Sau đó, bà thấy muội muội đang mang thai không nơi nương tựa, trong lòng vừa đố kỵ vừa thương xót. Cuối cùng bà giữ muội muội lại, dốc lòng chăm sóc, bảo vệ, không vì cái gì khác, chỉ vì cốt nhục trong bụng muội muội là huyết mạch cuối cùng người đó lưu lại trên đời. Kinh thành nguy hiểm, Cao Dương Vương phủ càng nguy cơ tứ phía, vốn tưởng rằng cả đời này sẽ không gặp lại hai mẹ con họ nữa, nhưng Độc Cô Liên Thành lại trở về. Dung mạo của hắn quá giống phụ thân, khi nhìn thấy hắn, Hoàng hậu không thể kềm chế được sự kinh ngạc và mừng rỡ trong lòng, gần như không phân biệt được là thật hay ảo.
Độc Cô Liên Thành cúi đầu xuống, không nhìn vào mắt Hoàng hậu nữa, mà bà cũng giống như vừa tỉnh lại từ giấc mộng, ánh mắt từ từ trở nên nhu hòa, như mẹ con bình thường mà nhìn Độc Cô Liên Thành: “Bệ hạ tu sửa tòa tông miếu này, dụng ý là gì con có biết không?”
Độc Cô Liên Thành suy nghĩ một chút mới nói: “Xin Hoàng hậu nương nương chỉ dạy.”
Hoàng hậu trầm mặc chốc lát, thoáng nở nụ cười: “Bệ hạ có ý truy phong phụ thân của con, Đức Hinh Thái tử quá cố.”
Truy phong? Độc Cô Liên Thành nhẹ nhàng nhíu mày, đôi mắt thâm sâu không có bất kỳ tâm tình gì, nhưng hắn đã hiểu rõ tâm ý Hoàng hậu.
Hoàng hậu cười vui vẻ: “Không sai, bệ hạ muốn truy phong Đức Hinh Thái tử thành Văn Nguyên đế.”
Về văn thì hiền từ thông minh yêu dân, võ thì bình định được loạn đảng, hành vi chính trực đạo đức, đúng là một phong hiệu đẹp. Độc Cô Liên Thành hiểu rõ, hoàng đế truy phong Đức Hinh Thái tử, một là biểu hiện tưởng nhớ hoàng huynh, hay là ban ân cho Độc Cô Liên Thành, một mũi tên hạ hai chim. Biểu hiện của Độc Cô Liên Thành lạnh nhạt, khẽ mỉm cười: “Đa tạ ân điển của bệ hạ.”
Hắn hẳn là phải cảm động đến rơi nước mắt, dập đầu bái tạ, nhưng nếu làm vậy thì hắn không phải Độc Cô Liên Thành nữa. Hoàng hậu nhìn Độc Cô Liên Thành, có chút ngạc nhiên, chợt cười khẽ: “Con là đứa trẻ ngoan, không phụ lòng kỳ vọng của mẹ con. Nếu phụ thân con còn sống, ông ấy cũng sẽ cảm thấy rất vui mừng, có đứa con như vậy thì còn mong gì hơn.” Cuối cùng Hoàng hậu nói đến chỗ quan trọng nhất: “Ta nhớ năm nay con cũng không còn nhỏ, Thái tử khi ở tuổi của con đã sớm có cháu cho hoàng gia rồi, dòng của Đức Hinh Thái tử chỉ còn một mình con là con trai, phải sớm ngày thành thân để kéo dài huyết thống. Nếu con không ngại, ta có một mối hôn sự vô cùng tốt đây.” Bà nói đến đây, nụ cười trên mặt càng sâu, “Vị cô nương này xuất thân danh môn, có học có lễ nghĩa, dung mạo cũng vô cùng mỹ lệ, ta tin là con sẽ rất hài lòng.”
Độc Cô Liên Thành lại không chút nghĩ ngợi mà từ chối: “Cảm tạ hảo ý của Hoàng hậu nương nương, chỉ là tạm thời Liên Thành không thể thành thân.”
“Tại sao?” Trên mặt Hoàng hậu nương nương lộ ra vẻ kinh ngạc.
Độc Cô Liên Thành chậm rãi nói: “Bẩm nương nương, vì dưỡng phụ của Liên Thành vừa qua đời, theo quy củ con muốn giữ đạo hiếu ba năm, mới coi như tận hiếu đạo.”
