Ba ngày sau, Chính Hoàng hạ chiếu, “Lệnh Tiêu Chấn Nhânthay mặt cho Tiêu vươngquản lý thủy đạo Hoàng Hà. Ngày tiếp chỉ phải lập tức khởi hành, khôngđược chậm trễ, vật tư cứu tế sẽ chuyển đến sau. Đặc biệt ban cho Tiêu Chấn Nhânchứckhâm sai Ngự sử, có thể điều động năm nghìn châu binh.”
Chính Hoàngđã có tính toán hết rồi. Tiêu Chấn Nhân thay Tiêu vương ra mặt, nếu có chuyện gì thì có thể lập tức lấy lý do đó để vấn tội Tiêu vương. Còn nếu thành thì sẽ cho Tiêu Chấn Nhân vào triều làm quan, vì mình làm việc, cũng coi như giúp mình một tay. Dù có thế nào đi nữa thì cũng có thể ngăn được tiếng đồn trong dân, rằng Tiêu vương chỉ là ngụ lại trong kinh làm việc vì hoàng thượng chứ không phải bị Chính Hoàng lão giam lỏng.
Mà Tiêu Chấn Nhâncũng đã dự đoán được, không chờ thánh chỉ đến đã lệnh cho Tráng Quả chuẩn bị xong xuôi tất cả; đến khi nhận được thánh chỉ liền rời nhà xuất phát.
Đương nhiên Tráng Quả cũng đồng hành theo hắn. Tiêu Chấn Nhân lấy lý do thánh mệnh bắt phải đi ngay,cự tuyệt không cho những nô bộc khác theo; nhưng không biết vì sao mà nhị thế tử Tiêu Chấn Thiện luôn ở trong phủ lại lấy lý do giúp huynh đệ, xin chỉ thị của Tiêu vương, đã được đáp ứng, cưỡng ép thêm người vào hành trình đến Hoàng Hà vốn chỉ có chủ tớ hai người Tiêu Chấn Nhân.
Thêm nhiều cái đuôi theo sau, Tiêu Chấn Nhân vô cùng khó chịu. Tuy nhị ca không giống lão đại hay lão tam làm xằng làm bậy, lòng dạ hẹp hòi, nhưng tri nhân tri diện bất tri tâm, ai cũng không biết trong hồ lô gã bán dược gì, tất cả vẫn phải cẩn thận là trên hết, đừng cho gã biết được mục đích thực sự của việc hắn làm là gì.
****************************
Tráng Quảlà người hòa ái dễ gần, đối xử với hạ nhân cũng không đánh chửi nhưnhị thiếu gia Tiêu Chấn Thiện.
Trong mắt y, người tốt và người xấu là như thế này: Tiêu lão phu nhân tâm địa như rắn rết, là bại hoại lớn nhất; đại gia Tiêu Trì Hiếu thái độ làm người bình thường, không phân được tốt xấu, nhưng lại vô cùng háo sắc, thê thiếp thành đàn;tam gia Tiêu Trì Thanhlà người đọc sách; lão gia —cũng chính là Vương gia Tiêu Trì Viễn, trong mắt chỉ có quyền lực; đại thiếu gia Tiêu Chấn Tổ âm hiểm độc ác, mọi chuyện đều đối nghịch với thiếu gia, là đại phôi đản; tam thiếu gia Tiêu Chấn Thành háo sắc bạo ngược, thường đánh chửi hạ nhân, nha hoàn có tư sắc một chút ở tây ốc đã có vài người không chịu nổi tra tấn mà tự sát, đương nhiên miễn bàn đến chuyện tam thiếu gia cường thượng dân nữ, chiếm ruộng chiếm đất làm người ta căm ghét, là tên vô cùng bại hoại.
Trong đó, được coi là người tốt chỉ có hai người ngũ, lục thiếu gia. Có lẽ là vì cận chu giả xích. Mẫu thân của ngũ thiếu gia và lục thiếu gia là chi giao (bạn thân) thuở khuê nữ (con gái chưa xuất giá) của mẫu thân nhị thiếu gia; khi bà qua đời liền giao hai nhi tử của mình cho nhị thiếu gia; cho nên ngũ, lục thiếu gia có thể nói là được nhị thiếu gia nuôi nấng cũng không quá đáng.
