Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy

Chương 154

Editor: ChieuNinh_dd.

Quả nhiên, tuy biết Liễu Thư như vậy vẫn có chút không đúng, nhưng thú nhân được vuốt lông lại bị bộ dáng chút toan tính ôn nhu của tức phụ nhi nhà mình làm cho mặt đỏ tai hồng, cuối cùng chỉ có thể lắp bắp nói: "Vậy, vậy lần sau nhất định nghe lời, loại việc nặng này để anh làm."

Kathy ở bên cạnh làm bộ nôn mửa, ghét bỏ liếc mắt nhìn hai người đang đằm thắm ân ái một cái, Allen quay lưng về phía cô nên không nhìn thấy, Liễu Thư vừa vặn chống lại ánh mắt của cô nàng, quăng cho cô nàng một cái ánh mắt đắc ý mà đáng đánh đòn, sau đó rất rộng rãi gật đầu với Allen: "Đã biết, mau giúp em chuyển tảng đá này xuống dưới."

Allen đảo mắt nhìn qua, tốt rồi, nồi và bếp nhà mình cũng sắp bị hủy đi, đây rốt cuộc là cái tình huống gì, nhưng mà liếc mắt nhìn biểu tình ngượng ngùng của cô vợ bé nhỏ một cái thì biết tuyệt đối là kiệt tác của cô. Làm một thú nhân, hơn nữa sủng thê vô hạn cuối tuy rằng hắn khó hiểu nhưng biểu hiện ra là mình vô nguyên tắc, cái gì cũng chưa nói ngoan ngoãn chuyển mấy tảng đá to đặt ở trên bếp lò xuống dưới rồi ném tới trong viện.

Quy tắc của thú nhân, bạn lữ nói gì đều phải vâng theo, nếu có chút nghi hoặc mời tham khảo câu trước!

Allen ném tảng đá qua một bên mới đi tới phòng bếp đứng, thì nhìn thấy mấy giống cái tranh nhau duỗi cổ nhìn vào trong lòng bếp đã được bưng nồi đi. Bên trong đen đen như mực thật bẩn, mấy người Kathy thế nào thì hắn mới mặc kệ, Tiểu Thư cũng không thể để bụi bậm đầy người, cô sẽ khó chịu.

"Muốn lấy cái gì vậy? Để anh, em không cần hướng bên trong, sẽ bị bẩn." Một tay chặn ngang ôm Liễu Thư cách ra, Allen tự mình tiến lên.

Liễu Thư lo lắng, lôi kéo tay Allen nói: "Anh cẩn thận một chút, lấy đồ gốm bên trong ra, cẩn thận một chút đừng chạm hỏng."

Thấy Liễu Thư đã vậy còn quá để bụng, Allen cũng nghiêm túc lên, vẫy lui mấy người Eva hướng bên trong thì thấy, bên trong là một đống đen thui, thật vất vả phân biệt ra vài cái gì đó kỳ quái, lòng nghĩ đây hẳn là đồ gốm gì đó Tiểu Thư nói đi, lại nói, đồ gốm là cái gì?


Mặc kệ đồ gốm rốt cuộc là cái gì trước mang lên rồi nói sau, Allen quả thật rất nghiêm túc nghe theo lời Liễu Thư nói lấy nhóm đồ gốm bên trong mà hắn cho rằng hình thù thực kỳ quái ra. Bên cạnh là bốn người Liễu Thư lòng tràn đầy chờ mong thành phẩm hiện thân, đợi cho món cuối cùng được mang lên, biểu tình trên mặt mấy người đều biến hóa nhiều lần.

"Tại sao có thể như vậy, đều nát." Vẻ mặt Kathy như đưa đám oán giận, lòng tràn đầy chờ mong mà.

Liễu Thư lại không thèm để ý, rất thản nhiên nói: "Cái này rất bình thường thôi, chẳng qua xác xuất thành công cũng rất cao, không cần để cho một hai cái này thương tâm." An ủi xong thì cầm hai cái bát hoàn hảo không tổn hao của mình lên cười vui tươi hớn hở.

