Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 66.1

Tần Tư thấp giọng dặn dò: “Đi theo nàng, phải tra được nàng đang ở đâu.”

Tùy tùng tuy rằng nghi hoặc nhưng vẫn lĩnh mệnh mà đi. Hai cô gái trẻ dẫn theo tì nữ ra khỏi chùa, bọn họ đi theo đến chỗ đông người thì bị tách ra, không thấy tăm hơi đâu nữa.

Trên xe ngựa, Ly Tuyết Ngưng nhìn Giang Tiểu Lâu nói: “Đây là Tần Tư mà muội nói?”

Giang Tiểu Lâu gật đầu cười ôn nhu: “Phải.”

"Quả nhiên tuấn lãng kiên cường, tư thái phong lưu, ta nghĩ, nếu mình trẻ lại mấy tuổi, cũng sẽ thích nam tử như vậy." Ly Tuyết Ngưng nhẹ nhàng nói.

Giang Tiểu Lâu cười lạnh, yêu thích? Yêu? Đó là cái gì, chẳng qua là mê hoặc nhất thời của những năm tháng tuổi trẻ, cuối cùng bị thực tế lạnh lùng hủy diệt. Giấy trắng bị ố mực, chỉ có thể càng ngày càng đen, không thể khôi phục lại màu trắng nữa. Tất cả tình ái chỉ là một giấc mộng ảo, nàng đã sớm tỉnh lại rồi.

Ly Tuyết Ngưng có chút do dự: “Ban đầu hắn nghĩ ta là muội, rất kích động.”

Giang Tiểu Lâu uống một hớp trà, vẻ mặt hờ hững: "Là kích động hay là sợ hãi, cái này cũng chỉ có hắn tự mình biết."

Ly Tuyết Ngưng cảm thấy không ổn: “Muội tùy tiện xuất hiện trước mặt hắn như vậy quá nguy hiểm, nếu hắn…”

“Người thông minh đến đâu cũng sẽ có sai lầm ở những lúc khẩn trương, hắn cũng vậy.” Giang Tiểu Lâu mỉm cười.

Nếu không phải nàng nhìn sai người ngay từ đầu, nàng sẽ không phải cửa nát nhà tan, không nơi để về. Bây giờ, đến lúc nàng đòi lại công bằng từ Tần gia. Tần Tư, ngươi nên chuẩn bị cái cổ, từ từ chờ đợi.

Sáng hôm sau, Giang Tiểu Lâu và Tạ Liên Thành đi ra cửa, dọc đường đi khiến cho rất nhiều ma ma và tì nữ nhìn theo. Giang Tiểu Lâu biết tin tức này sẽ khiến Tạ gia náo loạn, chỉ có điều nàng không quan tâm người khác nghĩ gì, nàng có chuyện quan trọng hơn phải làm.

Tạ Liên Thành dựa theo yêu cầu của Giang Tiểu Lâu thuê được một số người, nhưng hắn không rõ Giang Tiểu Lâu muốn làm gì, nên gọi hết mọi người đến cho Giang Tiểu Lâu xem, miệng nói: “Những người này được tìm theo yêu cầu của nàng, gia cảnh trong sạch, thân thể cường tráng, đều được chọn từ các cửa hiệu ra, còn có yêu cầu gì khác không?”

Ánh mắt Giang Tiểu Lâu băn khoăn lướt qua mọi người, mới nói: “Như vậy là rất tốt rồi, Tạ công tử, đã chuẩn bị thuyền chưa?”

Tạ Liên Thành gật gật đầu, tiện tay chỉ một cái thuyền lớn ở bến tàu nói: “Nàng thấy chiếc thuyền này đủ lớn chưa?”

