Rốt cuộc Kinh triệu doãn Lương Khánh cũng dẫn người chạy đến, rất nhiều nha dịch mang theo đao xông tới, đoàn người lập tức giải tán, để lại một mình Tương công tử nằm thoi thóp dưới đất. Kinh triệu doãn vội vã phái người đi bắt người hành hung, khổ nỗi người thấy đều có phần, mỗi người một cú, lúc này đoàn người đã tan tác như chim muông, ai mà biết được rốt cuộc là ai ra tay. Kinh triệu doãn thấy Tương Trạch Vũ hơi thở yếu ớt, hoảng sợ, vội vã đem Tương Trạch Vũ đi chữa trị trước, lại mau chóng dặn dò người đến Tương gia báo tin.
Thế là, sự tình lại phát sinh thêm một bước, Đào Yêu cô nương của Quốc Sắc Thiên Hương lầu cuối cùng không thể tìm ra, Tương Trạch Vũ bị đánh gần chết, nằm trên giường không thể động đậy. Vốn là một vụ án tình cảm, nhưng không hiểu sao lại biến thành một cuộc bạo động của dân chúng. Sau khi biết tin Thái tử phi khóc đến sưng vù cả hai mắt, vừa muốn tiến cung cáo trạng với hoàng đế, không ngờ tới tấu sớ của Ngự sử đã tràn ngập như hoa tuyết bay vào cung. Một là tố cáo Tương Trạch Vũ hung hăn bá đạo, thói xấu khó sửa. Hai là tố cái hắn cậy thế hoành hành, bắt nạt nam nhân cường bạo nữ nhân. Ba là tố cáo hắn vô cớ phóng hỏa, thiêu hủy nhà dân. Bốn là tố cáo hắn lời nói cử chỉ không ngay thẳng, làm dân chúng nổi giận. Đáng thương cho Tương công tử bị đánh đến tan da nát thịt, lại bị hoàng đế kéo vào cung răn dạy, nếu không có Thái tử phi khổ sở cầu xin, chỉ sợ hoàng đế đã đánh chết hắn tại chỗ. Cho dù là còn sống, nhưng ba hồn bảy vía cũng rơi mất một nửa, như con rùa rụt cổ trong Tương phủ không dám ra ngoài.
Tin tức lan truyền ra ngoài, danh kỹ của Quốc Sắc Thiên Hương lầu là Đào Yêu chôn thân dưới sông hộ thành, trong khoảng thời gian ngắn các văn nhân nhã sĩ thở dài không ngớt. Hay cho một tuyệt thế mỹ nhân, lại bị chôn vùi trên tay một tên công tử ăn chơi, đáng tiếc, thật đáng tiếc.
Bọn họ không biết, hôm đó khi nhảy xuống sông, Giang Tiểu Lâu đã theo dòng nước mà bơi đi.
Khi còn nhỏ, nàng rất ngưỡng mộ đại ca có thể đi ngao du khắp nơi, nên đã lén lút giấu phụ thân mà đi theo đại ca bắt cá nghịch nước. Sau đó nàng đã có thể một mình lặn qua nửa hồ nước, nhưng đáng tiếc cuối cùng bị phụ thân phát hiện, lúc đó nàng đứng trên bờ cả người ướt đẫm, phụ thân vừa bực mình vừa buồn cười, nói nữ nhi không nên học những kỹ xảo này, bởi vì hoàn toàn không cần dùng đến. Nhưng nàng vẫn rất thích được vui đùa dưới làn nước, sau khi bị phát hiện lần thứ hai, nàng bị phạt quỳ từ đường suốt ba ngày.
Tính toán mưu kế như vậy, nàng vốn đã chuẩn bị từ lâu, trên bờ nhất định có không ít người giỏi bơi lội, trong đó không chừng có người còn giỏi hơn nàng, cho nên sau khi nàng nhảy xuống liền đem châu báu toàn thân đều ném xuống, những người kia tuy rằng dồn dập nhảy xuống cứu người, nhưng toàn bộ trang sức trên người nàng đã ném vào nước, bản thân nàng thì thoát đi ở mé khác của cầu, bọn họ nhất thời tìm không được người, liền cho rằng nàng bị nước cuốn đi, dồn dập cầm lấy số trang sức lấp lánh đó lên bờ.
Lúc mới vừa xuống nước, nước rất lạnh, nàng cắn răng bơi đi, xuôi dòng mà xuống. Mãi đến tận hơn hai mươi dặm, không còn ai có thể phát hiện được, nàng mới leo lên bờ.
