Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 68.1

Giang Tiểu Lâu mở tráp ra đếm, nếu chỉ dựa vào số tiền đó, nàng tiêu xài thế nào cũng không hết. Nàng rút ra một phần ba trong đó, rồi mời Ly Tuyết Ngưng tới.

Khi Ly Tuyết Ngưng nhìn thấy con số ngân phiếu khổng lồ đó, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ: “Số tiền này từ đâu muội có được?”

Giang Tiểu Lâu cười nói: “Tỷ yên tâm, ta không có làm chuyện phạm pháp đâu, ngân lượng này là nhờ những con heo chết thả trên sông dụ đến cá chình miêu, tiền này rất sạch, tỷ an tâm nhận lấy đi.”

Ly Tuyết Ngưng trừng mắt nhìn Giang Tiểu Lâu đến không biết nói gì, sau nửa ngày mới tỉnh lại: “Muội lấy được ý tưởng từ Tạ bá phụ, cho nên mới mua nhiều heo như vậy…” Nghĩ kỹ, Ly Tuyết Ngưng mới hiểu được, thì ra Giang Tiểu Lâu đã có dự tính sẵn, nàng thở dài một tiếng: “Tính toán mượn gà đẻ trứng này quả là rất hay.”

Giang Tiểu Lâu nói: “Những con cá chình này bán được rất nhiều tiền, ta phân ra ba phần mười đưa cho Tạ bá phụ để cảm tạ, một phần ba số còn lại thì đưa cho tỷ, nếu gặp chuyện khẩn cấp tỷ có thể dùng, chưa cần dùng thì cứ giữ đó, tương lai tìm được người để ủy thác chung thân thì cố gắng cùng hắn sinh sống.”

Ly Tuyết Ngưng nhìn Giang Tiểu Lâu, tay không tự chủ nắm chặt: “Ý muội là sao, muốn đuổi ta đi?”

Giang Tiểu Lâu thấy sắc mặt nàng trắng bệch,lập tức lắc đầu: “Không, ta không có ý này, tỷ là bằng hữu tốt nhất của ta, điểm này sẽ không bao giờ thay đổi, lúc ta hoạn nạn tỷ không bỏ đi, ta tin tình cảm này sẽ không bao giờ thay đổi, số tiền này chỉ là để tỷ phòng thân thôi.”

Đôi mắt Ly Tuyết Ngưng trong trẻo, bỗng nhiêu hiểu ra: “Có phải là…muội sắp sửa mạo hiểm không?”

Giang Tiểu Lâu nhìn Ly Tuyết Ngưng, vị bằng hữu này vô cùng hiểu nàng, cho dù nàng đang suy nghĩ cái gì, làm cái gì, Ly Tuyết Ngưng đều là người đầu tiên hiểu được. Dừng lại chốc lát, nàng cười nói: “Tỷ cũng biết, tiếp theo ta sẽ ra tay với Tần phủ, quá trình sẽ rất gian nan, có lẽ sẽ mang đến nhiều mối họa, nếu tỷ ở bên cạnh ta sẽ vô cùng nguy hiểm, hơn nữa ta cũng bị phân tâm, làm việc không thoải mái.”

Lúc này, trong đầu Giang Tiểu Lâu hiện lên lời nói của Ngũ Thuần Phong, hắn nói nàng là thiên sát cô tinh, ai tới gần thì sẽ nguy hiểm tính mạng. Nếu nàng khắc phụ khắc huynh, thì Ly Tuyết Ngưng cũng sẽ lâm vào hiểm cảnh. Ly Tuyết Ngưng khác Tạ gia, nàng không có chỗ chống lưng, Giang Tiểu Lâu không muốn cuốn người bạn tốt này vào nguy hiểm, cho nên nàng ôn nhu khuyên nhủ: “Tuyết Ngưng, ta cũng không phải đuổi tỷ đi, chỉ hy vọng có thể tách ra một thời gian.”

