Việc mà một bé gái hơn ba tuổi có thể làm không nhiều lắm, nhưng tóm lại cũng chỉ quy về một từ ‘chơi đùa’ mà thôi.
Ta hiện tại chỉ là một đứa trẻ bình thường mỗi ngày không lo chơi đùa thì còn làm gì?
Hiện tại có thể thả ra mặc sức chơi thì nên chơi, về sau có muốn cũng không có cơ hội thả bay tự mình như thế này nữa đâu.
Chơi đùa mệt mỏi, ta dừng lại, đi đến bàn đu dây ngồi xuống, đung đưa chân ngắn nhỏ chậm rì rì lung lay, rồi ngẩn đầu ngắm nhìn hoa nhi đang thi nhau khoe sắc nở rộ trong vườn.
Nha hoàn Thúy Nhi ở bên cạnh dùng khăn tay sạch cho ta lau mồ hôi.
Không lâu sau, nha hoàn Kim Nhụy bên cạnh mẫu thân đi đến hướng ta vấn an, sau đó báo mẫu thân cho gọi về ăn cơm trưa.
Bữa trưa trừ nam đinh từ bảy tuổi trở lên ra, thì trong nhà tất cả các nữ quyến đến trẻ nhỏ khác trở xuống đều có mặt trong viện của mẫu thân cùng nhau dùng thiện.
Không như ban sáng chỉ có hai mẹ con ta, hiện tại trong phòng ăn lớn đặt một cái bàn tròn rộng rãi dư sức chứa mười người trưởng thành ngồi ăn thoải mái.
Trên bàn tròn, chén đũa đã được sắp đặt ngay ngắn theo thứ tự, vị trí định sẵn.
Tại bàn, mẫu thân ta ngồi ở chủ vị, bên hướng tay phải của bà, cách hai chỗ ngồi là hai người em cùng cha khác mẹ với ta đang ngồi ngay ngắn trên ghế nhi đồng, phía sau bọn họ đều có bà vú và hai nha hoàn thường trực coi sóc.
Lần lượt từ phải sang trái là thứ nữ, ba tuổi tròn, tên Vân Như Nguyệt, do Siêu di nương sinh.
Kế đó là thứ tử, ba tuổi lẻ hai tháng, tên Vân Diệu Sơn, là Mân di nương sở ra.
Nói luôn, đại ca ruột thịt đồng bào của ta tên Vân Diệu Nhật, năm nay tám tuổi, không có mặt tại đây.
Nguyên nhân là vì hắn đã qua bảy tuổi, người nơi này quan niệm nam nữ bảy tuổi bất đồng tịch, phải tị hiềm, không thể xào xáo ở chung lẫn lộn với nhau, càng không thể đối với người khác phái động tay chân lung tung,…
Nơi đây là hậu viện dành cho nữ quyến sinh hoạt, hắn hiện đã lớn, đã hiểu nam nữ khác biệt, không thể lưu lại nơi này mà phải dọn đi tiền viện ở, có một tiểu viện riêng, không gian sống riêng dành cho mình.
Ta nghe mẫu thân nói, đại ca hắn lúc này đang theo phu tử cầu học tại thư viện Thiên Sơn ở ngoại thành hướng đông nam, cách nhà ta hai canh giờ đi xe ngựa.
Do thư viện dạy học là theo hình thức toàn phong bế nội trú, một tháng chỉ có hai ngày nghỉ ngơi, học sinh bản địa theo học nơi đó có thể tranh thủ lúc ấy trở về thăm gia đình, người thân.
Còn những học sinh nhà ở quá xa, thì cũng chỉ có ngày lễ, ngày tết lớn, quan trọng, thư viện cho nghỉ dài hạn, mới có đủ thời gian để về quê thăm thân nhân.
Sau lưng mẫu thân, cách nơi bà đang ngồi khoản chừng hai met là đứng hai vị di nương, Siêu di nương và Mân di nương.
