Ranh rới cách Lục Đế
càng không xa, thân thể Ly Y Khả Sanh có chút vấn đề, nàng cảm thấy
bản thân so với trước ngày càng có sự khác lạ. Đêm khuya ngoài trời đổ
một trận mưa lớn, mái nhà tranh lợp bằng lá của bà lão có chỗ dột, Vân Hiểu vốn muốn đốt ly hương lại thấy bà lão mắc bệnh ho liên tục nên
lúng túng dừng lại, ngoài trời tháng tư ở đây thời tiết có thay đổi hơn
so với ở Đô Thành An, không khí có phần hơi lạnh, Ly Y Khả Sanh là
người có nội lực nên cảm nhận rõ không khí xung quanh, Vân Hiểu cùng Vân Tranh, A Dao ngủ cùng một tấm nệm rơm, nàng nhường bà lão giường trải chăn, ngồi xuống chiếc ghế ghỗ thấp bé đốt lửa.
Mưa lớn dột vài
nơi ướt cả xuống người nàng, nhìn đám Vân Hiểu hôm nay mới được một
giấc, nàng bó gối, ôm lấy hai chân. Mắt lại chẳng thể nào nhắm
” Bịch! “ Vân Tranh mở mắt, bật dậy lại gần nàng “ Tiểu thư “
Tiếng động vừa rồi khá lớn nhưng bị lấn át trong tiếng mưa, nhìn ngoài trời
mưa xối xả, tìm xung quanh nhà lại chẳng thể thấy chiếc ô nào, liếc mắt nhìn Vân Tranh
” Ở lại “
” Tiểu thư.. “
” Em ở lại “
Dứt câu, bóng dáng Ly Y Khả Sanh đã phi ra ngoài, biến mất sau màn mưa tối đen.
Vân Hiểu mở mắt, điểm huyệt ngủ A Dao, đứng dậy phủi đi ít rơm dính trên người
” Ả tiện nhân “
Vân Tranh khuôn mặt thay đổi, đứng dựa lưng vào tường, thu lại hai tiểu
đao. Ngồi gần đám lửa đang le lói ít tro tàn vừa bị chỗ dột xuống
” A Hiểu, chủ tử căn dặn nên sớm ngày về đế đô, không thể chậm trễ “
” Ân, bất quá với tính tình tiểu thư, khó mà rời khỏi nơi đây khi chưa làm xong việc người muốn làm”
Vân Tranh chống tay ôm hai má, quan sát A Dao “ Nhìn xem, ả lại có thể mò
tới,cơ duyên trùng hợp gặp tiểu thư, cũng thật kỳ lạ “
Vân Hiểu hừ
khẽ, nhìn ngoài trời mưa ngày một lớn, có dấu hiệu kéo dài không dứt
trong vài ngày, tối đen như mực, cảnh vật không rõ, bên ngoài là một
đốm sáng hết cháy rồi lại tắt
” Tiểu thư có ảnh vệ bảo hộ, chúng ta đi theo dò la tin tức về vài người bị bắt trong thôn “
Lúc Ly Y Khả Sanh tìm thấy nơi phát ra tiếng động lạ mới phát hiện hai hắc y nhân đang đánh ngất phụ mẫu Bảo Bảo, nhét cô bé vào tấm vải rồi khiêng
đi. Nàng dấu hơi thở, đợi cho hai hắc y nhân rời đi liền bám sát theo
sau
Ly Y Khả Sanh thân người dính mưa ướt nhẹp, y phục in lấy thân
thể khó chịu, theo đến một đoạn rời khỏi thôn trấn mới thấy hai hắc y
nhân dừng chân tại một quán rượu. Xung quanh là vài nhà dân, nàng đứng
trên nóc, cúi xuống, nhẹ nhàng mở một viên gạch ngói, mắt nhìn xuống
dưới
” Chủ nhân “
Trong phòng bài trí đơn giản, so với các phòng
tửu lâu khác xem chừng như nhau. Hai hắc y nhân đặt bao vải xuống, cung kính cúi đầu với người mặc hắc y ngồi trên ghế ghỗ đang ngả lưng về sau.