Năm món đồ gốm cuối cùng chỉ có ba cái là tốt, phân biệt là hai cái bát của Liễu Thư và cái bình nhỏ của Kathy. Năm món còn lại ba món, loại xác xuất thành công này đã rất tốt, cô thực sự thỏa mãn, chỉ là Kathy có chút thất vọng, lại nói mặt trên cái bình nhỏ còn có một vết rạn nữa.

Đồ gốm sinh ra nháy mắt bắt mọi người ở đây làm tù binh, Allen chưa bao giờ gặp qua loại đồ này tỏ ý qua Liễu Thư, rồi thật cẩn thận cầm lấy một cái bát, cảm giác chạm tay đặc biệt làm cho hắn vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vội vàng trong mong nhìn Liễu Thư: "Đây... chính là đồ gốm mọi người nói, thật tốt..."

Alice và Eva cũng là vô cùng vui, như sợ chạm vào sẽ hỏng mấy thứ đồ vật dễ vỡ này nên chỉ trong mong ngóng đợi cũng không dám lấy tay chạm đến, vẫn là Liễu Thư tùy tiện cầm chén nhét vào trong tay hai cô mới coi như không có gì. Chỉ là đồ gốm mà thôi, nếu như đã có thể làm ra thì sợ gì bị hỏng.

Kathy cũng chỉ là rối rắm một hồi như vậy, hiện tại thấy bộ dáng bọn họ đều vui rạo rực, cũng chỉnh đốn lại tâm tình đi theo cầm lấy cái bình nhỏ của mình giống như là một bảo bối cục cưng, ai thấy cũng buốn cười, cứ giống như một đứa bé.

"Cái bình nhỏ này của cậu không có làm nắp, cậu rỗi rảnh thì hãy dùng khúc gỗ khắc một cái, cái bình này tuy rằng nứt một chút nhưng vẫn có thể sử dụng, đựng muối cũng rất tốt." Liễu Thư thực thành khẩn đề nghị, ngẫm lại hôm nay mình vừa làm xong cái bình, quyết định làm nhiều thêm một ít bình nhỏ đựng gia vị, những thứ này đều có thể thuận tiện sử dụng đây.


"Cậu nói rất đúng." Kathy ngây ngất gật đầu ngay, cười mặt đều đỏ bừng: "Đồ gốm này thật tốt, thật xinh đẹp, mình rất thích, chúng ta lại nung đi." Chỉ được một món đồ gốm như vậy Kathy không cam lòng, ngẫm lại bùn phôi mình làm thì lòng tràn đầy vui mừng thúc giục.

Liễu Thư ôm trán, liếc mắt khinh bỉ nhìn cô nàng, đả kích không lưu tình chút nào nói: "Hôm nay cũng sắp tối, còn nung cái gì mà nung." Đương nhiên để cho cô để ý là, bếp lò nhà mình trải qua một trận nung như vậy cũng đã bị ám đen đen như mực thật khó coi, cô quyết tâm không có lần thứ hai, cùng lắm thì để cho Allen hỗ trợ đắp một cái lò lớn một chút ở trong sân đi, vẫn không cần tai họa phòng bếp nữa.

Nhắc tới như vậy các cô cũng mới chú ý hôm nay thật sự là không còn sớm, Kathy có chút thất vọng, nhưng nghĩ đến ngày mai còn có thể làm cũng cao hứng không thôi: "Cậu nói rất đúng, phôi bùn còn phải hong một đêm nữa." Hiếm khi cô gái nhỏ này khéo hiểu lòng người như vậy, Liễu Thư tỏ vẻ cô thực vui mừng nói. Diendan~ChieuNinh

"Thôi đi, thời gian không còn sớm các cậu về nhà đi." Liễu Thư bắt đầu đuổi người, đã trễ thế này cô sẽ không giữ lại ăn cơm, còn phiền toái tốn công nấu cơm.

