Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 61.1

Mọi người vừa chạy đến vườn hoa, thì nhìn thấy bốn vú già cường tráng nâng một cái cáng, đi ra từ hậu viện tứ tiểu thư, vẻ mặt Cố ma ma hoảng loạn đi theo phía sau.

Giang Tiểu Lâu từ xa nhìn, vừa nhìn đã nhận ra người nằm trên cáng là Mạch Nhi. Lúc này nàng được bọc trong một tấm chiếu, mái tóc ướt nhẹp lộ ra ngoài, mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền.

Vương Bảo Trân thấy tình hình như thế, bước nhanh lên phía trước hỏi: “Cố ma ma, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”

Cố ma ma cúi đầu nói: “Vương di nương, hôm qua Mạch Nhi làm sai chút chuyện, tiểu thư trách mắng hai câu, nhất thời tức giận nói muốn đuổi đi, ai ngờ nha đầu này cho là thật, nửa đêm khóc lóc không ngừng, suy nghĩ không thông, nửa đêm lặng lẽ lẻn ra ngoài nhảy xuống giếng tự tử.

Nghe xong lời này, trên mặt mọi người đều phủ một tầng bóng tối. Mạch Nhi là nha đầu bán đứt của Tạ gia, cha mẹ nàng còn làm nô bộc trong phủ. Tuy nàng không phải là nha đầu xuất sắc, nhưng cũng được coi là thông minh lanh lợi khiến người khác yêu thích. Nhìn thấy nàng chết đột ngột như vậy, một đám tì nữ và ma ma trên mặt đều hiện ra vẻ đồng tình.

Tiểu Điệp nhìn thấy thi thể Mạch Nhi, chỉ thấy đầu óc choáng váng, trái tim như nhảy lên trên, ngày hôm qua Mạch Nhi còn vui vẻ chạy nhảy, hôm nay lại chết rồi.

Lúc này, bốn vị tiểu thư còn lại của Tạ gia cũng đến. Nghe nói người chết là người trong viện Tạ Du, trên mặt Tạ Hương có nét hưng phấn lộ rõ. Nàng không nghĩ ngợi nhiều, kéo lấy Cố ma ma hỏi: “Cố ma ma, rốt cuộc tứ muội quở trách kiểu gì vậy, Mạch Nhi xưa nay là nha đầu vô tư, sao lại chỉ vì mấy câu nói mà tự tử?”

Trong lòng Cố ma ma phiền chán, trên mặt lại không dám để lộ chút nào, chỉ cung kính nói: “Tam tiểu thư, người biết tứ tiểu thư mà, bình thường con kiến còn không nỡ dẫm lên, Mạch Nhi làm vỡ ngọc bội người yêu thích, người chỉ nhẹ nhàng trách mắng vài câu, nô tì nghĩ, xó lẽ do nha đầu Mạch Nhi này quá tự ái, xưa nay đã quen sống thoải mái, không hiểu là tiểu thư muốn tốt cho nó, nhất thời nghĩ không thông suốt.”

Đôi mắt Tạ Hương lóe sáng, hừ một tiếng, còn chưa kịp lên tiếng đã nghe một vị phụ nhân gào lên thê thảm: “Con gái của ta.” Nói xong, một bóng người màu xanh từ hoa viên xông thẳng đến, một đường bò lê lết, té ngã bên người Mạch Nhi. Những ma ma khác liếc mắt nhìn nhau, đều nhận ra người này là mẫu thân của Mạch Nhi Trương thị.

Trương thị mặt đầy nước mắt và bi phẫn, ngẩn đầu lên tàn bạo nhìn Cố ma ma: “Ngươi nói đi, tại sao một đứa con gái đang yên đang lành lại chớp mắt là không còn nữa?”

Vẻ mặt Cố ma ma có chút ngượng ngùng, bà lui về phía sau một bước, trên mặt mang theo áy náy: “Trương ma ma, chuyện này cũng không ai ngờ, hôm qua bà không ở trong viện, không biết đã xảy ra những chuyện gì. Mạch Nhi bị lão gia trách mắng, lại không cẩn thận làm vỡ ngọc bội của tiểu thư, tiểu thư tuy không mắng nhiều, nhưng trong lòng nó chắc là rất buồn. Nói ra thì cũng tại nha đầu này mệnh khổ, không trách được người khác.”

Đôi mắt Giang Tiểu Lâu hơi động, chuyện trong viện…

Trương thị càng khóc gay gắt thê thảm, vừa khóc vừa nói với Vương Bảo Trân: “Di nương, xin người làm chủ cho con gái nô tì. Bao nhiêu năm qua, phu thê nô tì ở Tạ gia nếu không nói là cúc cung tận tụy, thì cũng là nghiêm ngặt cẩn trọng, chưa từng có chút nào lười biếng. Sống đến tuổi này, bọn nô tì chỉ có một đứa con, bây giờ, nó nhắm mắt ra đi như vậy, sau này phu thê nô tì làm sao mà sống đây?”