Kẻ được gọi chủ nhân đeo mặt nạ che khuất dung mạo, tay ngoài áo
lộ ra vài vết bỏng đã lâu. Hắn nắm chắc lấy thành ghế, chỉ nghe “ Rắc” một tiếng nhỏ thành ghế liền rạn nứt. Khủy tay chống lên ghế, nghiêng
đầu về phía bao vải
Từ đầu tới cuối tuyệt không lên tiếng, im lặng
khá lâu khiến Ly Y Khả Sanh trên nóc nhà dầm mưa muốn bùng phát. Mưa
rơi ướt sạch thân thể, vài giọt lấm thấm trên mặt chảy dọc xuống cằm
” Tách” một tiếng vang khá nhỏ rớt xuống nền đất, phía dưới vang lên một tiếng cười trầm thấp lạnh nhạt. Hai hắc y nhân đưa mắt nhìn nhau vốn
muốn phản ứng đều được người kia phất tay lui ra.
” Đã đến chẳng
phải nên xuống đây “ Âm giọng nam nhân giống như tiếng hạ âm, hai tai
Ly Y Khả Sanh không kịp thích ứng, mắt hoa lên mới giật mình dùng nội
lực phong bế thính giác, cũng chẳng mất công trốn chui trốn lủi trên nóc nhà người khác. Nàng trực tiếp phi thân xuống, thân người đã ướt nhẹp. Quả nhiên là các nữ chủ xuyên không khác so với nàng vẫn được ưu ái hơn
Cúi xuống cởi bố vải ra, lôi Bảo Bảo tỉnh dậy, cô bé hôn mê hoàn
toàn. Ly Y Khả Sanh ngại mưa nên không ôm lấy cô bé để cả thân thể trừ
đầu nằm trong bố vải cuộn tròn
Nam nhân đeo mặt nạ bạc vẫn im lặng
ngồi trên ghế, nàng có thể đoán đươc, hắn đang tường tận dò xét. Ngón
tay nhiều vết bỏng chưa lành ghõ lấy thành ghế theo tiết tấu không sai
một nhịp. Môi mỏng trắng bệnh không mấp máy, nếu nhìn lướt qua người
này giả thần giả quỷ, tới khi nhìn kỹ, dung nhan xem chừng không tệ
sau tấm mặt nạ
Ly Y Khả Sanh đứng dậy phủi phủi đi nước mưa nhìn trực diện y.
Trong một giây, thân hình y rung lên, bạc môi nhợt nhạt cười rộ
Kẻ này trạng thái điên loạn, giọng nói có uy lực hạ sát rất đáng sợ, nếu không cẩn thận dễ lơi là bán mạng
” Thay đổi hoàn toàn xương cốt, hắn khiến ta mở mang tầm mắt, quả không hổ danh kẻ sát phái trong Tam Lục Địa “
Y nói một câu không đầu không cuối, Ly Y Khả Sanh khó hiểu, lần này vốn
không dùng hạ âm, nàng hoàn toàn bỏ phong bế. Thính giác nhạy bén, lại
càng không thể nghe lầm.
Hắn đứng dậy, cười đến mê hồn lạc phách, Ly Y Khả Sanh chấn động lùi lại, mày liễu nhíu chặt ôm lấy ngực. Nam nhân hắc y vẫn đứng yên tại ghế, không hề bước chân lại gần nàng, đột ngột
ngừng cười khiến Ly Y Khả Sanh thân thể rung lên hai chân mất đà khụy
xuống. Nàng ngước lên nhìn cằm đã bị bóp lấy, hơi thở u ám phả vào mặt, màn lụa đã bị kéo xuống gấp gáp
” Nàng quên ta, triệt để quên ta, nàng quên đi nguồn gốc, quên đi mối thù gia tộc vĩnh viễn không đội trời chung “
” Ư... “
” Khả Sanh “ Hắn quát lớn một tiếng khiến căn phòng bị nguồn nội lực phá
tan, mọi đồ vật đều thi nhau nứt gãy đến rụng lìa.Bảo Bảo bị hất bay về phía tường khiến Ly Y Khả Sanh khó khăn bừng tỉnh, vội tụ nội lực tạo
thành màng chắn đỡ cô bé tránh va chạm mạnh.
