Xứng Lứa Vừa Đôi

Chương 3

Thẩm Hành bi phẫn, trong số các mặt nạ mà nàng có, chỉ có tấm này làm bằng da heo thôi đó.

Biết thế có chết nàng cũng không chọn khuôn mặt này!!!

Thẩm tiểu thư đoan trang chìm đắm toàn bộ tâm tình trong “khuôn mặt” của chính mình, cũng mất hết hứng thú với động tĩnh từ bốn phía.

Cho tới khi tỉnh táo lại thì trước mắt chỉ còn một bóng lưng mờ ảo trong đêm.

Hắn không bắt mình sao? Nàng sững sờ.

Rồi lại nhớ ra, hắn cũng không giải huyệt cho mình!!

“Này, vị đại nhân kia, ngài đi gọi người bắt ta hay là về nghỉ ngơi thế, có thể thả ta ra trước được không.” Nàng thành khẩn hô to.

“Nhà chúng ta thực ra rất giàu có, hôm nay ngài thả ta ra, ngày khác tất có hậu tạ!!!”

“Ta sẽ cầu cho ngài một đời bình an, lập thêm mấy cái bài vị trường sinh nữa được không?”

“Đại nhân? Đại nhân!!” Đệt! Đại nhân đi xa quá.

Thẩm Hành nhìn trời đến khi tảng sáng mới có thể tự mình bỏ ra khỏi tường vây, nghênh đón nàng ngoài ánh dương chói mắt còn có Đạo Đạo đang đói meo đến sắp tắt thở.

Nàng ta nói với nàng: “Tiểu thư, ngài có nhớ trước khi vào hành cung đã dặn nô tỳ không được ăn cơm tối, chờ sau khi đi ra sẽ đưa em đi ăn khuya không?”

Hai chân Thẩm Hành run rẩy đến mức phải vịn tường mà đứng: “Ta nghĩ dù sao trước hết em cũng nên quan tâm đến thân thể ta đã chứ”.

“Há, thân thể của tiểu thư bị sao?” Ai kia rất biết nghe lời hỏi thử.

“Em thấy thế nào?”

Nàng ta gãi gãi đầu, rất thẳng thắn nói: “Nô tỳ thấy, đi bộ đến sớm một chút, ăn hai vỉ bánh bao thịt chắc là không thành vấn đề.”

Thẩm Hành: “...”

Bên trong cửa hàng bánh bao Hồng Ký, Vũ Thành.

“Tiểu thư, tiểu thư đứng suốt một buổi tối mà không bị thị vệ phát hiện sao?” Đạo Đạo nhét một miệng đầy bánh bao ngồm ngoàm hỏi.

Thẩm Hành vừa né tránh mấy miếng thịt do nàng ta phun ra, vừa lắc đầu: “Không có, trong viện kia rất yên tĩnh, đèn lồng cũng được vài chiếc thôi.”

Cái này cũng là nhờ nàng nhìn ngắm suốt một buổi đêm sương sa gió lạnh mới phát hiện ra. Lăng Khôn Điện được xây dựng từ rất lâu về trước, Vũ Thành nho nhỏ mà tòa cung điện này chiếm đến một phần ba thành trì. Rất khó tưởng tượng, cung điện nguy nga là thế lại là nơi hẻo lánh đến vậy.

“Trong hành cung không ai tuần tra? Đúng là chuyện lạ.” Đạo Đạo lắc đầu: “Nhưng mà nói tới chuyện không thắp đèn lồng.” Trên mặt nàng ấy đột nhiên chuyển sang vẻ kỳ quái: “Không phải là tiểu thư đi nhầm vào tiểu viện nào đó không sạch sẽ chứ?”

“Không sạch sẽ, tiểu viện?”

Nàng ấy thấp giọng nói: “Nô tỳ nghe nói, nơi thâm cung tường cao, những chuyện oan khuất cũng xảy ra không ít, có tiểu viện vì oán khí quá nặng mà không thể khóa cửa lại. Tiểu thư nói xem, vị công tử kia đi tới không hề có một tiếng động nào, hay là...” Nàng trợn trắng hai mắt rồi duỗi thẳng đầu lưỡi ra.

Thẩm Hành hiểu ý gật đầu, vô cùng tán thưởng nữ tử mới mười chín tuổi đầu lại có biểu cảm ngây thơ đến vậy.