Theo quy chế, thì những lúc như này, nếu là nãi nãi ta còn sống, mẫu thân ta cũng sẽ phải giống hai vị di nương kia, không được ngồi đồng bàn ăn cơm, mà phải đứng hầu bên bàn ăn thay trưởng bối (chủ mẫu) chia thức ăn.
Sau đó khi đã làm đủ các yêu cầu tối thiểu trong quy tắc định ra, được trưởng bối (chủ mẫu) cho phép ngồi xuống mới có thể ngồi vào bàn cùng cộng đũa ăn cơm.
Trên thực tế, có không ít trường hợp trưởng bối (chủ mẫu) khắc khe, suốt cả buổi cũng không cho phép con dâu (di nương) ngồi xuống cùng bàn ăn với mình.
Chỉ khi trưởng bối (chủ mẫu) dùng thiện xong mới thả các nàng rời đi xuống tự hành ăn cơm, uống nước.
Phụ thân ta tuy chỉ có hai vị di nương, nhưng tiểu thiếp hạ cấp không có danh phận và thông phòng cũng không ít.
Tính sơ sơ, nghe nói cũng phải tầm trên dưới khoản mười hai, mười ba người gì đó.
Mà chuyện đó cũng không phải việc mà ta có thể quan tâm hay can dự đến, mấy cái đó là thuộc phần mẫu thân ta quản.
Ta hiện giờ chỉ cần lo ăn no uống tốt, vận động điều độ giữ gìn sức khỏe, không gây chuyện thị phi là được.
Di nương còn được xưng là quý thiếp, được xem như nửa cái chủ tử.
Ở các trường hợp bình thường, nếu là quy củ gia phong của gia đình đó không quá khắc khe hay quá chú ý thủ vững quy củ nọ kia.
Thì các nàng vẫn có thể được phép lên bàn cùng ngồi ăn với chủ nhân (chủ mẫu, con cái).
Lại nếu là cũng không khắc khe, nhưng thủ quy củ tại đó, nếu là chủ nhân tâm tình tốt sẽ ban cho các nàng được ngồi xuống cùng ăn cơm, nhưng là phải ngồi ở bàn lùn đặt tại góc thiên bên cạnh phòng ăn.
Về phần tiểu thiếp không có danh phận chính thức hay thông phòng thì bản chất vẫn là nô tỳ, là hạ nhân.
Hiển nhiên, cũng không có tư cách xuất hiện ở những trường hợp bình thường thế này nữa là, huống chi còn làm công việc phục vụ chủ nhân dùng bữa hay đạt được một vị trí ngồi ở nơi này.
Nếu có, vậy nội bộ gia đình đó nhất định đã phản thiên, sẽ bị người đời lên án công khai.
Càng không được giáo lý của thời đại này công nhận, mà sẽ bị phê phán nghiêm trọng.
Vì đó là biểu hiện của sủng thiếp diệt thê, làm phản lại giai cấp thống trị, làm trái lại quy củ họ đã định ra.
Vậy nên, mặc dù hậu viện của phụ thân ta có rất nhiều oanh oanh yến yến, đủ loại màu sắc bươm bướm sặc sở bên người.
Nhưng lúc này đây, trong bữa trưa trên bàn ăn cũng mới chỉ có hai vị di nương và hai thứ đệ muội có mặt nơi đây (hiện tại phụ thân ta chỉ mới có bốn người con).
Theo quy chế nơi đây, tả thượng hữu hạ, lấy bên trái làm quý.
Vì vậy, hiện tại ngoài mẫu thân ta đang ngồi ở chủ vị ra thì ta là người có địa vị cao thứ hai ở đây.
Hiển nhiên vị trí của ta liền ở bên trái, ngồi giáp bên cạnh mẫu thân rồi.
Mẫu thân vừa nhìn thấy ta đi vào lập tức gương mặt vốn dĩ nghiêm túc, lạnh nhạt liền giãn mở ra, bà cười, ánh mắt hòa ái từ mẫu mang theo sủng nịch đối với ta vẫy tay:
- Niệm Niệm, mau ngồi vào bàn.
