Xế chiều hôm đó, Ngũ Thuần Phong lại lần nữa đến Tạ gia, trên gương mặt hắn vẫn còn lưu lại vết thương, xem ra có chút buồn cười, sắc mặt lại vô cùng nghiêm túc. Khi người khác hỏi hắn tại sao lại bị thương, hắn chỉ nói bởi vì tiết lộ thiên cơ quá nhiều, nên ông trời trừng phạt, không cho người khác hỏi thêm.
Người ngoài nhìn bộ dạng của hắn, muốn cười không dám cười, chỉ có thể cúi đầu. Ngũ Thuần Phong bày ra đàn tế, dáng vẻ chính chắn đứng ở bên cạnh, miệng lớn tiếng đọc thần chú, một tay giơ chuông đồng, một tay giơ kiếm gỗ, mũi kiếm không ngừng lay động trong không trung.
Các vị tiểu thư Tạ gia, ngoại trừ Tạ Du thì mọi người đều tập trung ở đây, dưới sự cổ động của Tạ Hương, các nàng cũng muốn biết vị đạo trưởng này làm sao trừ tà. Theo lý mà nói, hồn ma không diệt trừ được là vì oán khí quá nặng, nhưng bây giờ hung thủ là Cố ma ma đã bị trừng phạt, Mạch Nhi hẳn là nên rời đi.
Trên thực tế, Tạ Hương đã cẩn thận hẹn trước với Ngũ Thuần Phong, lần này sẽ ở trước mặt mọi người cường điệu một lần nữa, Giang Tiểu Lâu còn ở lại Tạ gia, sẽ gây họa cho nhiều người, kiếm cớ đuổi nàng đi. Giờ khắc này, Tạ Hương tự cho là thành công, đáy mắt tỏa ra ánh sáng nóng rực, quả thật không thể che giấu được vẻ đắc ý.
Mọi người tò mò nhìn, đột nhiên Ngũ Thuần Phong cầm cái chuông chụp thẳng bên bàn tế, hai mắt mở to: “Là cô ta, chính là cô ta.” Ngón tay hắn chỉ một cái thẳng vào đám người.
Mọi người nhìn theo tầm mắt của hắn, chỉ thấy được ở đó chính là Tạ Hương. Trong lòng Tạ Hương rụng rời, chưa kịp phản ứng lại thì đã bị hai tiểu đạo sĩ dùng dây thừng trói lại
Hai người cầm dây thừng đứng hai bên, mạnh mẽ trói nàng lại, tỳ nữ bên cạnh vô cùng kinh hãi. Tạ Hương đứng đó, trên mặt lúc xanh lúc trắng, nổi giận nói: “Ngũ Thuần Phong ngươi làm gì vậy, điên rồi sao?”
Ngũ Thuần Phong do Tạ Hương mời tới, mục đích là đánh đuổi Giang Tiểu Lâu đi, ai ngờ giờ khắc này người bị trói là nàng. Ngũ Thuần Phong rên lạnh một tiếng, kiếm gỗ uy nghi vung vẫy, trong miệng lẩm bẩm.
Chợt nghe hắn hét to: “Oan hồn đó đã bám vào người tam tiểu thư, bần đạo đang tìm cách trừ khử, bất luận ai cũng không được quấy nhiễu. Nếu có vi phạm, sẽ phải gánh chịu tai họa, nhớ kỹ, nhớ kỹ.”
Câu nói này khiến cho các tì nữ ma ma muốn bước lên giải cứu Tạ Hương đều ngây người, các nàng nhìn tình cảnh này, tay chân cứng đờ, hầu như quên phản ứng.
Ngũ Thuần Phong thở mạnh, sau đó nâng lư hương trên bàn lên, đốt một tấm bùa, đột nhiên lớn tiếng giáo huấn: “Bụi về với bụi, đất về với đất, Thái thượng lão quân có lệnh, tất cả hồ ma đều biến thành tro bụi.” Trong nháy mắt, một lò hương toàn tro dội hết lên người Tạ Hương. Tạ Hương “A” một tiếng thảm thiết, đầy đầu, đầy mặt đều là bụi tro, nàng không ngừng ho khan, rõ ràng là nổi giận đến cực điểm: “Ngũ Thuần Phong, ngươi mù hay sao, nhìn cho rõ ta là ai.”