“Nghe nói ở hẻm nhỏ cạnh cổng Đông Trực trong kinh có một thư sinh viết thoại bản một năm kiếm lời hơn trăm lạng, Em có giác ngộ như vậy cho thấy từ lúc sinh ra đã có sẵn thiên phú rồi. Không bằng sau khi về nhà thì đến đó tìm hắn thử, giúp việc lặt vặt, coi như cũng có kế sinh nhai cho nửa đời sau”.

Khuôn mặt to tròn của Đạo Đạo run rẩy một hồi, nàng chùi khóe miệng bóng loáng dầu, nghiêm mặt nói: “Tiểu thư, nô tỳ đại triệt đại ngộ rồi, mấy chuyện thần quỷ này đúng là rất hoang đường, chờ lát nữa em giúp tiểu thư tìm xem bên cạnh đại nhân có ai võ công cao cường không. Tranh thủ để tiểu thư luyện tập, biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng.”

Thẩm Hành nghe vậy thì tâm tình rất tốt, vội gật gù, câu thành ngữ đại triệt đại ngộ này đúng là vi diệu.

Sau khi ăn đồ ăn sáng xong, nàng đi ngủ bù một lúc rồi dậy lục lọi dưới đáy hòm bình khí một lượt.

Do dự nhìn cây đại đao Cửu Hoàn gỉ rét, lần đầu tiên nàng bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc một việc, giá sắt vụn ở Vũ Thành thế nào nhỉ, có thấp hơn ở trên kinh nhiều không.

Hiếm khi suy nghĩ mấy “chuyện đứng đắn”, thế nhưng ông trời có vẻ không chịu nổi “chuyện chính sự” của nàng, đang lúc trầm tư suy nghĩ đột nhiên khuôn mặt giàn giụa nước mắt của cha chình ình trước mặt.

Thẩm Hành nhìn mấy hàng lệ rơi không ngừng kia thì sửng sốt một lúc, lúc này mới nhớ tới chuyện cha nàng còn đang chờ “tắt thở”.

Nàng đau lòng vuốt đầu Thẩm Quát, hết lòng động viên: “Cha, ông chủ tiệm thuốc nói rồi, hiện nay thạch tín khan hàng, phải đến mùa đông mới có. Hôm qua con có đặt cho cha nửa cân thuốc chuột, còn đang chế, sốt ruột đến mấy cũng phải trưa hôm kia mới uống được”.

Thẩm Quát khóc càng lớn hơn, không nói hai lời cứ thế kéo nàng đi.

Thẩm Hành nhìn phương hướng, hình như đang đi về phía chợ, tâm trạng nhanh chóng chùng xuống, nàng vội vàng chặn lại: “Ông chủ quầy thuốc đã quá tám mươi rồi, cha mặc quan phục đi tới đó phá biển hiệu của họ không được đâu. Huống hồ, ông ấy còn là nhi tử của nhị thúc của dì ba của huyện lệnh Vũ Thành, cũng có quan hệ đó.”

“Con doạ cha.” Thẩm Quát nắm mắt trừng nàng: “Nhi tử của nhị thúc của dì ba mà tám mươi à? Con tưởng cha là kẻ ngu đấy hả.”

“Dì Ba tuổi cũng không nhỏ mà.” Nàng yếu ớt nói.

Thẩm Quát nhìn vẻ mệt mỏi của con gái, trong lòng cũng thấy đau đớn. Vì dỗ dành ông, khuê nữ đã dùng hết đầu óc rồi.

“Không phải đi tiệm thuốc.”

Ông kéo nàng xuyên qua một hẻm nhỏ giữa chợ, đi một vòng rồi rẽ vào đường lớn rộng rãi.

Thẩm Hành biết cha nàng quật cường đến mức mười con trâu cũng không kéo lại được, giờ thấy ông đi lướt qua tiệm thuốc nàng mới thở phào nhẹ nhõm một hơi

Nhưng mà, khi nàng nhìn thấy cung tường quen thuộc kia, cộng thêm ba chữ Lăng Khôn điện uy nghi to lớn, nàng cảm thấy, nàng vẫn nên đưa ông tới đạp bảng hiệu tiệm thuốc đi.

