Editor: ChieuNinh_dd.
Trận này thú nhân cùng Giác Long chiến đấu hoặc là kêu quần ẩu... 囧, mặc kệ như là như thế nào cuối cùng xem như đã xong, mọi người hữu kinh vô hiểm, nhưng mà mọi người nhìn nhìn thi thể khổng lồ của Giác Long cũng phạm sầu. Thịt Giác Long kỳ thực tuyệt không ăn ngon, thực thô nháp lại còn thực nhét răng, cho nên thu hoạch thịt này là thôi, nhưng mà một thân da thực không tệ, rất cứng rắn. Chỉ là một phen đánh nhau như vậy da lông tốt đẹp của Giác Long cũng trở nên rách tung toé, cho dù muốn làm ra cũng là miễn miễn cưỡng cưỡng, đông lột một khối, tây xé một khối. May là Giác Long rất lớn, mọi người đều có thể được.
"Da Giác Long tốt, trở về làm giày cũng tốt." Liễu Thư thực sự coi trọng da giác long, kéo kéo tay Allen, cười tủm tỉm nói: "Kéo hai khối đi, hơn nữa nhân hình của các anh không thể so với thú hình, em cảm thấy da này tốt, làm thành che ngực mặc ở trên người cũng tốt."
Tức phụ nói cái gì là cái đó, Allen một điểm cũng chưa do dự, để Liễu Thư đợi tại chỗ, hắn phải đi lấy, nhưng mà người ta cũng không đáp ứng, vẫn cứ muốn đi theo cùng: "Em nhìn thử xem, xa như vậy em cũng chưa nhìn kỹ xem bộ dạng Giác Long đâu."
Bất đắc dĩ, Allen chỉ có thể thở dài, sủng nịnh mang người theo, tuy rằng Giác Long trước người uy vũ, nhưng mà sau khi chết đi cũng chỉ như thế, dù sao lại không sống được, Liễu Thư nhìn cũng thoáng, hoàn toàn không giống đám người Alice kiêng kị có chút không muốn đi phía trước, cô khoái lạc vui vẻ nhìn, xem xong rồi còn phát biểu giải thích của mình.
"Trừ bỏ da này, trên người Giác Long rất nhiều thứ tốt, không lấy hết quá lãng phí." Liễu Thư vuốt cằm híp mắt lầm bầm lầu bầu, mà Noah ở một bên đang chuẩn bị vặn một cái răng Giác Long làm tượng trưng lực lượng của mình sửng sốt một chút, tò mò khó hiểu nói: "Thịt Giác Long đều không thể ăn, có thể có cái tác dụng gì."
Thì ra anh chỉ là vì ăn thôi.
Âm thầm phun tào m Noah ột phen, đồng thời quăng một cái khinh bỉ qua, xoay qua liền thương lượng cùng Allen: "Em cảm thấy bên trong Giác Long rất nhiều răng nanh, thực sự sắc nhọn, những răng nanh này còn sắc bén càng nhiều hơn răng nhọn dã thú khác, chúng ta hẳn là đều lấy xuống, lưu trữ về sau dùng."
Kỳ thực Liễu Thư chưa nói hết là, Giác Long lợi hại như vậy, mà Allen bọn họ ngay từ đầu nhìn thấy con Giác Long này liền lo lắng chung quanh có thể có tộc đàn lớn hay không, sợ bộ lạc gặp công kích, nếu là nói như vậy, vậy răng nanh này hẳn là đều lưu lại, nếu thực sự có một ngày như vậy, dùng răng nanh Giác Long đối phó chúng nó vậy sẽ càng thêm phấn khích mới đúng.
"Cháu nói lưu lại thì lưu lại đi." Nói chuyện là đại thúc Chris, hắn cũng không hỏi Liễu Thư rốt cuộc muốn lưu lại răng nanh làm cái gì, chỉ là thản nhiên vừa nói như vậy, mặc khác Phách Nhĩ nghe được bọn họ nói chuyện với nhau cũng không hỏi nhiều, vì thế mọi người liền bắt đầu trình tự càng sâu—— cướp sạch.