Ly Tuyết Ngưng nhẹ nhàng nở nụ cười, đôi mắt lóe qua một tia nước, nắm chặt tay Giang Tiểu Lâu nói: “Ta lớn hơn muội nửa tuổi, từng trải cũng không ít hơn muội, trước kia ta hiểu được thống khổ của muội, bây giờ sao có thể bỏ lại muội một mình, huống chi…ta chỉ còn có nửa năm, số ngân lượng này ta lấy thì có ích gì, mua một cái quan tài thật tốt sao?”

Nàng nói xong, tự mỉm cười: “Ngay cả Thái Vô tiên sinh cũng nói ta không thể chữa được, đã như vậy thì còn sợ liên lụy gì. Tiểu Lâu, nếu muội muốn làm gì thì cứ làm, ta sẽ ở bên cạnh muội, tận hết sức mình bầu bạn với muội.”

Giang Tiểu Lâu ngẩn ra, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp khó mà giải thích được.

Ly Tuyết Ngưng mềm mại nói: “Trong lòng ta muội không chỉ là bạn tốt mà còn là hảo muội muội, nếu muội đuổi ta đi chi bằng trực tiếp mua quan tài chôn ta xuống đất, để ta khỏi mắc công lo lắng cho muội.”

Giang Tiểu Lâu cười khổ một tiếng: “Không phải tỷ nói mình còn phụ mẫu sao, nửa năm còn lại này, nếu cố gắng tìm kiếm không chừng có thể gặp lại họ lần cuối.”

Ly Tuyết Ngưng bình thản nói: “Ta cũng hy vọng mình có người thân, mỗi khi nhìn thấy người khác sum họp gia đình, trong lòng ta vừa hâm mộ vừa ganh tỵ, chỉ hy vọng cũng được như vậy, nhưng đó là giấc mơ không bao giờ thành sự thật. Muội bảo ta đi tìm phụ mẫu, nếu tìm được thì thế nào, từ khi ta bị bán đi đã đoạn tuyệt quan hệ với họ, cho dù gặp lại, thì bọn họ có thể chấp nhận được đứa con gái không còn lành lặn như ta sao? Tình huyết thống đã nhạt, nếu họ để bụng thì không nhận lại ta cũng được. Nếu bọn họ bất chấp lời dị nghị mà nhận ta về, ta cũng không nỡ để họ phải đối mặt với đứa con gái sắp chết, chuyện này đối với người trung niên là một đả kích rất lớn.”

Giang Tiểu Lâu vẫn không nói gì, Ly Tuyết Ngưng lúc nào cũng dễ dàng làm nàng cảm động, thế gian này luôn có một loại người, cho dù chịu bao nhiêu tổn thương, vẫn duy trì tâm tính thuần khiết, Ly Tuyết Ngưng chính là như vậy.

Nghĩ tới đây, nàng thở nhẹ một hơi, vẫn đem ngân phiếu nhét vào tay Ly Tuyết Ngưng: “Bất kể thế nào, số ngân lượng này xem như tỷ giúp ta bảo quản, tỷ cũng biết bên cạnh ta không có người đáng tin cậy.”

Ly Tuyết Ngưng suy nghĩ một chút thì gật đầu: “Được, ta giữ giúp muội, đến khi muội cần dùng thì nó sẽ có tác dụng lớn.”

Giang Tiểu Lâu hơi an tâm, quay đầu dặn dò: “Tiểu Điệp, ngân lượng này là cho ngươi.”

Giang Tiểu Lâu cho Tiểu Điệp một ngàn lượng, con số đủ khiến Tiểu Điệp trợn tròn hai mắt. Nàng kinh hãi, liên tục khoát tay: “Nô tì không cần, nô tì cũng không đi, nô tì đi theo tiểu thư.”

Giang Tiểu Lâu nhìn nàng, cười: “Nha đầu ngốc, theo ta thì có gì tốt, cầm lấy số tiền này, quay về quê, mua ruộng đất, ngươi còn có cha mẹ mà, có thể mua cho họ một ít nô bộc, phụng dưỡng họ đến già, người một nhà đoàn tụ, an ổn sống qua ngày.”