Thấy cảnh này, mọi người không khỏi thương tâm. Chỉ nghe Tạ Hương hét lên một tiếng, bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Vừa nãy theo lời Cố ma ma nói, lẽ nào chuyện này là vì chuyện hôm qua xảy ra trong hoa viên sao?

Sắc mặt Cố ma ma trắng nhợt, phảng phất đã lỡ lời: “Tam tiểu thư, nô tì không dám nói vậy, nô tì không có ý này.”

Nhưng mọi người đã nghe rõ ràng, tuy Cố ma ma nói Mạch Nhi làm vỡ ngọc bội của tứ tiểu thư, cho nên sợ hãi tự sát, nhưng tì nữ làm việc cẩn thận cách mấy cũng đều có lúc sai lầm, mà tứ tiểu thư là người rất hiếm khi nổi nóng, lại không quá chú ý đến mấy món trang sức. Trước kia Mạch Nhi cũng không phải chưa từng làm sai, sao lần này lại nghiêm trọng như vậy? Nghĩ tới nghĩ lui, đây chẳng qua là nói tránh đi thôi, rất có khả năng là vì hôm qua xảy ra chuyện, mới khiến Mạch Nhi nghĩ đến chuyện tìm chết. Nghĩ như vậy, ánh mắt của mọi người đều rơi vào người Giang Tiểu Lâu.

Hôm qua, Mạch Nhi chỉ chứng Giang Tiểu Lâu đẩy tiểu thư nhà nàng xuống hồ. Ai ngờ trong chớp mắt, Giang Tiểu Lâu dùng một con ong độc chứng minh mình trong sạch. Tứ tiểu thư đương nhiên có thể chối rằng mình không thấy gì, nhưng còn nha đầu này, ai sẽ tin nàng? Tất cả đều biến thành lỗi của nàng, ngay cả lão gia cũng trách cứ. Mạch Nhi gặp oan uổng, nghĩ không thông suốt cũng không chừng.

Ánh mắt kiều mị của Tạ Nguyệt giật giật, không khỏi tiếc hận nói với Trương thị: “Mạch Nhi là một nha đầu tốt, xưa nay thành khẩn, làm việc chăm chỉ. Chuyện xảy ra hôm nay chỉ là ngoài ý muốn. Bà đừng lo, chúng ta sẽ an táng cho nàng tử tế, còn về phu thê của bà…”

Nói tới chỗ này, nàng nhìn về phía Vương Bảo Trân. Vương Bảo Trân gật đầu nói: “Nữ nhi duy nhất của bà đã không còn, chúng ta sẽ phụ trách đến cùng. Chỉ có điều trước mặt mọi người, khóc lóc như vậy thật không ra thể thống, truyền ra bên ngoài còn không biết bị nói đến cỡ nào, khiến Mạch Nhi đi cũng không an lòng. Theo ta thấy, Trương ma ma bà cứ đưa Mạch Nhi về, tang sự cần những gì toàn bộ do chúng ta xử lý.”

Sau khi Trương ma ma khóc sướt mướt đưa Mạch Nhi đi, Vương Bảo Trân quay đầu, ánh mắt nghiêm nghị nhìn chằm chằm Cố ma ma: “Xảy ra chuyện lớn như vậy sao tứ tiểu thư không xuất hiện?”

Cố ma ma đã chuẩn bị sẵn lời giải thích: “Sáng sớm xảy ra chuyện như vậy, tiểu thư khổ sở vô cùng, còn vì Mạch Nhi mà khóc hết một trận, nói mình làm chủ tử mà không để ý đến nha đầu này đang bất ổn, nên mới hại nàng còn trẻ đã mất mạng, bây giờ có lẽ còn đang ngồi khóc trong phòng.”

Vương Bảo Trân trầm mặt xuống nói: “Dù thế nào, chuyện này ta cũng phải nói rõ ràng với tứ tiểu thư.” Nói xong, nàng bước vào trong viện Tạ Du, Cố ma ma sốt ruột liếc mắt nhìn, giậm chân một cái cũng đuổi theo sau.

Những người khác nhìn thấy, không khỏi hai mặt nhìn nhau. Tạ Nguyệt đang trầm tư, tam tiểu thư bên cạnh không nhịn được kéo tay nàng: “Đại tỷ, chúng ta đi xem một chút, chuyện náo nhiệt như vậy sao có thể bỏ lỡ.”

Nghe nàng nói, thật giống như Mạch Nhi chết là chuyện vui vậy, đại khái là cuộc sống của các tiểu thư khuê các quá tẻ nhạt, ngay cả chuyện bất hạnh cũng khiến cho các nàng thấy hưng phấn. Mắt thấy Tạ Hương vô lễ như thế, Tạ Nguyệt không khỏi quát khẽ: “Tam muội, nói bây cái gì vậy? Muội đâu phải không biết, trong nhà xảy ra chuyện, di nương sẽ không thoát khỏi liên quan, muội không giúp phân ưu còn ở đây ồn ào, ngày thường di nương đúng là phí công thương muội.” Nói xong lời này nàng hừ lạnh một tiếng, ném tay Tạ Hương ra nhanh chóng rời đi.