“Hành Hành, người ta nói cái chết có thể nhẹ tựa lông hồng, cũng có thể nặng tựa Thái Sơn, tuy cha không tính là kiên cường gì, nhưng cha muốn chọn vế sau. Bởi vì mấy ngày qua ở Vũ Thành mưa dầm liên tục, cho nên có lẽ ngày mai nghi trượng sẽ khởi hành lên núi. Tuy cha không có tiền đồ gì, nhưng cũng không thể vì toàn thây mà liên lụy đến con, lần này cha đưa con đến tạ tội với Thụy Vương, cũng xin ngài khoan hồng cho chúng ta.”

Ông đứng trước tấm biển thiếp vàng nói vậy, trên mặt là vẻ nghiêm túc hiếm khi có được.

Quân muốn thần chết, thần không thể không chết, quân không cho chết, ai dám chết? Không giữ mặt mũi cho Hoàng đế, nghĩ cũng biết kết cục sẽ là gì.

Thẩm Hành không ngờ cha mình cũng có lúc nghĩa khí như vậy, bỗng chốc nàng cảm giác khóe mắt ông không còn nếp nhăn như trước.

Tiến lên một bước nắm chặt tay ông: “Con gái khâm phục khí phách của cha, nhưng mà dù sao cũng không phải đến mức không thể vãn hồi, viên linh thạch kia....”

“Vi phụ tâm ý đã quyết, không cần khuyên nữa”.Thẩm Quát vẫy vẫy ống tay áo, hào khí cam vân nói: “Đại trượng phu phải biết cảm tác cảm vi*, nếu làm hỏng việc, thì phải biết can đảm nhận tội, sao có thể sợ đầu sợ đuôi thế được.”

* dũng cảm.

Thẩm Hành nhìn cha mình chua xót, tâm can tỳ phổi cũng sắp va hết vào nhau.

Linh thạch còn chưa tìm được, nếu Vương gia nổi giận, tống hai cha con nhà họ vào thiên lao thì biết làm sao bây giờ.

“Cha!!” Thẩm Hành vội giậm chân. “Mình cha vào thôi nhé, nhỡ đồ ăn trong thiên lao không ngon thì còn có con ở ngoài đưa cơm cho cha”.

Chuyện đến nước này nhưng vẫn không chịu nói ra sự thật, không phải nàng không muốn nhưng mà một khi nói ra, không khéo cha nàng còn chui đầu vào đó nhanh hơn.

Việc làm mất thánh vật so và việc nhét nó vào “lỗ chó” đều là tội chết. Tội đầu tiên có lẽ là chặt đầu, nhưng mà tội phía sau thì chắc phải phân thây.

“Không được, có thể không cần đưa cơm.” Thẩm Quát nắm chặt bàn tay run rẩy của nàng.”Nhưng mà con đi rồi, ai cho cha dũng khí.”

Thế mới biết hào khí vừa rồi là cố gắng tỏ vẻ mà thôi.

“Dũng khí cha phải vào miếu xin Bồ Tát chứ, con chưa từng khai quang, đi vào đó cũng không làm gì được”.

“Cha biết tỏng lòng con rồi, đừng dông dài nữa, nhanh theo cha đi vào.”

Cha và con gái chỉ lo kéo nhau xoay vòng vòng một chỗ, bất cẩn va vào người vừa từ trong phủ bước ra.

Người đến mặc một bộ triều phục ám kim cực kỳ phong lưu tuấn tú, sau khi bị va vào cũng không hề tỏ vẻ bất mãn gì, mặt mày còn toát lên ý cười nhàn nhạt.

“Thẩm đại nhân đứng đây ồn ào gì vậy, dưới mặt trời không sợ cảm nắng sao”.

Thẩm Hành không tiếp xúc nhiều với các cấp triều phục, nhưng nàng cũng biết, Kỳ lân bốn trảo trên y phục kia không phải chức quan gì cũng có.

Quả nhiên nàng thấy cha mình hành đại lễ, mặt mày sợ đến mức tái mét: “Hầu gia thứ tội, hạ quan nhất thời nóng ruột xông tới đây, xin ngài thứ tội cho.”

“Việc đại sự thì đương nhiên phải vậy.” Hắn đưa tay kéo ông: “Thường ngày ông vẫn quan tâm nhất đến những lễ nghi phiền phức này mà, sao hôm nay lại hoang mang hoảng loạn đến vậy, không biết xảy ra đại sự gì?”
Bình Luận (0)
Comment