Sáng hôm sau, ở Yên Chi Trai có người đến mời Giang Tiểu Lâu, chỉ nói là chuyện làm ăn có chút vấn đề, Giang Tiểu Lâu cũng không hỏi nhiều, đi chào Tạ Khang Hà một tiếng, thấy hắn không phản đối liền ngồi lên xe ngựa chuẩn bị đi. Ly Tuyết Ngưng có chút không an tâm, chủ động đòi đi cùng, Giang Tiểu Lâu không khỏi cười nàng quá cẩn thận.
Tả Hoa tiến vào sân giữa, gặp một tì nữ mặc áo hồng nhạt, chải tóc song kế từ trên lầu đi xuống, hắn ngưng thần nhìn, sau đó mỉm cười hỏi: “Xin hỏi, Giang Tiểu Lâu có ở đây không?”
Tiểu Điệp đứng lại, mặt đầy nghi ngờ: “Công tử tìm tiểu thư nhà ta?”
“Vâng, xin cô nương giúp đỡ.”
Tiểu Điệp theo Giang Tiểu Lâu làm ăn, gặp gỡ nhiều người, rất ít gặp được người nho nhã như vậy, lại thấy hắn có thể đi vào hậu viện, liền trầm mặt hỏi: “Xin hỏi công tử có chuyện gì?”
Tả Hoa tuy rằng mỉm cười, nhưng là nụ cười rất lẽ phép: “Xin lỗi, không thể nói với cô nương, tóm lại là việc quan trọng.”
Tiểu Điệp đứng yên không nhúc nhích, mang theo cảnh giác nhìn chằm chằm đối phương.
Tả Hoa giải thích: “Cô nương yên tâm, ta không phải người xấu, nếu không thì làm sao chưởng quầy cho ta vào? Ta có việc quan trọng cần nói với tiểu thư của cô nương.”
Tiểu Điệp thấy như thế, lập tức cho rằng hắn cố ý làm ra vẻ bí ẩn, nhớ tới trước kia Tiểu Lâu bị không ít kẻ xấu quấy rầy, sắc mặt càng không tốt: “Tiểu thư nhà ta không thể để người lạ gặp, nếu muốn làm ăn thì mời gặp chưởng quầy nói, tiểu thư không gặp người lạ.”
Tả Hoa vẫn cố chấp: “Đã mở cửa làm ăn thì không nên đẩy người ra ngoài ngàn dặm như vậy, cô nương không chịu vào thông báo làm sao biết tiểu thư không muốn gặp ta?”
Tiểu Điệp gần như trợn mắt lên, cất giọng nói: “Các ngươi đứng ngốc ở đó làm gì, tiểu thư nuôi đám thủ vệ các ngươi, lại dám để cho người lạ đi vào.”
Hộ vệ lập tức bước tới, nói với Tả Hoa: “Thật ngại quá vị công tử này, xin mời.”
Lúc này, chỉ nghe trên lầu truyền ra tiếng hỏi: “Tiểu Điệp, ngươi đang nói chuyện với ai?”
Không chờ Tiểu Điệp trả lời, Giang Tiểu Lâu mặc bộ đồ màu tím xuất hiện ở cửa, nàng bước xuống từng bậc thang, da thịt trắng như tuyết, ánh mắt sáng sủa, gương mặt thanh tú, đôi mắt quyến rũ. Nét cười của nàng như tỏa ra ánh sáng, đủ khiến người ta thần hồn điên đảo, nhưng thần thái đoan trang lại làm người ta không dám thân cận.
Tả Hoa bị ánh mắt kia nhìn tới, chỉ thấy trái tim như treo giữa không trung, trước kia chỉ nhìn từ xa, hắn không thể ngờ thì ra nhìn gần Giang Tiểu Lâu lại là một đại mỹ nhân. Trái tim nhảy lên, hắn giành trước nói: “Tại hạ chưa được tiểu thư cho phép, tùy tiện xông vào, quả thật làm sai lễ nghi, mong tiểu thư tha lỗi.”
Hắn nói mấy câu này có vẻ nho nhã, lại lễ độ, Giang Tiểu Lâu nhìn hắn, môi cong lên, trên mặt nghi hoặc: “Vị công tử này, sao lại muốn gặp ta?”
Tả Hoa vô cùng thành khẩn nói: “Đa tạ tiểu thư không để bụng ta đã mạo phạm, tại hạ Tả Hoa, là một thư sinh, gia phụ là Đại học sĩ ở Văn Uyên các, hôm nay tới gặp tiểu thư, chính là có việc quan trọng muốn mong tiểu thư đồng ý.”
