Xuyên Cố Tình Hương

Chương 14

“ Thất nhi bái kiến Vương Phi “

Ngay từ khi bước chân vào tiền sảnh nàng vốn nghĩ chỉ là một tiểu hài tử tới bái phỏng, lại không nghĩ tới trong phòng rộng lớn có thêm nhiều nữ nhân khác khuôn mặt lạ lẫm khiến Ly Y Khả Sanh trên đầu giống như có có tổ quạ u ám luẩn quẩn

” Bái kiến Vương Phi “

Ly Y Khả Sanh gật đầu đã nghe thấy, không hề có một động thái gì hơn. Đi tới chiếc ghế lớn ở tiền sảnh, trên bàn đã có sẵn một đĩa điểm tâm cùng một đĩa kẹo vo tròn bọc đường và tách trà mới pha. Bên cạnh ghế có một nữ nhân trung niên đứng chờ nàng an tọa,người này hiền hậu khí chất trên người ấm áp khiến nàng híp mắt, khuôn mặt giãn ra cười nhẹ với nàng.

Di ma thấy vậy, hai mắt cười híp lại, vết nhăn theo năm tháng khiến khuôn mặt bà phúc hậu hiền từ, bà vốn đang đứng sau lưng nàng thì thấy nàng chỉ tay tới chiếc ghế ghỗ gần nhất “ Ngồi đi “

” Việc này, Vương phi... “

” Ngồi đi “ Ly Y Khả Sanh nhắc lại lần thứ hai khiến bà khó xử, Vân Hiểu cùng Vân tranh đều cùng ngồi nên không có vấn đề gì, chỉ có vài người trong tiền sảnh đều trố mắt, không khỏi kinh ngạc nhìn hành động của Ly Y Khả Sanh. Để hạ nhân ngồi cùng ghế với bọn họ, ở đây đều là những người cao quý chẳng phải muốn vũ nhục tôn nghiêm ư, lại không kể đến Ngũ công chúa còn ở đây. Nàng ta cho dù có là Vương phi được Nhị vương sủng ái cũng quá ngạo mạn không coi ai ra gì đi

Người đang bị lôi ra biểu đạt là Ly Y Khả Sanh còn ung dung thưởng trà, nào hay biết chỉ là động thái nhỏ của bản thân mà bị đem ra cân nong đo đếm

Ngũ công chúa được cưng chiều như bảo ngọc sắc mặt khó coi, cắn môi phẫn nộ nói “ Vương phi, để hạ nhân ngồi cùng ghế ngang hàng với vai vế của mọi người ở đây là ý gì “

” Huh... “ Ly Y Khả Sanh nâng mắt lúc này mơi phát hiện đám người ở tiền sảng vẫn đứng giữa, chưa hề an tọa. Nhìn sắc mặt khó coi của Ngũ công chúa gì kia đã tức giận ra mặt, nàng đau đầu suy nghĩ. Ở bên ngoài quá lâu tùy tùy tiện tiện quen đường, trong đây lại có quá nhiều quy củ phức tạp khiến nàng quên hẳn

” Ý gì? “ Ngậm một viên kẹo, dung nhan sau màn lụa không đổi thản nhiên hỏi lại Ngũ công chúa

” Vương phi, người đây là chủ không nghiêm lại để bọn hạ nhân hạ đẳng ngồi ngang hàng với chúng ta, ngươi coi thiên pháp của Lục đế không vừa mắt hay vũ nhục thân phận công chúa cùng vài vị hoàng tẩu có mặt tại đây? “

A, rắc rối rồi. Dưới chân thiên tử, cần cúi đầu cúi đầu, nhìn sang đám Vân Hiểu ngại khiến nàng khó xử vốn muốn đứng dậy rời khỏi ghế, Ly Y Khả Sanh phất tay ý cứ ngồi yên. Chẳng nói nhiều mà ngậm kẹo suy tư, tâm hồn đang lơ lửng trên mây. Gặp nữ nhân không phải là chuyện tốt, gặp nhiều nữ nhán cùng lúc lại càng không phải chuyện hay ho, Ly Y Khả Sanh nàng đích thực đã hiểu ý tứ.