Giang Tiểu Lâu đưa mắt nhìn, đó là một chiếc thuyền rất lớn, có không ít thủy thủ đang đi lại trên thuyền, bộ dáng bận rộn, xem ra rất khí thế. Giang Tiểu Lâu không khỏi thở dài nói: “Ta chỉ nói là cần một chiếc thuyền, cũng không nói là phải lớn như vậy, cái này cũng hơi…” Nàng chỉ nói một nửa, Tạ Liên Thành mỉm cười: “Thuyền bình thường không chứa được nhiều người như vậy, chiếc này ta mua lại từ nửa năm trước, chuyên dùng để đi về phía nam buôn tơ lụa, ít khi dùng tới. Nếu nàng có yêu cầu thì dĩ nhiên sẽ để cho nàng dùng trước. Nếu không thích thì ta sẽ đổi thuyền nhỏ hơn.”

Giang Tiểu Lâu dĩ nhiên sẽ không gây phiền phức, chỉ có thể cảm ơn lần nữa: “Không cần, như vậy là rất tốt rồi.”

Nàng và Tạ Liên Thành cùng lên thuyền, những người khác cũng theo sau. Tạ Liên Thành mời Giang Tiểu Lâu lên khoang thuyền ở tầng hai, vừa bước vào cửa, đã thấy một hành lang mở rộng về phía trước, hai bên có cửa sổ, ở giữa đặt một cái bàn bày trí tinh xảo, trên tường có treo một bức vẽ hình núi sông. Hai người ngồi xuống lập tức có hạ nhân đến bày ra điểm tâm và nước trà, Tạ Liên Thành dặn dò đã có thể xuất phát.

Rất nhanh thuyền ra đến vùng nước cạn, Giang Tiểu Lâu lấy từ trong lồng ngực ra một tấm da dê, tỉ mỉ xem xét, Tạ Liên Thành liếc mắt nhìn, chỉ thấy tấm da dê đó vẽ nhiều hình thù quái lại, ký hiệu khó hiểu, hắn nhận ra đây là một tấm bản đồ, nhưng cụ thể là nơi nào thì không thể biết được.

“Rốt cuộc đây là gì?” Hắn chỉ vào một ký hiệu như ngọn hải đăng trên bản đồ.

Giang Tiểu Lâu quay đầu nhìn hắn, cười nói: “Lát nữa Tạ công tử sẽ hiểu.”

Tạ Liên Thành thấy nàng thần bí như vậy cũng không tiếp tục truy hỏi, chỉ là nhìn vị trí tấm bản đồ cũng có chút linh cảm. Tầm nhìn ở khoang thuyền tầng hai này rất tốt, Giang Tiểu Lâu có thể nhìn thấy rõ mọi thứ. Đến khi thuyền đi vào chỗ nước chảy xiết, Giang Tiểu Lâu đột nhiên nói: “Dừng lại ở khoảng mười mét phía trước.”

Chờ Giang Tiểu Lâu xác định vị trí, Tạ Liên Thành tìm vài người hầu mang lưới đánh cá xuống, lưới nhanh chóng nặng trịch, bọn họ dùng hết sức vớt lên, lúc này mới biết đó là một con heo đã chết từ lâu thậm chí đã bắt đầu thối rữa, còn có rong rêu, đá nhỏ, không khỏi ngơ ngác nhìn nhau. Giang Tiểu Lâu nói: “Đem con heo này lên.”

Bọn họ vừa đặt xác heo xuống boong thuyền, thì thấy mấy chục con cá chình miêu từ trong bụng heo chảy ra. Tạ Liên Thành hơi sững sờ, hắn đã hiểu Giang Tiểu Lâu đang làm gì.

Giang Tiểu Lâu liếc mắt nhìn số cá, mỉm cười: “Thu toàn bộ cá lại nuôi dưỡng, sau đó lại bỏ xác heo xuống sông.”

Không ai ngờ tới một cái lưới quăng xuống lại thu hoạch được nhiều cá chình như vậy, thật sự khiến người ta quá kinh ngạc.

Con thuyền lớn một đường đi qua hơn hai mươi điểm, mỗi lần kéo lưới đều thu hoạch phong phú, ít thì có vài mươi con cá, nhiều thì hơn cả ngàn vạn, con số này rất kinh khủng, những người hầu ai cũng trợn mắt lên.