Tiểu Điệp không nói lời nào, liều mình lắc đầu, Giang Tiểu Lâu nhét ngân phiếu vào tay nàng: “Cầm đi, không phải là cho ngươi, là cho cha mẹ ngươi, quay về quê cố mà chăm sóc họ.”

Nghe thấy lời nói không may mắn, nước mắt Tiểu Điệp ào ào chảy ra, nàng quỳ xuống đất nói: “Tiểu thư, nô tì là nha đầu sai vặt trong Quốc Sắc Thiên Hương lầu, từ nhỏ luôn bị đánh chửi, bị xem thường, ai cũng chê nô tì ngốc, chỉ có tiểu thư không những chăm sóc nô tì, lúc rời khỏi Quốc Sắc Thiên Hương lầu cũng an bày đường lui cho nô tì, người tốt với nô tì như vậy, nô tì sẽ không đi đâu hết, nhất định phải ở bên cạnh tiểu thư.”

Từ khi ra khỏi Quốc Sắc Thiên Hương lầu, vận mệnh của ba nữ tử này đã gắn liền với nhau, Giang Tiểu Lâu ưu ái Tiểu Điệp như vậy, không phải vì Tiểu Điệp thông minh, quan trọng là các nàng từng cùng trải qua hoạn nạn, có tình cảm đặc biệt, đổi lại là người khác, Giang Tiểu Lâu sẽ tuyệt đối không tin tưởng chút nào.

Lúc này thấy Tiểu Điệp nước mắt ròng ròng, bộ dạng đơn thuần, Giang Tiểu Lâu đỡ nàng lên, chủ động lau nước mắt cho nàng: “Thật là khờ quá, nếu không muốn đi thì không đi nữa, nhưng tiền thì cứ cầm lấy để cho cha mẹ ngươi, tìm mua một căn nhà và ít ruộng đất, lại tìm người đến chăm sóc họ, như vậy ngươi mới yên tâm.”

Tiểu Điệp nghĩ tới nghĩ lui, tay nắm chặt ngân phiếu, cuối cùng trả lại cho Giang Tiểu Lâu: “Không, cha mẹ nô tì là nông dân, cái gì cũng không hiểu, nhiều tiền như vậy rơi vào tay họ, họ cũng không biết cách xài, nếu tiểu thư có lòng, nô tì chỉ xin một trăm lượng, cho người đưa đến cho họ, nhiêu đó là đủ cho họ sống cả đời rồi, cũng không đến nỗi dẫn đến tai họa.”

Bề ngoài Tiểu Điệp xem như ngu ngốc, nhưng là đứa bé tâm địa lương thiện, cái gọi là đại trí giả ngu chính là như thế.

Giang Tiểu Lâu nhìn Tiểu Điệp, khẽ gật đầu một cái: “Số tiền đó đã cho ngươi thì ta sẽ không thu lại, xử lý thế nào thì tùy ngươi.”

Tiểu Điệp còn muốn từ chối, Ly Tuyết Ngưng đã nói: “Nha đầu ngốc, sợ nhiều tiền dẫn đến tai họa thì tìm mua một điền trang để dành, tương lai cũng có chỗ dựa.”

Tiểu Điệp thấy hai vị tiểu thư đều nói thật lòng, nàng suy nghĩ hồi lâu cuối cùng đồng ý. Giang Tiểu Lâu lại dặn: “Còn nữa, nhớ thay ta đi mua một trăm con gà chọi, phải chọn thật kỹ, gom hết những con tốt nhất, giá tiền không giới hạn.”

Tiểu Điệp giật mình: “Tiểu thư, người mua gà chọi làm gì?”

Trong nụ cười của Giang Tiểu Lâu lộ ra chút gian xảo: “Dĩ nhiên là dùng để huấn luyện.”

Tiểu Điệp và Ly Tuyết Ngưng liếc mắt nhìn nhau, đều không hiểu được. Giang Tiểu Lâu thích cầm kỳ thư họa, am hiểu vũ đạo, nhưng chọi gà là thứ nam nhân yêu thích, sao nàng lại hứng thú với cái này?