Vừa ra khỏi nước, gió lạnh lập tức phả vào mặt nàng, nàng hít một hơi thật sâu, cố gắng chống đỡ lấy thân thể, hướng về một nhà thợ may đi đến. Chỉ chốc lát sau nàng trở ra, dùng trâm vàng đổi lấy một bộ y phục sạch sẽ. Ngửa mặt lên nhìn trời, mặt trời chói chang, cái lạnh lúc nãy không biến mất không tung tích.
Tương Trạch Vũ, đa tạ ngươi phối hợp, Đào Yêu mới có thể hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.
Giang Tiểu Lâu khẽ mỉm cười, xoay người biến mất trong đám đông.
Nghĩa trang Giang gia.
Sau khi Giang phủ suy sụp, viện này từ lâu đã không có người quét dọn, trên mộ mọc đầy cỏ xanh. Giang Tiểu Lâu tìm tới mộ phụ thân, nhẹ nhàng quỳ xuống: “Cha, Tiểu Lâu đến thăm người đây.”
Trong trí nhớ, phụ thân rất thích ôm nàng trong ngực, dạy nàng đọc sách viết chữ: “Tiểu Lâu của chúng ta thật sinh đẹp, nhưng mà nữ tử quá đẹp cũng không phải là chuyện tốt, con phải cố học thêm về đạo làm người xử thế, mới có thể bảo vệ tốt bản thân mình.”
“Lúc thất chí thì phải biết tu tâm dưỡng tính rèn luyện đạo đức, lúc đắc chí thì có thể giúp cho toàn thiên hạ, cho dù là nữ tử, cũng không được xem thường bản thân.”
“Phụ thân vẫn luôn dõi theo Tiểu Lâu, chờ con lớn lên, thành thân, sinh con, sau này xuống suối vàng, cha mới có thể ăn nói với mẹ con.”
“Phụ thân, Tiểu Lâu vẫn nhớ kỹ lời của người, mặc kệ là khi nào, đều nghe theo lời người dặn dò, cố gắng sống tiếp.” Nàng trầm mặc nói.
Phụ thân mặc dù là thương nhân, nhưng lại rất kiêu ngạo, nếu ông biết nữ nhi bảo bối của mình lưu lạc đến thanh lâu, nhất định sẽ vô cùng bi thương. Mà đại ca, người có gương mặt tương tự phụ thân, chỉ là tính khí có hơi nóng nảy hơn, không giữ được bình tĩnh như phụ thân. Sau khi đại ca bị đánh đến chết, có lão bộc của Giang gia thương tiếc, cố ý đưa hắn về mai táng ở bên cạnh phụ thân. Giang Tiểu Lâu chậm rãi đứng lên, nếu không có cách nào báo thù rửa hận, Tiểu Lâu tuyệt đối sẽ không quay lại đây nữa.
Phụ thân, đại ca, hai người chờ con.
Ngay lúc nàng xoay người, chung quanh đột nhiên có vô số đèn lồng tỏa sáng, chớp mắt rực rỡ như ban ngày.
Giang Tiểu Lâu theo bản năng đưa tay lên che mắt, giữa biển nến, nàng nhìn thấy một gương mặt.
Gương mặt này nàng suốt đời cũng không quên.
Trên mặt Tiêu Quan Tuyết mang theo nụ cười mỉm, nụ cười vô cùng mê người, tràn ngập hứng thú: “Quả nhiên là ngươi ở đây.”
Giang Tiểu Lâu nhìn hắn, trái tim như rơi xuống, trong nháy mắt hiểu ra: “Thì ra là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chờ ở sau.”
Trên mặt nàng không có vẻ kinh sợ, Tiêu Quan Tuyết đưa tay lên, không kìm được vỗ tay hai cái: “Khoảng thời gian này ta vẫn theo dõi ngươi, quả nhiên là một cô nương thông minh.”
Đôi mắt trong trẻo của Giang Tiểu Lâu lấp lánh, sự hận thù trong đáy mắt thu lại, chậm rãi cúi mắt: “Tiểu Lâu không biết ngài đang nói gì.”
“Lúc ở trong phủ ta, ngươi vẫn trăm phương ngàn kế tránh khỏi sự chú ý của ta, chính là vì muốn có ngày được ra khỏi phủ, rất giỏi nhẫn nhịn.”
“Tiến vào Quốc Sắc Thiên Hương lầu, ngươi cố ý thể hiện bản thân thật rực rỡ, bộc lộ được bản thân trong trăm nghìn mỹ nhân, rất có bản lĩnh.”