Tạ Liên Thành lấp lánh mắt: “Bây giờ thì ta đã hiểu tại sao nàng lại vào Tạ gia.”

Giang Tiểu Lâu liếc mắt: “Tạ công tử hiểu nhanh vậy sao?”

Nụ cười Tạ Liên Thành mang theo một tia thấu hiểu: “Nàng lấy xác heo làm mồi, câu được mấy vạn con cá chình miêu, nhưng chỉ với sức của nàng thì không thể làm được, quan trọng hơn là dù vớt được cũng sẽ khiến người ta chú ý, nếu có người mang ý đồ xấu, chỉ sợ cái được không đủ bù cái mất.”

Trong nụ cười của Giang Tiểu Lâu mang theo một tia khen ngợi, Tạ Liên Thành đoán không sai, trên đời này có rất nhiều người tham lam, một nữ tử nếu thuê rất nhiều người vớt xác heo, thu hoạch hàng vạn con cá chình miêu, chỉ sợ nàng còn chưa lên bờ đã bị người ta dìm chết, cướp hết cá chình, làm gì còn cơ hội cho nàng mang cá đi bán?

Tạ Liên Thành nhìn số cá trước mắt, trầm ngâm nói: “Nếu bán hết số cá này nàng sẽ trở nên giàu có hơn cả Tạ gia, chẳng trách nàng không để ý tài sản Tạ gia.”

Giang Tiểu Lâu cười nhẹ nhàng: “Tạ gia giàu đến mấy cũng là của các người, thứ không thuộc về mình thì ta không thể lấy. Huynh nói không sai, một mình ta không thể làm được chuyện này, ta đã nói trước với Tạ bá phụ, mượn cửa hàng và bằng hữu của người để bán số cá này, lợi nhuận sẽ chia thành ba bảy.”

Tạ Liên Thành sững sờ: “Chia ba bảy?”

Giang Tiểu Lâu gật đầu: “Đúng, Tạ bá phụ bảy, ta ba.”

Tạ Liên Thành hoàn toàn kinh ngạc, nhìn Giang Tiểu Lâu mà không biết nói gì. Một lúc sau hắn cười đầy ẩn ý: “Giang tiểu thư, nếu nói trên đời này có người gian xảo hơn tiểu thư thì ta không tin đâu. Phụ thân không những sẽ không nhận bảy phần lợi nhuận này, mà còn muốn giúp đỡ nàng vô điều kiện, đúng không?”

Giang Tiểu Lâu không do dự: “Phải, quả thật Tạ bá phụ không chịu nhận bảy phần, cho nên bàn tới bàn lui, người chỉ chịu lấy ba phần, coi như là thu phí trả cho nhân công làm việc này, với một ít tiền vốn.”

Nhiều cá như vậy, lợi nhuận ba phần cũng đủ kinh người, Giang Tiểu Lâu thân là một cô gái, biết được đạo lý có lợi phải chia là rất hiếm có. Tạ Liên Thành sâu sắc nhìn nàng, vẻ mặt khó đoán là vui hay buồn: “Nàng có ý đồ với Tạ gia từ khi nào?”

Khóe môi Giang Tiểu Lâu cong lên ý cười, hắn rất thông suốt, không chuyện gì gạt được hắn: “Tại sao lại nói là ý đồ? Ta bán cá chình miêu, vừa tự kiếm tiền, Tạ gia cũng có thu hoạch lớn, đây là chuyện hai bên cùng có lợi, phải nói là hợp tác, sao công tử lại nói khó nghe như vậy?”

Tạ Liên Thành bình tĩnh nhìn đôi mắt sâu thẳm của nàng: “Từ ban đầu nàng vào Tạ gia là vì cái này đúng không, vậy còn chuyện tiếp cận phụ thân ta thì sao?”