Nhưng Ngũ Thuần Phong hoàn toàn không để ý tới nàng, hắn nhíu mày, hai tay thuần thục huơ thành hình một câu thần chú, chỉ thấy máu gà trên bàn lập tức run rẩy dữ dội, ùng ục nổi bong bóng, giống như muốn trào ra khỏi chén. Tay của hắn không ngừng lại, cầm lấy chén máu gà trên bàn, gương tay một cái hất hết lên người Tạ Hương. Máu gà sền sệt lập tức đổ hết lên gương mặt trắng nõn như ngọc của Tạ Hương, nàng kêu thảm không ngớt, trên lông mi, trên tóc đều đỏ một màu máu, dáng vẻ cực kỳ khủng bố. Ngũ Thuần Phong lại cầm chuông đồng trong tay huơ huơ trước mặt mọi người, phun nước, đổ tro, dội máu gà, từng cái lặp lại ba lần. Tạ Hương cao giọng quát mắng, không ngừng kêu thảm thiết, nàng muốn né tránh, nhưng hai tiểu đạo sĩ kia lại gắt gao trói chặt nàng, làm nàng không thể tránh được.
Lúc này, thân nàng đầy máu gà, mặt bị tro nhang và máu làm cho không thấy rõ hình thù.
Tạ Nguyệt thấy không ổn vội lớn tiếng nói: “Thả tam tiểu thư ra, các ngươi dừng tay, dừng tay, đều mù hết rồi hay sao, còn không mau cứu tiểu thư.”
Không ai dám động, mọi người đều bị trận thế này dọa sợ, cho dù là người lớn gan như Tạ Xuân cũng trợn mắt ngoác mồm.
Vương Bảo Trân nghe tin chạy đến, từ xa nhìn thấy cảnh Tạ Hương chật vật kêu thảm thiết. Nàng cả kinh hồn phi phách tán, tiến lên lớn tiếng nói: “Đạo trưởng, ông làm gì vậy?”
Bầu không khí như đang trong một tuồng hài kịch nghiêm túc, người tham dự đều thấy khiếp sợ, hoàn toàn không để ý tới Vương Bảo Trân. Vào lúc này, Tạ Hương rất thê thảm, nàng không ngừng ho khan, mặt mũi đầy nước mắt, bộ dạng kiêu ngạo đã tan biến thành mây khói.
Vương Bảo Trân liếc mắt một cái, bốn năm vị ma ma đồng thời xông lên ngăn cản, hai tiểu đạo sĩ nhìn về Ngũ Thuần Phong.
Ngũ Thuần Phong gật đầu: “Được, có thể buông ra rồi.” Tiểu đạo sĩ lúc này mới buông tay, Tạ Hương lập tức nằm sấp trên đất, đầy mặt nước mắt, chật vật đến cực điểm. Lúc này Vương Bảo Trân mới bước qua, muốn nâng nàng dậy nhưng không dám làm, chỉ có thể dặn dò tì nữ bên cạnh: “Còn không mau nâng tam tiểu thư dậy?”
Tì nữ liếc mắt nhìn nhau, cố gắng nâng Tạ Hương đứng lên, cả người Tạ Hương bị tro và máu gà làm cho rối tinh rối mù, thân thể đã mềm nhũn, nàng nhìn thấy Vương Bảo Trân đi đến, không khỏi thất thanh khóc lớn:”Di nương, xin người làm chủ cho con, tên đạo sĩ này rõ ràng là…” lời nói được một nửa liền im bặt, bỗng nhiên quay đầu nhìn Ngũ Thuần Phong. Không, không đúng, không thể nói, nếu mình nói ra chuyện hắn là kẻ lừa đảo, thì mọi chuyện sẽ bị vạch trần.
Lửa giận bùng nổ trong lòng Tạ Hương, gần như muốn thiết đốt chính nàng, nàng nhìn về phía Giang Tiểu Lâu đang đứng, trên mặt đối phương là nụ cười ôn nhu, đáy mắt không một gợn sóng.
Tạ Hương không khỏi cắn răng, nếu lúc này nàng kêu Vương Bảo Trân làm chủ cho mình, thẩm vấn Ngũ Thuần Phong, rất có thể hắn sẽ khai ra chuyện mình mua chuộc hắn đuổi Giang Tiểu Lâu đi, đến khi đó tình hình sẽ không ổn. Tạ Hương không phải kẻ ngu ngốc, trong thời gian ngắn nàng đã hiểu rõ, chỉ là cơn phẫn nộ trong lòng không ép xuống được, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, trở nên vô cùng dữ tợn.
