Quân cờ trong tay Giang Tiểu Lâu được ném vào hộp đựng, khẽ cười: “Vậy thì đón khách.”
Âm thanh nàng rất nhẹ, nhưng truyền vào tai An Tiểu Thiều rất rõ ràng, khoảng khắc đó, đôi mắt ôn nhu của Giang Tiểu Lâu lóe qua một tia sắc bén, phảng phất như đao kiếm, lộ ra hết sự bén nhọn.
Thần thái như thế An Tiểu Thiều chưa từng nhìn thấy, nhất thời sững sờ, không biết nên phản ứng gì.
Đến khi thấy Giang Tiểu Lâu đi ra ngoài, An Tiểu Thiều lập tức hốt hoảng nói: “Không, tuyệt đối đừng đi.”
Giang Tiểu Lâu quay đầu nhìn nàng, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị lúc nãy đã thay đổi, môi hơi cong lên, mắt như hơi nheo lại, lộ ra vẻ tươi cười.
Đang khi nói chuyện, Khánh Vương đã dẫn Kinh triệu doãn đến viện, phía sau có mấy tên hộ vệ thiết giáp của vương phủ. Khánh Vương nhìn Giang Tiểu Lâu, vẻ mặt nặng nề: “Tiểu Lâu, Kinh triệu doãn đại nhân hôm nay đến để lục soát một bảo vật.”
An Tiểu Thiều giật mình trong lòng, mặt không còn chút máu.
Giang Tiểu Lâu tựa hồ nhận ra, quay đầu lại liếc nhìn nàng một cái, ý cười sáng lạn, miệng lại trả lời Khánh Vương: “Hả, sao tìm bảo vật lại tìm đến viện của con?”
Khánh Vương cười lạnh một tiếng, ánh mắt âm trầm: “Vì bảo vật này là một ccon chim thần.”
Giang Tiểu Lâu không tỏ rõ ý kiến.
Kinh triệu doãn ho nhẹ một tiếng, thăm dò hỏi: “Hạ quan đang tìm Tế điểu, xin quận chúa mau giao ra đây.”
Quả nhiên là vậy, An Tiểu Thiều hít vào một ngụm khí lạnh, lúc nãy nàng còn hoang mang giờ khắc này đã rõ ràng. Từ 160 năm trước, thợ săn Di Sơn đã bắt được loại chim này đưa vào cung, xưa nay Tế điểu yêu thích mùi thơm trên cơ thể nữ tử, chỉ cần bám vào y phục của người nào thì hoàng đế sẽ nghỉ lại trong cung vị phi tử đó, cho nên rất nhiều nữ tử dùng mùi thơm để dụ nó, được hoàng đế sủng ái. Không chỉ vậy, máu thịt của Tế điểu rất quý giá, nữ tử ăn vào da dẻ trắng bóng, diễm lệ cực kỳ, thậm chí trong bóng tối làn da còn phát sinh ánh sáng, khiến người ta ái mộ. Rất nhiều nữ tử vì muốn có được Tế điểu, không tiếc phái người công khai lùng bắt, khiến nó gần như tuyệt chủng. Chính vì vậy Thái Tổ ban ra chiếu lệnh, Tế điểu chỉ được dùng cho hoàng thất, chỉ có hoàng đế mới được nuôi nó, bất luận người nào lén lút nuôi nấng, bị phát hiện sẽ chịu tội tử hình. Từng có quý tộc nhà giàu vì hiếu kỳ mà lén lút đi tìm Tế điểu, cuối cùng bị mất đầu, có thể thấy việc này tuyệt không phải tin đồn.
“Xin hỏi đại nhân sao lại khẳng định Tế điểu ở trong viện của ta?” Giang Tiểu Lâu hỏi lại.
Kinh triệu doãn thấy nàng không có phản ứng gì, nhìn Khánh Vương một chút, nghiêm mặt nói: “Tế điểu có tiếng hót kỳ lạ, giống như Phượng hoàng trong truyền thuyết, có thể dẫn đến trăm loài chim, lúc nãy chim chóc trên trời đều bay đến đây, nhất thời kinh động mọi người, ai cũng lấy làm kỳ lạ. Ta lần theo đến Khánh Vương phủ, lúc này mới tra đến chỗ Minh Nguyệt quận chúa, xin quận chúa mau giao Tế điểu ra, rồi theo ta đến chỗ bệ hạ nhận tội chết.”