Hoàng hậu ôn nhu nói: “Đứa nhỏ này thật là, Tạ Khang Hà không phải cha ruột con, con cũng không được ghi tên vào tộc phổ Tạ gia, có gì mà phải giữ đạo hiếu. Con là con cháu hoàng thất, là huyết thống của Đức Hinh Thái tử, nếu giữ đạo hiếu cho một thương nhân chẳng phải là làm bẩn uy danh phụ thân con, khiến ông ấy bị người ta chê cười? Huống chi sau khi Tạ Khang Hà mất, Tạ gia đã đuổi con ra khỏi Tạ phủ, con quên rồi sao? Về tình về lý đều không cần phải làm vậy.”
Vẻ mặt Độc Cô Liên Thành kiên quyết: “Hoàng hậu nương nương, tuy Tạ Khang Hà không phải cha ruột của con, nhưng ông ấy có ân tái tạo, nếu không có ông ấy thì con và mẫu thân đã biến thành bộ xương khô. Con có ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ ông ấy, dù thế nào cũng không thể quên.”
Hoàng hậu nhìn thẳng vào mắt hắn, đáy mắt có vẻ dò xét: “Giữ đạo hiếu là giả, trong lòng có người khác là thật. Ta nghe nói, con và Minh Nguyệt quận chúa rất thân thiết, việc này có đúng không?”
Không biết từ lúc nào tất cả mọi người đều lui ra hết, trong đại điện chỉ còn lại hai người, hoàn cảnh yên tĩnh khác thường.
Độc Cô Liên Thành không chần chừ: “Hoàng hậu nương nương, Giang Tiểu Lâu là bạn cũ của con.”
“Bạn cũ?” Trên mặt Hoàng hậu mang theo ý cười, nụ cười như hồ nước bị đóng băng, khí lạnh tỏa ra: “Con đừng giấu ta, nếu chỉ là bạn cũ thì ngày nàng ta bị hổ tập kích sao con lại lo lắng như vậy? Tuy ta quen con chưa lâu nhưng hiểu rõ tính tình của con, con sẽ không vì một người bạn bình thường mà lo lắng, thậm chí không tiếc hy sinh thân mình mà bảo vệ.” Giọng nói Hoàng hậu lạnh lẽo, như muốn xâm nhập thẳng vào cơ thể người khác, “Liên Thành, ta phải nhắc nhở con, quả thật Giang Tiểu Lâu xinh đẹp, tính tình cũng cương liệt, nhưng đáng tiếc xuất thân quá thấp, không xứng với con. Trên người con chảy dòng máu hoàng thất cao quý, không thể làm thông gia với nữ nhi thương hộ.”
Độc Cô Liên Thành chỉ lẳng lặng đứng đó, nhìn thẳng vào Hoàng hậu: “Dám hỏi một câu, tại sao trước kia Hoàng hậu lại ủng hộ chuyện Tam hoàng tử và Minh Nguyệt quận chúa thành thân?”
Hoàng hậu biến sắc, mắt hầu như híp thành một đường: “To gan, từ khi nào mà con có quyền chất vấn ta?”
Trên mặt Độc Cô Liên Thành không chút kinh hoảng bất an, ngược lại vô cùng bình tĩnh thong dong: “Nương nương, vi thần chỉ nói thật thôi, vì sao nương nương không chịu giải đáp?”
Hoàng hậu cười lạnh, đôi mắt không còn tỏa sáng nữa, chỉ nở nụ cười: “Con là người thông minh, dĩ nhiên là biết lý do.”
Dĩ nhiên Độc Cô Liên Thành biết, không chỉ hắn biết mà Giang Tiểu Lâu cũng biết rất rõ. Bề ngoài tuy Hoàng hậu đánh giá cao Giang Tiểu Lâu nhưng cũng không che giấu được sự xem thường. Giang Tiểu Lâu chỉ là nữ nhi thương hộ lại leo lên được Khánh Vương phủ, trở thành Minh Nguyệt quận chúa, đó đã là cực hạn, không thể lên cao được nữa. Hoàng hậu đem gả nàng cho Tam hoàng tử, một là chế ngự Thái tử, hai là lôi kéo Tam hoàng tử, ba là đề bạt Giang Tiểu Lâu. Nhưng Tam hoàng tử và những người khác đều quên một chuyện quan trọng, Hoàng hậu đề bạt như vậy bởi vì Độc Cô Khắc không phải là người được bà lựa chọn làm người kế thừa. Thử nghĩ đi, nếu Hoàng hậu thật sự chọn Độc Cô Khắc làm người kế vị, sao bà lại để cho Giang Tiểu Lâu trở thành Thái tử phi tương lai. Cho nên, bà chỉ vì muốn cảnh cáo Thái tử mà thôi, không hề có ý nghĩ thay đổi người thừa kế.
