Được Phong đại phu ‘khởi thủ hồi xuân’ dốc lòng chữa trị, thương thế của Tráng Quảđã được xử lý thích đáng.
Ban ngày, Tiêu Chấn Nam cùng Tiêu Chấn Vũ một tấc cũng không rời bảo hộ bên cạnh. Ban đêm, Tiêu Chấn Nhân từ Hình bộ trở về thay thế hai người chăm sóc Tráng Quả; từ đổi dược đến lau người, đút cơm đút nước, ngay cả đi vệ sinh cũng đều tự tay hắn làm.
Tráng Quả đối với sự ‘hầu hạ’ của thiếu gia tựa hồ không có phản ứng gì, cũng không bất ngờ trước những hành động khác bình thường của thiếu gia. Y chỉ lẳng lặng đón nhận tất cả, không nói lời nào. Mà Tiêu Chấn Nhân thấy phản ứng kì lạ khác bình thường của Tráng Quả như vậy thì chỉ nghĩ là do y liên tiếp phải chịu trọng thương, cũng không đặc biệt lưu ý gì.
Thời gian trôi qua như nước chảy.
Tiêu Chấn Nhân đang ở đại đường Hình bộ khai đường thẩm vấn, để dân chúng bình thường có thể thấy được hắn đang phá án liên quan đến Tiêu Chấn Hành. Khi việc Tiêu Chấn Hành bị bắt truyền khắpđầu đường cuối ngõ, những đơn thư cáo trạng hành vi phạm tội của Tiêu Chấn Hànhbay tới như tuyết – Quả nhiên là giậu đổ bìm leo.
Qua thẩm vấn, dưới nhân chứng vật chứng đầy đủ, Tiêu Chấn Hành không thể không nhận tội. Khi gã biết được lão nãi nãi và Tiêu vương mà gã luôn chờ đợi không muốn nhúng tay vào chuyện này, gã mới hiểu được hóa ra mình chỉ là con tốt mà họ có thể tùy thời vứt bỏ, chứkhông phải là người không thể động vào của Tiêu phủ – tam thế tử của Tiêu phủ. Hơn nữa gã cũng không phải là thân tử (con ruột) của Tiêu vương, cũng không có tước vị được phong, cho nên ngay cả việc triệt tước miễn tử cũng không thể.
Tháng bảy năm Hòa thứ hai mươi hai, Tiêu Chấn Hành qua ba lần thẩm vấn, bị Đại lý khanh định tội danh, phán trảm hình (chém đầu), thu hậu vấn trảm (đến mùa thu sẽ chém). Tin tức truyền ra, vạn dân mừng rỡ, nói Tiêu tiểu vương gia cương trực, làm chỗ dựa cho dân, quân pháp bất vị thân, tiêu trừ mối hại cho dân, đúng là thanh thiên đại lão gia.
Những văn võ bá quan từng nếm quamối hạiTiêu Chấn Hành đều khen ngợi Tiêu Chấn Nhân, nhưng cũng có một số quan viên cho rằng Tiêu Chấn Nhân không để ý đến tình nghĩa huynh đệ, tuy rằng đã phá đượcán nhưng thái độ làm người làm việc quá mức lãnh khốc.
Rất nhanh, vụ án Tiêu Chấn Hành đã bị quên đi, thay vào đó là chuyện đại quân Hung Nôchèn ép Bắc cảnh(biên giới phía bắc). Vì thế cao thấp trong triều bắt đầu nghị luận.
Trong Tiêu phủ, bởi vì chuyện Tiêu Chấn Hànhbị chém mà những người liên quan đến chuyện thiêu cháy Tạng Hương sơn trang, muốn hại chết Tiêu Chấn Nhân năm đó đã biết được sự lợi hại của hắn, sợ không qua được hôm nay, sợ sau khi Tiêu Chấn Nhân biết được việc năm đó sẽ tra rõ rồi bắt đầu trả thù.