Tiểu Điệp làm việc nhanh gọn, lại mang theo nhiều tiền, không tới năm ngày đã gom được một trăm con gà chọi. Giang Tiểu Lâu thuê một gian nhà, thả hết lũ gà vào đó. Tiểu Điệp dẫn Giang Tiểu Lâu tới tự mình quan sát bầy gà, quả thật con nào cũng to cao, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, không thể nghi ngờ, đám gà này giá trị không tầm thường.

Tiểu Điệp chỉ vào một con gà to lớn nói: “Tiểu thư, người nhìn đi, con gà đó tên là Phi tướng quân, hung mãnh hiếu chiến trăm trận trăm thắng, giá của nó lên tới một trăm năm mươi lượng.”

Giang Tiểu Lâu gật đầu, trầm tư nói: “Nếu số gà này đáng giá như vậy thì phải có người chuyên môn đến chăm sóc. Tiểu Điệp, đã tìm được người phù hợp chưa?”

Tiểu Điệp trái lo phải nghĩ, mới nói: “Lúc mua con Phi tướng quân này, có một tiểu hài tử rất lợi hại, con gà này được mua từ tay hắn, nếu tiểu thư muốn tìm người chăm sóc gà, nô tì thấy hắn rất thích hợp.”

Ly Tuyết Ngưng ở một bên nghe nói, kịch ngạc:" Một tiểu hài tử, nó chăm sóc được nhiều gà như vậy sao?”

Tiểu Điệp cười hì hì: “Ly cô nương đừng xem thường hắn, hắn là chuyên gia trời sinh, người lớn còn không bằng được. Nếu hai vị không tin, nô tì sẽ gọi hắn đến để hai vị kiểm tra, xem nô tì có nói dối không.”

Giang Tiểu Lâu đồng ý, Tiểu Điệp vội vã chạy như bay. Phi tướng quân là đứa bé đó tự mình đưa tới, lúc này hắn còn ở ngoài cửa chờ Tiểu Điệp trả lời. Khi Giang Tiểu Lâu nhìn thấy Tiểu Điệp dẫn theo một hài tử đáng yêu mặc áo màu vàng, tóc búi hai cục hai bên vào, không kềm được cười một tiếng: “Ngươi biết chăm sóc gà sao?”

Tiểu hài tử chỉ vào con Phi tướng quân, ánh mắt đen láy tràn đầy đắc ý: “Con gà đó chính là do ta chăm sóc, nó là giống thuần chủng, mỗi ngày sáng sớm thì huấn luyện nó, đêm trước khi trời tối thì tẩm bổ cho nó, phí không ít công sức, cho nên nó mới cường tráng như vậy, hai chân mạnh mẽ, động tác nhanh nhẹn, dũng mãnh hiếu chiến. Ta dám đảm bảo, trong vòng trăm dặm quanh đây, không ai vượt qua được nó.”

Giang Tiểu Lâu thấy rất có hứng thú với đứa bé này, lại muốn chọc nó một chút nên hỏi những chuyện liên quan đến gà, không ngờ nó quả thật là một chuyên gia, đối với tập tính của gà chọi, cấp bậc tốt xấu đều rõ như lòng bàn tay.

Giang Tiểu Lâu cảm thấy bất ngờ, trầm ngâm nói: “Ngươi chỉ mới có bảy tám tuổi, những kiến thức này là ai dạy cho?”

Tiểu hài tử rất nhanh nhẹn, con mắt chớp một cái, lập tức nói: “Người dạy ta là cha ta, trước kia ông ấy là vua gà chọi, chăm sóc gà hơn hẳn người khác, chỉ là nửa năm trước đã bệnh chết, từ đó gà đều là do ta nuôi. Phí tham gia chọi gà quá cao, ta không trả nổi, chăm sóc gà cũng tốn rất nhiều tiền, bất đắc dĩ mới phải bán Phi tướng quân, nếu tiểu thư không tin có thể đi hỏi người khác, xem ta có nói dối không.”

