Xung Quan Nhất Nộ Vi Lam Nhan

Chương 35

Tráng Quảôm chặt Hô Hàn Tà đi tới một chỗ có thể tránh gió gần hồ nước, đây cũng là nơi mà y cùng Chấn Nhân thường nướng thịt và nghỉ ngơi ban đêm.

Không thèm nghĩ đến mình và Chấn Nhân đã làm những chuyện gì trên mặt đất ở chỗ này, Tráng QuảthảHô Hàn Tàxuống, nhặt gói thuốc chữa thương rơi trên mặt đất lên. Y phải thừa dịp Hô Hàn Tà còn chưa tỉnh lại, nhanh chóng giúp gã trị thương.

Dùng kiếm cắt ngoại bào của Hô Hàn Tà, lấy khăn ra dấp ít nước, cẩn thận chà lau miệng vết thương, thấy đã không còn bụi bẩn bám vào nữa mới bôi dược lên rồi băng bó.

Bận bịu một hồi, cuối cùng y cũng đã xử lý xong tất cả các vết thương. Bởi Tráng Quả chưa từng học qua y lý, băng bó đương nhiên khó tránh khỏi có chút bừa bãi, nhưng thực sự đã làm máu ngừng chảy.

Thở ra một hơi, Tráng Quảtẩy sạch tay bên hồ, thuận tiện tìm chén gỗ nhỏ mà mình và Chấn Nhân đã từng cất ở đây, múc ít nước lên, bưng đến bên cạnh Hô Hàn Tà.

Đang lo làm sao mới có thể đút nước cho gã, lại phát hiện Hô Hàn Tà đã mở mắt nhìn mình.

“Ách, ngươi có muốn uống nướckhông?” Tráng Quả nâng nâng chén gỗ nhỏ trong tay.

Môi hơi hơi mở ra, ý là ngươi đút cho ta.

Tráng Quả thấy gã đã hé miệng, vội vàng nhẹ nhàng nâng đầu gã lên, đặt lên đầu gối mình, cầm chén gỗ đưa đến bên môi gã. Hô Hàn Tà cũng không khách khí, gối đầu lên gối Tráng Quả, chậm rãi uống nước.

Tráng Quảđút nước xong, kinh ngạc nhìn người đang nằm trên đầu gối mình, không biết phải làm thế nào cho phải.

Ta nên bắt gã lại, đem về đại doanh cho Chấn Nhân xử lý, hay là làm bộ không phát hiện ra gã, để y trốn về đại doanh địch? Ý thức trách nhiệm và lòng tốt trong Tráng Quảkhông ngừng đấu tranh.

Nhưng khi nghĩ đến người không giống người xấu, lại là người mình tân tân khổ khổ cứu được, mà cứ như vậy đưa đến tayChấn Nhân, để hắn hủy diệt gã, thật sự là có loại khổ sở nói không nên lời.

“Ta nên làm sao với ngươi bây giờ?” Tráng Quả bất tri bất giác nói ramâu thuẫn trong lòng mình.

“Ngươi đang hỏi ta sao? Nếu ngươi hỏi ta, ta đương nhiên nói với ngươi, thỉnh làm như không phát hiện ta, quay về đại doanh của ngươi đi.” Hô Hàn Tà phát hiện tâm tình của mình tốt lắm, không biết là có phải bởi vì đối phương hay không mà gã cảm thấy ở cùng với tên Hán nhân này thực thoải mái.

Tráng Quả hoảng sợ, “Ngươi… Ngươi nóiđược Hán ngữ?!”

“Ân, đượca. Trước khi đi đánh giặc, ta thường xuyên cùng các huynh đệ trong tộc đến quan nội (bên trong biên quan – ý chỉ Đại Á) làm chút sinh ý(làm ăn), tự nhiên mà học thôi.” Hô Hàn Tà trả lời y.

“Phải không? Ngươi thật thông minh.” Tráng Quả thành tâm tán thưởng, tiếp theo lại cảm thán nói, “Nếu không đánh giặc có phải tốt biết bao nhiêu không, ngươi cũng có thể làm tiếp tiểu sinh ý của ngươi, dân chúng cũng có thể an cư lạc nghiệp.”

“Cuộc sống ở quan ngoại rất vất vả, người dân trên thảo nguyên cũng muốn có cuộc sống tốt hơn; nhưng hoàn cảnh không thể thay đổi, người dù có cố gắng đến thế nào đi nữa cũng không thể có cuộc sống đầy đủ sung túc; mà Trung Nguyên đất rộng của nhiều… Cho nên chiến tranh cũng không thể tránh khỏi.” Hô Hàn Tà lẳng lặng nói.