Thật là cướp sạch, quả thực giống như cuồng phong quá cảnh, đầu tiên là đều lột hết da Giác Long, tiếp theo đó là dựa theo Liễu Thư nói đều nhất nhất gõ rơi răng nanh Giác Long, nhổ xuống, cái này cũng chưa tính thôi, móng vuốt sắc nhọn lại dài trên bốn cái vuốt Giác Long cũng là lột xuống dưới một cái cũng không buông tha.
Móng (tay) Giác Long đều rất dài, hơn nữa bộ dạng mỗi cái đều giống như cái dùi, còn mang theo móc câu, vô cùng sắc bén, móng tay nhổ xuống bị ném ở một bên, tiểu giống cái Tháp Tháp không an phận thích vô giúp vui liền đi lên xem, rõ ràng, một tòa thi thể lớn nhìn sợ hãi như vậy, còn không bằng nhìn xem móng tay.
Kết quả là cô hiếu kỳ sờ sờ, liền sờ s.oạng một chút như vậy, một vết thương dài gần một tấc liền phát ra, đổ máu hù tiểu cô nương kêu ngao ngao, vẫn là Elsa bất đắc dĩ ôm trán, mang cô nàng đi băng bó, đồng thời để cho thú nhân nhanh chóng đều thu thập những lợi khí này, miễn cho ai đó lại tò mò sờ sờ.
Liễu Thư có một phát hiện khả quan, hiện tại tuy rằng cô không nôn nghén, đây là tại trường hợp huyết tinh nên cô vẫn không thói quen, ngay cả ôm mũi cũng không đến gần Giác Long, liền xoay quay chung quanh nhìn xem ở rất xa. Vừa nhìn một chút liền nhìn xảy ra chuyện, mắt sáng lên, mà vừa sốt ruột thì buông cái tay ôm mũi xuống dưới, nhất thời bị không khí ô nhiễm chung quanh nghẹn liền đánh hắt xì, còn có dấu hiệu buồn nôn.
Chỉ mới dời tầm mắt một lát như vậy, bên này liền phát sinh trạng thái, Allen vội vàng chạy tới, ôm người rời xa địa phương tràn ngập mùi máu tươi, sau đó có chút không biết làm sao nhìn Liễu Thư: "Sao em chạy đi, không phải nói không được nhúc nhích sao?"
"Em chỉ là nhìn xem." Liễu Thư thực sự ủy khuất, cô chỉ đi dạo được không, trong lòng mất hứng, trên mặt cũng không vui vẻ, không khỏi liền động thủ gạt bỏ bàn tay to đang nắm mình, thực bùng nổ nói: "Em thích hay sao."
"Đừng, đừng nóng giận, không phải anh trách em." Allen nhất thời liền chân tay luống cuống, giang hai tay cũng không biết làm thế nào mới tốt, do dự một chút vẫn là kiên định ôm lấy người, trấn an an ủi, các loại phục thấp làm thiếp: "Đừng nóng giận, là anh lo lắng em, em không biết anh chỉ muốn cất em vào lòng." Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Nhìn vẻ mặt hắn nghiêm túc, Liễu Thư phán định nếu không trong bọc hắn không đủ lớn, hoặc là nói cô có thể nhỏ lại một chút, không chừng thật sự bị cất vào trong lòng sưởi ấm rối. Kỳ thực vừa rồi bỏ tay Allen ra, cô liền bắt đầu hối hận, có lẽ là vì mang thai, gần đây tính tình có vẻ có chút nhấp nhô tăng vọt, nhưng luôn có thể khắc chế, bị Allen thuận mao lông một lúc thì lập tức mềm mại xuống.
"Thực xin lỗi, em... em không tức giận." Chính là kích động một chút như vậy, vươn tay kéo kéo bàn tay to thú nhân, có chút ngượng ngùng: "Anh không cần để ý."
"Mặc kệ em đối với anh thế nào, anh cũng sẽ không để ý." Vội càng thổ lộ thật tình, ánh mắt Allen quét xuống bụng Liễu Thư, cười ngốc ngốc, tiếp theo nhớ tới cái gì lại nói: "Vừa rồi em bảo anh làm cái gì?"
Quấy rầy một cái thiếu chút nữa liền quên, Liễu Thư vội vàng chỉ vào chúng thú nhân bên kia đang cố gắng thu hoạch có lợi trên người Giác Long: "Em muốn đôi cánh của Giác Long."