Điểm ngu xuẩn nhất của Độc Cô Khắc chính là không thấy rõ điểm này, không, có thể không phải là hắn không thấy, chỉ là không chịu thừa nhận mà thôi. Hắn không muốn thừa nhận mình không còn cơ hội nào, càng không muốn thừa hận Hoàng hậu không hề có ý định chống đỡ hắn. Giang Tiểu Lâu chính là nhìn thấy quá rõ cho nên mới nhất định không chịu trèo cao. Nàng không muốn làm bia đỡ đạn cho đấu đá của người khác, càng không muốn bị Hoàng hậu dẫm nát dưới chân, cho nên trực tiếp mượn tay Thái tử để đẩy Hách Liên Tuệ ra chắn trước mặt mình. Người phải chen chúc giữa Hoàng hậu, Thái tử và Độc Cô Khắc nhất định sẽ không có chỗ nào tốt, nguyên nhân rất đơn giản, một khi Thái tử tỉnh ngộ, Hoàng hậu lập tức sẽ vứt bỏ Tam hoàng tử, chống đỡ Thái tử.
“Xem ra, Giang Tiểu Lâu là một đứa nhỏ rất biết tính toán, nàng ta nhìn sự việc rất rõ ràng, người như vậy thật không thú vị.” Hoàng hậu hời hợt nói, “Ta biết con thích Giang Tiểu Lâu, nhưng nam nhi nên lấy đại nghiệp làm trọng, nữ tử như nàng ta muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Quan trọng hơn chính là, nàng ta không phải là một người thông minh thật sự.”
Thấy Độc Cô Liên Thành lạnh lùng, rõ ràng là không muốn tỏ thái độ, Hoàng hậu lại thở dài tiếp tục nói: “Một người thông minh thật sự sẽ không để lộ sắc bén ra hết, càng sẽ không tự đẩy mình vào góc tường. Giang Tiểu Lâu vì báo thù mà đã hãm vào quá sâu, cuối cùng sẽ bị thù hận hủy hoại, con đi kéo nàng ta cũng không kéo lên được.”
Trong mắt Hoàng hậu, Giang Tiểu Lâu chẳng qua chỉ là một quân cờ quan trọng, nếu Hoàng hậu cất nhắc thì địa vị của nàng còn có thể lên cao, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi, nàng mãi mãi sẽ không thể ngồi vào bàn cờ, trở thành người chơi cờ. Kiến thức của nàng từ từ tăng trưởng, địa vị cũng ngày càng cao, dã tâm của Giang Tiểu Lâu cũng sẽ không ngừng bành trướng, sẽ có ngày Hoàng hậu không cần quân cờ này nữa, đến khi đó tình cảnh của nàng sẽ cực kỳ nguy hiểm.
Trong nhất thời bầu không khí cực kỳ ngột ngạt, như sự yên tĩnh trước cơn giông tố.
Độc Cô Liên Thành không đồng ý với suy nghĩ này của Hoàng hậu, ai cũng thấy Giang Tiểu Lâu rất yếu ớt, có thể lợi dụng bất cứ lúc nào. Nhưng trên thực tế nàng rất kiên trì, rất bình tĩnh, quá khứ khuất nhục làm cho nàng trở thành một nữ tử rắn rỏi. Ở Khánh Vương phủ, nàng từng có vô số cơ hội ra tay với Hách Liên Tiếu và Hách Liên Tuệ, nhưng nàng không làm, tại sao? Vì nàng biết Hoàng hậu đang nhìn mình chằm chằm, đánh giá nàng, khảo sát nàng. Nếu nàng manh động thì sẽ ảnh hưởng tới cách nhìn của Hoàng hậu. Một khi bị đối phương xem là nhân vật nguy hiểm, Giang Tiểu Lâu sẽ rơi từ trên cao xuống. Vì đạt được mục đích, nàng trước sau không chút biến sắc, khiến cho kẻ địch vì tư lợi mà tự giết nhau, mình chỉ ngồi xem hưởng lợi, người như vậy, làm sao cam nguyện chỉ làm một con cờ?