Thấy cô đuổi người, mấy người Eva cũng không thèm để ý, cười cười rồi đều chuẩn bị chạy lấy người. Nhìn bát của Liễu Thư cái bình của Kathy, hai giống cái đều rất hâm mộ, đồ vật quý hiếm như vậy làm sao không cho các cô động tâm. Nhưng mà ngẫm lại ngày mai mình có thể cũng có thì cũng rất thỏa mãn, cho nên vui rạo rực rời đi. Kathy thì không cần phải nói, hiện cái bình được ôm vào trong ngực chính là toàn bộ của cô nàng, Abby đều phải đứng sang một bên, đã ôm không buông tay, còn ra sức kêu rằng trở về rửa thật sạch sẽ rồi cất đi. Liễu Thư nghe được thì châm chọc: "Về sau nhiều cho cậu đều cất chứa cả nhà".

Tiễn bước mấy người họ, Liễu Thư và Allen liền vội vàng thu thập mọi thứ, bếp lò phải khôi phục như lúc ban đầu, trời tối om còn chưa có ăn cơm nữa, đói chết. Năm món đồ gốm hỏng hai cái đều là chậu, xem ra thứ này không dễ nung, nặn bùn trạng vật bình cảnh bằng trúc pháp là thích hợp nhất, đây cũng là nguyên nhân cái bình nhỏ của Kathy có thể bảo tồn lại đi.

Mấy cái đồ gốm vỡ Liễu Thư muốn ném đi, Allen cũng là không cho, thú nhân cao lớn ửng đỏ mặt, đương nhiên là do sắc trời đã tối Liễu Thư nhìn không rõ, chỉ thấy hắn lắp bắp nói: "Mấy cái cũng tốt, để lại đi."

Tốt cái gì mà tốt, nghe Allen và Kathy cũng khoa trương khen mấy cái đồ gốm xinh đẹp, Liễu Thư thì nhìn trái nhìn phải lại nhìn kỹ, thật sự là không thể trái lương tâm nói đồ gốm này xinh đẹp. Cái này cũng không phải gốm màu đời Đường căn bản không cao cấp, cũng không có gì cái đa dạng, chỉ là đồ gốm hoàn toàn bằng đất sét có thể đẹp chỗ nào. Hiện tại đập vụn cũng được, thật sự yêu thích như vậy sao, không phải chứ.


"Cái này vô dụng." Liễu Thư vẫn muốn ném, hơn nữa khuyên giải con hàng này.

Allen càng ngượng ngùng, đành phải ăn ngay nói thật: "Mấy thứ này chúng ta đều chưa thấy qua, tuy rằng là một ít mảnh nhỏ, nhưng anh muốn giữ lại." Allen không hiểu văn hóa đồ gốm, nhưng mà lại thích thật tình, tin tưởng nếu tộc trưởng biết mấy thứ này, nhất định rất kích động.

Những năm gần đây, tộc Dực Xà có thể dệt ra vải tàm ti xinh đẹp, tộc Dực Báo có thể có vũ khí lợi hại, mà ngay cả tộc gấu ngựa cũng có đặc sản, chỉ có tộc Dực Hổ từ từ sự suy thoái. Cái này đối với bộ lạc mà nói cũng không phải tin tức tốt, những đặc sản đó chẳng những có thể mang đến đồ ăn phong phú và dân cư cho bộ lạc, cũng là tượng trưng địa vị cho các bộ lạc đó. Mỗi lần ngày trao đổi đến chỗ của tộc Dực Hổ thì người đến cũng ít hơn bộ lạc khác, bởi vì nơi này cũng không có thứ tốt hấp dẫn bọn họ, cái này cũng làm cho bọn họ rất xấu hổ.

Hiện tại cuộc sống bộ lạc là càng ngày càng tốt, đầu tiên là các loại thức ăn được tìm kiếm ra, cùng các cách nấu ăn, còn có giường đất làm cho bọn họ cũng có thể trôi qua mùa đông. Bây giờ còn có nhà che gió che mưa, mà tuyệt đối không âm lãnh giống sơn động, mà càng làm cho người ta kinh hỉ thế nhưng còn có đồ gốm có thể sinh ra. Allen biết, lúc này đây bộ lạc sẽ chân chính trở thành đại bộ lạc một phương, đến lúc đó các thú nhân khắp nơi đều sẽ tới đây coi trộm một chút, dân cư cũng sẽ có điều gia tăng. Lại nói giống cái rất thưa thớt, nhiều thừa nam lớn tuổi trong bộ lạc cũng là một loại tâm bệnh.