Tạ Hương nhìn bóng lưng Tạ Nguyệt, không khỏi bĩu môi, dẫn theo nha đầu ma ma xông thẳng vào viện tứ tiểu thư.

Như vậy, trong vườn chỉ còn lại nhị tiểu thư Tạ Nhu, ngũ tiểu thư Tạ Xuân, cùng với Giang Tiểu Lâu, Ly Tuyết Ngưng.

Mặt Tạ Xuân sợ hãi, hướng về nhị tiểu thư nói: “Nhị tỷ, đang yên đang lành sao lại vô cớ chết người? Bây giờ phụ thân không có nhà, vậy phải làm sao đây?”

Nhị tiểu thư Tạ Nhu sững sờ: “Phụ thân không ở nhà, người đi đâu? Không phải hôm qua còn ở nhà sao?” Ánh mắt lại chuyển hướng nhìn Giang Tiểu Lâu.

Giang Tiểu Lâu thấy nàng hỏi, mỉm cười nói: “Tạ bá phụ nói có việc phải về Thương Châu xử lý, hôm qua đã đi ngay trong đêm.”

Tạ Nhu nhìn Giang Tiểu Lâu một chút, sắc mặt trầm xuống. Trong nhà này, nhị tiểu thư Tạ Nhu là người không được xem trọng nhất, tin tức lớn như vậy nàng là người cuối cùng biết. Có chút khó chịu, nàng cười nhạt nói: “Giang tiểu thư còn biết nhiều hơn người làm con như ta.”

Giang Tiểu Lâu nhìn thấy vẻ chua xót của nàng, nhưng chỉ khẽ mỉm cười nói: “Hôm qua lúc Tạ bá phụ đi, cố ý dặn dò người nhắn lại. Vương di nương làm việc chu đáo, nói tin này cho mọi người biết, chỉ là lúc đó đã trễ, chắc nhị tiểu thư đã ngủ, không có để ý thôi.”

Lời này nói xong, biểu hiện của Tạ Nhu lập tức thay đổi. Nàng quay đầu lại trừng mắt với nha đầu bên cạnh mình: “Phụ thân không ở nhà, tin tức này cũng không báo sớm cho ta biết, đám phế vật các ngươi làm gì vậy?”

Nha đầu không dám biện bạch, chỉ cúi đầu thấp giọng nói: “Dạ, tiểu thư, nô tì sai rồi, sáng hôm nay nghe nói Mạch Nhi chết, nô tì hoảng hốt, cũng chưa kịp nói với người.”

Thấy lời của Giang Tiểu Lâu được nghiệm chứng, sắc mặt của Tạ Nhu khá hơn một chút. Nàng cười nói với Giang Tiểu Lâu: “Đã như vậy, Giang Tiểu Lâu, chúng ta vào viện tứ muội xem sao.”

Giang Tiểu Lâu chỉ đứng bất động, Tạ Nhu kỳ quái nhìn nàng, nụ cười Giang Tiểu Lâu hơi ngừng lại, bình thản nói: “Nhị tiểu thư, đây là việc nhà Tạ gia, ta là người ngoài không tiện đi vào, xin người thay ta hướng về tứ tiểu thư vấn an, nhắn nàng đừng quá đau lòng, nên giữ gìn sức khỏe, ta sẽ không vào đâu.”

Nghe xong lời này, Tạ Nhu gật gật đầu, thầm nghĩ Giang Tiểu Lâu này thật có lễ nghĩa, hiểu quy củ. Việc này là việc riêng của Tạ gia, không nên để người ngoài biết được. Nghĩ tới đây, nàng liền nói với Tạ Xuân: “Ngũ muội, chúng ta mau vào xem, không chừng tứ muội đang rất thương tâm. Lúc nói câu này, vẻ mặt nàng toát ra mấy phần quan tâm thật lòng.

Ngũ tiểu thư Tạ Xuân bướng bỉnh nháy mắt với Giang Tiểu Lâu một cái, đôi mắt tròn sáng sủa, sau đó kéo tay nhị tiểu thư: “Được, không nói nữa, chúng ta đi thôi.”

Nhìn thấy hai người rời đi, Ly Tuyết Ngưng mới nói với Giang Tiểu Lâu: “Tiểu Lâu, chuyện này muội thấy sao?”

Giang Tiểu Lâu quay đầu lại, nhìn thấy thẩn sắc Ly Tuyết Ngưng có tia bất an, nàng nhẹ nhàng nở nụ cười: “Đây là chuyện của Tạ gia, không liên quan đến ta, ta thấy sao cũng không quan trọng.”

Tiểu Điệp lại nói: “Tiểu thư, cũng không thể nói vậy, lúc nãy người nghe Cố ma ma nói đó, ý của bà ta rõ ràng là…”

Còn chưa dứt lời, Giang Tiểu Lâu đã nhìn nàng một cái. Tiểu Điệp căng thẳng, lập tức run rẩy quên cả những gì muốn nói.