Có người bắt đầu không nhẫn nhịn được nữa, chuẩn bị tiên hạ thủ vi cường(ra tay trước)!
*******************************
Tháng bảy, giữa hè, nóng đến mức có thể làm cho những người thể chất yếu phải ngã xuống, đến dã cẩu lang thang mà bốn chân cũng như muốn nhũn cả ra.
Thật vất vả mới chờ được đến ban đêm, lại bởi vì đêm đó đặc biệt ẩm ướt oi bức, làm cho người ta không thể nào ngủ được.
Mở tất cả cửa sổ ra, muốn gió mát thổi vào một chút, Tiêu Chấn Nhân lại quay về nằm lên giường Tráng Quả. Dùng cây quạt phẩy nhẹ chút gió cho y, hy vọng y có thể ngủ ngon hơn một chút. Thấy gương mặt an tường khi ngủ của Tráng Quả, trên mặt Tiêu Chấn Nhân xuất hiện một chút sủng nịnh không nói nên lời.
Quả Quảcủa hắn là như vậy, mùa hè hàng năm đều nhẹ nhàng quạt cho hắn, mãi cho đến khi hắn ngủ rồi mới rời đi.
Nhẹ nhàng lấy tay lần theo hình dáng trên mặt y, bao nhiêu đêm chính hắn cũng không đếm được, hắn đều ở lại trong phòng của Quả Quả, giống như khi nãy vuốt ve y, nhìn thấy y. Chỉ có lúc đêm dài yên tĩnh như thế này, hắn mới có thể đến đây, nhìn trộm Quả Quả đã chìm vào mộng đẹp, để biểu đạt tình yêu say đắm của mình.
Hắn cũng không biết, từ khi nào mà mình bắt đầu chuyển từ tình cảm thân nhân sang tình yêu nam nữ với Quả Quả. Có lẽ là từ lần đầu tiên hắn muốn thượng lên người Tráng Quả a.
Hắn biết, tình cảm của mình đối vớiQuả Quả phức tạp đến thế nào. Trong đó vừa có tình yêu, vừa có tình thân, còn có lòng trung thành của bạn bè, ngay cả tín nhiệm tuyệt đối với y cũng có luôn.
Quả Quảcủa hắn a, là người duy nhất trên đời này mà hắn yêu, là người duy nhất hắn cho phép ngủ cùng, là người duy nhất làm hắn điên cuồng.
Quả Quả, lúc này ta thề, không bao giờ để bất luận kẻ nào làm tổn thương ngươi nữa! Ta sẽ dùng sinh mệnh của ta, tất cả của ta để bảo vệ ngươi! Nhanh thôi, ta sẽ mang ngươi rời khỏi Tiêu phủ dơ bẩn tràn ngập âm mưu này. Bây giờ ta đang đề cập với Chính Hoàng…
Đột nhiên, Tiêu Chấn Nhân cảm thấy tầm mắt không có hảo ý. Có người giám sát hắn!
Vẫn như cũ không đứng dậy, duy trì tư thế mặt đối diện vớiTráng Quả, làm cho người tới nghĩ hắn đã ngủ say.
Một khắc qua đi, người tới có thể nghĩ hắn quả thật đã ngủ say, liền nhẹ nhàng mở cửa sổ nhảy vào trong, đề khí đi đến trước giường. Khi người tới nhìn thấy Tiêu Chấn Nhânlại đồng giường cộng chẩm với hạ nhân đi theo hắn thì không khỏi sửng sốt, sau đó liền lộ ra nét mặt khinh thường.
Quả nhiên là nhi tử do một tiện phụ dân dã sinh ra cũng không thể cao quý được, lại làm ra việc hoang đường với nam tùy tùng đi theo mình như thế. Lúc nghe lão phu nhân nói, nàng còn chưa thực sự tin đó là thật, nhưng bây giờ mắt đã thấy chuyện thực như thế.