” Trong phủ này, bản Vương phi là luật, bản Vương phi cho phép hạ nhân nghỉ ngơi còn cần các ngươi một đám nữ nhân miệng vểnh đến mang tai gật đầu đồng ý sao? “

Hạ nhân trong phủ âm thầm cúi đầu cuời không khỏi cảm thán Vương phi nhà họ cũng quá thẳng thắn rồi. Trình độ khiến nguời khác ngậm miệng ứ nghẹn đến cổ so với Vương Gia thật kẻ chín người mười

Giữa tiền sảnh sắc mặt ai nấy đều như đạp phải phân, miệng không nâng nổi nhìn Ly Y Khả Sanh nhàn nhã chống đầu trên thành ghế chủ tọa. Gần một năm không xuất hiện, gần đây Viễn phủ mới thông báo Vương Phi muốn xuất môn, bọn họ mang lòng khiêu khích muốn tới đả kích cũng muốn xem xem nàng ta sống như thế nào ẩn dật trong vòng một năm qua, cuối cùng đến nơi không thể ngồi, ai nấy mang một bộ nuốt không nổi cục tức lớn này xuống họng

” Vương phi ngươi... “ Ngũ Công chúa kiêng dè uy danh Nhị Vương, lời đến miệng lại ngậm chặt, xin cáo từ rời khỏi phủ. Hôm nay thỉnh an gặp một hồi mất mặt không thôi,tính tình hài tử giận dỗi đi cáo trạng.

Tiền sảnh im ắng lại, Ly Y Khả Sanh hài lòng híp mắt, giải quyết nhanh gọn là tác phong của Ly Y Khả Sanh nàng, bên ngoài nắng dịu nhẹ, nhấc mông rời khỏi ghế

” Đi thôi “ đi được nửa đoạn tới cửa mới nhớ tới liền quay sang Dì ma “ Trong phủ hạ nhân đều không ngược đãi, tuổi lớn đều phải tôn kính như bậc trưởng bối không phân biệt địa vị. Dì nên thôi những việc đứng lâu, xương cốt không tốt “

” Tạ Vương phi” Hốc mắt Dì ma đỏ hoe ướt nước trực cung kính cúi đầu, hạ nhân trong phủ ai nấy đều nhẹ nhõm cuời nói. Vị Vương phi này trước kia bọn họ không có cơ hội tiếp xúc, nay được chạm mặt nàng tuy dung nhan vô cảm nhưng gần gũi thân thiết lay động lòng người. Hạ nhân trong Viễn phủ về sau khi thấy một nữ nhân có dung mạo như hai giọt nước với Vương Phi muốn bước chân vào phủ đều âm thầm ghét bỏ ra mặt, tuyệt nhiên không hề muốn để bất cứ ai thay thế Vương Phi. Sự tình về sau được hé lộ, dần dần thân phận không che giấu đều một mực thương cảm, đấy là chuyện về sau

Nên mới nói, dùng tiền dùng uy quyền mua chuộc được lòng người chỉ là trong chốc lát, thật lòng đối đãi, dùng tâm thu phục tâm mới là về lâu dài

Nắng dịu nhẹ, rời khỏi Viễn phủ một thân y phục khí chất cao quý tới tới lui lui trên đường lớn.Nam nữ tại Lục Đế hoàng triều đều thanh tú động lòng người, cho dù nữ tử nhìn qua tưởng yếu đuối nhưng tay cầm kiếm vẫn toát lên cốt khí võ học. Người ra kẻ vào tấp nập, đường phố cổ đại không khí trong lành, mọi vật đều theo tự nhiên nhuốm đậm việc đây là nơi khác hoàn toàn so với hiện đại, mang khung cảnh của một triều đại không có thật trong lịch sử.

