Từ sáng sớm cơn mưa phùn đã xuất hiện kéo dài, Lý Hương Lan đứng trên hành lang, góc quần bị ướt hết một nửa, sắc mặt khó chịu: “Tại sao lại không gặp? Ta có việc quan trọng muốn nói với Kim Ngọc tỷ.”
Lữ ma ma cười cầu tài: “Hương Lan cô nương, chủ nhân đang có khách, tạm thời không tiện gặp.”
“Cái gì mà có khách, ta mới nhìn thấy rõ ràng là Diêu San Hô đi vào, ngươi tránh ra.” Lý Hương Lan đẩy Lữ ma ma qua một bên, bước nhanh về phía trước đẩy cánh cửa lớn ra, Lữ ma ma vội vàng đuổi theo, nhưng Lý Hương Lan đã nhanh chân bước vào bên trong.
Lữ ma ma mặt đầy kinh hoảng: “Chủ nhân, Hương Lan cô nương…”
Trên mặt Kim Ngọc không có vẻ giận, chỉ là phất phất tay. Lữ ma ma bất mãn nhìn Lý Hương Lan một chút, cuối cùng cũng không dám lỗ mãng, lặng lẽ lui ra.
“Tỷ không thể qua cầu rút ván…” Lý Hương Lan tỏ vẻ phẫn nộ, “Đào Yêu không phải kẻ ngốc, nếu như ta để lộ manh mối trước mặt ả, màn kịch này của tỷ coi như phí công vô ích…”
“Tỷ nói cái gì vậy, chúng ta đều đang làm việc cho Kim Ngọc tỷ, cần gì phải phân biệt xa lạ như vậy.” Người ngồi phía đối diện đôi mắt trong sáng, cái cằm nhỏ nhắn đáng yêu, chính là Diêu San Hô.
Dĩ nhiên là ngươi vui vẻ rồi, bây giờ coi như ngươi đã chiếm được Vương công tử, hoàn toàn không tốn chút công sức nào! Còn ta thì có được cái gì?” Âm thanh Lý Hương Lan sắc bén, khó nén đố kỵ.
Chớp mắt trong phòng tĩnh lặng.
Đôi mắt của Kim Ngọc quét qua Lý Hương Lan, lạnh lẽo chói mắt.
“Kim Ngọc tỷ”, cuối cùng Lý Hương Lan đã nhận ra mình vô lễ, có chút hạ giọng nhún nhường, “ta chỉ là…”
“Chỉ là cái gì? Chỉ là không kiên nhẫn, chỉ là sợ ta quên công lao của ngươi.” Kim Ngọc lạnh lùng nói.
Diêu San Hô lẳng lặng ngồi, ánh mắt nhẹ nhàng như cũ, nụ cười thuần khiết ôn hòa.
Lý Hương Lan còn muốn nói gì nữa, chạm đến ánh mắt của Kim Ngọc, chung quy không dám lên tiếng.
Diêu San Hô thấy bầu không khí như sương lạnh, chủ động đứng dậy ấn Lý Hương Lan ngồi xuống, đôi mắt lấp lánh: “Vừa rồi muội đang định đi tìm tỷ, đúng lúc lại gặp được ở đây, ngày mai Ngô công tử định mời muộn đi nghe hát, nhưng muội không được khỏe, Hương Lan tỷ tỷ đi thay muội đi.”
Lý Hương Lan sững sờ, không kịp phản ứng lại.
Đáy mắt Diêu San Hô lóe qua một tia trào phúng không dễ phát hiện, nụ cười lại càng dịu dàng.
Được quý tộc nhà giàu mời đi nghe hát, thu hoạch sẽ rất phong phú, còn có cơ hội tiến lên một bước, cơ hội thế này chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, Diêu San Hô lại chịu nhường cho nàng sao? Lửa giận của Lý Hương Lan trong chớp mắt tiêu hết ba phần, trên mặt nửa cười nửa không, gương mặt lạnh lùng trở nên có chút cứng ngắc.
Kim Ngọc nheo mắt nhìn Diêu San Hô, trong lòng thầm nghĩ: tuy rằng tuổi còn nhỏ, thủ đoạn lại rất khá. Biết lúc nào cần tiến, lúc nào cần lùi, còn biết chuyện chia sẻ lợi ích. Lý Hương Lan ngu xuẩn liều lĩnh, nếu thật để nàng ta đi đến trước mặt Giang Tiểu Lâu để lộ ra cái gì, như vậy thì đúng là hỏng bét. Nghĩ đến đây, Kim Ngọc thay đổi sắc mặt: “Nhìn thấy chưa Hương Lan, San Hô là đang nghĩ cho ngươi đó, các ngươi đều là nhân vật nổi tiếng ở đây, quan tâm lẫn nhau mới có thể giữ được danh tiếng lâu dài.”
Trong lòng Lý Hương Lan biết bản thân mình không bằng được bộ mặt giỏi lừa gạt người khác của Diêu San Hô, nhưng cũng không khỏi bội phục đối phương có thể thu phục được Đào Yêu, chỉ đành nói: “Vậy thì đa tạ muội muội.”