Giang Tiểu Lâu chỉ nhàn nhạt nói: “Nến đại nhân muốn tra thì cứ tra đi.”
Mấy tên hộ vệ thiết giáp nhằm về phía hành lang như là sớm có dự liệu, người dẫn đầu tháo lồng chim trên hành lang xuống, đưa đến trước mặt Kinh triệu doãn. Kinh triệu doãn lạnh lẽo nói: “Kiểm tra cho kỹ, rốt cuộc là họa mi thật hay là có người làm ra vẻ bí ẩn.”
Một chậu nước xà phòng được đưa đến, họa mi không ngừng nhào lộn trong lồng. Nhưng mà, lông chim vẫn trắng nõn như trước, không thay đổi chút nào. Ánh mắt Kinh triệu doãn trầm xuống, trực tiếp mở lồng chim ra, bắt được con họa mi đó, sau đó dùng nước xà phòng chà sát trên lông chim, nhưng chà nửa ngày cũng không thay đổi gì. Chim họa mi kia vì kinh sợ mà không ngừng kêu la, tiếng kêu thê thảm khiến người nghe phải biến sắc.
Khánh Vương thấy trong lồng chỉ còn một con chim thì sắc mặt liền thay đổi, thất thanh nói: “Còn một con đâu?”
Giang Tiểu Lâu mỉm cười trả lời: “Bay rồi.”
"Bay?"
“Phải, nha đầu chăm sóc không chu đáo, lại khiến Vua họa mi khó khăn lắm mới tìm được bay mất, con rất đau lòng đã sai người giam cô ta lại. Mất đi món đồ yêu thích dĩ nhiên phải trừng phạt thật nặng, phụ thân ngài nói có đúng không?” Giang Tiểu Lâu nói cười nhẹ nhàng, nhưng lại làm như nhớ đến chuyện gì, nói: “Còn về chuyện đại nhân nói trăm chim bay đến, đều là do tiếng đàn của An tiểu thư quá động lòng, đúng là khiến người ta than thở. Nhưng mà, ta không ngờ lại gây nên hiểu lầm như vậy…”
An Tiểu Thiều ngoác mồm lè lưỡi, hoàn toàn không ngờ chớp mắt một cái Giang Tiểu Lâu đã bịa ra được một câu chuyện, da mặt nàng đỏ lên.
Vốn dĩ chuyện Tế điểu Khánh Vương dự định sẽ chờ đến sinh thần Hoàng hậu nương nương mới bóc trần, đến khi đó cho dù Giang Tiểu Lâu có một ngàn cái miệng cũng không cãi được. Không ngờ hôm nay bầu trời vương phủ lại xuất hiện rất nhiều chim chóc, trong lòng hắn biết chuyện không ổn, chỉ lo Giang Tiểu Lâu phát hiện ra sự thật, hắn cũng nghĩ Giang Tiểu Lâu chưa từng nhìn thấy Tế điểu, không thể lập tức phát hiện, vì đề phòng đêm dài lắm mộng, hắn liền thông báo cho Kinh triệu doãn chạy tới, ai ngờ vẫn chậm một bước.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Khánh Vương càng trở nên âm hàn, trừng mắt nhìn Giang Tiểu Lâu, nhất thời không biết nên nói gì.
Kinh triệu doãn nhìn Khánh Vương, trên mặt có chút chần chờ: “Vương gia, chuyện này…có lẽ là hiểu lầm, suýt nữa đã oan uổng cho quận chúa.”
Sắc mặt Khánh Vương từ từ khôi phục lại trấn định, nặng nề nói: “Theo quy củ, vương phủ ta vẫn phải rộng cửa để đại nhân kiểm tra. Như vậy đi, trong viện của ta cũng có không ít chim, mời Kinh triệu doãn đại nhân kiểm tra, đảm bảo không có sơ sót, trả lại công bằng cho vương phủ ta.” Nói xong hắn liền dẫn Kinh triệu doãn đi ra ngoài, đi đến ngưỡng cửa, hắn không tự chủ được mà lảo đảo một cái, nếu không có người bên cạnh đỡ lấy có lẽ đã ngã nhào xuống đất.