Còn tưởng rằng Liễu Thư muốn cái gì chứ, chỉ là một đôi cánh, Allen dặn dò người ở bên cạnh chờ, hắn đi qua đi liền chụp bả vai Noah nói: "Hôm nay công lao của cậu lớn nhất, tùy tiện cái gì đều có thể lấy, nhưng mà, hai cánh này cho tớ đi, Tiểu Thư nhà tớ muốn."
Noah đang vui vẻ nhổ răng thú, vừa rồi Mia vội tới lau vết máu cho hắn, hắn vui không thôi, hiện ở trong lòng còn khoái lạc, nghe được Allen yêu cầu, không nói hai lời xua tay nói: "Tùy tiện tùy tiện, muốn cái gì thì lấy cái đó, một đôi cánh mà thôi, Tiểu Thư có ấu tể, coi như lễ vật tớ đưa." Ấn tượng của Noah đối với Liễu Thư rất tốt, em gái của mình trước kia thích Allen, lúc này cuối cùng coi trọng Sander, nếu không phải Liễu Thư cứu chân Sander, em gái hắn còn không biết sao làm đâu.
Vì thế Allen thực thuận lợi lấy trở về một đôi cánh lớn, Liễu Thư vui rạo rực vây quanh cánh lớn chuyển động vài vòng, sau đó liền vuốt cằm bắt đầu suy tư, miệng trong còn đang nói nhỏ, cũng không biết đang nói cái gì.
Allen thật sự là không hỏi Liễu Thư muốn cánh lớn rốt cuộc muốn làm cái gì, nhưng mà trung khuyển thật tình cho rằng, cho dù là lấy tới chỉ để nhìn, hắn cũng vui vẻ. Đương nhiên hắn cam lòng Liễu Thư không thể được, chỉ vào cánh lớn liền đặc biệt ghét bỏ nói: "Cánh này quá lớn, phá xuống mấy cây xương này cho em đi."
"Này, không phải anh muốn xem sao?" Thế nào lại hủy đi, đương nhiên hủy cũng không có việc gì, muốn ăn thịt trên cánh sao, không biết là một điểm cũng không có ăn đâu, nhưng mà tức phụ nói cái gì thì là cái đó, hắn chỉ cần vâng theo vô điều kiện là được.
Thực lưu loát, Allen nửa thú hóa ra móng vuốt hạ ba hai cái liền phá cánh lớn thành mảnh vụn, sau đó là một đống thịt, là một đống xương cốt, nhưng mà Liễu Thư căn bản sẽ không nhìn thịt bên kia, chỉ nhìn chằm chằm mấy đầu xương tủy, lăn qua lộn lại không được xem.
Cuối cùng là nhìn ra Liễu Thư có vẻ càng cảm thấy hứng thú với xương cốt, Allen muốn hỏi, nhưng còn chưa hỏi, Liễu Thư liền lên tiếng: "Anh bẻ một cây thử xem..."
"Ai ai, khoan khoan..." Liễu Thư vẻ mặt hắc tuyến ngăn lại tay Allen chuẩn bị phát lực, thực cạn lời nói: "Không phải kêu anh bẻ gẫy." Allen tư thế đó là dùng toàn lực muốn bẻ gãy, Liễu Thư muốn cũng không phải là kết quả này.
"Bẻ thử xem co dãn, đừng bẻ gãy, bằng không anh không xong với em." Biểu tình thực nghiêm túc, ngôn ngữ thực nghiêm túc, Liễu Thư tỏ vẻ mình thật nghiêm túc. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{|)&@#@
"Được được, anh đã biết." Dùng đặc giọng điệu sủng nịnh, Allen cười cười, trên khuôn mặt tuấn tú kiên nghị tràn đầy ý cười, cũng sắp tràn ra từ trong ánh mắt, nâng cánh tay lên cường tráng, cầm lấy một cây xương thô cỡ cánh tay cao hơn trượng có chứa độ cong, dựa theo ý tứ Liễu Thư thử bẻ vài cái, thử co dãn.