Tới mỗi khi Ly Y Khả Sanh cho dù đi giữa đường lớn nhìn mọi vật cũng hoàn toàn không thể tin bản thân thật sự đang sống ở một nền văn minh cổ đại khác. Ngước nhìn cách đó không xa thấy một tiệm thuốc lớn người ra vào kha khá, nàng dừng chân

” Thập phu nhân ở đây à? “ ( Xem lại

” Vâng, cuộc sống không quá khốn khó, nàng cùng một nam tử nên duyên, nam tử kia là thư sinh am hiểu y thuật nên có vốn mở một tiệm thuốc nhỏ “

Ly Y Khả Sanh dõi mắt nhìn theo bên trong cửa tiệm một nam một nữ đang bận rộn cân đong đo đếm thuốc. Trên khuôn mặt lấm tấm mồ hôi nhưng vẫn giữ nụ cười vui vẻ, khung ảnh ấm áp, nữ nhân trên tay ôm hài tử đang ru ngủ. Nam nhân lau mồ hôi chờ người tới khám bệnh, tận lực đưa ra phương thuốc. Kể từ khi rời khỏi Phi Yên, Ly Y Khả Sanh nói với Vân Hiểu đưa Thập phu nhân ngân lượng, căn dặn nàng tới Lục Đế, lý do cũng bởi Lục Đế trật tử ổn định nhất trong Tam lục địa, người ra kẻ vào nếu thuận tiện thì mở một tiệm may buôn bán nhỏ lẻ để kiếm sống nuôi hài tử

Cho nên hôm nay Ly Y Khả Sanh mới nhớ ra, muốn gặp lại người nữ nhân kiên cường kia. Nàng ấn tượng rất tốt, muốn xem cuộc sống của Thập phu nhân sau khi rời đi Phi Yên, không nghĩ tới lại có một nam tử rộng lượng chấp nhận nàng đã không còn trong sạch mà nên duyên phu thê. Ly Y Khả Sanh nâng khóe miệng cười nhẹ sau tấm màn lụa, nắng rọi tới một bên dung nhan như thấp thoáng phát quang trên đường lớn thu hút không ít người chú ý tới.

” Vương phi, chúng ta có ghé qua không? “

Gần tiệm thuốc một nam tử khuôn mặt hốc hác, hai mắt thâm đen như thiếu ngủ, người gầy ruộc trơ xương lờ đờ đi vào tiệm thuốc. Lướt qua đám Vân Tranh, khuôn mặt hầm hừ khiến Ly Y Khả Sanh chú ý tới,nàng không hề nhầm, chỉ là đi lướt qua nhưng mùi hương ảm đạm trên nguời hắn rõ ràng là mùi thuốc phiện quanh quẩn,trong ống tay áo rộng thùng thình của hắn thấp thoáng một con dao không ai chú ý tới đi nhanh vào tiệm thuốc đang vắng người

” A Tranh “ Ly Y Khả Sanh theo thói quen mỗi lần muốn mượn vũ khí đều sẽ kêu tên tiểu nha đầu A Tranh khiến nàng không biết nên khóc hay nên cười, Vương phi hình như đã quên mất việc người cũng có một tiểu đao phòng thân do Vân Tranh đưa

Ly Y Khả Sanh hơi ngừng lại, nhìn hài tử đang được Thập phu nhân ẵm ru ngủ khiến nàng không dùng tới tiểu đao, chân nhanh chóng phi tới bóp lấy cổ nam nhân kia khiến hắn bất ngờ vội rút tiểu đao ra đâm tới sau gáy nàng. Tiếng động đủ lớn thu hút sự chú ý nguời trong tiệm thuốc, nam nhân kia bị Ly Y Khả Sanh bẻ cổ hắn nằm sõng xoài trên đất không cử động

” A... “

Thập phu nhân sợ hãi ôm chặt lấy tiểu hài tử, tướng công của nàng che lấy hai mẫu tử nhìn Ly Y Khả Sanh đánh ngã nam nhân kia, hắn đáy mắt tối đen như mực, liếc nhìn Ly Y Khả Sanh. Khuôn mặt giống như sợ sệt mà ôm lấy hai mẫu tử Thập Phu nhân bảo hộ

” Đừng sợ, đừng sợ có ta ở đây “

” Tướng công... “

Ly Y Khả Sanh ngồi xổm xuống nhìn người trên mặt đất, hắn mắt nhắm tịt đã lâm vào tình trạng mất nhận thức. Tay nàng dò dẫm trong người y, dò tới khi thấy một gói bột lạ mới thu tay, nhét vào trong thắt lưng