Giang Tiểu Lâu chỉ mỉm cười nghe hắn nói, bộ dáng đầy hứng thú.
Tả Hoa liếc mắt bốn phía, chỉ thấy hậu viện có nhiều người đến người đi, hộ vệ lạnh lùng ở bên cạnh nhìn hắn, còn có vài nhân viên cửa hàng nghi hoặc nhìn hắn, hắn do dự gần như muốn xoay người đi, nhưng lại quyết tâm: “Tiểu thư, ta phải nói thật với tiểu thư, Tả Hoa ngẫu nhiên một lần ra ngoài đạp thanh gặp được tiểu thư, dung nhanh khí chất của nàng lập tức làm ta mất hồn. Tiểu thư băng thanh ngọc khiết, gương mặt phi phàm, đúng là khiến người ta khó quên, từ ngày ấy ngày nào ta cũng nhớ nàng, bóng hình nàng luôn xuất hiện trước mắt ta, khiến ta ăn ngủ không yên, chỉ sợ không chịu thêm được nữa, chỉ một lòng muốn gặp nàng. Nhiều lần tìm kiếm không có kết quả, cuối cùng mới biết tiểu thư là chủ nhân của Yên Chi Trai, lúc này mới nhờ Mẫn phu nhân tới cửa làm thuyết khách.”
Giang Tiểu Lâu nhìn hắn, vẻ mặt kinh ngạc: “Ý công tử nói… người đến cầu thân là huynh?”
Tả Hoa vội tiến lên hai bước nói: “Tạ hạ biết như vậy đúng là mất thể thống, cũng không hợp quy củ. Phụ thân luôn nhắc nhở ta làm vậy sẽ dọa tiểu thư, thân là nam tử không nên sa đà vào nhi nữ tình trường, nhưng tại hạ không sao buông xuống được, trái lại càng nhung nhớ. Tiểu thư, thiên hạ rộng lớn chúng sinh đông đảo, sao ta không gặp phải người khác, chỉ chung tình với tiểu thư, chẳng phải là duyên phận trời ban sao? Đã có duyên phận như vậy, càng phải thuận theo tự nhiên, quý trọng hơn nữa, cho nên ta cả gan mời Mẫn phu nhân tới cửa cầu hôn. Nhưng Tạ lão gia nói mọi chuyện phải do tiểu thư quyết định, nên ta mới không biết lễ nghĩa, thổ lộ chân tình với tiểu thư.”
Những lời này hắn đã tập luyện không biết bao nhiêu lần, có thể nói là đã thuộc làu làu, thao thao bất tuyệt. Trong lúc thổ lộ tâm tình, hắn luôn nhìn Giang Tiểu Lâu, ánh mắt thành khẩn khiến Tiểu Điệp cảm giác hành động vừa rồi của mình thật quá đáng.
Một nam nhân si tình như vậy, dù cho là kẻ xấu xa, nữ nhân cũng sẽ thấy thích.
Người ngoài nghe lời biểu lộ này, nhất thời cười trộm, Tả Hoa làm như không nghe thấy, căn bản chưa từng để ý, đôi mắt nhìn thẳng Giang Tiểu Lâu.
Giang Tiểu Lâu cười, nàng đã bị Tả Hoa chọc cười, bởi vì bộ dạng trịnh trọng của đối phương khiến nàng thấy rất thú vị.
Nàng có dung mạo mỹ lệ, tỏa sáng bốn phía, nở nụ cười lên càng câu mất hồn hắn, trái tim hắn đập thình thịch, trên mặt đỏ lên từng trận, càng tăng cường độ tin cậy của lời nói.
Giang Tiểu Lâu nhìn Tả công tử này, dung mạo tuấn tú, khí chất cũng nho nhã, lời nói phong độ đều không tầm thường, lúc nãy hắn đi lại hình như là chân có tật, nàng dừng lại chốc lát mới khẽ nói: “Tuy rằng rất cảm kích ý tốt của huynh, nhưng đáng tiếc ta không phải là giai ngẫu của Tả công tử, xin huynh đi tìm người khác.” Nói xong, nàng liền xoay người lên lầu.
Tả Hoa quýnh lên, vội tiến lên mấy bước: “Giang tiểu thư đừng đi, nghe ta nói đã.”
Nhưng Giang Tiểu Lâu đã biến mất ở cầu thang, Tiểu Điệp nổi nóng: “Được rồi, lời đã nói xong, mời công tử về đi.”