Toàn bộ khoảng sân yên tĩnh đến mức không nghe thấy tiếng hô hấp, trong lúc đó Ngũ Thuần Phong tiếng lên phía trước nói với Vương Bảo Trân: “Hồn ma trong viện này đã được trục xuất hoàn toàn, từ nay về sau sẽ không còn ma quỷ quấy phá nữa. Còn về tam tiểu thư, lúc nãy hồn ma bị ta đuổi ra, nhất thời không còn đường đi mới bám lên người nàng, cũng may ta đã làm phép cứu được tính mạng tam tiểu thư, đã đắc tội rồi.”
Vương Bảo Trân nghe xong, không khỏi nhìn về Tạ Hương, lộ ra biểu hiện hỏi ý.
Bây giờ không thể phát tác, nhất định phải nhịn, Tạ Hương nhịn đến mức muốn cắn răng chảy máu, cả người run bần bật, thật lâu sau mới khàn giọng nói: “Lúc nãy ta còn cảm thấy đầu váng mắt hoa, thần trí không rõ, may mà có đạo trưởng cứu giúp, bằng không thật là nguy hiểm.” Nói đến đây, nàng gần như đã hận Ngũ Thuần Phong đến tận xương tủy.
Ngũ Thuần Phong lại rất khiêm tốn, không có chút chột dạ nào, nếu hôm nay hắn làm theo ý Tạ Hương, có nghĩa là hoàn toàn đắc tội Giang Tiểu Lâu. Tạ Hương dĩ nhiên không dễ chọc, nhưng Giang Tiểu Lâu lại là một ả điên, chuyện gì cũng làm được, dĩ nhiên hắn phải cân nhắc.
Ngực Tạ Hương phập phồng mãnh liệt, trâm cài trên túc cũng run run, như đang cố nén tức giận. Lúc đi khỏi, cả người mềm nhũn, không cẩn thận vấp ở ngưỡng cửa một cả, cả người bò ra đất, khiến các tì nữ ma ma phải cười lén sau lưng. Tạ Hương vừa vội vừa giận, nước mắt muốn rơi xuống, nhưng cũng hết cách chỉ đành tức tối quát to một tiếng: “Còn không đỡ ta lên?” Tì nữ theo sau vội dìu nàng dậy, vội vã đi về phòng.
Chờ đến khi sân viện khôi phục lại bình thường, Ly Tuyết Ngưng mới không nhịn được cười: “Tiểu Lâu, muội làm vậy thật là thất đức quá.”
Giang Tiểu Lâu nở nụ cười xinh đẹp: “Đối phó kẻ khác thường thì phải dùng thủ đoạn khác thường, ta chỉ là dùng gậy ông đập lưng ông thôi, không phải cố ý làm khó nàng ta. Nếu thức thời, từ nay về sau tốt nhất đừng trêu trọc ta, nếu không thì, lần sau sẽ không đơn giản như vậy.”
Trên môi Ly Tuyết Ngưng là nụ cười ôn nhu: “Chỉ sợ nàng ta sẽ không từ bỏ như vậy.”
Đôi mắt Giang Tiểu Lâu chớp chớp, nụ cười tỏa sáng: “Tuyết Ngưng tỷ lo xa quá rồi, nếu ta dám làm thì cũng không sợ nàng ta trả thù. Ngược lại ta đang rất rảnh, ước gì có người đến cho ta luyện tay nghề một chút.”
Ly Tuyết Ngưng không khỏi bội phục Giang Tiểu Lâu, tuy rằng Tạ Liên Thành giao việc này cho nàng toàn quyền xử lý, nhưng nàng không thể ra tay quá nặng, như vậy sẽ làm người nhà họ Tạ đau lòng, cũng không thể ra tay quá nhẹ, vậy thì sẽ không có tác dụng cảnh cáo Tạ Hương. Hôm nay Tạ Hương mất hết mặt mũi trước mặt mọi người, rồi còn phải cố mà thừa nhận Ngũ Thuần Phong pháp thuật cao thâm, chắc là tức tối vô cùng, không có cách nào khác có thể khiến một kẻ giả ma giả quỷ tự làm tự chịu hay như cách này.
Tạ Liên Thành đang xem sổ sách trong thư phòng, Hoài An đi vào, kể lại mọi chuyện vừa xảy ra một cách vô cùng sống động. Tạ Liên Thành ngừng đọc sách, đôi mắt phát ra ánh sáng nhàn nhạt: “Tam muội muội bỏ qua như vậy sao?”