Tráng Quả ngẫm lại, thấy gã nói cũng có lý, nhưng lại nói, “Nhưng… ngươi không biết, phát động chiến tranh cướp bóc, dù có thành công hay không cuối cùng cũng không phải làm chết bao nhiêu người nữa sao?! Hơn nữa, cho dù các ngươi có thắng, hoàng đế chúng ta chắc chắn cũng muốn trả thù, muốn đoạt lại lãnh thổ, sau đó lại là chiến tranh. Như vậy vòng đi vòng lại, cuối cùng người khổ nhất vẫn là dân chúng a.”

“Ngươi nói cũng đúng, nhưng mỗi người lại cócách nghĩ khác nhau, nhất là những kẻ thống trị. Dưới con mắt của những kẻ đó, cái giá phải trả chẳng qua chỉ là sinh mệnh của bách tính không đáng quan tâm; có thể đổi lấy cho chúng vài chục năm, thậm chí mấy trăm năm vinh hoa phú quý vẫn là thực có lời.” Hô Hàn Tà không tự chủ được mà nói ra ý nghĩ thật của mình.

“Ngươi cũng nghĩ vậy sao? Đúng là rất giống một viên tướng của bọn hắn.” Tráng Quả nghĩ, nếu người này cũng suy nghĩ như vậy, y sẽ khôngđưa người vô tâm can này choChấn Nhân xử trí.

“Ta? Ta nghĩ thế nào không quan trọng, bởi bất quá ta chỉ là một quân cờ của Thiền Vu mà thôi. Cho dù ta muốn dẫn dắt tộc nhân không muốn đánh giặc, trải qua cuộc sống du mục tự do tự tại cũng không có quyền lực đó.”

Tạm dừng một chút, như đã quen gối lên đùi mềm mại của nữ tử, gã đột nhiên phát hiện cơ bắp trên đùi nam nhân dù có gối lên cũng rất không mấy khác biệt. Thay đổi một tư thế thoải mái hơn, gã lại nói tiếp, “Ngươi biết không, trong quânHung Nôta có rất nhiều người không muốn đánh giặc, bọn họ cũng giống ta, hướng tới cuộc sống tự do tự tại trên thảo nguyên. Xuân hạ thì sống trên lưng ngựa, thu đông thì tiến vào quan nội buôn bán với Hán nhân giảo hoạt, đổi lấy lá trà và muối ăn, còn có thể mua cho người trong lòng ít phấn son gì đó… Nếu ngươi có cơ hội đến quan ngoại ở lại một thời gian, cũng sẽ thích cuộc sống phóng khoáng ngay thẳng, không có gì câu thúc(gò bó).” Hô Hàn Tàngẩng đầu, nhớ lại cuộc sống của người Hung NôkhiMạo Đôn Thiền Vu chưa thống nhất. Khi đó cuộc sống tuy đơn điệu, nhưng lại vô cùng an bình, khoái hoạt.

Nghe Hô Hàn Tà nói như vậy, Tráng Quả càng cảm thấy mình không cứu lầm người, cũng càng không muốn đem người này giao cho Chấn Nhân xử trí.Tốt nhất là tìm một chỗ giấu gã đi, chờ gã có thể đi lại sẽ giúp gã trở về đại doanh Hung Nô.

Nghĩ là làm, ôm lấy Hô Hàn Tà đang gối lên đùi mình, đi đến chỗ rừng cây nhỏ bên cạnh hồ nước.

ThấyTráng Quảôm lấy mình, nghĩ y muốn bắt mình về quân doanh Hán nhân, không khỏi cười nhạo nói, “Làm gì mà phải cực nhọc như vậy, trực tiếp một kiếm giết ta không phải tốt rồi sao! Hay là muốn trông cậy vào miệng ta, tra hỏi bí mật quân cơ gì gì đó?”

“Vì sao ta lại muốn giết ngươi?” Tráng Quảnghe gã nói mà không hiểu gì cả.

“Ngươi không phải muốn bắt ta về Hán doanh sao?”

“Không phải a, ta tìm chỗ cho ngươi ẩn thân, chờ ngươi có thể tự đi lại thì cẩn thận trở về. Ân, ta cũng muốn trở về, thời gian không còn sớm nữa.” Tráng Quả thành thật nói.

Hô Hàn Tà hoàn toàn sửng sốt, gã không nghĩ Hán nhân này chẳng những giúp gã trị thương mà còn giúp gã tìm chỗ ẩn thân, không chút ý muốn bắt gã về thỉnh công lĩnh thưởng. Trên đời này sao lại có người tốt như thế chứ?

“Ngươi không quên ta là kẻ địch của ngươi đấy chứ?” Hô Hàn Tà nhịn không được nhắc nhở y.

