Lúc chạng vạng, Vãn Nguyệt lâu có khách không mời mà đến, trực tiếp đưa lên bái thiếp, tuyên bố Tương công tử muốn làm khách ở Quốc Sắc Thiên Hương lầu tối nay.
Lữ ma ma mặt đầy nịnh nọt: “Đào Yêu cô nương, người xem chuyện này phải làm sao đây?”
Sắc mặt Giang Tiểu Lâu bình tĩnh: “Nên làm gì thì cứ làm thế đó.”
Lữ ma ma tỏ vẻ ngạc nhiên.
Bên ngoài Vãn Nguyệt lâu có thêm nhiều thủ vệ, người ra kẻ vào đều phải kiểm tra kỹ lưỡng, rõ ràng là không muốn cho Giang Tiểu Lâu rời đi.
Buổi tối, Tương Trạch Vũ bước vào Vãn Nguyệt lâu, sau từng lớp từng lớp màn che, Giang Tiểu Lâu lẳng lặng ngồi, khuôn mặt mông lung.
Hắn vừa vào cửa liềng nghe nói dung mạo Đào Yêu đã khôi phục, nụ cười không mang ý tốt: “Chẳng trách có nhiều người điên cuồng theo đuổi như vậy, quả nhiên danh bất hư truyền. Yểu điệu thục nữ như vậy, xứng đáng là cái tên đứng đầu của Quốc Sắc Thiên Hương lầu.
Giang Tiểu Lâu cười nhạt nói: “Hôm nay công tử đã đến đây, có thể thấy tin tức Thái tử phi xuất thành là sự thật.” Sau đó, nàng duỗi tay ra xốc màn che lên.
Cái tay kia không một chút tì vết, trắng noãn nhẵn nhụi, màu da như ngọc. Tương Trạch Vũ ngẩn ra, sau đó nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp rực rỡ của Giang Tiểu Lâu, gương mặt như ánh trăng, khiến hắn không ngừng động tâm.
Nàng mỉm cười, tiến lên nhẹ nhàng rót một ly rượu: “Rượu đã rót đầy, mời công tử.”
Tương Trạch Vũ nhìn chằm chằm khuôn mặt mỹ lệ của nàng, cười nói: “Từ lần gặp mặt trước đây, ta vẫn đêm nhớ ngày mong, đêm nay cuối cùng đã có cơ hội gần gũi, sáng sớm ngày mai, ta nhất định sẽ trở thành người được vạn người hâm mộ.”
Giang Tiểu Lâu dường như nghe không hiểu lời ám chỉ ngày, bình tĩnh đẩy ly rượu qua: “Mời công tử.”
Muốn chuốc sau hắn, hay là trong ly này có độc? Tương Trạch Vũ hiện lên cảnh giác trong đáy mắt, hắn không phải kẻ ngu dốt, dĩ nhiên sẽ không để bị lừa. Giang Tiểu Lâu không để ý lắm, chỉ là hào phóng uống cạn ly rượu, đưa ra cái ly không.
Đôi mắt đen lay láy nhìn hắn, tuyệt đẹp mà lạnh lùng.
Nến đỏ cháy cao, không bằng phong mình mãnh liệt tỏa ra trong lúc này.
Hỏa khí trong lòng Tương Trạch Vũ nhất thời biến mất, đôi mắt không thể rời khỏi nàng.
Trên người nàng có một loại mùi vị hoa sen mới mẻ trong trẻo, từng đợt mùi hương thanh nhã truyền ra, xâm nhập vào nội tâm, thẩm thấu đến toàn thân, khiến người ta không tự chủ được cả người nhũn ra.
“Đây là rượu ngon ta cất giấu, người bình thường không thể uống được…” Vẻ mặt Giang Tiểu Lâu ôn nhu, tao nhã như trầm hương, yên tĩnh.
Tương Trạch Vũ tin là không có độc, lúc này mới thở một hơi, cười nói: “Đào Yêu cô nương không chỉ xinh đẹp, ngay cả khẩu vị cũng cao hơn người khác một bậc.”