"Được rồi, anh thích thì giữ đi." Đột nhiên nói giữ lại mấy mảnh nhỏ này, kỳ thực Liễu Thư là có ý tưởng khác, cũng có thể lợi dụng phế vật mảnh gốm vỡ, ví dụ như lót đường này nọ, giữ lại thì giữ lại đi, cũng không phải chuyện to tác gì. Diendan~ChieuNinh

Allen vui vẻ, bàn tay to ôm Liễu Thư lên muốn thật thân mật thật thân mật, nhưng mà lại bị cô đẩy ra, tức giận liếc mắt hắn một cái chu miệng nói: "Trước thu thập phòng bếp, em đói bụng."

Vừa nghe nói bạn lữ đói bụng, Allen còn lo lắng mình nhiệt tình, lập tức thí điên thí điên (vui vẻ) đi thu thập, lau sạch sẽ bếp lò, lót nồi xong thì nấu nước nấu cơm. Liễu Thư ở bên cạnh bận rộn còn vừa nói với hắn phương pháp cụ thể chế tác đồ gốm, hắn thì vừa nghe vừa cảm động Liễu Thư cái gì cũng nói với mình, vừa sợ hãi than, đồ gốm này chính là bùn làm ra.

"Tiểu Thư em muốn giao cái này cho bộ lạc sao?" Allen không khỏi hỏi, kỹ thuật tốt như vậy, nếu là người bình thường biết làm, lại không nhất định sẽ phổ biến rộng ra. Đây không phải là ích kỷ, chỉ là thuộc về mình cũng không thể cam chịu cho người khác như vậy.

Nhưng mà không nghĩ tới Liễu Thư cũng chẳng ngẩng đầu lên: "Đây là đương nhiên, kỳ thực em cảm thấy cái này tự mình làm không tốt như mọi người cùng nhau làm, đến lúc đó có thể cho tộc trưởng làm cái lò nung lớn, mọi người làm xong bùn phôi cùng nung chung mới tốt."


"Tiểu Thư..."

"Ực... anh, anh làm sao vậy?" Đột nhiên bị ôm lấy, Liễu Thư vẫn bị dọa nhảy dựng.

"Cảm ơn em." Ôm trọn Liễu Thư từ sau lưng vào trong lòng, Allen thở dài một tiếng, dùng cái cằm có râu của mình cọ xát đỉnh đầu Liễu Thư: "Cảm ơn em làm hết thảy cho bộ lạc."

Bị đột nhiên Allen cảm tính làm cho cô phát mộng, chợt khôi phục lại, Liễu Thư cười bất đắc dĩ, vỗ vỗ bàn tay to đang ôm mình: "Hiện tại em chính là người của bộ lạc, làm này hết thảy đều là nên làm, chỉ có bộ lạc tốt lên, chúng ta mới có thể rất tốt, anh nói đúng không."

"Đúng." Gật đầu liên tục, hiện tại tràn đầy trong lòng trong mắt Allen đều là trong lòng tiểu giống cái, muốn tốt với cô, dù cho, không tốt được, chỉ cảm thấy mang thứ gì tốt dâng lên cũng không đủ dùng, chỉ có dâng một quả tim tràn đầy của mình mới đủ.

"Vậy được, hiện tại buông, em phải nấu cơm, nếu không thì trời tối đen." Cô không thích tối rồi đốt đuốc nấu cơm có được không, tối lửa tắt đèn, không chừng cô cũng không phân rõ dầu muối đâu.

"À." Đáng thương hề hề đáp ứng.

"Tốt lắm, ngoan ~ đi nhóm lửa đi." Tìm ra manh mối an ủi.

"Ừ." Vẫy đuôi bán manh.

Hết chương 58_Q2.

Bình Luận (0)
Comment