” Cút đi “ Đáy mắt sát
khí dày đặc, hai tay đánh thẳng một trưởng vào ngực hắc y, hắn đỡ được, bẻ lấy tay nàng đến gãy xương cốt khiến Ly Y Khả Sanh đau đến “ A “ một tiếng, thân thể bị hắn đánh mạnh va đập vào tường tạo thành địa chấn
rung lên khiến căn phòng dường như sắp đổ, bên ngoài vài hắc y nhân đều kinh ngạc, đứng im bất động không dám bước chân vào phòng
” Khả Sanh, nàng dám quên đi mọi thứ!!!!!!!! “
Trong giọng nói như lên cơn điên cuồng, hạ âm nhanh chóng phát tán, Ly Y Khả
Sanh lo sợ Bảo Bảo mất mạng, Phong bế thính giác lần nữa, môi đã rỉ máu
phun một ngụm vào mặt hắn. Hai tay dùng hết mười phần công lực bật dậy
đánh thẳng vào ngực y khiến y nổi điên tránh đi, chiêu vừa rồi đã đánh
hụt
Hắc nhân cười điên cuồng “ Hắn nuôi dưỡng xương cốt nàng, hắn để
nàng đối đầu với chính nguồn gốc, Khả Sanh, để ta nhắc cho nàng nhớ,
mọi thứ chưa bị diệt sạch, mau, quay về đây “
” Phi... “ Ly Y Khả
Sanh nhổ ra một ngụm máu,hai chân lảo đảo có chút đứng không vững, hắc y lại gần, giang hai tay ôm lấy nàng. Hắn cười đến thân thể nàng đều
có thể cảm nhận. Bàn tay bị phỏng lâu năm từ từ vươn lên chạm vào má
nàng, Ly Y Khả Sanh cứng đờ
” Quay về, quay về đây,Khả Sanh “
”... Ngươi là ai... “
” Ta ư “ môi nhợt nhạt áp sát lại gần, hai tay vuốt ve hai bên má, chạm
lên môi nàng, chậm rãi chạm lấy từng đường nét trên khuôn mặt, tay hắn
dừng trên nốt chu sa nơi khóe mắt, khuôn mặt sau tấm mặt nạ không rõ có biểu cảm thế nào nhưng đôi mắt đã híp lại, âm u nói “ Khả Sanh, ta làm sao để nàng quên được, hảo hảo nhắc tới gân cốt nàng đều in sâu đến
chết, hắn tái sinh nàng, ta lại càng khiến nàng mỗi lần tái sinh đều
phải nhớ kỹ... “
” Rầm “
” Tiểu thư “
Nghe được giọng nói của
Vân Tranh cùng Vân Hiểu, Ly Y Khả Sanh thần kinh căng như dây đàn cuối
cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, hội tụ chưởng lực cuối cùng, nhân lúc Hắc Y nam nhân không đề phòng đánh mạnh một chưởng vào người khiến hắn không
kịp phòng thủ bay ra khỏi phạm vi chạm tới nàng
Phía ngoài nghe thấy động tĩnh mới lập tức vào phòng, thấy chủ nhân đang ôm lấy ngực u ám
đứng một bên liền đồng loạt rút kiếm cùng âm khí
” Để nàng đi “ Giọng nói không lạnh không nhạt, cơn tức giận ngấm ngầm khiến đám hắc y nhân
khó hiểu thu kiếm. Ly Y Khả Sanh ôm lấy Bảo Bảo, Vân Hiểu cùng Vân
Tranh đi phía sau yểm trợ, an toàn rời khỏi quán rượu,trước khi đi,
Ly Y Khả Sanh nghe thấy trong âm đầu một giọng nói kỳ quái, quay lại
nhìn nam nhân đeo mặt nạ, hắn rộ lên nụ cười khác lạ
” Không quay về đây, Khả Sanh, nàng nhất định sẽ hối hận “
Cơn mưa ngoài trời vẫn không có dấu hiệu chấm dứt, dân làng bên ngoài đuốc
sáng khắp nơi. Ba người Ly Y Khả Sanh trở về thì phía dưới đã có rất