Ly Tuyết Ngưng lại tiếp lời của Tiểu Điệp: “Tiểu Lâu, tuy Tiểu Điệp nói không khéo, nhưng ý cũng không sai. Lúc nãy lời của Cố ma ma muội cũng nghe thấy, bà ta muốn nói lại thôi, che che giấu giấu, giống như muốn đem cái chết của Mạch Nhi đổ lên đầu muội. Chuyện ngày hôm qua hoàn toàn không liên quan đến muội, nhưng cách nói của Cố ma ma lại khiến người ta nghi ngờ.”

Giang Tiểu Lâu nghe đến đây, cũng không sốt ruột, chỉ khẽ nói: “Dù cho như vậy thì đã sao? Lẽ nào chỉ vì một ma ma ăn nói linh tinh mà ta phải hoảng hốt sợ sệt? Người không thẹn với lòng, có gì phải sợ?”

Sắc mặt Ly Tuyết Ngưng co lại, nhắc nhở Giang Tiểu Lâu: “Cẩn thận là trên hết cũng không phải là sai.”

Giang Tiểu Lâu gật gật đầu, mang theo ý cười.

Tiểu Điệp thấy hai người cũng không xem trọng việc này, không tránh khỏi nhiều chuyện: “Tiểu thư, chúng ta phải ở lại Tạ phủ, nếu những người kia cứ nói bậy bạ thì phải làm sao?”

Giang Tiểu Lâu sựng lại, nở nụ cười tươi sáng: “Muốn sống được trong một gia đình thế này, những chuyện không nên biết thì đừng biết, không nên nghe thì đừng nghe. Miệng của họ mọc trên người họ, lẽ nào ngươi muốn ta phải đi bịt miệng từng người sao?”

Tiểu Điệp tỉnh ngộ, Giang Tiểu Lâu nói không sai, căn bản không cần để ý những người trong Tạ phủ nói gì, dù sao tiểu thư đã nói họ sẽ không ở lại lâu. Không lẽ Tạ gia lại vì một tì nữ mà tin những lời nói vô căn cứ, đi làm khó Giang Tiểu Lâu sao?

Cái chết của Mạch Nhi như một hòn đá ném vào hồ nước, sau khi làm nổi lên gợn sóng thì lặng lẽ biến mất. Trong thâm trạch đại viện, một nha đầu chết thì chẳng đáng là gì, chuyện này rất thường xảy ra. Dù cho gia phong Tạ gia khoan dung, cũng không thể ngăn cản một nha đầu nghĩ quẩn. Lại nói Vương Bảo Trân đã làm thích đáng hậu sự cho Mạch Nhi, cho phụ mẫu nàng không ít tiền bạc. Bọn họ nhanh chóng ngậm miệng không nói gì nữa. Nhưng chuyện này vẫn ngầm lan truyền trong đám nha đầu ma ma, ai cũng đều suy đoán nguyên nhân cái chết của Mạch Nhi. Có người nói nàng bị tứ tiểu thư trách mắng, cho nên mới tự tử. Nhưng đó chỉ là một số ít người nói vậy, đại đa số mọi người đều bàn tán, bọn họ cho rằng nguyên nhân hoàn toàn là do chuyện xảy ra ở hoa viên.

Không biết vì lý do gì, Mạch Nhi lại chỉ trích Giang tiểu thư đẩy tiểu thư nhà nàng, ngược lại bị lão gia trách mắng một trận. Mạch Nhi mang oan khuất trong lòng, cho nên gieo mình xuống giếng mất mạng. Sau khi cách nói này lưu truyền ra, mọi người không khỏi nảy sinh lòng nghi ngờ. Nếu một người không bị oan uổng, tuyệt đối sẽ không tự tử. Nói không chừng khi đó Mạch Nhi là nói thật…

Suy đoán này lặng lẽ lan truyền trong Tạ gia, mỗi người khi nhìn thấy Giang Tiểu Lâu biểu hiện đều rất quái lại. Hiển nhiên, bọn họ tin tưởng lời đồn này, chỉ có điều trên mặt Vương Bảo Trân không lộ ra chút gì, đối với Giang Tiểu Lâu vẫn khách khí như xưa. Nếu nàng không lên tiếng, những người khác không ai dám nhiều lời, ai cũng biết hiện giờ lão gia xem trọng Giang Tiểu Lâu còn hơn con ruột của mình, ngay cả tứ tiểu thư rất được sủng ái cũng không bằng. Lão gia thà rằng khiến nàng oan ức, cũng phải giữ được thể diện cho Giang Tiểu Lâu.

Tiểu Điệp ở bên ngoài nghe được lời đồn, hết sức bất mãn, nhưng lại không dám nói lại những lời này với hai vị tiểu thư, chỉ có thể giận dỗi một mình. Nàng cầm ấm trà đứng đờ ra,ngay cả khi Tinh Tinh bước vào cũng không phát hiện. Tinh Tinh đứng cạnh cửa sổ, cố ý ho khan một tiếng.