“Vâng, cả người tam tiểu thư đều là máu gà, còn không ngừng nói là đạo trưởng làm phép linh nghiệm, bộ dạng đó vô cùng buồn cười. Nô tài ở Tạ phủ nhiều năm, xưa nay thấy tam tiểu thư luôn luôn đắc ý, hung hăn càn quấy, chưng bao giờ thấy tiểu thư chật vật như vậy, thực sự là…khiến người ta cười đến rụng răng.” Hắn nói xong, bỗng nhiên ý thức được mình lỡ lời, lập tức ngưng miệng lại, lặng lẽ nhìn về phía Tạ Liên Thành.
Trên thực tế trong nhà này cũng không có mấy người yêu thích Tạ Hương, bởi vì nàng rất cay nghiệt với hạ nhân,còn đối với những chủ nhân khác trong nhà, nàng lại dùng mọi cách nịnh nọt. Một người như vậy sẽ không bao giờ được mọi người thật lòng yêu thương bảo vệ, cho nên Hoài An không tự chủ được nói ra hết những suy nghĩ trong lòng.
Tạ Liên Thành cũng không hề tức giận, trong mắt hắn hào quang đột nhiên nổi lên, ý cười sâu sắc: “Cá tính của tam muội muội, nếu không dạy dỗ một lần, sớm muộn cũng sẽ gây ra đại họa, bây giờ để cho nàng biết đạo lý thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, như vậy cũng tốt cho nàng.”
Hoài An lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, lại nhỏ giọng nói: “Đại thiếu gia, tứ tiểu thư từ sáng sớm đã đứng ở đây tới giờ, người không gặp thật sao?”
Tạ Liên Thành nhìn cái đồng hồ cát trong phòng, Tạ Du đứng từ sáng sớm đến giờ, vậy là đã hết hai canh giờ. Lúc này mặt trời chiếu thẳng vào sân, chắc là đã sắp không chịu nổi. Hắn lại mở một quyển sổ ra: “Đi mời tứ tiểu thư vào đi.”
Hoài An đi ra ngoài dặn dò một tiếng, liền lập tức quay về bên cạnh Tạ Liên Thành mài mực, đôi mắt xoay chuyển liên tục. Tạ Liên Thành chú ý tới ánh mắt hắn, nhướng mày hỏi: “Tại sao lại nhìn ta như vậy?”
Hoài An cười nói: “Nô tài là thấy vui mừng cho lương duyên của đại thiếu gia.”
Tạ Liên Thành kinh ngạc: “Ta có chuyện gì đáng vui sao?”
Hoài An không nhịn được nói: “Từ khi Giang tiểu thư tới phủ chúng ta, tâm tình đại thiếu gia dường như rất tốt.”
Gương mặt của Tạ Liên Thành nửa sáng nửa rối, ánh mắt trở nên lạnh nhạt: “Nếu lại để ta nghe thấy những lời hỗn láo này, thì thu dọn đồ đạc về nhà đi.”
Hoài An không ngờ một câu nói đã chọc giận đại thiếu gia, luôn miệng nói: “Nô tài đáng chết, nô tài đáng chết.” Vừa dứt lời, liền nhìn thấy một bàn chân bước đến cửa, hài thêu lá sen thanh nhã, váy màu tím nhạt, Tạ Du bước từ trong ánh mặt trời vào phòng.
Nàng được nha hoàn dìu vào, bước đi loạng choạng ánh mắt hoảng hốt, khuôn mặt có vẻ bàng hoàng.
Tạ Liên Thành chỉ ngồi đó, ánh mắt bình tĩnh.
Nàng vào đến phòng, đột nhiên đẩy nha hoàn ra, lạnh lùng nói: “Đi ra ngoài.” Nha hoàng không dám nhiều lời lặng lẽ lui xuống. Nàng từng bước tiến đến gần Tạ Liên Thành, đến trước mặt hắn, bỗng nhiên quỳ xuống.
Hoài An sợ hết hồn, quay đầu nhìn Tạ Liên Thành.
Nửa người Tạ Du ôm lấy đầu gối hắn, bi ai nói: “Đại ca, muội sai rồi, xin huynh tha thứ cho muội.” Lúc nàng nói chuyện như vậy, ống tay áo nhẹ nhàng rớt xuống, lộ ra một mảng da thịt trắng như tuyết.
Ánh mắt trong sáng như trăng, thân thể mềm mại như rắn, một nữ tử cao nhã lãnh diễm, lúc này lộ ra vẻ điềm đạm đáng yêu, đổi thành người khác nhất định sẽ dao động.