Kim Ngọc cười nói: “Vậy mới đúng chứ!” Lúc nàng nói chuyện, không cẩn thận động đến vết thương nơi khóe miệng, không khỏi đau đến nhe răng, người khác nhìn thấy đều có cảm giác vô cùng buồn cười, nhưng không ai dám cười ra tiếng, chỉ là cúi đầu cúi mắt.
“Bên chỗ Đào Yêu, ngươi thấy sao?” Kim Ngọc thở ra một cái mới hỏi Diêu San Hô.
Diêu San Hô nói: “Ả rất tin tưởng muội, ngay cả chuyện uống thuốc cũng không kiêng kỵ…” Nghĩ đến chuyện Giang Tiểu Lâu không tiếc rẻ mà đem tặng Vương Hạc cho mình, hoàn toàn là bộ dạng tỷ muội tri kỷ, nàng ha hả cười, vẻ mặt hơi nghiêm túc: “Muội đã làm theo lời Kim Ngọc tỷ, đem chất dịch của Ngự mễ hoa bỏ vào trong thuốc, dược lực càng ngày càng gia tăng, tính lại thì uống khoảng một hai tháng là đủ rồi. Đến lúc đó không còn cung cấp nữa, chỉ sợ sẽ phải khó chịu đến vò đầu bứt tai, đến khi đó Kim Ngọc tỷ muốn bắt ả tiếp khách, không chừng ả còn phải cảm tạ ân đức của tỷ.”
Cho dù đang nói ra những lời hại người, nàng vẫn mang theo âm than trong trẻo dễ nghe như trước. Lý Hương Lan tự nhận thủ đoạn của mình khá là độc ác, nhưng không ngờ nữ tử trong trẻo xinh xắn này còn ác độc hơn mình ba phần, lại nghĩ ra được kế sách này cho Kim Ngọc. Để Giang Tiểu Lâu bị nghiện, đến khi đó nàng muốn tiếp tục được dùng thuốc, chỉ có thể không ngừng tiếp khách, ngoan ngoãn kiếm tiền cho Kim Ngọc.
Kim Ngọc gật gật đầu nói: “Lần trước ả ta liên kết với Vương Hạc gài bẫy ta, ta phải tính sổ với ả mới được.” Nhưng cũng phải chờ đến khi Kim Ngọc lấy được hết tất cả lợi ích trên người Giang Tiểu Lâu đã.
Diêu San Hô cười cười, không sai, chủ ý là nàng hiến cho Kim Ngọc. Loại độc dược trong Ngự mễ hoa này, một khi đã nghiện thì phải không ngừng dùng, bằng ko sẽ đau đến không muốn sống. Nhưng Kim Ngọc chỉ biết một mà không biết hai, nếu như một nữ tử trẻ tuổi xinh dẹp dùng loại độc này, không quá hai năm sẽ trở nên ốm o, xấu xí, thậm chí tứ chi yếu ớt, không khác phế nhân, đến khi đó một danh kỹ phong hoa tuyệt đại sẽ từ từ bị vùi lấp trong chốn trong trần. Nhớ đếm đêm qua, Vương Hạc rõ ràng đang ôm nàng lại gọi tên Đào Yêu, vẻ mặt Diêu San Hô từ từ thâm trầm lại, đây là cái giá phải trả khi dám cướp đi người trong lòng nàng.
“Tuy rằng ả thích giả vờ cao quý, nhưng cầm kỳ thư họa món nào cũng giỏi, ăn nói lại phong lưu đặc biệt, ngay cả Dương Các lão cũng thường trò chuyện với ả…” Lý Hương Lan cười lạnh, trên mặt lóe lên vẻ đắc ý, “đợi đến khi ả thật sự bị nghiện, còn không phải sẽ tùy ý Kim Ngọc tỷ nhào nặn hay sao. Chỉ có điều…”, nàng quay đầu nhìn về phía Diêu San Hô, híp mắt lại: “Mong rằng muội muội cẩn thận hơn, tuyệt đối đừng lộ ra kẽ hở, ta tốn cao công sức làm đá lót đường cho ngươi, ngươi phải thành công mới không uống phí sự vất vả của ta.”
Lúc Lý Hương Lan bắt đầu hành động thì chỉ có một mình, chưa báo cho Kim Ngọc biết, nhưng nàng nhanh chóng phát hiện Tiểu Lâu không có thay đổi gì, ngược lại chỉ có Tiểu Điệp là bị béo phì, lúc này Diêu San Hô lại chủ động tìm tới. Lúc đầu, nàng không hiểu tại sao Diêu San Hô lại tới tìm nàng, sau đó mới biết là do ý của Kim Ngọc, còn ở trước mặt đối phương…bản thân mình đã sớm bại lộ âm mưu còn không hay biết. Thế là, nàng thuận theo tình thế tự biến mình thành một tấm ván bắc cầu, để Diêu San Hô leo được lên chiếc thuyền của Giang Tiểu Lâu.