Tiểu Điệp nghe thấy tiếng động, cuống quýt ngẩn mặt hướng về Tinh Tinh cười: “Là ngươi sao.” Tinh Tinh cười nói: “Tiểu Điệp, ngươi có tâm sự gì sao?”

Tiểu Điệp vội vàng lắc đầu, cúi đầu ôm một bụng bực tức, không biết có nên nói không.

Tinh Tinh cong môi lên, hôm nay nàng nghe được một ít lời đồn, đang muốn đến nói với Tiểu Điệp. Nhìn thấy Tiểu Điệp cúi đầu suy nghĩ tập trung, liền mơ hồ đoán được đối phương đã sớm biết việc này.

Lại qua một trận, Tiểu Điệp ngẩn đầu lên, ánh mắt hai người chạm vào nhau. Tiểu Điệp muốn nói chuyện với Tinh Tinh, nhưng cảm thấy đối phương cũng không phải người của mình, nói nhiều lại sợ tiểu thư trách tội, liền muốn nói lại thôi.

Tinh Tinh là người thông minh, sớm đã hiểu được mọi chuyện, không kềm được nói: “Tiểu Điệp, ngươi có tâm sự sao? Hay là…” ngừng một chút mới nói: “Hay là những người bên ngoài nói gì khiến ngươi không vui?”

Tiểu Điệp chấn động, âm thanh lập tức trầm xuống: “Không, không có gì.”

Tinh Tinh lắc đầu nói: “Ta biết bây giờ người ngoài đều nói xấu tiểu thư nhà ngươi khắp nơi, đúng không?”

Tiểu Điệp không tự chủ được gật gật đầu, lại cuống quýt lắc đầu, vẻ mặt vô cùng bất an.

Tinh Tinh nở nụ cười, nàng có thể thấy Tiểu Điệp là người tâm tính đơn thuần, người như vậy trong chốn hào môn phú quý rất hiếm. Không có hai bộ mặt thì không thể sinh tồn ở chốn này.

Tiểu Điệp nhìn Tinh Tinh, đơn thuần hỏi: “Tinh Tinh tỷ, ngươi ở nơi này đã lâu, có quen với Mạch Nhi không?”

Tinh Tinh tự nhiên nói: “Đâu chỉ là quen, nha đầu đó…” Nàng dừng lại một chút, tựa hồ quan sát phản ứng của Tiểu Điệp, hài lòng thấy sắc mặt trắng bệch của đối phương, tiếp tục nói: “Nha đầu kia là nha đầu bán đứt trong phủ, khi còn nhỏ bọn ta thường chơi chung với nhau. Chỉ có điều lớn lên, được phân đến viện khác nhau, ngươi phòng bị ta, ta phòng bị ngươi, cũng xa cách không ít, hai năm qua cũng ít qua lại.” Nàng nói như vậy, trên mặt toát ra một tia cảm khái.

Lời này xem như là xuất phát từ tâm can, Tiểu Điệp nghe thấy có chút mê hoặc.

“Tinh Tinh tỷ, ngươi nói xem tại sao Mạch Nhi lại tự sát?”

Tinh Tinh do dự một chút, cuối cùng thấp giọng nói: “Giống như là vì chuyện hôm đó ở hoa viên, sau khi bị lão gia trách mắng, tứ tiểu thư cũng mắng nàng một trận, nàng đau lòng, cả buổi tối không ăn không uống, có lẽ là nghĩ không thông suốt.”

Cho dù Tinh Tinh không nói hết, nhưng trái tim Tiểu Điệp cũng run lên. Chỉ một chuyện nhỏ như vậy là tự tử sao? Dù thế nào nàng vẫn không thể hiểu được, chỉ vì bị Tạ Khang Hà giáo huấn vài câu, Mạch Nhi sẽ nghĩ không thông suốt, mạng người rẻ mạt như vậy sao? Khi ở Quốc Sắc Thiên Hương lầu, cho dù là Giang Tiểu Lâu hay Ly Tuyết Ngưng, ai mà không phải nhận đủ dằn vặt khuất nhục, nhưng chưa có ai nói là muốn chết cả. Chết tử tế không bằng sống cực khổ, vì chút chuyện mà tìm đến cái chết, đối với Tiểu Điệp mà nói đúng là quá hoang đường.

Dĩ nhiên, vì hoàn cảnh sống không giống nhau, cho nên nàng không thể hiểu được hành vi tự tử của Mạch Nhi, trong lòng càng khó chịu: “Không thể nào…”

Tinh Tinh là người thông minh chỉ nghe một nửa đã hiểu, lại cười nhạt nói: “Nha đầu ngốc, chuyện này cũng không khó hiểu, ta chỉ lén nói với ngươi, ngươi đừng nói ra ngoài.”

Tiểu Điệp ngoan ngoãn gật gù, Tinh Tinh cố ý thần bí nói: “Ngươi cũng biết, tứ tiểu thư không phải là con ruột của lão gia.”

Việc này dĩ nhiên Tiểu Điệp biết, cho nên nàng căng tai trợn mắt lắng nghe.