Cười khinh thường, tung ra một chưởng, lập tức đánh xuống…
“Ta còn tưởng là ai, đêm khuya không ngủ lại chạy đến phòng ta giương oai, thì ra là phu nhân a! Sao thế, nhớ đến nghĩa tử của bà nên nửa đêm chạy đến đây thăm sao?” Không biết từ khi nào, Tiêu Chấn Nhân đã ngồi ngay ngắn trên giường, điểm thụy huyệt của Tráng Quả, bảo vệ chỗ yếu hại trên đầu y, hắn mang vẻ mặt cười nhạo hỏi. “Phu nhân giơ cao ngọc thủ(tay đẹp) là muốn quạt cho ta sao? Hay là giống năm đó, cho ta một chưởng sau lưng? Ân?”
“Thì ra tiểu súc sinh ngươi đã biết cả rồi! Hừ! Mệt ngươi còn có thể ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, bất động thanh sắc, quả nhiên là hồ ly tinh sinh nhi tử cũng là một con tiểu hồ ly!”Tiêu vương phi đã xé mặt nạ.
Mấy năm nay, từ khi Tiêu vương đem tiểu súc sinh này về, nàng liền bị Tiêu vương lãnh đạm, coi như bụi đất. Mười một năm qua, Tiêu vươngchưa một lần tiến vào lầu các mà nàng ở, cái này đối với nữ nhân chính trực hung ác mà nói, chính là loại tra tấn lớn nhất.
“Khi ta biết người đánh ta một chưởng sau lưng là ngươi, ta còn thấy kì lạ, đường đường là nữ nhi của Ninh vương, Trân Ninh công chúa năm đó, hiện giờ là Tiêu vương phi, sao lại có chưởng pháp âm độc như thế, thì ra là do tính cách mà nên! Thảo nào năm đó phụ vương tình nguyện ở bên ngoài tầm hoa vấn liễu, kim ốc tàng kiều, cũng không nguyện bước vào cửa phòng ngươi nửa bước, xem ra ông cũng không muốn ngủ cùng với độc xà (rắn độc, ý chỉ người độc ác)!” Tiêu Chấn Nhân mắng chửi người không chút thô tục.
“Ngươi…” Tiêu vương phi thẹn quá thành giận, một chưởng chém xuống.
Tiêu Chấn Nhântiếp chưởng phong của nàng, nhảy xuống giường, dẫn nàng cách xa khỏi giường, một chưởng đánh tới bụng nàng. Hắn đã khổ luyện Cửu dương chân công nhiều năm như vậy là để đối phó với chưởng lực âm độc của nàng, hơn nữa hắn đã từng ăn Chu quả, một chưởng đánh ra tuy chỉ chứa tám phần công lực nhưng cũng đủ để lấy mạng người!
Quả nhiên, Tiêu vương phi không có kinh nghiệm đối địch không biết trốn tránh, đỡ được một chưởng này liền phun máu tươi, lảo đảo đứng đó. Nhìn kĩ, giữa máu tươi kia còn chứa vật gì đó màu đen, hiển nhiên là nội tạng đã vỡ nát.
“Phu nhân, sắc trời đã không còn sớm, ta khuyên ngươi vẫn nên sớm về nghỉ ngơi đi, thuận tiện chuẩn bị hậu sự một chút luôn. Ta nghĩngươi cũng hiểu được rồi, sau khi trúng chưởng này của ta, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể đã lệch vị trí mà vỡ nát rồi, âm huyết công tâm, dù có là Đại La Kim Tiên cũngkhôngcứu nổiđâu!” Tiêu Chấn Nhân chậm rãi giải thích.
Tiêu vương phi còn muốn nói cái gì đó, nhưng mở miệng ra là máu tươi tuôn theo, không còn cách nào khác đành phải nhịn lại những câu mắng chửi, nghiêng ngả lảo đảo xuống lầu rời khỏi…