” Ly cô nương... Ly cô nương, là ngươi “

Thập phu nhân lúc này mới chấn tĩnh lại, mừng rỡ nhìn nữ nhân đeo màn lụa đang dò tìm trên người tên nam nhân nằm bất động trên đất. Nàng ôm hài tử nhanh chóng tới gần Ly Y Khả Sanh, khuôn mặt không nén nổi xúc động “ Là người,, đã đường xa vất vả tới đây rồi “

” Thập phu nhân “ Ly Y Khả Sanh gật đầu

” Đừng... ta không còn là Thập phu nhân nữa, chỉ là một nữ tử bình thường “ Nàng ẵm hài tử, quạy lại mìm cười với nam nhân đang lại gần

Tướng công của Thập phu nhân ôm lấy nàng, cúi đầu kính cẩn với Ly Y Khả Sanh,hẳn đã được nghe nàng kể qua về việc Ly Y Khả Sanh là ân nhân cứu mạng Thập phu nhân,thái độ người này rất ôn hòa, có chừng mực, hắn thay Thập phu nhân ẵm lấy con để các nàng có thể hàn huyên.

Vân Hiểu giơ tay, đợi bên ngoài hai gia đinh trong phủ vào tới đưa nam nhân kia đi, Ly Y Khả Sanh không chú ý tới việc ngoại trừ ba người các nàng, Viễn phủ còn phái đi thêm vài gia đinh khác để tiện việc vặt.

Thập phu nhân mời ba người vào bên trong gian phòng tiếp khách nhỏ sau cửa tiệm thuốc. Khung cảnh bình dị, đồ vật không có gì quá giá trị cao sang, cỏ cây được chăm sóc tốt,ngoài sân có những bệ đỡ vài loại lá cây hay thuốc đang được hứng nắng phơi khô.

Trong sân có một bộ bàn ghế nhỏ được làm từ ghỗ. Xem ra cuộc sống không quá khốn khó với Thập Phu nhân. Nàng khuôn mặt hồng nhuận hơn trước, nụ cười trên mặt cùng ánh mắt nói rõ lên thỏa mãn cuộc sống hiện tại

” Chỉ có ấm trà hiếu khách, mong Ly cô nương không chê “

” Không sao “ Ly Y Khả Sanh không ngại y phục dính bụi, trực tiếp ngồi xuống chiếc ghế đơn sơ, tay nhận lấy chén trà mà Thập phu nhân hai tay đưa tới. Nàng hiếm khi ra ngoài mới tháo lụa, mặc dù biết dung nhan Ly Y Khả Sanh quả là giai nhân hiếm gặp nhưng Thập phu nhân ánh mắt vẫn không tránh khỏi kinh hỉ.

Mắt ngọc mày lá liễu, môi anh đào hồng nhuận, làn da dưới ánh nắng càng thêm sức sống hơn trước, chỉ có điều, đôi mắt đen sâu phần đen chiếm nhiều hơn khiến nàng dung nhan như vô thần. Biểu cảm trên mặt lại giống như lơ đãng không màng chuyện thế sự, đôi mắt thật trống rỗng mà thu hút người nhìn

Vân Hiểu cùng Vân Tranh đứng sau Ly Y Khả Sanh, mọi khi cảnh giác nhưng hiện tại buông lỏng, khuôn mặt cũng có vài phần thoải mái. Đều mang sự vui mừng vì cuộc sống Thập phu nhân so với trước đã yên bình

” Ta ở Lục Đế, nếu có dịp, hãy qua Viễn phủ “

” Viễn... phủ? “

Thập phu nhân ở Lục Đế không lâu cũng đã biết ở đế đô lớn, nơi duy nhất được gọi là Viễn phủ, người nghe đều kiêng dè chẳng phải là Viễn phủ của Nhị vương Lục Uy Xuy Viễn sát thần ư