Giang Tiểu Lâu mỉm cười: “Không, công tử đoán sai rồi, ta đến gặp Tạ bá phụ chỉ vì muốn gặp người bằng hữu tốt nhất của phụ thân ta, cũng muốn biết người có đáng tin như phụ thân ta nói không. Còn cá chình, là do ta nghe bá phụ kể về chuyện người làm giàu mà chợt nghĩ ra thôi. Nếu ta nghĩ ra sớm hơn thì chẳng khác nào ta có tài tiên tri. Nhưng huynh cũng không sai hoàn toàn, ta tiến vào Tạ gia quả thật là có chút mưu tính, dựa vào một nữ tử như ta, muốn có được số tài sản lớn mà không sợ người ta dòm ngó, thì đúng là mơ giữa ban ngày.”

Tạ Liên Thành trầm mặt: “Nàng không sợ gây tai họa cho Tạ gia sao?”

Giang Tiểu Lâu nheo mắt suy nghĩ một chút, nụ cười ôn hòa như gió xuân: “Tạ công tử, nếu người bên ngoài nói vậy, ta sẽ chỉ cười cho qua chuyện. Giang gia tuy giàu, phụ thân ta lại không được quyền quý chống lưng, cách duy nhất là giao kết rộng rãi, nhưng vẫn không tránh khỏi kết cục nhà tan cửa nát. Tạ gia phú quý cỡ nào, có thể đứng vững ở kinh thành, có vô số cửa hàng, sinh hoạt xa hoa, nếu không có chỗ chống lưng thì làm sao được bình yên đến nay?”

Tạ Liên Thành thấy nàng như hoa xuân tươi sáng, nhất thời trong lòng hơi động, không nói gì.

Giang Tiểu Lâu xoay người, xa xa nhìn về phía bờ sông, trên sông có những con thuyền nhỏ đang di chuyển, ngư dân không ngừng giăng lưới bắt cá, nhưng vẫn không đủ ăn. Nàng điềm đạm nói: “Tạ công tử, ta không biết chỗ chống lưng của Tạ gia là ai, nhưng ta biết những kẻ quyền quý sẽ không buông tha cho Tạ gia, nếu đến giờ các người vẫn bình an vô sự, duy trì cuộc sống xa hoa phú quý, đủ để chứng minh chỗ dựa này rất lớn. Bây giờ Ta chỉ mượn gốc cây to này của Tạ bá phụ để hóng gió, huynh không cần quá lo lắng.”

Tạ Liên Thành không tự chủ được cong lên khóe miệng. Nữ nhân thông minh trên đời này đều thích che giấu bản thân, nhưng Giang Tiểu Lâu không như vậy, nàng không che giấu tài năng, cũng xem thường che giấu. Nàng sẽ thẳng thắng nói hết với ngươi, đặt lợi ích và điều kiện ở trước mặt ngươi, chỉ xem ngươi có tiếp nhận được hay không.

Đôi mắt hắn lóe sáng, chậm rãi đáp: “Nàng nói không sai, Tạ gia có chỗ chống lưng, đảm bảo nàng không cần lo lắng. Số cá này nhất định sẽ bán được giá cao, đến khi nàng nhận được phần của mình, cũng tuyệt đối không ai dám dòm ngó nàng.”

Một đám cá chình khổng lồ nếu ồ ạt bán ra thị trường, giá cả sẽ hạ thấp, để giữ giá, cần phải phân chia đến những thành thị khác nhau để tiêu thụ, đồng thời thành công đưa nó lên bàn ăn của những gia đình quyền quý, cái này cần có mạng lưới hoạt động khổng lồ của Tạ gia.

Giang Tiểu Lâu thở phào nhẹ nhõm, lại nghe thấy Tạ Liên Thành nói: “Những thứ này, vốn ta muốn trả lại cho nàng từ lâu nhưng không có cơ hội, hôm nay cơ hội đã đến.” Nói xong, hắn lấy từ trong lồng ngực ra một xấp giấy tờ khế nhà đất, đưa cho Giang Tiểu Lâu.