Thật ra Hoàng hậu đã sai trong chuyện này, chỉ tiếc đến giờ bà còn không nhận ra, nhưng Độc Cô Liên Thành cũng không có dư lòng tốt đi nhắc nhở bà, hắn chỉ cười nói: “Xin nghe lời dạy của nương nương, vi thần còn có chuyện quan trọng muốn gặp bệ hạ, xin cáo lui trước.”
Hoàng hậu dõi theo hắn, ánh mắt thâm trầm nói: “Lời của ta lúc nãy con hãy nhớ cho kỹ, tuyệt đối không nên vì một nữ tử thấp hèn mà làm trở ngại cho tiền đồ của mình.”
Độc Cô Liên Thành chỉ hành lễ như thường, không nói một lời mà lui xuống.
Nhìn bóng lưng của hắn, sắc mặt Hoàng hậu trở nên thân trầm, đột nhiên cất giọng: “Con đi ra đi.”
Một nữ tử trẻ tuổi lặng lẽ đi ra khỏi bình phong, một thân váy tím, mi thanh mục tú, vóc người tinh tế gầy mà không lộ xương, trên trán vẽ một đóa hoa lấp lánh, đôi mắt sâu thẳm càng có vẻ đoan trang nghiêm túc. Nàng hành lễ với Hoàng hậu: “Ra mắt Hoàng hậu nương nương.”
“Lúc nãy đã nhìn thấy Thuần Thân Vương chưa?” Âm thanh có chút thất vọng của Hoàng hậu vang lên.
Mặt An Tiểu Thiều xẹt qua một tia đỏ ửng, âm thanh nhẹ như một tiếng thở: “Vâng nương nương, con đã thấy.”
“Con thấy Thuần Thân Vương thế nào?” Thái độ An Tiểu Thiều rất cung kính, bên môi Hoàng hậu không khỏi hiện lên nụ cười.
An Tiểu Thiều hít sâu một hơi: “Bẩm nương nương, Thuần Thân Vương văn võ song toàn, là rồng phượng trong loài người, thế gian khó tìm.”
Hoàng hậu lộ ra một tia cười thỏa mãn, chậm rãi đưa tay ra kéo An Tiểu Thiều lại gần, ôn nhu nói: “Chính là như thế ta mới chịu gả con cho nó.”
Trong lòng An Tiểu Thiều sớm đã có suy đoán, nhưng khi nghe đối phương nói thẳng, nét cười của nàng trong nháy mắt như đông cứng lại.
Nụ cười của Hoàng hậu càng âm trầm: “Tiền đồ của Độc Cô Liên Thành không thể đo lường được, các con lại là biểu huynh muội, hôn sự này đúng là thân càng thêm thân. Ta hy vọng sau này con gả cho nó, cố gắng phụ tá nó, quan trọng hơn chính là để nó mãi mãi đứng về phía An thị.”
Tim An Tiểu Thiều đập tình thịch, nhất thời không biết trả lời thế nào, có lẽ nàng không cần nói gì cả, Hoàng hậu sớm đã an bày tất cả rồi, thân là nữ tử thế gia, nàng không có cách nào lựa chọn phu quân cho mình, nhưng mà Thuần Thân Vương… Nàng suy nghĩ một lúc, chợt nói: “Nương nương, từ lâu Thuần Thân Vương đã có người trong lòng, nếu con chen ngang như vậy e là hiệu quả sẽ trái ngược.”
Ngón tay Hoàng hậu bỗng nhiên tăng thêm lực đạo, như muốn bẻ gãy ngón tay nàng: “Nam nhân đa tình, mỹ nhân như Giang Tiểu Lâu muốn lấy được hảo cảm của nam nhân là rất dễ dàng. Nhưng nam nhân cũng rất dễ vong tình, luận xuất thân, dung mạo, khí chất, tài học, mọi thứ con đều hơn nàng ta. Độc Cô Liên Thành không phải người ngốc, giữa chim yến và phượng hoàng hắn phải lựa chọn thế nào, dĩ nhiên sẽ tự hiểu rõ.”
An Tiểu Thiều vội nói: “Minh Nguyệt quận chúa như mỹ ngọc thuần chất, Tiểu Thiều không dám so sánh.”