“Phụ thân, người không sao chứ?” Phía sau truyền đến giọng nói quan tâm của Giang Tiểu Lâu.
Trong lòng Khánh Vương nhảy một cái, mặt biến xanh, phảng phất có một cục đàm chặn ở yết hầu, hoàn toàn không nói ra lời, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi mang theo hộ vệ rời đi.
Kinh triệu doãn theo bản năng mà quay đầu lại nhìn, Giang Tiểu Lâu đứng một mình trước cửa, mặc bộ váy màu ngọc bích, sắc mặt trắng như bạch ngọc, đôi mắt đen óng, hoa tai óng ánh chiếu sáng nửa gương mặt, nụ cười cũng cực kỳ ôn nhu, hắn lập tức quay đầu lại không dám nhìn, bỏ chạy thục mạng.
Giang Tiểu Lâu xoay đầu lại, trên mặt mang theo ý cười: “Đa tạ ngươi, An tiểu thư.”
An Tiểu Thiều lau mồ hôi lạnh trên trán, nói: “Tế điểu thật ra chính là họ hàng của họa mi, cũng không có sức mạnh thần kỳ gì hết, đó chỉ là truyền thuyết thôi. Thế nhưng bệ hạ lại vô cùng tin tưởng chuyện Tế điểu chỉ thuộc về hoàng thất, phàm là người lén nuôi bị phát hiện, ai cũng bị xử cực hình. Đã từng có một vị quan lập được công lao to lớn cho bệ hạ, thế nhưng vì lòng hiếu kỳ, nhắc đến hình dáng Tế điểu trong sách của mình mà bị chém đầu. Các phi tần càng vì tranh ăn loại chim này mà phát sinh rất nhiều nội chiến, cho nên Tế điểu trở thành cấm kỵ. Ta thật sự không ngờ ngươi suýt nữa đã xem nó như họa mi mà hiến lên Hoàng hậu, thật nguy hiểm quá.”
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng nở nụ cười: “Ngươi cảm thấy chẳng qua chỉ là vô ý gặp phải sao?”
An Tiểu Thiều cũng là người thông minh, nhanh chóng hiểu được, Vua họa mi dĩ nhiên quý giá, nhưng Tế điểu là thứ thần bí nhất trong số các loài chim, nói nó giá trị liên thành cũng không quá đáng, ai sẽ lại nhầm Tế điểu thành Vua họa mi mà dâng lên, rõ ràng là có người cố ý mưu hại.
“Là ai lại…”
Giang Tiểu Lâu cười lạnh một tiếng: “Người duy có có cơ hội làm chuyện này, chỉ có vị nghĩa phụ đó của ta thôi.”
“Ngươi nói là Khánh Vương, nhưng sao ông ấy lại làm vậy?” An Tiểu Thiều choáng váng.
Giang Tiểu Lâu cười khẽ: “Lén nuôi Tế điểu sẽ chết, mục đích của ông ấy là muốn ta chết.”
“Nhưng chim này sẽ tặng cho Hoàng hậu, nếu thật sự xảy ra chuyện chẳng phải cả nương nương cũng bị liên lụy.” An Tiểu Thiều nói đến đây, sắc mặt hơi đổi, “Lá gan của Khánh Vương cũng lớn quá, lợi dụng ai không chịu, lại lợi dụng lòng tốt của ngươi với nương nương.”
Giang Tiểu Lâu cười nhạt nói: “Cũng may An tiểu thư phát hiện đúng lúc, giải được mối họa cho Tiểu Lâu, đa tạ.”
An Tiểu Thiều vội nói: “Không cần không cần, nhưng mà…con Tế điểu kia ngươi định xử lý sao?”
Giang Tiểu Lâu mang theo ý cười ôn nhu, nhìn chằm chằm nàng: “Mùi vị Tế điểu đệ nhất thiên hạ, dĩ nhiên là nếm thử.”
Gương mặt An Tiểu Thiều sợ đến không còn chút máu: “Ngươi muốn ăn nó?”
Hôm nay nàng chịu kinh hãi đủ rồi, Giang Tiểu Lâu chỉ cười không nói.