Hắn không thích những nữ tử quỳ trên đất làm ra vẻ bi thương, bất kể sự bi thương này là thật hay giả, hắn đều không thích. Ánh mắt Tạ Liên Thành xẹt qua một tia không kiên nhẫn, ánh mắt tuy vẫn ôn hòa nhưng vẫn có vẻ lạnh lẽo, Tạ Du nhìn ánh mắt đó mà chấn động trong lòng, vội vã thấp giọng nói: “Đại ca, muội là một đứa con gái đáng thương, từ nhỏ mất đi mẫu thân, là phụ thân đem muội đến Tạ gia nuôi nấng. Trong lòng muội, người quan trọng nhất trên đời này chính là đại ca. Bây giờ ai cũng nói muội chỉ thị Cố ma ma giết chết Mạch Nhi, trong lòng muội rất khó chịu, càng sợ huynh sẽ tin những lời nói hoang đường này. Đại ca, chúng ta lớn lên cùng nhau, sao muội lại làm ra chuyện như vậy chứ? Cầu xin huynh tin muội, muội thật sự không có làm.” Nàng vừa khóc vừa vùi mặt vào đầu gối hắn, lại đưa tay nắm lấy ống tay áo hắn, nắm rất chặt, đến mức thân thể không ngừng run lên.
Tạ Liên Thành nhìn nàng, hắn không tin nổi một tứ tiểu thư hoạt bát đáng yêu lại trở nên như vậy. Cố ma ma và Mạch Nhi có thù hận gì chứ, nếu không có chỉ thị của nàng, Cố ma ma sao lại làm vậy? Luôn miệng thừa nhận mình đã sai, thật ra nàng đang chối bỏ sai lầm, Tạ Du như vậy có đúng là người muội muội mà hắn vẫn yêu thương không? Hắn suy nghĩ một chút, nâng Tạ Du lên, âm thanh còn lạnh lùng hơn lúc nãy mấy phần: “Tứ muội, trên đời này người tốt nhất với muội là phụ thân, muội lại nói huynh là người quan trọng nhất, đây là không thỏa đáng cũng không hợp lễ. Ta hy vọng, từ hôm nay muội có thể nghĩ thật kỹ về lý do đại ca làm vậy.”
Tạ Du nhìn hắn, thấy đôi mắt của Tạ Liên Thành trong suốt đến nỗi có thể nhìn thấy chính mình trong đó, nhưng lại làm như không thấy sự đáng thương dịu dàng của nàng, nàng không kềm được tức giận: “Sao huynh không tin muội? Tại sao lại tin Giang Tiểu Lâu, nàng ta là cái gì chứ?”
Nàng còn chưa dứt lời, sắc mặt Tạ Liên Thành đã chìm xuống, trong đôi mắt lóe lên vẻ thất vọng, lạnh nhạt nói: “Mỗi người chúng ta đều có lúc phạm sai lầm, nhưng nếu phạm sai mà vẫn không ý thức được, một lòng đem sai lầm của mình đổ lên đầu người khác, người như vậy, sao đáng được tha thứ?”
Hoài An sợ hãi nín lặng, vẻ mặt Tạ Liên Thành lúc này bén nhọn như đao kiếm, hiếm khi nào thấy đại thiếu gia như vậy.
Tạ Du không tin nổi nhìn hắn, vẻ mặt thảm thiết tuyệt vọng đến cực hạn: “Đại ca, Giang Tiểu Lâu mới quen biết huynh bao lâu, tại sao huynh lại che chở cho ả như vậy? Tình cảm bao nhiêu năm giữa chúng ta không lẽ không bằng ả sao?”
Tạ Liên Thành nghe nàng hỏi hết sức kỳ quái, hắn là người thông minh, nghĩ lại một chút lập tức hiểu được, lập tức nắm lấy tay nàng, làm cho cổ tay Tạ Du đau nhói: “Hôm đó những gì phụ thân và huynh nói, muội đều nghe thấy?”
Tạ Du không thèm để ý cánh tay đang đau đớn, cũng không biết khí lực từ đâu ra, nàng nhào vào lòng hắn ghì thật chặt: “Đại ca, đừng cưới nữ nhân đó, ả không xứng với huynh. Muội không thích ả, không thích ả.” Nàng cứ như vậy trực tiếp biểu lộ tình cảm của mình, khiến cho Tạ Liên Thành trong nháy mắt đã hiểu rõ, hắn lập tức đẩy nàng ra, vẻ mặt lạnh lùng như băng tuyết: “Tạ Du, muội có biết mình đang làm gì không?”