Trong mắt Hoàng hậu có tức giận lóe lên: “Tiểu Thiều, con đừng quá tự ti. Tài học của con ai cũng biết, có bao nhiêu người mong mà không được, ta coi trọng con như vậy, sau này không được nói những lời ngu ngốc này nữa.”
An Tiểu Thiều muốn nói lại thôi, nàng cảm thấy Giang Tiểu Lâu không đơn giản như Hoàng hậu nương nương nói. Cứ xem lúc ở Khánh Vương phủ nàng liên tiếp ra đòn như thế nào, từng bước tiêu diệt kẻ thù của mình, trên tay lại không dính chút máu tươi nào, nữ tử như vậy thật đáng kính, đáng ngại, càng đáng sợ. An Tiểu Thiều không muốn đối địch với nàng, càng không muốn tìm phiền toái cho mình.
An Tiểu Thiều từ cung của Hoàng hậu đi ra liền đến thẳng Khánh Vương phủ. Khi nhìn thấy Giang Tiểu Lâu, câu nói đầu tiên của nàng là: “Hoàng hậu nương nương muốn tứ hôn cho ta và Thuần Thân Vương, ngươi nên sớm có tính toán.”
Giang Tiểu Lâu chỉ cảm thấy trái tim nhảy thình thịch lên một cái, dần dần trong lòng bình tĩnh lại, nghi ngờ nhìn chằm chằm An Tiểu Thiều một lúc, cho đến khi An Tiểu Thiều thấy chột dạ mới thôi. Một lúc sau, Giang Tiểu Lâu nở nụ cười yếu ớt nói: “Hoàng hậu nương nương muốn tứ hôn cho hai vị, tại sao ta phải tính toán?”
An Tiểu Thiều cau mày: “Không lẽ ngươi và Thuần Thân Vương không phải…”
Giang Tiểu Lâu liếc nhìn nàng một cái, ý cười trên khóe miệng càng lúc càng sâu: “An tiểu thư, ngươi nghĩ nhiều quá rồi đó.”
An Tiểu Thiều hơi suy nghĩ, nhất thời hiểu được, gần đây Giang Tiểu Lâu thường gọi nàng là Tiểu Thiều, nhưng nếu nàng tức giận thì sẽ gọi họ của mình, bây giờ nàng khôi phục lại xưng hô ban đầu, rõ ràng là tức giận. Nàng khẽ mỉm cười, trong lòng không hiểu sao lại trở nên bình tĩnh, theo bản năng mà nói: “Thì ra ngươi và Thuần Thân Vương không có ý gì hết.”
Nụ cười trên mặt Giang Tiểu Lâu từ từ phai nhạt đi, đáy mắt có một tia tức giận lóe qua: “Có ý gì chứ, hai người bọn ta chỉ là bằng hữu thôi.”
“Đừng hòng gạt ta, hôm ấy Thuần Thân Vương cứu ngươi khỏi miệng hổ, theo đạo lý ngày xưa thì… ngươi nên lấy thân báo đáp.” An Tiểu Thiều đột nhiên nở nụ cười.
Giang Tiểu Lâu bật cười một tiếng: “Ngươi đừng chọc ta nữa, có ai không biết ngươi và Độc Cô Vũ xưa nay là thanh mai trúc mã, tình cảm cực kỳ thân thiết. Bây giờ ngươi phải gả cho Thuần Thân Vương, Độc Cô Vũ phải làm sao đây?”
Độc Cô Vũ là con trai thứ mười của hoàng đế, Giang Tiểu Lâu nhớ mang máng nam nhân trẻ tuổi đó có đôi mày kiếm, khí độ bất phàm, có được một đôi mắt vô cùng anh vũ, lại vô cùng có thần. Độc Cô Vũ văn võ song toàn, tài danh lan xa, chỉ tiếc hắn làm người phong lưu, thường hay say xỉn, cho dù là hoàng đế tuyên triệu cũng có lúc không đến. Hành vi như vậy khiến hoàng đế vô cùng thất vọng, cho nên trong số các hoàng tử hắn cũng không được sủng ái lắm. Huống chi, mẫu phi của hắn vì một vụ án hạ độc của mười năm trước mà bị phán tội, hắn lại không biết cầu tiến như vậy, hoàng đế cũng càng ngày càng xa lánh đứa con này.