Tráng Quả cũng rất thích ngũ thiếu gia hoạt bát đáng yêu, còn có lục thiếu gia thẳng như ruột ngựa. Về phần hai vị tiểu thư chưa gả, y chỉ biết từ miệng bọn hạ nhân hầu hạ hai nàng rằng họ vô cùng tùy hứng điêu ngoa, thật không biết tốt xấu.
Cho nên y cũng không bài xích nhị thiếu gia đồng hành cùng, không những thế còn vô cùng hoan nghênh.
Cùng thiếu gia cùng một chỗ, ngoại trừ lúc giúp thiếu gia phát tiết dục hỏa thì cũng chỉ có thể ‘trò chuyện’ với hắn một hai câu, còn những khi khác chỉ sợ chỉ có thể trải qua trong im lặng. Có nhị thiếu gia đi cùng, ít nhất còn có người vượt qua những lúc im lặng như thế với y.
Đối với sự thân cận của Tráng QuảvàTiêu Chấn Thiện,Tiêu Chấn Nhân đầy một bụng hỏa a…
Dục hỏa thêm nộ hỏa(tức giận), giờ lại còn ngọn lửa đố kị nữa, luôn cháy hừng hực trong lòng hắn, so với màu lông con Hỏa Diễm mà hắn đang cưỡi còn đỏ hơn.
Thật vất vả qua nửa tháng, cuối cùng cũng tới được hạ du Hoàng Hà — Khai Phong phủ ở Trung Châu (hiện nay là tỉnh Hà Nam), cũnglà châu phủ bị ảnh hưởng nặng nhất của lần lũ lụt này. Kì thật không cần phủ doãn Trung Châu nói gì, chỉ cần nhìn dân chạy nạn cũng đã có thể nhìn đượctính nghiêm trọng của lần thiên tai này.
“Đại nhân lần này đường xa mà đến, hạ quan thay mặt bách tính Trung Châu bái tạ đại nhân.” Nói xong, phủ doãn Trung Châu – Hà Vân -quỳ xuống, dập đầu trước khâm sai Ngự sử Tiêu Chấn Nhân.
“Hà đại nhân mau đứng dậy, tại hạ không đảm đương nổi. Chấn Nhân ta tuy quyền hành hữu hạn, nhưng sẽ cố gắng làm hết sức, tuyệt không làm việc gì có lỗi với bách tính Trung Châu.” Vội vàng xoay người nâng phủ doãn Trung Châu thoạt nhìn vô cùng rắn chắc khỏe mạnh.
Hà Vânkhông chịu ngồi xuống, đứng thẳng người báo cáo tình hình nạn lụt ở Trung Châu cho Tiêu Chấn Nhânnghe. “Trung Châu từ tháng năm tới nay, mưa rào liên miên, nước sông dâng cao, Bình Lục thành sông, giá lúa tăng cao, nhân súc (người và vật nuôi) phiêu bạt, người chết vô kể.” Hà Vân liên tiếp sáu lần cho khoái mã báo về triều đình; bây giờ triều đình đã phái đại nhân đến, mong đại nhân hãy nhìn bách tính đang chờ ngoài cửa chờ cứu tế, lập tức phát vật tư cứu tế ra, đừng chuyển qua các tầng quan viên khác nữa.
Xem ra phủ doãn Trung Châu phủ có cảm giác lo lắng đối với người trẻ tuổi như hắn đã được triều đình phái tới, sợ hắn không hiểu chốn quan trường vốn mờ ám thế nào, quan viên tham lam ra sao, sẽ làm chậm thời cơ cứu tế.
Xuất phát từ sự tôn trọng thật sự đối với vị đại nhân yêu dân như con này, Tiêu Chấn Nhân cũng không đứng đó nghe Hà Vân nói. “Đại nhân xin yên tâm, vật tư ta đã lệnh cho người đặc biệtáp tải, sẽ khôngđể đám quan lại tham ô đục khoét. Về phần trước mắt, ta đã huy động các châu phủ khác tiếp lương đến, nếu không chậm trễ thì tối nay sẽ đến.”