Tả Hoan nhìn Tiểu Điệp nói: “Nha đầu này sao lại không khách khí như vậy, ta tìm đến tiểu thư nhà ngươi để thổ lộ, các ngươi không tin thì thôi, còn muốn sỉ nhục người khác.”
Tiểu Điệp liếc mắt nhìn hắn: “Cái gì mà nhục với không nhục, công tử nên nhanh đi đi, đừng lãng phí thời gian ở đây, nếu không lát nữa ta cho người đuổi ra, làm mất mặt mũi phủ Học sĩ, công tử đừng trách ta.”
Nghe nàng nói mau lẹ như vậy, thần sắc nghiêm nghị, Tả Hoa không thể không ngượng ngùng rời đi, nhưng hắn vẫn không cam tâm, lại tới gần hai bước, lặng lẽ hướng về Tiểu Điệp nhét một món đồ vào tay, nhẹ giọng nói: “Ta quả thật chung tình với tiểu thư nhà ngươi, vô cùng chân thành, hy vọng cô nương có thể nói tốt về ta trước mặt tiểu thư.” Nói xong hắn khập khiễn rời đi.
Tiểu Điệp nhìn bóng lưng hắn, quay lên lầu, đẩy cửa đi vào đặt bạc lên bàn.
“Tiểu thư người nhìn xem, là Tả công tử để lại cho nô tì, hắn muốn hối lộ nô tì nói tốt dùm cho hắn.”
Giang Tiểu Lâu liếc nhìn, thỏi bạc sáng lấp lóa trên bàn, nàng nở nụ cười nhàn nhạt nói: “Nếu là hắn đưa cho ngươi thì ngươi cứ giữ đi.”
Ly Tuyết Ngưng nãy giờ đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài, không khỏi cười: “Vị Tả công tử này đúng là quý mến muội, còn tìm đến tận đây.”
Giang Tiểu Lâu lại tỏ vẻ không quan tâm: “Cũng không có gì ngạc nhiên, nữ tử xuất đầu lộ diện ra ngoài sẽ gây ra một số phiền phức.”
Ly Tuyết Ngưng cười nói: “Gia phong của vị Tả học sĩ cũng khá, không có dạy ra công tử ăn chơi, hắn nghiêm chỉnh tới cửa cầu hôn, tuy hôm nay đến đây có chút liều lĩnh, cũng không hẳn là một đối tượng kém. Muội có muốn cân nhắc không?”
Tiểu Điệp vội nói: “Tiểu thư, người không thấy hắn đi lại khập khiễng sao, người như vậy làm sao xứng với người.”
Ly Tuyết Ngưng nhìn Tiểu Điệp, không khỏi nói: “Nha đầu này hiểu cái gì? Tả học sĩ là nhà thế nào, cô nương bình thường muốn leo lên còn không nổi, hôn sự này không biết có bao nhiêu người mong muốn, tuy Tả công tử đi đứng bất tiện, nhưng ta nghe hắn nói chuyện rất rõ ràng, miệng mồm lanh lợi, dung mạo cũng coi như tuấn lãng, nếu Tiểu Lâu đồng ý, thì đúng là một mối nhân duyên tốt.”
Không chỉ Ly Tuyết Ngưng nghĩ vậy, tất cả mọi người trong Tạ gia đều nghĩ vậy, điều này cũng không thể trách họ, tuy rằng Tả Hoa đi đứng không tiện, nhưng hắn có phụ thân làm đại học sĩ, gia nghiệp Tả gia to lớn, gia phong trong sạch, xưa nay chưa từng có tiếng xấu, tuy rằng hắn bị tàn tật, nhưng cũng rất biết quy củ, hoàn toàn không có tiếng xấu ăn chơi. Sĩ nông công thương, thương là cuối cùng, Giang Tiểu Lâu mang thân phận con gái thương nhân, có thể trở thành con dâu phủ Đại học sĩ là chuyện cầu còn không được. Cho dù Tạ Khang Hà là người thông tuệ cũng khó tránh khỏi rơi vào tư tưởng rập khuông. Ly Tuyết Ngưng mơ hồ cảm thấy, Tả công tử này không tệ, nhưng không thể lập tức phán đoán, phải cố gắng quan sát một thời gian, liền nhắc nhở: “Nếu Tiểu Lâu thấy không an tâm, chúng ta có thể âm thầm hỏi thăm, để xem hắn là người thế nào, có tiếng tăm gì không tốt không?”