Tìm được một tảng đá lớn, phía trên có đầy cây cỏ, đem Hô Hàn Tàthả xuống phía sau cự thạch, để gã có thể ẩn núp được, gió lại không thổi tới nơi. Y hồi đáp, “Không quên a.”

“Vậy vì sao ngươi lại cứu ta?” ThấyTráng Quả chạy ra bê một bình gốm vào đây, Hô Hàn Tà hỏi y.

“Bởi vì ngươi thoạt nhìn không giống người xấu. À, đây là nước, cẩn thận đừng làm đổ, còn đây là dược vật, khi nào đau thì tự mình thay đi.” Tráng Quả buông bình gốm, lấy dược vật.

“Chỉ vì nguyên nhân đó mà ngươi cứu kẻ địch của mình?”

“Đối với ta thế là đủ rồi. Ngươi có phải kẻ địch của ta hay khôngkhông quan trọng, quan trọng là… ta không muốn thương tổn người khác.” Tráng Quả nhìn sắc trời, đã qua một canh giờ rồi, phải nhanh chóng trở về thôi.

“Ha ha… Ha ha ha!” Hô Hàn Tà hào sảng cười ha hả, vừa cười vừa nói, “Ta thích ngươi! Chúng ta làm bằng hữu đi!”

Tráng Quả sửng sốt, “Ngươi… cùng với ta làm bằng hữu?”

“Sao? Chướng mắt ta là đồ dã dân thiếu văn minh hay sao?”Cốc Lễ vươngHô Hàn Tà mất hứng. Tuy là mình nhất thời hứng khởi, nhưng gã cũng rất ít khi kết giao với người khác, không ngờ bây giờ lại còn kết giao với địch nhân của mình nữa!

“Không! Không phải! Ta… là, là không ngờ ngươi lại nguyện ý làm bằng hữu với ta. Ta… Ta, chưa từng có người nói muốn kết giao bằng hữu với ta…” Tráng Quảvừa cao hứng, nhưng cũng rất bi ai.

“Sao lại không có ai muốn làm bằng hữu với ngươi? Người tốt như ngươi ấy, nếu ngươi là nữ nhân thì ta đã thú ngươi làm Vương phi của ta rồi.” Hô Hàn Tà thốt ra.

Tráng Quả đỏ mặt, “Cám ơn ngươi, ta rất cao hứng. Ngươi, thật sự cùng với ta tương giao sao? Ta…chỉ là nô bộc mà thôi.”

“Ta quản ngươi là cái gì! Nô bộc cũng là người, giống như ngươi biết rõ ta là kẻ địch của ngươi, còn cứu ta, đương nhiên không quan hệ gì đến thân phận cả. Nếu ngươi không tin, ngay bây giờ chúng ta dập đầu kết bái, làm dị huynh đệ dị tộc(huynh đệ khác tộc, không chung dòng máu). Đến, đỡ ta đứng lên, nếu không kết bái với ta chính là khinh thường ta!” Hô Hàn Tà hưng trí tăng cao. Gã bắt đầu thích Hán nhân thành thật thiện lương này, cho dù y chỉ là một bộc nhân thì gã cũng muốn kết giao với y.

Bất đắc dĩ, Tráng Quả đành phải nâng gã dậy, ngẩng đầu nhìn trời, cúi lạy đất bằng, trao đổi tên tuổi dòng họ, dập đầu làm huynh đệ kết nghĩa.

Cẩn thận đỡHô Hàn Tà nằm xuống, tâm tình Tráng Quả vô cùng kích động. Đã lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên y có bằng hữu ngang hàng. Tuy người này là kẻ địch của y, có lẽ ngày mai sẽ đao phạt tương kiến (gặp nhau là chém giết), nhưng bây giờ y vẫn vô cùng cảm động.

Hô Hàn Tà nắm tayTráng Quả, mỉm cười nói, “Nếu chúng ta không phải địch nhân thì tốt rồi, như vậy ta có thể mời ngươi đến thảo nguyên rộng lớn, cùng ta thưởng thức phong cảnh đại mạc, ngươi nhất định sẽ thích.”

“Nếu ngươi là Thiền VuHung Nô thì tốt rồi!” Tráng Quả cảm thán “Như vậy sẽ không có chiến tranh, ta cũng có thể cùng ngươi quang minh chính đại lui tới. Ngươi biết không, ngươi là bằng hữu đầu tiên của ta… Ta… Ta không muốn mất ngươi!” Nói xong, mang theo ánh mắt không nỡ chia lìa chăm chú nhìn Hô Hàn Tà.