Niệm Niệm của chúng ta hiện chắc đã đói meo rồi đúng không nè?
Bà vú không cần ai nhắc nhở lập tức nhanh nhẹn đem ta bế lên đặt ngồi xuống vị trí gần sát bên tay trái của mẫu thân, nơi một cái ghế nhi đồng đã được để sẵn tại đó.
Thấy ta ngồi vững, mẫu thân lúc này mới mệnh lệnh cho hạ nhân đem thức ăn bưng lên.
Hạ nhân rất có nề nếp, quy củ, đều đã được giáo dạy tốt.
Các nàng thân hình uyển chuyển xếp thành hai hàng, theo thứ tự đi lại, trên tay bưng mâm (đĩa, chum,…) thức ăn vững vàng không chút nghiêng lệch, động tác nhanh chóng, gọn gàng đem thức ăn đặt lên bàn tròn lớn, bày biện đến xinh xinh đẹp đẹp.
Mẫu thân ta trước giờ luôn rất xem trọng chế độ ăn uống dưỡng sinh.
Vì thế, thức ăn được chuẩn bị bưng lên lúc nào cũng là chay mặn phối hợp đảm bảo dinh dưỡng cân đối, bổ dưỡng.
Các món ăn được đầu bếp trổ hết tài năng chế biến và trang trí, sắc, hương, vị đều toàn, chi xem qua thôi liền đã thấy ngón trỏ đại động.
Sau khi thức ăn đã bày biện xong, mẫu thân ta mới cầm lên đũa nói:
- Dùng bữa đi.
Khi nhận được mẫu thân cho phép bắt đầu khai thiện.
Lúc này, hai vị di nương vốn đang đứng phía sau trang vách tường hoa im lặng từ đầu đến giờ mới động thân mà ra.
Các nàng quen tay hay việc, cầm lên đũa công thuần thục đem thức ăn chia tách, nhanh nhẹn gắp mỗi thứ một ít, tùy thuộc vào khẩu vị mỗi người mà phân chia đặt vào mấy cái đĩa nhỏ dùng riêng ở trước mặt mẫu thân và ba chị e chúng ta.
Sau khi mẫu thân đem miếng thức ăn đầu tiên cho vào miệng nhai chậm nuốt kỹ rồi mới chậm rãi gật đầu ý bảo hai vị di nương có thể ngồi xuống cùng ăn.
Di nương ngồi xong, bà vú của mấy chị em chúng ta và nha hoàn thân cận bên cạnh mẫu thân mới tiến lên hầu hạ, nhìn mặt đoán ý giúp chúng ta gắp thứ mình muốn ăn.
Ta không kén ăn, với lại tay nghề của đầu bếp nhà ta do mẫu thân ta đích thân dùng số tiền lớn, lương cao riêng mời về cũng vô cùng tuyệt vời.
Mỗi món ăn không những sắc, hương, ngoại hình đẹp mắt, mà còn đều rất ngon miệng, hấp dẫn vô cùng.
Chúng hầu như đều không quá dầu mỡ, lại dễ tiêu hóa.
Quả thực lúc chế biến món ăn, đầu bếp thúc thúc dường như đã đặt tất cả 200% tâm lực vào bên trong chúng nó vậy.
Ăn xong, nghe mẫu thân đối với các di nương nói chuyện trong chốc lát (trên thực tế là căn dặn, phân phó và gõ gõ các nàng an phận không được gây chuyện), nói rồi, thấy không còn gì cần thiết nữa mới thả các nàng dẫn theo con cái của mình rời đi nghỉ ngơi.
Ta không về phòng mình mà lưu lại cùng mẫu thân thư thả trong chốc lát tiêu tiêu thực.
Chủ yếu là mẫu thân ngồi trên ghế uống trà hoa cúc giải nị sau khi dùng bữa, đồng thời nhìn xem ta ngồi trên giường bàn gần đó chơi tết dây.