nhiều người tụ tập, đều là những nam nữ đôi mươi. Ôm lấy Bảo Bảo đang
được quấn trong tấm vải bố, phụ mẫu nàng nhận lấy mừng rỡ vừa khóc vừa
dập đầu cảm tạ.Nhiều nam nữ nhân khuôn mặt hốc hác, tay chân có chỗ bầm dập thương tích đã được cứu ra hết sức nói không thành lời, tất cả cúi đầu trong mưa
Ly Y Khả Sanh nhìn tình hình, thân thể suy nhược vẫn cố đứng vững gặng hỏi
” Tiểu thư, trong lúc người đi tìm tên hắc y nhân kia, em cùng A Hiểu dò
tìm tung tích của những người bị bắt đi, họ thiếu chút nữ bị bán sang
làm nô lệ cho những nơi mua vui, nữ bán vào quân doanh cùng kỹ viện,
nam bán vào các nhà quý tộc cùng nơi trụy lạc của nam nhân “
Vân Hiểu ghé sát nói
” Mục đích chủ yếu vốn là tập hợp ngân lượng, còn vào mục đích nào khác em hoàn toàn không rõ “
” Các em vất... vả... “ Trước mắt tối sầm, thân thể Ly Y Khả Sanh tựa
như diều đứt dây, đổ người về đằng trước, Vân Hiểu cùng Vân Tranh hoảng
hốt đỡ lấy, nhìn dung nhan tái nhợt, cánh tay đã bị gãy xương khiến cả
hai nhìn nhau. Dân làng đều ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, lão nhân kêu
hai nam nhân mau đi châm lửa sưởi ấm. Việc sau đó, phải tới hai hôm sau Ly Y Khả Sanh mới có thể tỉnh dậy mơ mơ màng tới đau nhức toàn thân.
Chấn thương do âm lực của nam nhân kia khiến nàng nằm trên giường tới ba,
bốn hôm mới có thể hồi phục. Tỉnh dậy đầu đau như búa bổ, thuốc được
Vân Hiểu sắc hằng ngày uống đều đặn. Ly Y Khả Sanh khó khăn nuốt từng
ngụm chỉ trực phun ra, tới khi còn đáy bát mới nhăn nhăn nhó nhó ngậm
một viên kẹo ngọt vỗ vỗ lấy ngực
” Đắng chết ta “
” Tiểu thư cũng
quá liều lĩnh rồi “ Vân Hiểu đặt chén thuốc sang một bên, tay xoa bóp
vai để nàng thư thái. Đợi Bích A Dao mang bát thuốc đi mới vỗ nhẹ lên
lưng, vuốt lên huyệt vị khiến khí huyết lưu thông
Ly Y Khả Sanh nhìn Vân Tranh một bên cười nghiêng ngả lòng muốn đánh cho tiểu nha đầu này
sưng cục đến không thể búi tóc. Ho khụ khụ vài tiếng mới thôi tức giận
” Nam nhân kia căn bản điên điên khùng khùng, võ công lại cao cường,
thân nữ nhân so với nam nhân là một bên thiệt hơn về sức mạnh “
”
Điên điên khùng khùng? “ Vân Hiểu dùng thìa múc lấy một viên kẹo ngọt
đưa đến bên miệng Ly Y Khả Sanh, nàng ngậm lấy, cắn tan trong miệng,
không biết Vân Hiểu kiếm đâu ra thứ kẹo vừa ngọt vừa thơm, hương vị dịu
Nếu sau này Ly Y Khả Sanh nhận thức được mỗi viên nàng ăn đều có
giá trị cả trăm lượng cũng tránh không khỏi toát mồ hôi một lần, chuyện chưa kể chính là sau này, còn hiện tại, nàng ăn đến mê tít mắt, Vân
Hiểu cùng Vân Tranh lại càng dỗ ăn thêm
Trong thôn nam nữ đều đã
được thả, ít nhiều cũng biết được là thiếu xót vài người, những người
kém may mắn ắt hẳn đã bị đưa đi trước khi nhóm Ly Y Khả Sanh tới thôn.