Nói cười vui vẻ, phảng phất những khúc mắc chưa bao giờ tồn tại, nam nhân mà…
Môi Giang Tiểu Lâu hơi cong lên, tựa như cười mà không phải cười, ánh mắt dịu dàng, che lại sự lạnh lùng chế giễu nơi đáy lòng.
Tương Trạch Vũ mặt tươi cười nhìn Giang Tiểu Lâu, ánh mắt lưu luyến không rời trên gương mặt nàng.
Dung mạo nàng thanh nhã, đôi mắt xinh đẹp, mang theo một chút thanh thuần quyến rũ. Vốn dĩ hắn định hạ uy phong của nàng, không ngờ vừa nhìn thấy nàng thì bao nhiêu thù hận đều quên sạch không nhớ gì nữa.
Tối hôm nay, mỹ nhân này chính là của hắn.
Trên bàn từ trước đã chuẩn bị sẵn các món ngon như hạt sen bách hợp, mứt táo sợi, vịt bát bảo, thịt viên chiên, cái khay giữa bàn còn bày một cái lá sen, lá màu bích lục to to làm nổi bật phần bánh anh đào đỏ bên trong nó, vô cùng tinh tế đáng yêu. Giang Tiểu Lâu dùng cây tăm của mình cắm một miếng bánh anh đào lên, vừa muốn cho vào miệng mình, lại bị Tương Trạch Vũ nửa đường ngăn cản, mạnh mẽ đưa tay nàng đến bên mép của mình, cắn xuống một cái.
“Hừm, mùi vị thật ngon.” Nụ cười của hắn càng sâu, thể hiện ý tứ không đàng hoàng.
Giang Tiểu Lâu làm như không phát hiện: “Lá sen này rất tươi, bánh anh đào cũng dùng mật ong ướp nửa canh giờ, canh vừa đúng lúc mới nếm thấy ngon ngọt vừa miệng.”
Tương Trạch Vũ không kềm được, lại nếm thêm mấy miếng nữa.
Giang Tiểu Lâu rót rượu cho hắn, nụ cười dịu dàng, lông mi thật dài, đôi mắt tràn ngập phong tình: “Công tử là khách quý, phải uống thêm vài chén mới được, bằng không chính là ta thất lễ.”
Mấy ly rượu vào bụng, thân thể Tương Trạch Vũ dần dần nóng lên, gương mặt bạch ngọc đỏ lừng. Hắn cười hì hì: “Đêm đẹp ngắn ngủi, đã có mỹ nhân làm bạn, sao có thể lãng phí?” Hắn vừa nói, vừa muốn nhào đến người nàng. Không ngờ lại nghe thấy mỹ nhân đối diện nhẹ giọng nở nụ cười: “Nếu vậy, ngươi phải nhớ thật kỹ thời khắc này, bởi vì đây sẽ là hồi ức ngươi mãi mãi không thể quên.”
Ngữ khí của nàng vô cùng ôn nhu, lại làm cho người nghe có cảm giác sởn tóc gáy. Thân thể Tương Trạch Vũ mềm nhũn, cả người ngã xuống, trong nháy mắt hắn hoảng sợ trợn mắt lên, rồi tối sầm lại hôn mê bất tỉnh.
Chờ hẳn mờ mờ tỉnh táo lại, mới phát hiện mình bị dây thừng trói chặt, đáng sợ hơn chính là, Giang Tiểu Lâu ngồi ở ghế đối diện, cười híp mắt nhìn hắn.
Miệng bị khăn nhét đầy không thể lên tiếng, trong lòng hắn tức giận, mắt mang theo uy hiếp.
“Thật ra, ta vẫn nhớ ngươi, nên luôn chờ ngươi đến tìm ta, kết quả là ngươi lại nộp mạng nhanh như vậy.” Âm thanh Giang Tiểu Lâu rất ngọt, nụ cười lại rất lạnh.