Muốn tham gia trận đấu chọi gà quả thật phải có một số tiền lớn để ghi danh, mà nuôi gà chọi chi phí cũng rất lớn, gia đình bình thường không chịu nổi, những lời nói này xem ra cũng không có vấn đề gì. Giang Tiểu Lâu cười cười, đi tới sờ đầu đứa nhỏ, chậm rãi nói: “Nói dối.”

Tiểu hài tử sững sờ lập tức cãi lại: “Ta không có nói dối, không tin tiểu thư đi hỏi thăm đi.”

Trong mắt Giang Tiểu Lâu mang theo ý cười, nghiêm túc nói: “Còn nhỏ đã học cách nói dối, còn dám gạt ta, không sợ ta kêu người bắt ngươi sao?”

Mặt đứa bé giương lên: “Ta không sợ đâu.”

Giang Tiểu Lâu tỉ mỉ quan sát hắn, nụ cười càng sâu: “Thật sự không sợ?”

Tiểu hài tử rụt cổ lại: “Ta không có phạm lỗi, tiểu thư dựa vào đâu bắt ta, cũng không có bằng chứng là ta nói dối, ai sẽ tin ngươi.”

Giang Tiểu Lâu thấy yêu thích tiểu tử này nên nói thẳng: “Ta tin cha ngươi là cao thủ nuôi gà, nhưng ta cảm thấy lời ngươi nói có gì không ổn. Một con gà như Phi tướng quân bán cho ai cũng được, vì sao lại chỉ bán cho ta?”

Tiểu hài tử căm tức nói: “Tiểu thư thật kỳ lạ, tại sao ta phải gạt tiểu thư?”

Giang Tiểu Lâu liếc mắt nhìn Phi tướng quân: “Ai mà biết được, có thể là có người cố ý sai ngươi bán Phi tướng quân cho ta.”

Trong lòng tiểu hài tử kinh hãi, xoay người chạy ra ngoài, Tiểu Điệp lập tức bắt lấy hắn: “Quả nhiên là tiểu thư đoán đúng, tiểu tử tuổi còn nhỏ mà tâm tư lớn, dám có y đồ khác. Nói, là ai sai ngươi tới.”

Đứa nhỏ tìm cách tránh né, nhưng Tiểu Điệp là nha hoàn làm việc nặng nhọc, sức lực rất lớn, một tiểu hài tử không thể nào thoát khỏi nàng.

Tiểu hài tử bắt đầu nhỏ giọng nức nở, nước mắt thi nhau rơi xuống, khiến cho Tiểu Điệp có chút không đành lòng. Giang Tiểu Lâu chỉ vào hắn, cười nói với Ly Tuyết Ngưng: “Tỷ xem nên xử lý thế nào?”

Ly Tuyết Ngưng thở dài một hơi, xoay người lấy trong hộp cơm ra một khối bánh phục linh đi tới, nhẹ giọng nói với Tiểu Điệp: “Thả nó ra đi.”

Tiểu Điệp nhìn Giang Tiểu Lâu một chút, thấy nàng khẽ gật đầu mới thả nó ra. Tiểu hài tử nhìn Ly Tuyết Ngưng, lộ ra vẻ nghi hoặc, Ly Tuyết Ngưng nhét bánh vào tay hắn, nói: “Sắp trưa rồi, còn chưa ăn cơm đúng không?”

Hắn dù sao cũng là đứa bé, thấy trên mặt Ly Tuyết Ngưng là nụ cười ôn nhu, cũng không có ý trêu chọc, lúc này mới ngấu nghiến ăn. Ly Tuyết Ngưng nhìn hắn, trong mắt tràn đầy ôn nhu.

Giang Tiểu Lâu nhìn thấu tất cả, nhưng vẫn trầm mặt xuống: “Bánh có ngon không, nếu ngươi còn không nói thật, coi chừng ta nhốt ngươi lại, không thả ngươi ra nữa.”

Tiểu hài tử không ngốc, đảo mắt một cái đã biết Giang Tiểu Lâu là người khó đối phó nhất, hắn suy nghĩ một chút liền ngoan ngoãn khai báo: “Là một vị đại ca rất tuấn tú, hắn nói với ta tiểu thư đang mua gà chọi, hơn nữa chỉ cần bán được gà cho tiểu thư, người sẽ nhìn trúng tài năng của ta mà giữ ta lại.”