Thường ngày Tinh Tinh không thích nói chuyện, hôm nay lại như cái máy nói không ngừng: “Tứ tiểu thư không phải con ruột của lão gia, nhưng sống ở đây nhiều năm, lão gia rất yêu thương nàng, ngay cả đại tiểu thư, tam tiểu thư cũng không sánh bằng. Cho nên ai cũng nói sau này tứ tiểu thư xuất giá sẽ rất oai phong. Nói thì nói vậy, nhưng ai cũng biết sự sủng ái của lão gia cũng không chắc chắn, dù sao cũng không phải con ruột, nếu có ngày tứ tiểu thư làm sai gì đó, lão gia sẽ không thích nàng nữa, nói một câu khó nghe, trời có lúc nắng lúc mưa, lão gia không thể che chở cho nàng cả đời. Chuyện xảy ra ở hoa viên hôm đó, tâm tình tứ tiểu thư căng thẳng, người bên cạnh dĩ nhiên cũng thấp thỏm theo. Nếu tứ tiểu thư mất đi sự sủng ái của lão gia, thì nàng còn sống ở Tạ gia nổi sao? Ngươi nghĩ lại xem, có phải là đạo lý này không.”

Tinh Tinh giả vờ cao thâm, Tiểu Điệp nghe qua tựa hồ có chút rõ ràng, lại có chút nghi hoặc. Nàng nói theo bản năng: “Vậy thì thật đáng tiếc, nếu chỉ vì lão gia quở trách vài câu mà tự tử, thì không biết ta phải chết bao nhiêu lần rồi.”

Tinh Tinh vô cùng mẫn cảm, lập tức hỏi tới: “Tiểu Điệp, lẽ nào trước đây ngươi rất khổ?”

Lời vừa nói ra, Tiểu Điệp tựa hộ ý thức được mình đã nói sai. Một nha đầu như nàng nói như vậy, người ngoài không hiểu còn tưởng Giang Tiểu Lâu hay ngược đãi nàng. Nàng không khỏi ngượng ngùng cười giả lả: “Ý của ta là lúc còn ở nhà, mẹ kế đối với ta không đánh thì mắng, rất hung dữ, ta cũng không vì vậy mà đi tự tử.”

Tinh Tinh nhìn Tiểu Điệp ngậm chặt miệng không nói nữa, nàng cũng không vội vã, chỉ là thầm cười trong lòng, ngày tháng còn dài, muốn biết nội tình của Giang Tiểu Lâu, sau này còn nhiều cơ hội. Nghĩ đến đây, nàng thở dài nói: “Ta thật lo lắng cho Giang tiểu thư.”

Tiểu Điệp bỗng nhiên ngẩn đầu lên nhìn nàng, Tinh Tinh lại nói tiếp: “Nếu chuyện phát triển thêm nữa, không chừng lời đồn sẽ càng khó nghe, ngươi cũng biết, gia đình đông người thì ai cũng rất nhiều chuyện, mỗi người một ý, bọn họ không nhất định sẽ hoang nghênh Giang tiểu thư.”

Tiểu Điệp nổi lên một tia ngờ vực, nhìn Tinh Tinh nói: “Ngươi cũng là người nhà họ Tạ, lẽ nào ngươi sẽ giúp đỡ tiểu thư nhà ta?”

Tinh Tinh oán trách: “Ngươi đúng là nha đầu ngốc, ta đã vào viện này, chính là để hầu hạ Giang tiểu thư. Xem ý của lão gia, ông ấy sẽ giữ tiểu thư lại cho đến khi xuất giá. Như vậy, thậm chí ta còn có thể theo tiểu thư gả ra ngoài, chuyện đó cũng rất bình thường. Trong mắt mọi người ta đã là người của tiểu thư, sao lại đi giúp người ngoài được?”

Lời này của Tinh Tinh đúng là không sai, Tạ Khang Hà thu nhận Giang Tiểu Lâu, vốn là muốn tìm cho nàng một chỗ dưỡng bệnh, chờ khi nàng khỏe lại, Tạ Khang Hà sẽ tìm một chỗ tốt gả nàng đi. Tinh Tinh nói có tình có lý, Tiểu Điệp không thể không tin.

Tinh Tinh quan sát vẻ mặt nàng, quỷ quyệt nói: “Lời đồn chỉ là chuyện nhỏ, ngươi có nghe nói không, gần đây Tạ gia có chút không yên ổn.”

Tiểu Điệp sững sờ, ngây ngốc hỏi: “Không yên ổn, còn có chuyện gì nữa sao?”

Tinh Tinh nói nhỏ bên tai Tiểu Điệp vài câu, Tiểu Điệp quýnh lên: “Ngươi nói cái gì? Có ma?” Hai chữ này vừa ra khỏi miệng, Tinh Tinh cũng quýnh lên theo, che miệng Tiểu Điệp lại: “Nói nhỏ lại, ngươi sợ tiểu thư không nghe thấy sao?”