Qua một lúc sau, thấy thời gian cũng đủ rồi, mẫu thân làm ta đi ngủ trưa.
Bà vú đem ta bế vào buồng trong giúp ta lau mặt, buông búi tóc, cởi áo ngoài và giày, sau đó ta một thân nhẹ nhàng thoải mái ngã người xuống giường nệm mềm mại, đánh lăn một vòng từ ngoài mép đến bên trong giường đi ngủ.
Ta đang tuổi lớn, ăn no ngủ kỹ kết hợp hợp lý mới mau chóng trưởng thành khỏe mạnh được.
Ta bản thân tính cách vốn lạc quan, nói khó nghe một chút chính là một cây gân thô kệch, vô tâm không phổi.
Ở thế giới hiện đại vì cuộc sống không thể không đi ra giao tranh, làm việc cật lực.
Trên thực tế ta đã sớm chán cuộc sống đầy bon chen nơi đô hội vồn vã, mà ao ước được sinh hoạt thanh nhàn, muốn có một kỳ nghỉ dài hạn, làm một con cá mặn vô tư vô lự, như thế nào thoải mái như thế đó thoải mái.
Hiện tại tuy phải cách xa người nhà, nhưng biết mọi người ở trái đất không có ta vẫn có thể sống tốt lắm.
Nên ta cũng không quá lưu luyến hay khổ sở gì.
Ta xem hiện tại như một kỳ nghỉ lâu dài dành cho mình.
Ta không phải xuyên đến nhà nghèo hay bần nông, phải làm việc vất vả mới có ăn.
Ta cũng không có mấy cái ý nghĩ trung nhị như muốn bon chen, chứng minh điều gì, hay muốn ai chú ý, khoe ra mình cao nhân nhất đẳng ra sao, lợi hại thế nào.
Ta không cần người người trên thế gian này xoay chung quanh mình, nịnh nọt, tân bốc hay ngưỡng mộ mình.
Ta cũng chẳng cần nhất thiết phải lao công lao lực làm ra những hành động khác người, tạo nên những công tích vĩ đại gây chú ý, hay muốn chinh phục gây dựng gian sơn cho riêng mình…
Ta chỉ muốn một sinh hoạt nhàn nhã, thoải mái mà thôi.
Ta biết, làm một tiểu thư ắt thể không chỉ lo hưởng lạc mà còn có trách nhiệm tương ứng trên người.
Ta không phải kẻ thiếu trách nhiệm tâm, chỉ biết hưởng thụ mà không muốn trả giá.
Nếu là trách nhiệm của ta, ta sẽ không chút chối từ đi khiên lấy, thực hiện nghĩa vụ đó.
Gia đình ta hiện tại không chỉ là giàu có một chút thôi, của dư của để so người khác nhiều một ít, mà là gần như đứng trên đỉnh kim tự tháp mất rồi.
Cho dù là người đứng đầu thống trị thiên hạ này, hoàng quyền vượt trội hết tất cả.
Nhưng, một khi thật sự cùng liên minh các thế gia đại tộc như chúng ta đối diện, thì hoàng đế cũng phải hướng gia tộc bọn ta lễ nhượng ba phần.
Để tương thích với địa vị đó, đồng dạng, nghĩa vụ và trách nhiệm của mỗi một thành viên bên trong đó cũng rất trọng yếu.
Ta tuy chỉ là giới nữ lưu, nhưng cũng không thể tùy ý nói buông là buông, không muốn thực hiện nghĩa vụ của mình.
Lại nói, vì là nữ tính nên công việc chủ chốt của ta cần làm chính là trở thành một vị tiểu thư khuê các đạt tiêu chuẩn thì tốt rồi.
Mà việc này ta cảm thấy mình vẫn có thể nai trụ được, với ta mà nói không quá khó khăn hay nặng nề gì cho lắm.
Đừng nói chứ, cùng là phải làm việc, so với trước kia của ta, hiện tại quả thực phúc lợi tốt đến quá nhiều.