Một tiểu hài tử bảy tám tuổi, khi nói tới hai chữ tài năng, lại hiện ra bộ dáng kiêu ngạo, Giang Tiểu Lâu và Ly Tuyết Ngưng liếc mắt nhìn nhau, không khỏi mỉm cười. Giang Tiểu Lâu hỏi tới: “Ngươi nói vị đại ca đó hình dáng thế nào?”

Tiểu hài tử chớp mắt hai lần: “Vóc người rất cao, rất tuấn tú, mặc một thân xiêm y màu trắng, rất bắt mắt, có rất nhiều cô nương lặng lẽ nhìn theo.”

Linh quang trong đầu Giang Tiểu Lâu lóe lên, đột nhiên nghĩ đến một người, là hắn.

Ly Tuyết Ngưng nhìn tiểu hài tử nói: “Ngươi tên là gì?”

Tiểu hài tử ưỡn ngực nói: “Tên của ta là Lục Ngoan, biệt danh là Hoàn Tử.

“Hoàn Tử, đây là cái tên rất hay, vừa dễ nhớ vừa đáng yêu.” Tiểu Điệp phì một tiếng.

Giang Tiểu Lâu suy nghĩ không ngừng, thần sắc trên mặt vẫn mềm mại: “Quả thật ta cần người nuôi gà, vậy đi, ngươi cứ ở lại đây, dĩ nhiên ta sẽ không bạc đãi ngươi, ngoại trừ cơm ngày ba nữa, mỗi tháng đều phát tiền, ngươi vẫn được ở cạnh Phi tướng quân. Dĩ nhiên, ngươi phải giúp ta chăm sóc tốt một trăm con gà, không đủ người ta có thể cho thêm, ngươi có gánh vác được trách nhiệm này không?”

Hoàn Tử suy nghĩ nghiêm túc một lúc: “Không thành vấn đề, nhưng người khác phải nghe lời ta, nếu không lúc tiểu thư đi vắng, đám gà này bị chết thì ta không đền nổi.”

Giang Tiểu Lâu thấy hắn thông minh như vậy, đôi mắt đen nhánh như lưu ly chớp chớp, chưa nói mà đã cười: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không bắt ngươi đền.”

Hoàn Tử hừ một tiếng, kiêu ngạo nói: “Ai mà biết, những người lớn hay nuốt lời trên đời này nhiều lắm.”

Giang Tiểu Lâu bị lời nói trẻ con của hắn chọc cười, lập tức xoay người liếc mắt nhìn đám gà chọi, trên môi xuất hiện nụ cười gằn: “Không đâu, số gà này đối với ta rất quan trọng, tuyệt đối không thể có sai sót.”

Hoàn Tử cũng không nói khoác, một trăm con gà này hắn chăm sóc rất tốt, huấn luyện như binh sĩ, mỗi lần Giang Tiểu Lâu đến xem, những con gà này sẽ xếp thành hàng ngũ chỉnh tề theo thứ tự mạnh yếu, đến khi điểm danh tới tên mình mới bước lên quyết đấu.

Giang Tiểu Lâu cong môi cười: “Hoàn Tử không ngờ ngươi là một thần đồng gà.”

Hoàn Tử làm như không nghe ra ý giễu cợt trong lời nói, lập tức nhếch miệng: “Tiểu thư đừng coi thường ta, bây giờ ta quản lý gà, sau này sẽ quản lý thiên quân vạn mã, ta muốn làm đại tướng quân.”

Giang Tiểu Lâu nghe xong lời này, yên lặng nhìn Hoàn Tử. Hoàn Tử bị nàng nhìn tới mức có chút sợ hãi: “Sao tiểu thư nhìn ta như vậy, cho rằng ta khoác lác sao?”

Giang Tiểu Lâu lại lắc đầu, sờ đầu hắn, ôn nhu nói: “Không có gì, ta chỉ là hy vọng có ngày giấc mơ của ngươi sẽ thành hiện thực.”
Bình Luận (0)
Comment