Tiểu Điệp gật đầu liên tục, lúc này Tinh Tinh mới buông lỏng tay, nhìn nàng oán giận: “Ngươi cứ la làng như vậy, sẽ có ngày gây ra họa, đừng trách ta không nhắc ngươi, lão gia ghét nhất là chuyện ma quỷ, nhưng mà…ngươi cũng nên cẩn thận.”

Tiểu Điệp ngây người: “Cẩn thận? Cẩn thận cái gì?”

Tinh Tinh nhẹ nhàng tằng hắng một cái: “Không phải ngươi không biết, Mạch Nhi chết oan cũng có chút liên quan đến tiểu thư, lỡ nàng ta mang lòng oán giận, tìm đến viện chúngta thì sao, ai mà biết được.”

Nghe xong lời này, hai chân Tiểu Điệp mềm nhũn, nàng sợ nhất những chuyện ma quỷ này.

Tối hôm đó, đến lượt Tiểu Điệp gác đêm, trăng đêm nay rất sáng, tia sáng nhu hòa nhàn nhạt chiếu vào sân, phủ lên một tầng sương trắng. Tiểu Điệp lăn qua lộn lại trên chiếc giường nhỏ bên ngoài, trong lòng luôn nhớ lời Tinh Tinh nói. Nàng muốn ngủ nhưng không sao ngủ được, lăn qua lộn lại suýt nữa đã rơi ra khỏi gường. Nàng ngẩn đầu lên liếc nhìn vào sân, thở phào nhẹ nhõm, cũng may không làm tiểu thư thức giấc. Giang Tiểu Lâu rất khó ngủ, lúc trước khi Tiểu Điệp đã ngủ say như chết thì nàng vẫn còn tỉnh. Hôm nay tiểu thư đi nghỉ ngơi sớm rồi, Tiểu Điệp tự nhắc mình không thể đánh thức tiểu thư dậy.

Nhưng mà vào lúc này, Tiểu Điệp nghe thấy tiếng bước chân vang lên bên ngoài, ở trên hành lang. Tiểu Điệp sững sờ, vểnh tai lên, tiếng bước chân phảng phất như bước chân mèo, nhẹ nhàng yên lăng. Tiếc theo là âm thanh khóa cửa bị đẩy ra, Tiểu Điệp hoàn toàn tỉnh táo, hoảng sợ trợn mắt nhìn về phía cửa, nhưng giống như cơn ác mộng, âm thanh kia biến mất trong nháy mắt.

Tiểu Điệp vô cùng bất an, nàng mang giày vào đi ra hướng cửa, mở cửa ra. Ngoài cửa trống rỗng, ngoại trừ bóng đêm yên tĩnh và màn sương trắng thì không có gì cả. Tiểu Điệp thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa kỹ lại, thả rèm xuống mới xoay người quay trở lại giường. Vì sợ hãi, nàng quay lưng vào trong mà ngủ, nhưng luôn cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm, khiến nàng sởn tóc gáy. Nàng lại từ từ xoay người ra ngoài, nhìn khắp căn phòng, đầu tiên là cửa, rồi cửa sổ. Gian nhà rất tốt, ánh trăng bên ngoài lại rất sáng. Nàng rõ ràng nhìn thấy bên cửa sổ ở hướng đông, giấy dán cửa không biết đã bị ai xé đi, một đôi mắt âm hàn tận xương cốt đang nhìn nàng từ vết thủng đó.

Tiểu Điệp hét lên một tiếng, từ trên giường rơi xuống đất. Tiếng động này đánh thức Giang Tiểu Lâu, nàng khoác áo rời giường, từ phòng trong đi ra, nhìn thấy Tiểu Điệp nằm dưới đất, mặt đầy sợ hãi, mới nhíu mày hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”

Tiểu Điệp lăn lộn vồ tới ôm Giang Tiểu Lâu: “Tiểu thư, có ma, nô tì thấy ma.”

Giang Tiểu Lâu nghe nói như vậy không khỏi nhíu mày: “Ma, ma ở đâu?”

Tiểu Điệp không dám nhìn cái cửa sổ kia một chút, chỉ dùng ngón tay chỉ vào, ngón tay đang không ngừng run rẩy, âm thanh bất an: “Là ở đó.”

Giang Tiểu Lâu nhìn theo ngón tay nàng, ngoại trừ cửa sổ đã bị rách một miếng giấy dán, không còn gì khác. Nàng thở dài một hơi: “Tiểu Điệp, nửa đêm nửa hôm đột nhiên la lối như vậy, sẽ làm phiền Tuyết Ngưng nghỉ ngơi đó.”

Nghe thấy lời này, Tiểu Điệp bỗng ngẩn đầu lên nhìn chằm chằm Giang Tiểu Lâu: “Tiểu thư, người không tin nô tì sao? Nô tì nhìn thấy thật mà. Con ma đó có đôi mắt đen, tóc rối tung, toàn thân áo trắng, đáng sợ lắm.”

Biểu hiện Giang Tiểu Lâu nghiêm nghị, khoác lại áo khoác, vẻ mặt lạnh lẽo nói: “Đi, theo ta ra ngoài nhìn thử, ta muốn xem con ma này từ đâu mà tới.”