An Tiểu Thiều tuân theo khuê huấn, chưa từng thân cận với ai, người bên ngoài không dám đắc tội Hoàng hậu, đối với nàng cũng kính sợ tránh xa. Độc Cô Vũ từng ở bên ngoài du học mấy năm, lần đầu tiên trở về gặp được nàng là ở ngoài cung. An Tiểu Thiều vì một chậu hoa lan trân phẩm mà lén lút đi ra ngoài, trong lúc vô tình đụng phải Độc Cô Vũ, bị hắn trêu đùa dây dưa, nàng phẫn nộ nhưng sau đó lại thấy động lòng. Nhưng kỳ quái ở chỗ, khi Độc Cô Vũ biết được thân phận của nàng lại chưa từng cười với nàng một cái. Nàng không dám suy nghĩ nhiều,cũng không thể suy nghĩ nhiều. Nàng ở trước mặt người khác luôn rất cẩn thận, cũng không ngờ lại bị Giang Tiểu Lâu nhìn ra, nhất thời mặt đỏ tới mang tai, huyệt Thái Dương kịch liệt nhảy lên, kinh hoảng nói: “Làm sao ngươi biết được?”
Giang Tiểu Lâu không khỏi mỉm cười: “Khi ngươi không chú ý, Độc Cô Vũ hay nhìn ngươi, mà khi ngươi nhìn hắn thì hắn lại cố ý quay đầu đi. Ngươi thân là cháu Hoàng hậu, thường ra vào cung đình, quan hệ với các vị hoàng tử cũng không tệ, sao lại đến mức đó chứ?”
Miệng nàng nói vậy nhưng trong lòng lại biết rõ, một hoàng tử phong lưu phúng túng, một quý nữ hàng đầu ở Đại Chu, dù thế nào cũng không thể liên hệ với nhau được. An Tiểu Thiều là cháu gái ruột của Hoàng hậu, hôn nhân của nàng nhất định sặc mùi chính trị, bây giờ Hoàng hậu coi trọng Độc Cô Liên Thành, muốn gả nàng cho hắn, đây chính là một ván cờ lớn, sao có thể để người khác phá hỏng?
Độc Cô Vũ không thể, Giang Tiểu Lâu cũng không thể.
An Tiểu Thiều vẫn chưa phát hiện ra tâm tư của Giang Tiểu Lâu, chỉ khẽ thở dài: “Người hiểu ta sẽ thông cảm cho ta, người không hiểu thì ta biết làm sao được. Ai cũng nói Thuần Thân Vương phong thái trác tuyệt, văn võ song toàn, nhưng trong lòng ta hắn vẫn kém xa Độc Cô Vũ.”
Giang Tiểu Lâu nhìn nàng, đáy mắt có vẻ dò xét: “Đáng tiếc, ngươi và thập hoàng tử không thể thành.”
Sắc mặt An Tiểu Thiều hơi đổi, nhìn Giang Tiểu Lâu muốn nói lại thôi, trên mặt Giang Tiểu Lâu vẫn mang theo ý cười, nhưng trong lòng lại lạnh lẽo: “An gia có uy danh cỡ nào, Hoàng hậu nương nương là chủ của hậu cung, ngươi là cháu ruột của bà ấy, ý nghĩa cực kỳ quan trọng, sao bà lại chịu gả ngươi cho một hoàng tử phế vật?”
Trong số các hoàng tử, Độc Cô Vũ là người phóng khoáng nhất, hắn có thể say sưa ba ngày ba đêm không tỉnh, cũng có thể bỏ ra mười ngày đi truy lùng mãnh thú. Một người tùy hứng làm bậy như vậy, ở trong mắt Hoàng hậu chính là một phế nhân, không có giá trị lợi dụng. An Tiểu Thiều lo lắng tóm chặt tay Giang Tiểu Lâu, không kìm được nói: “Các người đều nói hắn hoang đường hồ đồ, nhưng đó chẳng qua chỉ là cách để hắn bảo vệ mạng sống của mình mà thôi.”
Giang Tiểu Lâu nhìn An Tiểu Thiều dũng cảm chân thành, tâm trạng trở nên hoảng hốt: “Ta tin lời ngươi, nhưng càng tin tưởng rằng một hoàng tử ngay cả khả năng tự bảo vệ cũng không có, làm sao có thể trở thành hôn phu của ngươi?”