Như vậy ta còn lấy tư cách gì đi phản kháng không muốn gánh lấy phần trách nhiệm của mình đâu.
Còn về sau này phải gả chồng, về phần tâm lý khi đối mặt khuê phòng tịch mịch, đối với trượng phu ngựa giống hoa tâm sẽ khổ cực hay ghen ghét, tị nạnh, hoặc dãy dụa trong đau khổ gì đó,… đối với ta mà nói là hoàn toàn không tồn tại.
Ta lại không phải một nữ nhân bình thường sinh trưởng trong môi trường phong kiến cổ đại, bị nữ tắc và hoàn cảnh tẩy não hoàn toàn.
Ta từng là một nữ cường nhân, một bạch cốt tinh cáo già sảo quyệt trong mắt đa số người trên thương trường ở hiện đại.
Ta lại không phải thật sự là gái tơ, sinh ra lớn lên chỉ sống trong bốn bức tường nhà kính, không thông hiểu việc đời.
Bản thân ta đã trải qua không ít chuyện tình phong hoa tuyết nguyệt, tự do yêu đương, có không ít mối tình vắt vai và cuối cùng đều là ta chủ động đem đối phương quăng.
Nói nghe có vẻ ta quá tra nhỉ, đúng không? Nhưng ta chính là như vậy.
Hai bên cùng có nhu cầu lại nhìn thuận mắt, sau khi nói rõ ràng, thấy có thể chấp nhận mối quan hệ như vậy như vậy thì đến với nhau.
Đều là cùng tự nguyện, chẳng có ai vì việc này mà đem dao kề cổ uy hiếp đối phương phải theo ý mình cả.
Nếu có thì đã chẳng thành công kết giao mà là một phương tiễn một phương vô bệnh viện hoặc ăn cơm lao thôi.
Kết giao được một thời gian, rồi khi nào không thích nữa, thấy bên nhau không còn hấp dẫn lẫn nhau, không còn thích hợp nữa thì nói tạm biệt, sau đó đường ai nấy đi thôi.
Hòa bình chia tay, cứ thế.
Trong mối quan hệ tình cảm một khi tan vỡ là cần thiết phải giải quyết dứt khoát, nhanh gọn lẹ, không dây dưa dây cà, cà méo mắm tôm gì cả.
Như vậy mới thoải mái nhất, cũng là tốt nhất cho đôi bên, không phải sao?
Đối với ta mấy cái gọi như tình yêu mãnh liệt hay điên cuồng gì đó đem so với tô bún riêu còn không đáng giá lấy nửa đồng bạc đâu.
Cùng với tình tình ái ái, ta càng yêu sự nghiệp, yêu cuộc sống thoải mái tùy tâm sở dục hoặc giả có được một cuộc sống yên ổn bình đạm nhàn nhã thoải mái thì thật tốt lắm lắm.
Tóm lại, ở đời trước ta còn không nhập tình, huống chi đời này nơi nơi đều là nam nhân ngựa giống, não ta có bị cửa kẹp hoặc úng nước mới đi rơi vào trong đó.
Tuy không phải việc ta có thể lựa chọn, nhưng nếu ta xem đó như là trường hợp gặp việc thì chơi, giữ vững bản tâm.
Sau đó chung thân hưởng thụ vinh hoa phú quý.
Như vậy, so với đi làm cật lực mệt mỏi không thôi chẳng phải càng thêm sung sướng, thoải mái hay sao?
Người khác ta không biết cũng không làm chủ được họ suy nghĩ ra sao, nhưng ta chính là cảm thấy như vậy rất tốt đẹp.
Buổi tối, phụ thân ở bên ngoài trở về đối với ta nói chuyện hỏi han quan tâm mấy câu.
Sau đó đối với mẫu thân lại nói đôi ba câu trường hợp lời nói, rồi không chút lưu luyến xách lên lưng quần, xoải chân đi hướng trong viện một vị di nương ngủ lại.