Gà mới gáy đầu thôn thì trước cửa phòng Ly Y Khả Sanh đã có nhiều người, mùi thức ăn lại càng nhiều, tiếng nói xì xào khiến nàng thính lực tốt
khó chịu bật dậy
Mở cửa mới kinh ngạc nhìn đám lương thực có thể chất lên thành một xe nhỏ cho bốn người mang đi.
” Tiểu thư... “
“...”
Vân Hiểu khó xử, sáng mới thức giấc đã nghe người trong thôn mang ít quà
biếu các nàng, vì còn đang trong hoàn cảnh thiếu thôn nên cũng chỉ được
từng này coi như tấm lòng cảm tạ. Lão nhân cười rạng như trẻ lại mấy
tuổi, bên cạnh là đứa cháu gái mới được đám Vân Hiểu cứu ra. Ly Y Khả
Sanh đứng dựa cửa, ngước mắt nhìn trời
” Ly cô nương, người dân trong thôn không có gì ngoài chút lương thực ít ỏi này biếu kính, mong cô nương nhận cho mọi người...”
” Đạ tạ, trên đường phải di chuyển xa không thể mang nhiều như vậy, hay là mọi người cứ giữ lấy “
” Vậy sao được, Ly cô nương là ân nhân cứu mạnh của chúng tôi, không nhận tấm lòng chúng tôi biết... “
” Đi “ Chưa kịp để đại thẩm vừa rồi nói hết, Ly Y Khả Sanh day day trán
liếc Vân Hiểu, nàng ấy cười giữ lễ, nhìn Ly Y Khả Sanh mặt biến sắc
quay gót vào phòng, Vân Hiểu ở ngoài cửa phòng ứng biến đối đáp, Vân
Tranh cùng Bích A Dao thu thập hành lý
” Vâng “
Nàng vốn không
thích dây dưa lằng nhằng vào mấy chuyện cỏn con, trực tiếp cắt ngang,
không kiên nhẫn xoay người đóng cửa, sớm hơn dự định nửa nén nhang sau
âm thầm rời khỏi thôn trang quỷ không biết thần không hay.
Hiện tại
đã nghỉ ngơi tại thôn trang khá nhiều ngày, lên đường về Lục Đế tham dự
giỗ của ngoại tổ, chuyện này không thể chậm trễ như thong dong đi hưởng
thụ núi non
Trước đây đã từng đi du ngoạn nhiều nơi cũng đã từng qua
nhiều địa danh, chỉ có điều về tới Lục Đế thật đúng là mở mang tầm mắt. So với hai nước trong Tam Lục Địa thì Lục Đế quả là nơi binh phong
nghiêm ngặt, có trật tự kỉ cương, trên đường nhỏ đường lớn đều có năm ba tốp binh sĩ đi tuần cùng kiểm tra, giao lưu buôn bán rộng rãi so với
Phi Yên và Diêu Quang không khác nhau là mấy, nhưng bá tánh muôn dân ở
kinh thành lớn tại đế đô Lục Đế người người mang cốt khí võ công, từ
bước đi cho tới cử chỉ đều toát lên võ khí
Quả thật, người có thể cai trị một đất nước vào trật tự kỉ cương như này thật là hiếm gặp. Hoặc
có thể, đây là kinh đô lớn của Lục Đế nên mọi sự đề phòng cảnh giác đều
phải nghiêm ngặt hơn so với các huyện, châu khác của Lục Đế hoàng triều
Tại đây nổi danh học viện luyện nhân kì tài ba nước, nơi đặt nền móng trường tạo ra rất nhiều anh sĩ - Đế Thanh Long