Buổi tối, Khánh Vương đang dùng cơm với Phiên Phiên, các tì nữ đứng xuôi tay yên lặng, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh. Khánh Vương có chút mất tập trung, biểu hiện sầu não uất ức, nhiều lần gắp thức ăn lên lại không ăn, nửa ngày sau mới thả vào trong miệng. Phiên Phiên nhìn thấy có chút kỳ quái, liền hỏi: “Vương gia đây là làm sao vậy, có tâm sự gì?”
Khánh Vương lắc lắc đầu, gượng cười nói: “Có tâm sự gì đâu, ăn cơm đi.”
Tì nữ nâng khay dâng lên một món ăn: “Vịt non chiên giòn.”
Vịt non chiên bóng loáng dầu, tuy nhỏ bé nhưng mùi thơm nức mũi, khiến người ta không khỏi thèm thuồng. Phiên Phiên chủ động gắp một đũa, đang muốn cho vào miệng thì thấy Khánh Vương mặt mày trắng bệch không còn giọt máu, lập tức đứng bật dậy, nhưng vì vướng vạt áo vào ghế mà ngã ngửa ra sau. Hắn làm như không hay biết, mặt mày dữ tợn hô to: “Nhanh, mang đi chôn, lập tức mang đi chôn.”
"Vương gia, ngài đây là..." Phiên Phiên hoàn toàn sửng sốt, hầu như không biết phải làm sao.
Các tì nữ cũng hai mặt nhìn nhau, không biết Khánh Vương bị gì mà lại lộ ra biểu hiện kinh hãi như vậy, nhất thời đều đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Khánh Vương lập tức nhảy lên, âm thanh gần như phát run, hai mắt tức giận lóe sáng: “Các ngươi đều điếc sao? Đi.”
Thấy Khánh Vương hoàn toàn luống cuống, mọi người không dám vi phạm, liền vội vàng mang đĩa thức ăn này đi xuống. Nhìn theo các tì nữ vội vàng rời đi, sắc mặt Khánh Vương vô cùng khó coi, quả thật là hoàn toàn không nhìn ra dạng gì. Hắn ngồi lại ghế, miệng giật giật nhưng không phát ra chút âm thanh nào.
“Thứ đó, thứ đó sao lại ở đây…” Qua nửa ngày hắn mới tự lẩm bẩm, bộ dáng không dám tin tưởng.
Vẻ mặt Phiên Phiên vô cùng kinh dị, ánh mắt đầy nghi hoặc: “Vương gia, rốt cuộc là chuyện gì?”
Khánh Vương đột nhiên liếc mắt nhìn nàng, ánh mắt kia lạnh lẽo như lưỡi dao, làm người khiếp sợ, Phiên Phiên hết hồn tái mặt: “Vương gia, Phiên Phiên làm sai chuyện gì sao?”
Khánh Vương tỉnh ngộ lại, không, không thể là Khương Phiên Phiên. Hắn mạnh mẽ lắc đầu, mồ hôi từng giọt lớn nhỏ xuống ướt đẫm mặt mày, thân thể run rẩy, sau lưng cũng ướt một mảng.
Phiên Phiên thấy thế càng kỳ quái, Khánh Vương chưa từng lộ ra vẻ mặt sợ hãi như vậy, trong sợ hãi còn có tức giận, chẳng qua chỉ là một món ăn sao lại bị dọa thành như thế? Nàng giật mình trong lòng, vội nói: “Vương gia, vịt non chiên giòn kia có vấn đề sao?”
Có lẽ có người hạ độc, bị Khánh Vương phát hiện?
Không, sẽ không, nhà bếp vương phủ tuy là có bốn năm mươi người, nhưng bếp chuyên nấu cho Vương gia cũng chỉ có một, đầu bếp chuyên dùng ba người, một nấu, một chế biến, một làm việc vặt. Việc vặt là tuyển chọn món ăn, sau khi chuẩn bị xong phải trải qua ma ma kiểm tra, hợp lệ mới giao cho người chế biến, người chế biến phải băm chặt trộn ướp với gia vị đàng hoàng, sau đó dựa vào cách chế biến này mà người nấu làm thành món ăn. Vì chuyện Thuận di nương hạ độc, chuyện ăn uống trong vương phủ đều có chuyên gia theo dõi, tuyệt không xuất hiện sai lầm. Bất kỳ người không liên quan nào cũng không được vào bếp, món ăn chưa đến trước bàn cũng không được mở ra. Món ăn do ai rửa, ai chế biến, ai nấu, đều ghi lại trong danh sách rõ ràng, nếu có vấn đề thì không ai chạy thoát.