Mẫu thân nhìn bóng lưng phụ thân đi khuất mới như không có việc gì cúi người đem ta bế lên đi vào trong phòng ngủ.
Hôm nay ta cùng nàng đồng giường cộng chẩm, còn rất thích ý.
Vì giường của mẫu thân so với cái trong phòng ta chính là to gấp ba bốn lần.
Đảm bảo tùy ý cho ta lăn lộn, xoay vài vòng cũng không lo rớt xuống đất.
Trước khi ngủ, mẫu thân còn dạy ta tập đếm số, tính toán đơn giản, dường như đã bắt đầu hướng dạy ta đến việc quản gia trong tương lai.
Một ngày làm tiểu thư khuê các của ta cứ thế tạm thời hạ màn kết thúc một ngày như vậy.
_MULARUNG91_
Sau khi ta lên bốn, có vẻ như thấy ta sớm tuệ, nên mẫu thân cũng liền bắt đầu dạy chữ cho ta, tất nhiên cũng không quên dạy số học.
Bắt đầu học chữ, hiển nhiên không thể bỏ qua phần luyện viết chữ bằng bút lông.
Mới bắt đầu, do không thói quen bút lông mềm oặt, mỗi khi đặt bút đều phải nguyên cánh tay nang lên cao cao, cộng thêm ngón tay quá ngắn, cũng không cho lực.
Vì vậy, ta thường xuyên đem hai trảo thịt của mình cùng mặt và quần áo làm cho lấm lem hết cả.
Những lúc như vậy mẫu thân đều không thiếu trêu ghẹo cười đùa ta, khiến ta cũng không biết phải làm sao bây giờ.
Năm tuổi, ta đã ghi nhớ được khá nhiều chữ cổ, nét chữ cũng viết được ra dáng ra hình.
Mặc cho nhìn chung vẫn là xiêu xiêu vẹo vẹo một bộ cẩu bò, nhưng đã có thể đọc hiểu được.
Biết được nhiều chữ, từ đây, ta bắt đầu hóa hình thành mọt sách.
Ta không chút do dự vươn ra ma trảo của mình đối với những người bạn (quyển sách) trên các kệ gỗ trong thư phòng của mẫu thân xuống tay.
Còn thư phòng của phụ thân ư? Đó là nơi bất khả xâm phạm trong phủ, là khu vực chuyên chúc công tác của ông.
Trừ ông và những người ông cho phép ra, thì bất kỳ ai cũng không được tùy ý ra vào.
Cho dù là mẫu thân của ta, cũng phải lên tiếng trước kêu gọi hỏi một tiếng.
Nếu ông gật đầu đồng ý, thì mới được bước vô.
Ta đọc rất đa dạng, đa số là các tạp thư, có về địa lý, văn hóa các vùng miền, có thơ từ ca phú, thậm chí có cả y lý, dược liệu,…
Năm ta sáu tuổi, ta bắt đầu có hứng thú với cờ vây cùng đánh đàn, đặc biệt là đàn tranh.
Bảy tuổi, ta theo mẫu thân bắt đầu học quản gia.
Từ tám đến chín tuổi, ta tự dưng hứng thú với quốc họa, cũng bị bắt buộc học nữ hồng và nhập môn trù nghệ.
Mười tuổi ta chính thức học trù nghệ và học các lễ nghi quy củ cần thiết của đại gia tộc.
Cũng từ đây, ta chính thức tạm biệt tuổi thơ vô tư lự, mà bắt đầu nghiêm túc học tập chương trình học bắt buộc của một vị tiểu thư khuê các tiêu chuẩn.
Từ sáng đến tối, trừ lúc ăn và nghỉ ngơi, thì toàn bộ thời gian của ta hầu như đều được an bài tràn đầy.
Từ quy củ lễ nghi đến cầm kỳ thi họa, từ nữ hồng gia chánh đến trù nghệ bàn thân,… Có thể nói mỗi ngày chính là phong phú và vội vàng vô cùng..