Nhóm Ly Y Khả Sanh tới đế đô lớn, không vội trở về Minh phủ mà dừng chân tại một tửu lâu dùng bữa trưa, vốn muốn để Vân Hiểu đi thông báo, có điều
hành động dư thừa này không phải tác phong của Ly Y Khả Sanh. Bất quá
cũng chỉ là một Minh phủ mục tàn, tro cốt của mẫu thân chủ thể chưa an
mới khiến kẻ chểnh mảng lơ đãng như nàng có ý thức trái hướng đi mà trở
về. Nàng tùy hứng, thích thì làm, nếu không thích có sử dụng đến thủ
đoạn cũng chẳng thể lung lay. Nhân tố bên trong Ly Y Khả Sanh vô cùng
cứng đầu, mềm rắn đều không ăn, vẫn là hai chữ “ Ngẫu hứng “
” Tiểu
nhị, mang vài món thanh đạm ít mỡ, thanh lọc được những loại này “ Vân
Hiểu theo thường lệ luôn là người chủ trương điều chỉnh sắp xếp việc ăn
uống của tất cả,cũng có thể nói, tiểu nha đầu này có tố chất làm Vú em
đỡ đầu
Ly Y Khả Sanh trong lòng âm thầm cười, nhìn Vân Hiểu điềm đạm, mặt luôn bình tĩnh không quẫn trí suy xét từng mặt đưa ra phán đoán với Vân Tranh cùng Bích A Dao hai tiểu nha đầu ngó đông ngó tây ngang dọc
liếc liếc giống như một trên mây một dưới đất
” Tiểu thư “
” Huh...? “ Khủy tay chống lên thành ghế ngồi, nghiêng người nhìn Vân Tranh vừa gọi
” A Tranh mới phát hiện, người có thói quen thường sẽ dò xét rồi ngâm nga từng người một trong lòng, A Tranh rất phối hợp để tiểu thư có thể dò
xét “ Bích A Dao cười mỉm dùng khăn Vân Hiểu đưa cho, lau đi vài đôi
đũa cùng bát đĩa trước khi dùng cơm
”... “ Ly Y Khả Sanh với lấy đôi đũa đã được lau qua, không lên tiếng, gật đầu qua loa thay lời mời cơm, trực tiếp lơ đi chuyện vừa rồi. Dù sao trước khi đồ ăn tới, ngoài
việc soi xét mấy người trước mắt cũng chẳng thể có hứng thú soi xét xung quanh
Có một việc hết sức quen thuộc thường thường sẽ xảy ra, Tửu
lâu thuộc nơi sang, quý tộc thường lui tới như cơm bữa, thỉnh thoảng sẽ có vài người hống hách kiêu căng như trường hợp người phía dưới lầu
chẳng hạn
Tầm nhìn nơi bốn người ngồi là gần lan can có thể quét mắt là thu vào cục diện tất cả khách quan phía dưới, nhìn nam nhân đang
gây chú ý, mặc áo gấm, đầu đội kim ô bạc hai bên dây thả xuống, khuôn
mặt cũng có thể coi là trăng hoa, mắt đảo xung quanh, dẫn theo sau là
một nữ nhân y phục thiếu vải dung mạo nổi bật. Xem ra là một vị công tử nhà quan nào đó đang phiêu kỹ
” Ăn đi “ Vân Tranh hai búi tóc tròn
đã nghểnh cổ nhìn khiến Ly Y Khả Danh lên tiếng, không mấy bận tâm dùng
qua bát cháo trắng dành cho kẻ mới ốm dậy.