Khánh Vương quyết không ngờ đến, sau khi đã chỉnh đốn nhà bếp nghiêm khắc lại còn có người trà trộn vào đó, thần không biết quỷ không hay mà nấu con Tế điểu này. Đây là Tế điểu, cấm vật trong cung, nếu bây giờ nó nằm trên bàn ăn của hắn, thì đây là tội mất đầu. Hắn càng nghĩ càng sợ hãi, một là Giang Tiểu Lâu đã phát hiện ra quỷ kế của hắn, hai là đây chính là cảnh cáo và khiêu khích của nàng. Có thể lẻn vào nhà bếp vương phủ, đạt được mục đích mà không ai hay biết, có thể thấy đối phương võ công cực cao. Nếu Giang Tiểu Lâu có ý hạ độc trong thức ăn, rõ ràng là dễ như trở bàn tay. Nỗi sợ xông lên trong lòng Khánh Vương, dần như hoàn toàn làm hắn nguội lạnh, hắn bỗng nhiên đứng dậy vội vã đi ra ngoài.
Phiên Phiên chấn động lập tức đi theo nói: “Vương gia, ngài muốn đi đâu?”
Khánh Vương không xoay người lại, âm thanh đang run rẩy: “Ta còn có chút việc không ăn nữa, nàng cũng nghỉ ngơi sớm đi.” Nói xong hắn liền đi ra khỏi phòng, Phiên Phiên đang định đuổi theo lại bị Thải Hà ngăn cản. Thải Hà cười hòa nhã nói: “Phu nhân, có lẽ Vương gia có việc quan trọng mới vội vã đi như vậy, không còn sớm nữa, người dùng bữa trước đi.”
Nàng nói như vậy, Khương Phiên Phiên cũng chỉ có thể gật gù từ bỏ ý nghĩ đuổi theo. Vương gia đang nổi nóng, vẫn là đừng đi chuốc xui xẻo.
Khánh Vương đi thẳng về thư phòng của mình, khi đi lại trong thư phòng, hắn ngẩn đầu nhìn trời, mây đen như một con dã thú giương nanh múa vuốt, há to cái miệng đè ép xuống mặt đất, khiến hắn càng thêm buồn rầu khó chịu. Hắn gần như muốn hét lên với trời, phát tiết ra phẫn nộ và sợ hãi trong lòng, nhưng hắn không dám, chỉ sợ sẽ kinh động Giang Tiểu Lâu. Một nữ tử còn trẻ như vậy, có gương mặt tươi vui nhất trên đời, lại có tâm địa độc ác nhất. Nàng lại dám đưa Tế điểu lên bàn ăn của hắn, công khai khiêu khích hắn.
Lúc này Hách Liên Tiếu đi vào thư phòng, nàng lẳng lặng đứng ở cửa, giọng điệu ôn nhu: “Phụ thân, người hoảng rồi.”
Khánh Vương đột nhiên chấn động, lập tức phục hồi tinh thần: “Chuyện xế chiều hôm nay con biết chưa?”
Hách Liên Tiếu chỉ gật đầu, đáy mắt mỹ lệ hiện ra một luồng âm trầm: “Con đã biết rồi, phụ thân không cần phải lo lắng.”
“Cái gì mà không lo, Giang Tiểu Lâu đem Tế điểu nấu lên rồi đặt lên bàn của ta, con nói rốt cuộc nó có ý gì chứ?”
Giờ khắc này Khánh Vương tức giận đến mặt mày tái nhợt, âm thanh không ngừng run rẩy.
Nếu như hôm nay có người nhận ra món ăn này, tức là hắn lén ăn thịt Tế điểu, phạm vào tội chết. Vốn muốn mượn Tế điểu đẩy Giang Tiểu Lâu vào chỗ chết, lại không ngờ dọa hổ không thành bị cắn ngược lại, bị đối phương trả đũa.