Nhìn lại đôi mắt trong sáng trên gương mặt trung hậu của Tráng Quả, Hô Hàn Tà âm thầm hạ quyết định, gã cũng không muốn mất người đã cứu tính mạng gã, chỉ cần ở bên cạnh y, khiến gã cảm thấy chưa từng có bằng hữu nào làm gã thoải mái ấm áp như người này. Gã quyết định chờ thương thế tốt hơn một chút, nhất định phải làm chuyện gã đã muốn làm từ lâu nhưng vẫn chưa làm được.

Tráng Quả lưu luyến không nỡ rời bằng hữu đầu tiên của mình, nhưng vẫn phải mang theo lo lắng mà rời khỏi Hô Hàn Tà, về đại doanh chinh bắc quân.



Tiến vào trướng bồng của tướng quân, Tráng Quả lập tức bị Chấn Nhân đang lo lắng ôm chầm lấy. “Ngươi đi đâu? Sao bây giờ mới trở về? Có phải gặp địch quân hay không? Hay là đụng phải gió lốc? Có bị thương không?” Nói xong, cũng không để ý đến ánh mắt đầy vẻ hứng thú của các tướng lĩnh ở đó, kiểm tra khắp toàn thân Tráng Quả xem y có bị thương chỗ nào không.

Tráng Quả ngượng ngùng đỏ bừng cả mặt, giãy khỏi hai tay làm càn của Chấn Nhân, cúi đầu nói, “Ta bị lạc đường, cho nên về trễ. Thực xin lỗi, đã để mọi người lo lắng.”

“Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi! Ngươi nói đúng không, tướng quân!” Ô Triển khoanh tay ngang ngực, cười hì hì nhìn Chấn Nhân.

Chấn Nhân trừng mắt liếcÔ Triển một cái, quay đầu nói với Quả Quả của hắn, “Ngươi đi xuống nghỉ ngơi trước đi! Chiến dịch hôm nay, ngươi không cần đi ra.”

“Vì sao?! Ta, ta muốn đi! Ta không mệt, thật.” Tráng Quả vừa nghe Chấn Nhân không cho y tham gia đại chiến dịch lần này, không khỏi sốt ruột lo lắng. Sao y có thể để một mình Chấn Nhân xông ra chiến trường, còn mình chỉ có thể ở lại phía sau chờ tin tức được chứ.

“Không được! Rất nguy hiểm! Ngươi một chút kinh nghiệm thực chiến cũng không có, nếu có cái gì… Tóm lại không được!”

“Cho ta đi đi, ta biết ngươi lo lắng cho ta, nhưng ta cũng lo lắng cho ngươi a!” Thanh âm nói chuyện của Tráng Quả càng ngày càng nhỏ, đến câu sau khôngnghe được gì nữa.

Nhưng Chấn Nhân thính tai vẫn nghe được, nhất thời mặt mày hớn hở, Quả Quảcủa hắn bắt đầu học được cách thổ lộ tâm tìnhrồi a. Nhưng hắn vẫn không thể để y lên chiến trường được, đao kiếm không có mắt, nếu có gì xảy ra thì có hối cũng không kịp.

Chấn Nhânnghiêm mặt, nói “Ngươi ở phía sau đợi cho ta! Nếu nghe được tin ta tử trận thì ngươi cứ tự sát theo cũng được, cùng đến Hoàng tuyền với ta. Tóm lại, ta sẽ không trơ mắt nhìn ngươi xảy ra chuyện gì đó trước mắt ta!”

“Nếu ta đi chậm, tìm không thấy ngươi thì phải làm sao?” Tráng Quả không hề nghĩ ngợi, không để ý đến câu mình vừa nói tỏ ý gì.

Ô Triển cùng các vị tướng lĩnh mở lớn mắt. Không ngờ Tráng Quả da mặt mỏng mà cũng có thể nói ra lời kinh thiên đến thế này! Không biết đại soái của bọn họ nghe thấy sẽ có phản ứng thế nào nhỉ? Lập tức, ánh mắt nhất tề quét về phía Tiêu Đại tướng quân.

Chấn Nhânchưa nói gì cả, chỉ lệnh cho chư vị tướng lĩnh một lần nữa thảo luận lại chiến thuật hôm nay; đồng thời cũng bảo Tráng Quả vào thảo luận luôn.

Ô Triển cùng các vị tướng lĩnh nhìn thấy phản ứng củaChấn Nhânvẫn bình thường, không khỏi cảm thấy thất vọng, còn tưởng rằng có thể thấy một hồi diễn thiên cổ tình yêu trướcđại chiến, thả lỏng tinh thần chứ – Ai! Đại tướng quân không chịu phối hợp a!
Bình Luận (0)
Comment