Giang Tiểu Lâu nói: “Nếu có đã truyền ra rồi, nếu hắn che giấu tốt, chúng ta sẽ không tìm ra được.” Cái gọi là nhắm mắt cưới gả, nếu cô nương vừa ý hắn, thì cũng chỉ là vừa ý phủ Đại học sĩ sau lưng hắn và tiền đồ của hắn mà thôi, thật ra không liên quan nhiều lắm đến bản thân hắn.
Ly Tuyết Ngưng hy vọng Giang Tiểu Lâu cẩn thận cân nhắc, liền có chút do dự: “Nhưng nếu muội gả cho hắn, chuyện báo thù cũng có hy vọng.”
Giang Tiểu Lâu cười: “Đúng là muội muốn báo thù, nhưng không đến nỗi hèn hạ như vậy, không thể dễ dàng bán đứng bản thân.”
Ly Tuyết Ngưng nhẹ nhàng a một tiếng: “Ai bảo là bán mình, ta nói Tả công tử là một đối tượng xứng đáng, nếu hắn nói thật, thì Tiểu Lâu, muội nên suy nghĩ một chút. Còn nữa, hôm nay hắn đến đây chưởng quầy cũng không ngăn cản, nói rõ…”
Giang Tiểu Lâu lười biếng, không có gì lo lắng nói: “Nói rõ Tạ bá phụ đã ngầm đồng ý hắn đến đây, cho nên người bên ngoài không cản hắn.
Ly Tuyết Ngưng không nhịn được thở dài.
Buổi chiều, khi Giang Tiểu Lâu hồi phủ, không thấy Tạ Khang Hà, trái lại gặp Tạ Liên Thành. Rõ ràng Tạ Liên Thành vội vã từ bên ngoài chạy về, xiêm y dính chút bụi bẩn, bộ dáng phong trần mệt mỏi, Giang Tiểu Lâu kỳ quái nó: “Không phải đại công tử còn ở bên ngoài mấy ngày nữa sao, đột nhiên lại chạy về như vậy, có chuyện gì gấp?”
Tạ Liên Thành bị nàng hỏi đến sựng lại, trầm ngâm chốc lát, nhìn Giang Tiểu Lâu nói: “Nghe nói…phủ Tả học sĩ đến Tạ phủ cầu hôn?”
Giang Tiểu Lâu sửng sốt một lúc mới cười nói: “Không sai, tai mắt của đại công tử đúng là tinh thật.”
Nghe Giang Tiểu Lâu nói vậy, Hoài An ngại ngùng gãi đầu: “Cảm ơn Giang tiểu thư khích lệ.” Quả thật hắn là tai mắt của đại công tử, mọi chuyện trong Tạ phủ đều không thoát được tai hắn.
Ánh mắt Tạ Liên Thành rơi vào trên mặt nàng, âm thanh hắn trầm thấp có tác dụng ổn định lòng người: “Hoài An, ngươi giải thích đi.”
Hoài An cười khì khì hai tiếng: “Công tử bảo thuộc hạ đi điều tra Tả công tử, thuộc hạ liền tỉ mỉ tra xét người này.”
Giang Tiểu Lâu nhìn Tạ Liên Thành, nhất thời có chút kinh ngạc.
Người ta cầu hôn nàng, sao lại đi điều tra người ta?
Lời này, Giang Tiểu Lâu chỉ nghĩ trong lòng, không hỏi ra miệng.
“Vị Tả công tử kia nhân phẩm đoan chính, hành vi cử chỉ cũng theo khuông phép, không có gì khác thường, mới nhìn đúng là không có gì kỳ quái, chỉ là sau đó thuộc hạ thu mua một tạp dịch trong Tả phủ, hắn uống rượu say, bất giác nói ra một chuyện.”
Có thể làm cho Tạ Liên Thành lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng, việc này tất nhiên không tầm thường. Giang Tiểu Lâu cổ vũ nhìn Hoài An: “Hả, ngươi phát hiện chuyện gì?”
Hoài An thần bí nói: “Thì ra phu nhân Tả đại học sĩ có quen biết với An Vương phi, là khách quen của An Vương phủ, hơn nữa khi Tả tam công tử vừa ra đời đã nhận Vương phi làm nghĩa mẫu, bởi vì hai nhà đều rất kín tiếng, mối quan hệ này…người ngoài không hề biết.”
Giang Tiểu Lâu chỉ mỉm cười, đôi mắt trong vắt: “Tin tức này rất quan trọng sao?”
Tạ Liên Thành nhẹ giọng nói: “Dĩ nhiên quan trọng.”
Giang Tiểu Lâu lắc lắc đầu: “Ta không hiểu.”