Một câu nói này như sấm giữa trời quang, mắng cho Tạ Du tỉnh lại. Phải, dù thế nào nàng cũng không được để cho Tạ Liên Thành biết được tâm tư của mình, điều này chỉ khiến hắn càng thêm trăm ngàn lần ghét nàng.
Nàng còn muốn ở lại Tạ gia, muốn trăm phương ngàn kế nghĩ cách ở bên cạnh đại ca, nghĩ tới đây, không thể không trợn to mắt, nước mắt trong suốt chảy ra, ai oán nói: “Muội…ý muội là, tại sao từ khi ả vào phủ, mọi người chỉ quan tâm ả mà không thương muội? Muội mới là con gái Tạ gia, mọi người đều nghĩ như vậy mà. Muội thật sự rất sợ, có ngày mọi người sẽ thương ả hơn thương muội, lúc đó thì muội phải làm sao?”
Tạ Liên Thành bình tĩnh nhìn nàng, như đang quan sát kỹ, giọng điệu lạnh nhạt: “Giang tiểu thư chỉ là người đến ở nhờ Tạ phủ, còn muội là chủ nhân Tạ phủ, sao không thể có chút dáng vẻ đãi khách, lại cứ đối xử ngang ngược với khách? Đây là đạo đãi khách phụ thân dạy muội sao? Muội làm như vậy, phụ thân sẽ thấy rất thất vọng. Muội nghĩ lại đi, nếu chuyện này truyền ra ngoài, sau này muội làm sao xuất giá? Sai khiến ma ma bên người giết hại nha đầu thân cận, đây là chuyện đại gia khuê tú nên làm sao? Muội làm cho đại ca thất vọng quá mức.” Hắn nói như vậy xong thì đứng dậy, mặc kệ Tạ Du ngã xuống đất, vẻ mặt lạnh lẽo: “Từ nay về sau, nếu muội không thay đổi, thì đừng gọi ta là đại ca, ta không muốn nghe thấy muội chửi mắng Giang tiểu thư, nàng chỉ là khách trong phủ, không làm sai chuyện gì, không nên vì bản thân hẹp hòi mà trút giận lên người nàng.”
Tạ Du lòng rối như tơ vò, tức muốn thổ huyết. Cúi đầu nghĩ một hồi, cúi cùng nàng mỉm cười, ngẩn đầu lên nhìn hắn, trên mặt có một tia hổ thẹn hối hận: “Đại ca, là muội không đúng, lòng dạ quá mức hẹp hòi, cho nên mới ghi hận Giang tiểu thư, thật ra nàng cũng là một người ôn nhu đáng yêu. Muội cam đoan với huynh, từ nay về sau sẽ cố gắng hòa hảo với nàng, không làm ra chuyện khiến đại ca thất vọng.” Nói xong nàng bước lên phía trước một bước, môi run run nói: “Như vậy, đại ca có thể tha thứ cho muội không?”
Tạ Liên Thành đang muốn mở miệng lại nghe có người bẩm báo: “Đại thiếu gia, Giang tiểu thư cầu kiến.” Nghe được câu này, đôi mắt của Tạ Du như độc tiễn bắn về phía cửa.
Tiếp đó, nàng nghe Tạ Liên Thành nhàn nhạt nói: “Hôm nay chúng ta nói chuyện đến đây thôi, muội về trước đi, huynh còn chuyện phải làm.” Nghe được câu này, tâm tư Tạ Du trở nên nặng nề, nàng chưa bao giờ cảm thấy hận Giang Tiểu Lâu như lúc này. Đại ca đối với Giang Tiểu Lâu đặc biệt tốt, đặc biệt ôn nhu, hơn xa so với nàng. Cho dù hắn không thừa nhận, nhưng khi nhắc đến nữ nhân kia, âm thanh của hắn cũng trở nên dịu dàng hơn. Nàng làm sao có thể cam tâm, làm sao nhịn được? Không chỉ Giang Tiểu Lâu không thể ở lại Tạ phủ, ngay cả tính mạng của ả cũng không thể giữ lại.
Lúc Giang Tiểu Lâu và Tạ Du đi ngang qua nhau, Tạ Du bỗng nhiên quay đầu, nhìn nàng không chớp mắt, nụ cười lạnh thấu xương: “Giang Tiểu Lâu, chuyện này ngươi làm rất tốt, tốt lắm.”
Tiểu Điệp bị ánh mắt kia nhìn, sợ đến mức toát mồ hôi lạnh khắp người.