Ly Y Khả Sanh nhấm nháp tách trà, không khỏi nghi vấn biểu cảm của Thập phu nhân kinh sợ tay cầm chén trà không vững “ Ly cô nương, người nói Viễn phủ của Nhị vương đương triều “

” Vâng “ Vân Hiểu thay Ly Y Khả Sanh gật đầu, nàng gặp qua vô số biểu cảm cũng không nghĩ tới dọa sợ Thập phu nhân

” Ly cô nương, người là...? “

Tiểu Nhi vừa bước chân vào sân trong nhìn thấy ba người Ly Y Khả Sanh nấc nghẹn tới rơi nước mắt, nàng đi tới mừng rỡ nắm tay Vân Hiểu cùng Vân Tranh, ba tiểu nha đầu hợp nhau, liền luyên huyên một hồi, bên này Ly Y Khả Sanh đang phân vân không biết nên trả lời Thập phu nhân thế nào

” Là thân thích của Nhị vương “

Thập phu nhân mắt mở lớn, không khỏi muốn đứng lên hành lễ thì Ly Y Khả Sanh đã đỡ nàng dậy. Phiền phức giữ quy củ, nàng mới chỉ hé lộ là Thân Thích của Nhị vương đã khiến Thập phu nhân một hồi biểu cảm kinh ngạc, nay nếu nói là Vương phi của Nhị Vương, thật không biết nàng ấy có hay không còn có thể ngồi hàn huyên ngang nhau thế này

Gặp lại cố nhân, thường nhiều chuyện cho dù có hàn huyên tới khuya cũng không thể kể hết, chỉ có điều thân phân hiện tại khiến Ly Y Khả Sanh quên mất việc nàng là Vương phi của Nhị Vương Gia. Hiếm khi có dịp Ly Y Khả Sanh nói nhiều cũng có hứng nên hai người, nàng cùng Thập Phu nhân thỉnh thoảng vừa nói vừa cười như tỷ muội thân thiết đã lâu.

Vân Hiểu nhận được tin Vương gia để người tới đón Vương phi hồi phủ, nóng lòng cùng Vân Tranh không muốn cắt ngang vẫn phải lên tiếng nhắc nhở

” Tiểu thư, hiện tại không còn sớm nữa “

Ly Y Khả Sanh chống cằm, ý thức được trời đã bắt đầu sắc đen, xung quanh vì lên đèn nên không để ý. Còn chưa muốn về phủ, Vân Hiểu nhìn ra tiểu thư chưa muốn về mới nói “ Vương gia sai hạ nhân tới thông báo, tiểu thư nên mau chóng về phủ “

” Huh “ Ly Y Khả Sanh lòng không vui, mới miễn cưỡng nhúc nhích

” Ly cô nương, người nên về sớm, hôm khác có dịp hạ cố tới thăm, ta sẽ tiếp đón hơn “ Thập phu nhân cười “ Vương gia đã có lời người mau về kẻo bị trách phạt “

” Ừ “ Nàng cáo từ Thập phu nhân, cùng Vân Hiểu và Vân Tranh rời khỏi tiếp thuốc, tới cửa gặp tướng công của Thập phu nhân, y cúi chào, ẵm hài tử mũm mĩm đang cười mà vào trong đưa cho Thập phu nhân. Mắt thoáng liếc qua thân ảnh vừa lên kiệu

” Tướng công, chàng sao vậy? Có chỗ nào không khỏe ư? “ Thập phu nhân nhận hài tử, nhìn sắc mặt tướng công mới lo lắng hỏi

” Ta không sao, nàng mau ăn chút đồ, ta trong lúc nàng cùng Ly cô nương hàn huyên tranh thủ làm chút cháo tránh nàng mệt nhọc “ Hắn cười ôn nhu, ngón tay vừa xoa xoa má hài tử đang cười vừa nhìn nàng

” Chàng vất vả rồi “ Thập phu nhân vươn ống tay áo lau mồ hôi trên trán cho y, dịu dàng cười nhẹ.