Trong lòng Hách Liên Tiếu làm sao không phẫn nộ, nhưng nàng cố nén giận nói: “Phụ thân không cần sốt ruột như vậy, Giang Tiểu Lâu không phải ba đầu sáu tay, chẳng qua nhờ An Tiểu Thiều tiết lộ thiên cơ mới hại phụ thân phí công.”
Khánh Vương mạnh mẽ đập xuống bàn một cái, lạnh lùng nói: “Người này cũng nhiều chuyện quá, nếu không có cô ta thì đâu đến nỗi công cốc.” Nghĩ đến món Tế điểu bóng nhẫy trên bàn lúc nãy, trong bụng hắn lại sôi trào. Mạo hiểm to như vậy, lại đổi lấy kết cục này, đúng là cái được không đủ bù cái mất, hắn không nhịn được oán hận: “Cũng là chủ ý tệ hại của con.”
Đôi mắt Hách Liên Tiếu lấp lóe: “Phụ thân, con làm vậy cũng vì muốn tốt cho người, Tế điểu dù sao cũng là đồ trong cung, người thường chỉ nghe miêu tả không gặp thật sự, con nghĩ là lần này sẽ thành công giết ả trở tay không kịp, nhưng không ngờ giữa đường lại xuất hiện An Tiểu Thiều, làm hỏng chuyện lớn. Nếu chuyện đã bại lộ thì chúng ta nghĩ cách khác vậy.”
Mặt mày Khánh Vương hết sức khó coi: “Tìm cách khác, nói thì dễ nghe, lúc trước con nói ả không cảnh giác với ta, lúc này thì ả hận ta rồi.” Nghĩ đến người ta có thể giở trò trong thức ăn của mình bất cứ lúc nào, hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không dám manh động.
Hách Liên Tiếu hít sâu một hơi nói: “Phụ thân đừng kinh hoảng, chuyện này giao cho con đi, con sẽ làm cho Giang Tiểu Lâu kia mất mạng.”
Đêm đó, phủ Khánh Vương rối loạn tưng bừng, tì nữ ma ma thất kinh nhấc theo đèn lồng chạy về phía nam, tiếng bước chân hỗn loạn vang lên ngoài sân. Giang Tiểu Lâu chưa ngủ, chỉ lẳng lặng dựa vào đầu giường, nghe âm thanh vẫn không ngẩn đầu lên, chỉ tiếp tục xem quyển sách trên tay mình.
“Tiểu thư, bên ngoài có chuyện lớn xảy ra rồi.” Tiểu Điệp hào hứng tìm hiểu xong quay về báo.
“Hả, xảy ra chuyện lớn gì?”
Tiểu Điệp thấp giọng nói: “Đan Phượng quận chúa kia nửa đêm đi tiểu, nhưng không biết sao lại bị rắn cắn, bây giờ nằm trên giường không thể động đậy, chết đi sống lại, khóc đến muốn lũ lụt cả phủ rồi.”
Giang Tiểu Lâu nghe vậy, chỉ khẽ mỉm cười: “Đúng là đáng thương.”
Tiểu Điệp chớp mắt kinh ngạc nói: “Tiểu thư, cứ như là người đã biết trước vậy.”
Giang Tiểu Lâu ném sách qua một bên, nụ cười vô cùng trong trẻo: “Xế chiều hôm nay ngươi đến chỗ Vương phi, ta một mình đi ngang qua hoa viên, thấy có một con rắn đang bơi lội trong con rạch nhỏ, liền sai Sở Hán vớt lên. Con rắn đó cái đầu bạnh ra, nhìn rất linh động, ta không nỡ giết nên giao cho Sở Hán xử lý, có lẽ là tâm địa Đan Phượng quận chúa như rắn rết, nên đã kêu gọi được đồng loại…"
Xử trí thế nào? Dĩ nhiên là ném vào nhà xí. Tiểu Điệp có thể suy ra, buổi tối Đan Phượng quận chúa vội vã đi tiểu, con rắn thì không thoát ra được, bị một trận nóng dồn dập phả lên đầu, dĩ nhiên sẽ vọt lên cắn nàng một cái.
Nghĩ như thế, Tiểu Điệp nhất thời rùng mình, đau, nhất định là rất đau.