Tương Trạch Vũ nhìn chằm chằm Giang Tiểu Lâu, ngụ ý: Ngươi dám làm gì?
Đôi mắt Giang Tiểu Lâu dịu dàng như nước: “Bọn hộ vệ của công tử đều ở bên ngoài, ta có thể làm gì chứ? Chẳng qua là chơi một trò chơi với ngươi thôi.”
Tương Trạch Vũ trơ mắt nhìn sợi roi vốn treo bên hông mình rơi vào tay đối phương, sợi roi lóe ra ánh sáng lộng lẫy dưới ánh nến đỏ rựa, trong lòng hắn nhất thời nảy lên, rốt cuộc nữ nhân này muốn làm gì?
“Chuyện thứ nhất, đánh ngươi to gan háo sắc.” Nàng giương tay một cái, vút cho hắn một roi.
Roi này là doi da trâu chính tông, đánh người cực kỳ đau. Một roi này đánh xuống, hắn rên lên một tiếng, không chỉ có cảm giác đau, còn có cảm giác ngứa ngáy từ trong thân thể bộc phát ra, loại cảm giác đó khiến người ta sống không bằng chết.
“Trên roi có rắc thêm bột phấn Thiên hà, sau khi tiếp xúc với da dĩ nhiên sẽ rất thoải mái.” Trong đôi mắt xinh đẹp kia, trong nháy mắt gợn lên làn sóng tàn nhẫn.
Bột phấn Thiên hà, cũng coi như là bột phấn ngứa, chẳng trách hắn cảm thấy bên trong đau còn có ngứa, trong ngứa lại thấy đau, khó chịu muốn chết.
Tương Trạch Vũ giận tím mặt, đôi mắt tràn ngập thù hận nhìn chằm chằm Giang Tiểu Lâu, bộ dáng hận không thể nuốt lấy nàng.
Giang Tiểu Lâu phát ra âm thanh trong trẻo dễ nghe: “Công tử đừng nhìn ta như vậy, ta rất nhát gan, tay mà run, thì cái mạng của ngài khó giữ.”
Nàng nói rất nhẹ nhàng, nhưng tay thì không nhẹ chút nào, một roi lại tiếp một roi, Tương Trạch Vũ đau đến thấu tim thấu xương, trong đau rát còn có cảm giác ngứa ngáy, đau đến tận xương tủy, hắn hận không thể lột hết lớp da trên người mình, hận không thể lập tức lăn lộn trên đất, nhưng mà hăn không cử động được, một chút cũng không.
“Chuyện thứ hai, đánh ngươi cấu kết với Kim Ngọc cài bẫy ta.”
“Chuyện thứ ba, đánh ngươi vì tư thù mà quấy nhiễu Phật môn thanh tịnh.”
“Chuyện thứ tư, đánh ngươi hại ta bị kinh sợ.”
“Chuyện thứ năm, đánh ngươi dùng tên hại người vô cớ.”
“Chuyện thứ sáu, đánh ngươi…” Giang Tiểu Lâu suy nghĩ một chút, tựa hồ không nhớ ra được, lại vút một roi xuống, lực đạo roi này, còn nặng hơn gấp năm lần so với lúc nãy.
Trong lòng Tương Trạch Vũ lửa giận ngút trời: không nhớ ra cũng muốn đánh?
Ngón tay xanh xao của Giang Tiểu Lâu nắm chặt roi dài, ánh mắt vô tội nhìn hắn: “Vừa nãy đếm đến đâu rồi, ta cũng không nhớ nữa. À, thứ nhất, đánh người bị sắc dục mê muội đầu óc.”
Nàng lại vô liêm sĩ bắt đầu lại từ đầu, nữ nhân này là ả điên có thù tất báo. Tương Trạch Vũ sắc mặt ngày càng dữ tơn, trong lòng gào thét, lần đầu tiên biết mùi vị muốn sống không được muốn chết không xong, nhất thời chỉ muốn nhảy lên.