“Giả vờ bị hủy dung, lừa dối Kim Ngọc, tính toán phản ứng của mọi người, công phu tính toán lòng người lên đến hàng chuyên gia, rất thông minh.”
“Kết thân với Các lão, xem đó là chỗ dựa, cho dù bị hủy dung vẫn không bị lật đổ, rất gian xảo.”
“Lợi dụng Quyền Hải, mượn đao giết người, những kẻ kia sợ là chết cũng không nhắm mắt, rất độc ác.”
“Làm xong tất cả những thứ này, ngươi vốn có thể cao bay xa chạy, dừng tay như vậy, nhưng ngươi lại không chịu buông tha người từng nhục nhã ngươi là Tương Trạch Vũ, có thể nói là có thù phải báo. Một màn trên sông hộ thành đó, rất to gan.”
Từng câu từng câu, nghe ra thì đều là khen, thật sự đều làm người khác giật mình.
Hắn biết, hắn biết tất cả mọi chuyện, có thể thấy được Tử y hầu đều đang theo dõi nàng.
Cuối cùng, nàng ngẩn mặt lên nhìn hắn, trong đáy lòng hiện ra hận ý như rắn độc, trên mặt vẫn là khiêm cung mỉm cười: “Hầu gia nói sai rồi, ta làm sao dám tính kế Tương công tử, ở sông hộ thành chẳng qua là…hành động bất đắc dĩ.”
“Ngươi xem ta là kẻ ngu ngốc như đám người kia sao? Một sân củi lửa trong Vãn Nguyệt lâu đều là ngươi đưa đến tay Tương Trạch Vũ, hai là trong đám người bên cầu có người được ngươi mua đến để kích động.” Đôi mắt bình tĩnh của Tiêu Quan Tuyết sâu thẳm, nhưng mơ hồ mang theo hưng phấn cùng tán thưởng.
“Coi ngài nói kìa, ta đâu có lý do gì làm như vậy?” Giang Tiểu Lâu cười khẽ, âm thanh ngọt ngào dịu dàng.
“Một ngọn lửa đốt sạch Quốc Sắc Thiên Hương lầu, khế ước bán thân của ngươi vĩnh viễn biến mất, nơi hại ngươi bị lưu lạc vĩnh viễn không còn nữa, Tương Trạch Vũ cả đời này đừng mong được làm quan, kiếp này sẽ bị người thóa mạ. Ngươi cũng thông minh lắm, nếu một đao giết chết Tương Trạch Vũ, ngược lại sẽ mang tội giết người. Bây giờ hai tay ngươi vô cùng sạch sẽ, nhưng trên người hắn lại đầy nước bẩn. Danh kỹ Đào Yêu của Quốc Sắc Thiên Hương lầu thành công rút lui, một màn hạ màn hoàn mỹ. Bây giờ nghĩ lại, ngươi đúng là thù dai, phàm là người từng đắc tội ngươi thì đều không dễ dàng buông tha…”
Đâu chỉ như vậy, vì báo thù, nàng quả thật dùng bất cứ thủ đoạn nào.
Cho đến bây giờ, Lưu Diệu, Kim Ngọc, Diêu San Hô, mỗi một người đều chết trên tay nàng. Ngay cả người từng nhục nhã nàng Tương Trạch Vũ, bây giờ cũng sống không bằng chết. Một trận hỏa hoạn, hoàn toàn chứng minh được ngay cả Quốc Sắc Thiên Hương lầu nàng cũng không buông tha. Tâm tư tính toán, tâm tư thù hận, quả khiến khiến người ta không rét mà run.
“Đáng tiếc trăm tính ngàn tính, tính sai một lần cũng không có chỗ chôn thân.” Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng thở dài.
“Có trách thì trách ngươi quá nặng tình, cứ bỏ đi là được rồi, có lẽ ta cũng không tìm được ngươi.” Trong đôi mắt Tiêu Quan Tuyết mang theo đắc ý.
Con đê ngàn dặm bị hủy bởi một tổ kiến, rốt cuộc nàng vẫn phải tới thăm phụ thân, đối phương đã nắm được tử huyệt của nàng.
Nhưng mà, có quay lại lần nữa nàng cũng sẽ làm như vậy.
“Vậy là, Hầu gia muốn bắt ta quy án sao?” Giang Tiểu Lâu cười nhìn về đối phương.
Nhẹ nhàng cười một cái, cũng kinh động lòng người.