” Tối nay ta ra ngoài lấy ít thuốc bên tiệm bác Trương, nàng ngủ sớm, không cần chờ ta “

” Chàng đi cẩn thận “

” Được, nương tử “

Ly Y Khả Sanh nghiêng đầu tựa lên thành kiệu bên trong đã được lót nệm êm, người có võ công, thính lực tốt nên đoạn trò chuyện vừa rồi đều nghe thấy mặc dù kiệu đã được khiêng đi một đọan không xa khỏi tiệm thuốc. Cuộc sống của Thập phu nhân nếu như vậy nàng trong lòng chẳng còn trắc ẩn, có người che trở nàng ấy cả đời cũng không uổng phí thân nữ nhân đã dám rời khỏi Phi Yên.

Ly Y Khả Sanh suy nghĩ một hồi liền ngủ quên luôn trên kiệu. Tới khi trước cửa lớn Viễn phu, Vân Hiểu lên tiếng gọi vẫn không thấy nàng trả lời, vốn muốn vén rèm kiệu thì một bàn tay đã vươn tới

” Vương gia “ Hạ nhân cùng Vân Hiểu, Vân Tranh thấy Lục Uy Xuy Viễn khuôn mặt lạnh lùng ẩn ẩn âm nộ mới vội vàng hành lễ.

Lục Uy Xuy Viễn vén rèm kiệu, nhìn Ly Y Khả Sanh ngủ quên trong kiệu, hắn nắm lấy eo nâng nàng lên ôm trong lòng. Bước chân chậm rãi vào phủ, người đang ngủ khó chịu cau mày, eo bị rít chặt khiến Ly Y Khả Sanh khó thở mới lèm nhèm mở mắt.

” Viễn “

Lục Uy Xuy Viễn mắt không nhìn nàng, cánh tay ôm trên eo ngày càng khít chặt,nàng hô hấp khó khăn không dám hé răng bất mãn. Trực tiếp úp mặt vào ngực hắn,hít hít mùi hương nhẹ tản mát không biết là từ y phục hay thân thể

Thấy người trong lòng ngoan ngoãn không dám động,Lục Uy Xuy Viễn nheo mắt, lực đạo trên tay ngày càng lớn muốn ép thân thể nàng vào người hắn, Ly Y Khả Sanh cảm giác eo như sắp bị bẻ gãy mới rên khẽ “ A “ một tiếng

” Viễn “

Lúc tới Y Sương lâu nhìn một bàn thức ăn nghi ngút hương thơm vẫn còn nóng chứng tỏ đã bị mang đi hâm lại, Ly Y Khả Sanh eo đău nhức,bụng âm ỉ đói vốn tưởn nàng được ăn ai ngờ tới Lục Uy Xuy Viễn hắn ném nàng trên tháp kỉ, tay chân bị trói chặt

” Ngươi làm cái gì” Nàng bất mãn lên tiếng, tay chân ra sức giãy dụa trợn mắt nhìn hắn y phục không vết nhăn, ung dung ngồi ghế ăn điểm tâm. Ly Y Khả Sanh dùng nội lực mới phát hiện tay chân run đến không thể thi triển. Mặt nàng so với ăn nhầm ớt còn đau khổ hơn. Tên này quả nhiên lối tư duy không theo người bình thường, hắn chỉ vì nàng về muộn mà cấm hẳn, bắt nàng trơ mắt nhìn hắn ăn

” Lục Uy Xuy Viễn “

Vân Hiểu cùng Vân Tranh đứng ngoài cửa không khỏi lạnh tóc gáy, vương gia từ đầu tới cuối không nói một câu, âm trầm mà thưởng điểm tâm. Không khí xung quanh khác thường, Ảnh đại nhân ngày ngày hắc y tháng tháng hắc y bước tới vốn có chuyện cũng chẳng bước vài, mặt mở cờ như thấy nguời gặp họa

Ly Y Khả Sanh lăn lộn trên tháp kỷ, đầu tóc y phục thảm hại như vừa bước ra từ chiến tranh, bò bò trên tháp kỷ, cuối cùng trực tiếp lăn xuống đất ngay dưới chân hắn. Mặt than cắn môi, kẻ thảm hại bò dưới đất người thản nhiên ngồi trên.

Lục Uy Xuy Viễn dừng đũa
Bình Luận (0)
Comment