình là một trong số có thể đếm được trên đầu ngón tay đó.

Hắn dựa vào một câu “Sống sót chắc chắn sẽ có ngày tốt hơn” kia, không từ thủ đoạn mà bò lên trên, cuối cùng lại phát hiện hắn chẳng khác gì những kẻ ác từng khinh nhục hắn trước kia. A Hủy nhận hết khuất nhục đã sớm chết rồi, kẻ sống sót chính là Thôi Hi.

Mà trên đời này, nơi nơi đều là “A Hủy” sắp chết hoặc đã chết đi.

Gió lạnh mãnh liệt từ trên mặt thổi qua, mơ hồ có thể ngửi được mùi máu tươi phía sau. Thôi Hi híp híp mắt, trong lòng bỗng nhiên có chút phiền chán.

Hoàng thất Bắc Chiêu này từ gốc đến ngọn, đã nên tan từ lâu.

Cả hắn cũng vậy.

“Đại công tử, ngươi đừng khiến ta thất vọng.” Hắn thấp giọng lẩm bẩm, bị gió lạnh cuốn đi, không một ai nghe thấy.

Bình Luận (0)
Comment