Giang Tiểu Lâu nhìn kỹ, sắc mặt thay đổi, nhìn chằm chằm Tạ Liên Thành: “Những cửa hàng này sao lại nằm trong tay huynh?”

Tạ Liên Thành nói: “Từ ngày đầu tiên nàng đến Tạ gia, ta cùng phụ thân đi khắp nơi, muốn lấy lại những cửa hàng của Giang gia trả lại cho nàng, nhưng tiếc là có một số thuộc về hoàng thân quốc thích trong kinh thành, liên quan cực lớn, dù miễn cưỡng lấy về cũng sẽ mang đến phiền phức, cho nên ta chỉ lấy về được mười lăm cửa hiệu, bây giờ đều ở đây.”

Giang Tiểu Lâu choáng váng, nàng không ngờ khoảng thời gian này Tạ bá phụ và Tạ Liên Thành bận rộn là vì chuyện của nàng, nhất thời cảm thấy rất phức tạp, gần như bị đánh gục. Giang Tiểu Lâu là người tính toán, ngày đầu tiên tiếp cận Tạ gia nàng đã có chủ ý lợi dụng Tạ gia để giúp mình đứng vững.

Nhưng mà, Tạ Khang Hà và Tạ Liên Thành lại không tính toán gì mà giúp nàng, tin tưởng nàng, nghĩ như vậy, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, không tự chủ được phải thay đổi sắc mặt. Hàng mi của Giang Tiểu Lâu hạ xuống, lại ngẩn lên, trong mắt có thêm mấy phần nhu hòa: “Đại công tử, lần này là ta sai rồi, ta không nên đề phòng mọi người, càng không nên dùng tiền tài đong đếm người khác, ta chỉ nghĩ thương nhân đều giống nhau, nhưng không ngờ còn có người vì nghĩa quên thân như Tạ bá phụ. Phụ thân nói đúng, Tạ bá phụ là một trưởng bối đáng tin cậy, từ nay về sau ta sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện tiền bạc nữa, huynh yên tâm.”

Tạ Liên Thành thấy nàng đã hiểu ý mình, mỉm cười nói: “Nếu phụ thân biết thì sẽ rất vui. Nàng cũng không cần thấy hổ thẹn, bất cứ người nào ở vị trí của nàng đều sẽ làm như vậy, vì nàng không thể tin tưởng ai được nữa. Đó không phải là lỗi của nàng, mà là tội nghiệt của những người từng tổn thương nàng.”

Giang Tiểu Lâu nhìn Tạ Liên Thành, nàng không ngờ nam tử nho nhã trước mắt lại hiểu nàng, tôn trọng nàng như vậy. Đối với loại tôn trọng này nàng không biết phải làm thế nào, người có thể làm nàng cảm động đã không còn nhiều nữa, cho nên nàng thấy không quen.

Tạ Liên Thành thấy trong mắt nàng có ánh sáng lấp lóe, hiểu ý quay mặt đi, nhìn xa xăm nói: “Thật ra ta rất phục nàng, năm xưa ta cũng từng có xung đột với phụ thân, còn vì vậy mà bỏ nhà đi, còn thề với người, không thở thành phú thương như ông ấy thì không quay về Tạ gia.”

Giang Tiểu Lâu sững sờ: “Đại công tử cũng có lúc lỗ mãng vậy sao?”

Tạ Liên Thành nhìn Giang Tiểu Lâu, hắn mỉm cười khoan dung, âm thanh khiến người thấy mê mẩn: “Khi đó ta mới học làm ăn, chọn tơ lụa làm điểm khởi đầu, nhưng vì bị cạnh tranh nên chuyện làm ăn xuống dốc không phanh, thậm chí lưu lạc tới mức phải bán trái cây bên đường. Có một lần, vừa chuyển hàng đến, trời liền đổ mưa to, ta trì hoãn hành trình, trái cây bắt đầu bị thối. Vốn là muốn dựa vào đó để kiếm một khoảng tiền, không những thất bại, ngay cả vốn cũng mất sạch. Vào lúc này phụ thân phái người đến tìm ta, bảo ta quay về, nhưng ta tuyệt đối không quay đầu lại. Té ngã ở đâu thì phải đứng lên ở đó, ta bán đi tấtcả những thứ đáng tiền bên người, mở một cửa hiệu tơ lụa nhỏ, những cửa hàng tơ lụa lớn trước kia xa lánh ta, ta biết là họ làm theo ý phụ thân, muốn cho ta gặp chút khó khăn cho biết mặt. Bọn họ lũng đoạn những khách hàng giàu có, ta lại tập trung bán cho những người nghèo, sau thời gian bôn ba giữa chợ, cuối cùng chuyện làm ăn đã có chút khởi sắc.”