Tiếng động phía dưới lầu
rất lớn thu hút khách khứa đang dùng bữa. Tên công tử áo gấm tay phe
phẩy quạt, kêu hạ nhân đưa ra vài lạng vàng lấy bằng được phòng thượng
hạng để chiều mỹ nhân thỏa mãn lòng hư vinh. Lão bản vuốt trán, ngần
ngại cười, không dám nói trắng là từ chối vì hết phòng mới lễ phép mời
hắn chuyển sang phòng nhị dùng cơm, hứa ưu đã hết mực có thể
” Ngươi xem bản công tử là kẻ nghèo hền cần cái thưởng của một lâu nhỏ này,
không đủ? Cầm thêm vài lạng vàng, Phòng thượng hạng hôm nay bản công tử không có không để ngươi yên ổn “
” Khách quan, phòng thượng hạng đã sớm có người đặt chỗ nay cũng đã hết, hay là..”
Ly Y Khả Sanh nhấm nháp ít thức ăn, chống cằm nhìn hai tiểu nha đầu đối
diện dã vểnh tai hết cỡ. Vân Hiểu điềm đạm dùng bữa, thỉnh thoảng không quên căn dặn nàng món này món kia không được chạm tới.
Phía dưới
là một trận im bặt, xem lại có biến hóa gì mới mẻ. Nàng nhìn bát cháo
thanh đạm nuốt một lèo mới thấy Vân Hiểu dừng đũa, nhìn nàng
” Tiểu thư... “
” Ừ “
” Chúng ta không cần phải đi đâu xa để tìm thấy người Minh phủ, tửu lâu
này là do Nhị công tử của Minh phủ Minh Khải Hứa cai quản cùng vài tiệm
cầm đồ khác. Người xem, không nghĩ tới Nhị công tử hôm nay cũng có mặt
tại tửu lâu này “
Ly Y Khả Sanh liếc xuống lầu, tên nam nhân vừa hống hách dẫn theo mỹ nhân kia đã được đuổi đi từ lúc nào, đứng dưới lầu là
bóng dáng một nam nhân dáng vóc rắn chắc khuôn mặt thư sinh. Diện phục
gấm đang ra lệnh cho lão bản.
Khuôn mặt thư sinh của hắn quả thật
trái ngược hoàn toàn so với thân thể, cách một lớp y phục vẫn khiến
người nhìn cảm nhận được khí lực của người cõ võ công, tuy nhiên khuôn
mặt lại quá thanh đạm, ngũ quan hài hòa lại giống như kẻ cầm bút chứ
không hề dùng vũ khí múa đao.
Phát hiện trên lầu có người đang chăm chú quan sát, Minh Khải Hứa nhìn lên, chạm phải Vân Hiểu đang đứng lên cúi đầu. Hắn ngạc nhiên, cặn dặn lão bản chuẩn bị thêm vài món đưa lên lầu trên, đích thân đi tới
” Nhị thiếu gia “ Thấy Minh Khải Hứa tới hai người Vân Tranh cùng Vân Hiểu dừng đũa, rời ghế
” Các ngươi... “
Ly Y Khả Sanh chăm chú nhìn hắn, phát hiện biểu cảm không ổn trên mặt cũng không nhìn thêm. Lại cúi đầu dùng xong điểm tâm. Dù sao vị tiểu thư
thiếp thất cũng không được chào đón, hoặc giả cũng chẳng ai để tâm tới
sự hiện diện. Biểu cảm kia đích thị nên có cũng không đáng ngạc nhiên
” Tứ muội, muội đã trở về “
”... “ phía đối diện đã có thêm một người, đám Vân Hiểu cùng Vân Tranh rời đi đứng sau lưng nàng, Bích A Dao cũng theo sau
” Muội vất vả rồi, tiểu cô nương bôn ba bên ngoài gần một năm nay đã trở về, chúng ta cũng thật nhớ tới muội “
“...” Ly Y Khả Sanh ngừng ăn, đưa mắt nhìn Minh Khải Hứa phía đối diện.
Khuôn mặt của hắn cứng nhắc giống như là diễn trò, lời nói có phần
gượng gạo “ Ta chỉ tới có mặt trong lễ giỗ ngoại tổ”
Vân Hiểu đứng
sau lưng Ly Y Khả Sanh nhìn trực diện Minh Khải Hứa, hắn diễn không
thành, con mắt soi xét muốn thấu qua màn lụa của Ly Y Khả Sanh.