Dĩ nhiên An Tiểu Thiều biết điểm này, những năm này nàng đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng vẫn không có đáp án. Giữa gia tộc và tình yêu, dĩ nhiên nàng phải lựa chọn lợi ích gia tộc, nhưng còn trái tim nàng thì sao? Nghĩ đến đây, nàng chậm rãi buông lỏng tay: “Nói như vậy, ngươi cho rằng ta nên gả cho Thuần Thân Vương?”
Ý cười trên môi Giang Tiểu Lâu không thay đổi, nhưng có một luồng chua xót chậm rãi dâng lên trong lòng.
Ngay từ đầu nàng đã biết An Tiểu Thiều sẽ được gả cho hắn, thậm chí nàng chỉ yên lặng đứng một bên nhìn thế cuộc phát triển đến mức này, sao lại có thể nhảy vào trong tuồng kịch này được?
Độc Cô Liên Thành và An Tiểu Thiều, đúng là trời sinh một đôi.
Giang Tiểu Lâu biết rõ, người đen tối như mình không thể mãi mãi hấp dẫn hắn.
An Tiểu Thiều lại như ánh mặt trời chói lọi, như lửa nóng trong lớp băng, nàng có thân phận cao quý, quan trọng hơn là có trái tim chính trực. Ai cũng yêu thích ánh sáng, yêu thích sự vật đơn thuần tươi đẹp. Có lẽ Độc Cô Liên Thành sẽ nhanh chóng phát hiện, bây giờ hắn yêu thích nàng, thật ra chỉ là đồng tình hoặc thương hại thôi.
Mỗi khi Giang Tiểu Lâu nhìn An Tiểu Thiều, đều có sự ngưỡng mộ từ tận sâu bên trong, đối phương có tất cả những gì nàng muốn: thân thế, địa vị, ngây thơ, chính trực, tất cả tất cả, chính là những thứ cả đời này nàng không có được.
Sẽ không ai từ chối được An Tiểu Thiều, nàng rất rõ ràng điểm này. Xưa nay Độc Cô Liên Thành chưa bao giờ thuộc về nàng, nàng có lý do gì để bận tâm, tức giận?
“Đây là hôn sự của ngươi, phải do ngươi quyết định, hỏi ta làm gì?”
An Tiểu Thiều bỗng nhiên ngẩn đầu lên, đáy mắt tràn ngập ngấn lệ: “Nếu ngươi là tình địch của ta thì ta cần gì nói chuyện với ngươi, nếu ngươi là bằng hữu của ta thì sao không chịu thành thật với nhau, cần gì giả vờ rộng lượng để đâm và trái tim ta?”
Lời của nàng thẳng thắng, từng tiếng đâm vào trái tim Giang Tiểu Lâu, dưới gương mặt như hoa kia ẩn chứa tâm tình gì chứ?
“Nếu hôn sự của ngươi và Tam hoàng tử cũng có thể bị đẩy lùi, tại sao ta lại không thể?” An Tiểu Thiều không kềm được mà hỏi.
Giang Tiểu Lâu nhìn nàng, một An Tiểu Thiều chững chạc khi đối mặt với ái tình lại ngây thờ như vậy. Giang Tiểu Lâu yên lặng nhìn nàng, chốc lát sau lộ ra nụ cười trào phúng, đôi mắt lấp lóe tâm tình phức tạp: “Không giống nhau.”
"Có cái gì không giống nhau?"
Ý cười bên môi Giang Tiểu Lâu biến mất, hào quang trong mắt dần chìm xuống: “Trong mắt Hoàng hậu nương nương ta chỉ là một con cờ, dùng làm mồi nhử, chỉ cần trong lòng Thái tử có điều nghi vấn sẽ tìm mọi cách cản trở hôn sự này. Cho nên, việc kết hôn không thành vốn đã được nương nương dự đoán trước. Nhưng ngươi thì khác, ngươi là cháu ruột của nương nương, có tác dụng to lớn hơn ta.”
An Tiểu Thiều nhíu mày: “ Ta không hiểu.” Thuần Thân Vương không phải hoàng tử, tương lai không thể đăng cơ, Hoàng hậu làm vậy là vì cái gì?
Giang Tiểu Lâu đi thẳng đến bên cửa sổ, ở hành lang có một cây mẫu đơn đang nở rộ dưới ánh mặt trời, cánh hoa mở rộng, cao quý kiều diễm. Biểu hiện của Giang Tiểu Lâu trở nên nghiêm nghị, âm thanh lại có chút phập phù bất định.
"Tương lai, ngươi sẽ hiểu."