Giang Tiểu Lâu nghe rất nhập tâm, Tạ Liên Thành trong miêu tả đó hoàn toàn khác với Tạ đại công tử bây giờ, nàng không ngờ Tạ Liên Thành cũng có lúc ngang bướng như vậy, thà cãi lời phụ thân cũng không chịu về nhà, sự quật cường tự trong xương tủy này, khiến nàng vừa thấy kính nể vừa thấy buồn cười.

Tạ Liên Thành dường như biết đã chọc cười nàng, hắn khẽ mỉm cười tiếp tục nói: “Có một ngày ta đụng phải một người bán ngựa, hắn có một con ngựa rất ưu tú, ta biết được là hắn mua con ngựa này từ người dân tộc Khương ở phương bắc, lại biết được là có người dùng tơ lụa và châu báu để đổi được ngựa và cỏ, kiếm được rất nhiều tiền. Ta lập tức nghĩ đến chuyện này, sau đó về nhà gom đủ một trăm cây tơ lụa, chuẩn bị một con ngựa chở hàng, mời người bán ngựa cùng ta lên đường. Hai người chúng ta đi qua một thành lại một thành, chịu rất nhiều vất vả, khó khăn lắm mới tới thảo nguyên. Khi đó ta mới biết, thì ra có cái gọi là mênh mông không bờ bến. Dân tộc Khương sinh sống ở phương Bắc, vì chỉ biết chăn nuôi nên thường hay di chuyển, súc vật họ có nhiều nhất chính là ngựa. Ta nhanh chóng được người dẫn đường tìm đến một bộ lạc, bọn họ không có chữ viết những có pháp lệnh, trước khi vào bộ lạc ta dùng mực bôi đen mặt, sau đó người bán ngựa dẫn ta đi gặp chủ nhân của bộ lạc đó, chuyện làm ăn bàn bạc rất thành công.”

Giang Tiểu Lâu bị câu chuyện này hấp dẫn, chăm chú nghe.

“Một cây tơ lụa đổi được một con ngựa, ta mang theo một trăm cây, có thể đổi được một trăm con ngựa. Bọn họ đưa ta đến chuồng ngựa, ngựa ở đó có rất nhiều màu sắc, người Khương muốn ta đến kiểm tra, cho nên ta bắt đầu đếm, nhưng bọn ngựa làm ta hoa mắt không thể nào đếm được. Thế là người Khương cho ta ở lại đó một đêm, đợi sáng mai sẽ đếm tiếp. Bọn họ chuẩn bị lều cho ta, trong đó có giường, thức ăn và đồ thắp lửa. Nhưng tối hôm đó, ta đang ngủ lại bị tiếng bước chân làm tỉnh, phía bên ngoài hình như có người. Người bán ngựa đó lặng lẽ ra khỏi lều, tụ tập một chỗ với người Khương tay cầm đuốc, trong lòng ta thấy không ổn, đoán là mình đã bị phản bội. Thế là ta tiên hạ thủ vi cường, dùng kiếm giết chết người Khương đó, còn muốn giết luôn tên bán ngựa. Hắn khổ sở cầu xin, nhưng tuổi trẻ háo thắng nên ta giết luôn cả hắn. Ta tìm được còi tín hiệu trên người của người Khương đó, mở cửa chuồng ngựa, thổi lên một tiếng, khiến cho toàn bộ ngựa trong chuồng đều chạy ra, dẫn theo đám ngựa chạy thẳng về thành. Chạy suốt một đêm, đám ngựa ta dẫn theo đã lạc mất một nửa, nhưng chỉ một nửa còn lại cũng đủ cho ta kiếm lời, cho đến lúc đó, ta mới chịu về Tạ gia.”