Diêu San Hô nhếch miệng khẽ cười, âm thanh lại giả vờ oan ức: “Tỷ tỷ lại nghi ngờ muội, thật sự xem muội là kẻ ngốc sao. Đào Yêu thông minh lạnh lùng, muội chính là tri kỷ duy nhất của ả; Đào Yêu ghi nhớ ân tình của người khác, muội chính là người ả ta phải báo ân. Dù sao, ả không thoát được lòng bàn tay Kim Ngọc tỷ đâu.” Nói xong lời này, nàng mỉm cười như cũ, trong đôi mắt trong suốt đến mức phản chiếu ra bóng người.
Kim Ngọc rất hài lòng, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt, nàng đã lăn lộn giữa chốn phong nguyệt bao nhiêu năm, sao lại không biết mấy trò này của đám tiểu nha đầu. Dù sao chuyện làm ăn trên xác thịt này, chỉ cần Giang Tiểu Lâu liều mạng kiếm tiền một vài năm thôi, chờ đến khi nàng không còn giá trị nữa thì từ từ trừng trị.
Diêu San Hô thông minh, xinh đẹp, khôn khéo, là quân cờ tốt nhất. Còn danh tiếng Giang Tiểu Lâu quá nổi, đắc tội quá nhiều người, Kim Ngọc sẽ không vì một mình nàng mà làm mọi người nổi giận, càng đừng nói đến chuyện Tiểu Lâu dám gài bẫy mình, một nha đầu có hiềm khích với mình, cuối cùng vẫn không thể giữ lại được.
Đang lúc nói chuyện Lữ ma ma đột nhiên mặt mày nghiêm trọng đi vào: “Chủ nhân, hậu viện có chuyện lớn rồi.”
Kim Ngọc đi theo Lữ ma ma chạy đến Vãn Nguyệt lâu, vẻ mặt Giang Tiểu Lâu gầy gò trắng xám, đôi mắt ánh lên vẻ bất an, nhìn thấy Kim Ngọc vào cửa liền che lại gương mặt của mình, nhưng Kim Ngọc đã kịp giật mình la to: “Ôi chao, mặt ngươi xảy ra chuyện gì vậy?”
Giang Tiểu Lâu bất đắc dĩ thả tay áo xuống, chỉ thấy gương mặt vẫn xinh đẹp như cũ, nhưng không hiểu sao hai gò má lại bắt đầu tróc da, từng lớp từng lớp rất rõ ràng, Kim Ngọc vội vàng đi tới cẩn thận nhìn kỹ, nhất thời hơi thở như đông cứng lại: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Vẻ mặt Tiểu Điệp như đưa đám: “Bà chủ, hôm nay nô tì chuẩn bị trang điểm cho tiểu thư, lại đột nhiên phát hiện trên mặt nàng bị tróc da, không biết là có chuyện gì nữa?”
Kim Ngọc tức đến nổ phổi: “Có gọi đại phu đến khám chưa?”
Sắc mặt Tiểu Điệp lại càng bất an: “Khám rồi, Vương đại phu nói là bởi vì trong phương thuốc có bỏ thêm Xuyên tâm liên, có khả năng là tiểu thư không tiêu hóa được…”
Nói cách khác, Xuyên tâm liên mặc dù là thuốc, tuy nhiên không chừng có người bị dị ứng với nó.
Mặt Kim Ngọc đầy lo lắng: “Nhanh, mau đi mời đại phu đến nữa, tìm người giỏi nhất trong thành!” Khí lực trên tay mạnh đến mức muốn bóp nát xương Giang Tiểu Lâu.
Giang Tiểu Lâu đẩy tay Kim Ngọc ra, bước nhanh đến trước gương đồng nhìn kỹ khuôn mặt mình, trong nháy mắt sắc mặt trở nên trắng xám, giống như muốn hóa thành băng.
Tổng cộng Kim Ngọc mời tới ba vị đại phu, lời giải thích của họ đều giống với Vương đại phu, Đào Yêu cô nương bị dị ứng với Xuyên tâm liên.
Kim Ngọc kiên trì đợi nửa tháng, hiện tượng tróc da trên mặt Giang Tiểu Lâu không chỉ không đỡ hơn, trái lại trở nên ngày càng nghiêm trọng. Cả khuôn mặt đều bị tróc da, chỗ nào bị tróc xong thì để lại mảng đỏ như bệnh sởi, ngoài gương mặt ra, trên cánh tay, trên đùi, trên lưng càng thảm hơn, thậm chí còn xuất hiện tình trạng dị ứng từng mảng lớn. Các đại phu đều nói, tuy rằng đã ngừng thuốc, nhưng không biết bao giờ sẽ hồi phục, có thể là nửa năm một năm, có thể là cả đời sẽ như vậy.
Kim Ngọc hoài nghi là do Diêu San Hô động tay động chân, nhiều lần tra hỏi, ép đến mức Diêu San Hô phải đưa tay lên trời thề thốt mình không hề tự ý ra tay. Kim Ngọc trái lo phải nghĩ, càng ngày càng buồn bực, Đào Yêu không rõ nguyên do bị hủy dung, rốt cuộc là chuyện như thế nào, không lẽ chỉ là sự cố sao?