“Đại nhân vất vả rồi. Đại nhân một đường thuyền xe mệt nhọc, có lẽ đã mệt mỏi rồi, ta đã chuẩn bị yến hội cho đại nhân đón gió tẩy trần.” Phủ doãn Trung Châu thoáng an tâm,bắt đầu nghĩ đến chuyện xã giao.
“Không cần, lúc này đại nhân cũng không có gì để khoản đãi ta. Cứ tùy tiện đi, chỉ cần no bụng là tốt rồi, tối nay còn phải thảo luận tiếp chuyện cứu tế.” Tiêu Chấn Nhân nói giỡn.
**************************
Đi vào phòng màHà Vânđã chuẩn bị cho bọn họ, lúcTráng Quả hầu hạ Tiêu Chấn Nhântắm rửa, rốt cục nhịn không được hỏi hắn, “Không biết thủy tai (lũ lụt) ở Hoàng Hà lần này, thiếu gia định xử lý thế nào?”
Không ngờTráng Quảlại mở miệng nói chuyện, tâm trạng hắn tốt hơn hẳn. “Tai ương lần này ở Hoàng Hà không phải nói xử lý là có thể xử lý được. Vừa là do tự nhiên, vừa là do con người gây ra. Ngươi đừng thấy bây giờ là lũ lụt mà đã nói là nạn lụt, không chừng sau này sẽ biến thành hạn hán nữa. Bây giờ cái phải làm chính là khơi thông dòng nước cho Hoàng Hà, làm nó không chảy qua thành trấn nữa mà đổ thẳng ra biển.” Đang nói thì có người gõ cửa. Tráng Quả mở cửa ra thì thấy nhị thiếu gia, vội vàng nghiêng người mời gã vào.
“Tứ đệ, quấy rầy rồi.” Tiêu Chấn Thiện mỉm cười với đệ đệ này.”Ta tới xem có thể giúp được gì hay không.”
“Nhị ca có ý này là tốt rồi.” Tiêu Chấn Nhânhơi khó chịu.
Tiêu Chấn Thiệnkhông chút nào để ý đến ngữ khí của hắn. “Vi huynh vì lần hành trình này đã tìm quyển tông (tài liệu) lịch đại về Hoàng Hà để đọc. Dù sao muốn giải quyết tận gốc của vấn đề thì phải hiểu được nguyên nhân trước.”
“Úc, nếu đã vậy thì mời nhị thiếu gia nói đi, có lẽ có thể tham khảo thêm được chút gì đó. Để Tráng Quả dọn chỗ cho nhị thiếu gia.”
Tráng Quảmang ghế cho Tiêu Chấn Thiện ngồi xuống, chính mình lại vòng ra phía sau Tiêu Chấn Nhânđứng.
“Ta đã tổng hợp lại quyển tông đã đọc, cuối cùng kết luận được là: đất màu bị trôi, đường sông ứ đọng, đó là nguyên nhân sinh ra lũ lụt ở Hoàng Hà.”
Nghe Tiêu Chấn Thiện nói xong, hắn không khỏi nhìn gã với cặp mắt khác xưa, không ngờ gã lại có cùng quan điểm với mình, đúng là không mưu mà hợp(không hẹn mà gặp/ ý tưởng lớn gặp nhau). “Nếu đã biết nguyên nhân thì có thể có phương pháp nào không?”
“Cái này… Nói thực ra, ngoại trừ cách khơi thông dòng chảy để chảy ra ngoài thì vi huynh cũng không còn nghĩ được phương pháp nào khác.” Tiêu Chấn Thiện có vẻ hổ thẹn.
Tiêu Chấn Nhân gật gật đầu. Gã là một thế gia đệ tử(con cháu nhà quan lại/ nhà giàu), có thể nghĩ được đến thế đã là rất khá rồi. “Đương nhiên vẫn còn có một biện pháp khác, cứ chờ phủ doãn đại nhân đến đây đêm nay rồi thương lượng lại sau.”