Giang Tiểu Lâu nghe xong câu chuyện này, cười nói: “Đại công tử muốn nói gì, đừng nên dễ dàng tin người sao?”

Tạ Liên Thành nhìn nàng, lắc đầu: “Nàng có phán đoán của mình, nàng có thể lựa chọn không tin, nhưng có lúc đôi mắt mình cũng lừa dối mình, những gì mình thấy chưa chắc là sự thật. Sau đó ta tỉ mỉ suy nghĩ lại, mới phát hiện người bán ngựa không hề phản bội ta, nếu hắn có ý đồ, muốn cấu kết người Khương cướp tơ lụa của ta, trên đường đi hắn đã có vô số cơ hội giết chết ta, cần gì phải chờ đến chỗ người Khương mới động thủ? Thậm chí tối đó khi ta đang ngủ say, hắn cũng có cơ hội hành động. Cho nên suy nghĩ lại, tất cả có lẽ là do người Khương muốn giết người diệt khẩu nên bị hắn phát hiện. Chỉ vì nghi ngờ vô căn cứ của mình, mà ta đã giết một mạng người. Cả đời này ta sẽ không quên chuyện này, nó cho ta biết mất đi lòng tin có bao nhiêu đáng sợ, nàng sẽ cảm thấy vô cùng cô đơn cô cùng tuyệt vọng, thậm chí không nơi nương tựa, trở thành một người đáng sợ.”

Tạ Liên Thành bởi vì hoài nghi mà giết một người, nguyên nhân quan trọng nhất là ở trong hoàn cảnh đó thì không thể tin tưởng ai, giống như Giang Tiểu Lâu bây giờ, đã đi đến bên bờ vực.

Giang Tiểu Lâu cười nhạt, cố ý như không hiểu: “Mang trong lòng cảnh giác là tốt, nếu người bán ngựa thật sự phản bội, mà huynh lại không đề phòng, thì bây giờ ta đã không gặp được đại công tử.”

Ai có chí nấy, khuyên nữa cũng vô dụng, mục đích hôm nay của Tạ Liên Thành đã đạt được, hắn không hy vọng phụ thân mình bị Giang Tiểu Lâu hiểu lầm, cũng không muốn hình ảnh Tạ gia trong lòng nàng trở nên tệ hại, hắn hiểu Giang Tiểu Lâu, cũng tôn trọng nàng. Nhưng mà không trải qua những chuyện đó, hắn không có quyền chỉ trích nàng, cho nên hắn chỉ tiếc nuối mỉm cười: “Lát nữa ta sẽ đi xử lý chuyện cá chình, nàng muốn đi theo không?”

Giang Tiểu Lâu lắc đầu: “Không, ta tin huynh.”

Tạ Liên Thành không tự chủ được nhếch miệng, sau đó hắn phát hiện hình như mình đã cười với Giang Tiểu Lâu quá nhiều, hắn thu lại ý cười, sâu sắc nhìn nàng: “Được, vậy ta bảo Hoài An đưa nàng về.”

Giang Tiểu Lâu lại từ chối: “Không, ta còn có chuyện khác phải làm.”

Tạ Liên Thành dừng một chút: “Vậy ta sắp xếp vài tên hộ vệ theo nàng, nàng muốn đi đâu cũng được.”

Giang Tiểu Lâu sẽ không từ chối sự quan tâm đúng mực như vậy, liền dẫn theo Tiểu Điệp đi một vòng trên chợ. Lúc đến một cửa hàng châu báu, Giang Tiểu Lâu dừng lại lững thững đi vào.
Bình Luận (0)
Comment