Tiểu Điệp liên tục lùi lại, lùi liều mình tránh né: “Không, nô tì không dám, không đi. Tiểu thư, người đừng kéo nô tì.”

Giang Tiểu Lâu một đường mạnh mẽ kéo Tiểu Điệp đi ra, trực tiếp xuyên qua hành lang, gió lạnh thổi từng trận, nàng vẫn lẫm liệt không hoảng sợ. Nhưng vào lúc này, phía tây sân viện đột nhiên xuất hiện một tia sáng trắng, ánh mắt nàng ngưng lại, nhanh chóng đuổi theo. Tiểu Điệp sợ đến mất hồn, bị nàng kéo đi, cả người rét tun. Phía tây này xưa nay bỏ không, giờ khắc này cửa đóng chặt, chỉ nghe thấy âm thanh vang lên đứt quãng. Tiểu Điệp đứng không vững muốn bò ra, Giang Tiểu Lâu nhìn nàng một chút, hừ lạnh một tiếng rồi nhấc váy lên, một cước đạp mở cửa.

Cánh cửa rầm một tiếng mở rộng, âm thanh lộp cộp vang lên, càng có vẻ quỷ khí âm trầm.

“Tiểu thư, đừng vào.” Tiểu Điệp hổn hển nói.

Giang Tiểu Lâu không quay đầu lại, không chút do dự bước vào, vẻ mặt lạnh lùng, khí thế bức người.

Toàn bộ gian phòng trống rỗng, ngoại trừ đồ đạc yên tĩnh nằm một chỗ ra thì không còn gì khác.

“Tiểu thư…”

“Vào đi” Giang Tiểu Lâu trầm giọng nói, lúc này Tiểu Điệp mới run rẩy bỏ vào, nằm ở ngưỡng cửa nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, bắt được ma chưa?”

Giang Tiểu Lâu lạnh lùng nói: “Loại người giả ma, cũng không khác bọn chuột nhắt, sao dám hiện thận?”

Tiểu Điệp vẫn sợ hãi ngó dáo dác, Giang Tiểu Lâu lạnh lùng kéo nàng đứng lên: “Đừng có bày ra bộ dáng tệ hại này nữa, sợ cái gì?”

“Nhưng mà…họ nói đó là oan hồn Mạch Nhi.” Tiểu Điệp vẫn sợ hãi đến sắc mặt trắng nhợt.

Gương mặt xinh đẹp của Giang Tiểu Lâu toát ra tia cười khinh bỉ: “Người có ba phần sợ ma, ma có bảy phần sợ người. Là oan hồn thì đã sao, khi sống là một người nhu nhược, chết rồi cũng là ma vô năng. Ác ma có ác đến mấy cũng chỉ dám bắt nạt người yếu đuối,đối với người ác nó cũng chỉ có thể cung kính cúi đầu.” Nói xong, nàng lạnh lẽo liếc mắt nhìn toàn bộ gian phòng, nhấn mạnh từng chữ: “Ta mặc kệ ngươi là người hay ma, muốn tìm ta thì cứ đường đường chính chính mà đến, đừng rụt đầu rụt cổ, ta thật muốn nhìn thử, lột da của ngươi ra có thể làm được khăn che mặt không.”

Nhưng vào lúc này, đột nhiên nghe thấy bộp một tiếng, Tiểu Điệp thét lên, một con mèo bỗng nhiên xuất hiện. Giang Tiểu Lâu lạnh lùng nhìn con mèo đi ngang chân mình, mặt không biến sắc, nói: “Đi thôi.”

Nói xong, nàng liền kéo Tiểu Điệp đi ra ngoài. Đi đến trước cái cửa sổ bị rách giấy, Giang Tiểu Lâu tinh tế quan sát kỹ. Sau đó nàng cúi đầu liếc nhìn xuống đất, thình lình thấy một vũng nước nhỏ, trong vũng nước còn có một ánh bạc lóe lên. Giang Tiểu Lâu không úy kỵ, hạ thấp thân người cầm đồ vật đó lên, đặt trong lòng bàn tay nhìn kỹ. là một cái vòng tai trân châu, thủ công rất khéo léo, nhưng chất liệu cũng không quý giá lắm.

Tiểu Điệp ngày càng hoảng sợ nói: “Tiểu thư, đây là của Mạch Nhi, nhất định là nàng.”

Giang Tiểu Lâu nhìn Tiểu Điệp một chút, tựa cười mà không cười nói: “Ý của ngươi là Mạch Nhi chết đi sống lại, cố ý bò đến cửa sổ để thăm ngươi?”

Tiểu Điệp lập tức yên lặng, Mạch Nhi đã chết rồi, nàng sẽ không thể đứng đây hù họa mình, không khỏi nói: “Tiểu thư, vậy thì thật sự chính là ma, nô tì chắc chắc không nhìn lầm, người tin nô tì đi.”

Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng nở nụ cười, xoay người đi ra sân viện. Tiểu Điệp không dám dừng lại, vội vã đi theo nàng.
Bình Luận (0)
Comment