Tạ Liên Thành cười nhạt, đôi mắt sâu thắm có một sức mạnh động lòng người: “Bây giờ nàng không cần hiểu, chờ một lát sẽ hiểu, Hoài An, chuẩn bị xe ngựa, ta và Giang tiểu thư cần đi ra ngoài.”
Lúc này biểu hiện của Tạ Liên Thành hết sức trịnh trọng, tuyệt không có ý đùa giỡn, nàng liếc mắt nhìn sắc trời: “Sắp đến lúc ăn cơm rồi, nếu cả nhà không tìm được chúng ta thì không biết sẽ đồn đại như thế nào nữa, đại công tử không để ý sao?”
Tạ Liên Thành cười, cuối cùng nói: “Nếu ta để ý lời đồn thì đã không phái người đi điều tra chuyện này, không cần nói nhiều, đi thôi.”
Giang Tiểu Lâu và Tạ Liên Thành vừa rời đi, hoa viên hiện ra góc váy của Tạ Du, nàng trừng trừng nhìn bóng lưng hai người, ánh mắt sắc như gai hoa hồng, ẩn giấu vẻ căm ghét, không tự chủ được nắm chặt khăn tay.
Xe ngựa Tạ phủ một đường đi tới, Tạ Liên Thành không nói một lời, thậm chí không ngẩn đầu nhìn Giang Tiểu Lâu, Hoài An không khỏi cười trộm, công tử không ngủ không nghỉ ba ngày mới về tới, nhìn thấy Giang tiểu thư cũng không nói lời nào, thật là kỳ quái.
Xe ngựa dừng trước một y quán, Tạ Liên Thành nhấc màn xe, nói với Giang Tiểu Lâu: “Chờ lát nữa nhớ để ý kỹ người đi ra từ bên trong.”
Giang Tiểu Lâu nhìn theo hướng của hắn chỉ, chỉ thấy hai người hầu mang một công tử trẻ tuổi đi ra khỏi y quán, hắn một thân hoa phục, bị kẹp giữa hai người nhưng vẫn không ngớt nhìn đông ngó tây, như đứa bé lên ba, liên tiếp cười khúc khích, vừa chảy nước miếng vừa rì rầm kêu la. Người hầu bên cạnh vội vã dùng khăn lau miệng hắn, liên tục dỗ dành hắn.
Hắn lớn tiếng ồn ào: “Ta muốn uống nước, ta muốn uống nước.”
Người hậu vội dỗ ngọt: “Muốn uống thì về nhà uống, bây giờ không có.
Nhưng hắn lập tức nhảy lên: Ta khát, ta khát rồi.”
Giang Tiểu Lâu nhìn cảnh này, đôi mắt lạnh lẽo, vẻ mặt khó đoán.
Vị công tử ngốc kia không được uống nước, càng lúc càng điên, hét lo lên, liều lĩnh giẫy dụa, như muốn tránh khỏi hai người hầu. Một người trong đó không giữ được hắn, hắn thoát ra chạy đến góc tường, vén áo choàng lên chuẩn bị đi tiểu tại chỗ, nhất thời người qua đường kinh hoảng dồn dập tránh né. Một nữ tử trẻ tuổi đi ngang, tên ngốc này lập tức tiểu về phía đối phương, cô gái kia sợ đến hoa dung thất sắc, hét to một tiếng hôn mê bất tỉnh. Hắn vẫn không tha, liền trực tiếp tiểu lên mặt đối phương, tất cả mọi người trợn mắt ngoác mồm. Hai người hầu sợ sẽ gây ra chuyện, mau chóng tiến lên, nhưng lại không bắt được hắn, công tử ngốc này quần áo xốc xếch chạy vòng quanh, hô to gọi nhỏ, khóc cười bất thường, ăn nói linh tinh, gặp phải hài tử cầm thức ăn trên tay liền nhào tới cướp, chạy đến mệt thì ngửa mặt ra nằm ngủ giữa đường.
Người hầu lập tức chạy đến, trói hắn lại, vất vả mới đưa được hắn lên xe ngựa.
Xe ngựa biến mất khỏi tầm nhìn Giang Tiểu Lâu, chỉ mang theo một trận tro bụi. Nàng quay đầu nhìn Tạ Liên Thành cười nói: “Người này có gì đặc biệt sao?”
Nét cười của nàng, triệt để làm động lòng người.
Hô hấp Tạ Liên Thành dồn dập, lại rất nhanh khôi phục lại bình thường, đôi mắt lóe ra tia sáng lạnh lẽo: “Vị này là nhị nhi tử của An Vương phi, được gọi là Duyên Bình quận vương.”