Liễu Thư ở một bên quan sát, cuối cùng lại nhìn vài cái, mới nhận định xương cốt trên cánh lớn Giác Long lấy ra rất co dãn, có thể kết hợp cùng với thứ tưởng tượng trong lòng cô, nâng tay ngăn cản Allen tiếp tục động tác, buông tay nói: "Coi như xong, thu hồi mấy xương này, về sau em có chỗ trọng dụng."
Mặc kệ có chỗ trọng dụng gì, dù sao Allen hiện tại không vội biết, mắt thấy thời gian không còn sớm, hiện tại Liễu Thư khôi phục khẩu vị, đối với ba bữa của cô hắn thật là vô cùng nhớ kỹ, thời gian muốn tới ăn cơm, trời đất bao la ăn cơm lớn nhất, nga, không đúng, lão bà lớn nhất.
Thời điểm lúc ăn cơm mọi người là vừa làm cơm, vừa xử lý thi thể Giác Long, một đống lớn như vậy bày ra tại đây cũng không phải là một chuyện hay, sẽ dẫn phát thú tai, cuối cùng là trực tiếp tìm chút vật dẫn cháy hỏa thiêu, lửa đối với thú mà nói rất nguy hiểm, cho nên bọn họ thực yên tâm ở nấu cơm tại chỗ, đồng thời cũng khống chế được hoả hoạn rừng rậm.
Bữa cơm này mọi người ăn rất náo nhiệt, giết một đầu giác long, là thiên địch có thể mất hứng sao. Các thú nhân đặc biệt cách xa chút săn xong đồ ăn trở về, nhóm giống cái cũng thi thố tài năng, chay mặn phối hợp, bụng ai cũng no đủ.
Sau một bữa ăn no nê, mọi người lại bắt đầu rối rắm, bởi vì từ trên người Giác Long lấy ra được thật đúng có vẻ nhiều thứ, da thú, răng thú, thú trảo, còn có xương thú.
Trong đó còn có một cái đuôi Giác Long, không phải một cái hoàn chỉnh mà là một đoạn trong đó, cái đuôi Giác Long rất đặc thù, gốc rất thô, nhưng mà đến phần đuôi lại bắt đầu biến mảnh, hơn nữa vảy che kín, với lại phần đuôi còn có cái dùi sắc nhọn, cũng giống như cái roi.
Cái này Noah cô cùng thích, bởi vì cái đuôi này vừa nhỏ lại mảnh, cho giống cái cầm cũng được, hắn đã trực tiếp thu hồi, còn bị mọi người giễu cợt, nói hắn một thú nhân muốn cái này làm cái gì, chỉ là người ta chỉ cười hì hì cầm đi, nhưng ánh mắt nhìn Mia lại rất ý vị thâm trường, mà sắp tới đây sẽ là một phen ồn ào.
Rất nhiều thứ, hơn nữa đồ từ bộ lạc Dực Xà mang về, hai mươi mấy thú nhân trong lúc nhất thời thật đúng rất khó khăn, nhưng mà cái này hiển nhiên không làm cho bọn họ rối rắm lâu lắm, bởi vì rất nhanh thì có người đến hỗ trợ, vả lại làm cho bọn họ kinh hỉ.
Ai cũng thật không ngờ người trong bộ lạc thế nhưng chạy ra tiếp ứng bọn họ, khi nhìn Oman mang theo vài thú nhân từ trong rừng cây chui ra, thật sự kinh ngạc một phen.
"Allen..." Oman vừa ra tới, ánh mắt đầu tiên là nhìn tới em trai của mình, thanh âm là biết bao kinh hỉ, sau đó chính là hoan hô chạy tới.
Allen cũng kinh ngạc, tiếp theo đó là vui thích, sãi bước đi qua, ôm lấy Oman, hai anh em cũng sắp hai tháng không gặp, tự nhiên là vui sướng không thôi, ôm lấy chính là một phen đụng ngực, đấm quyền, sau đó chính là cười ha ha vui sướng.
"Sao mọi người t đến đây?" Allen lòng dạ vui sướng không thôi, vỗ bả vai anh trai nhà mình liền hỏi: "Sao tìm đến đây vậy?"
"Mọi người đi ra ngoài cũng sắp hai tháng, nhưng mà một chút tin tức cũng không có, may mà Vu y nói mọi người cũng chưa xảy ra chuyện, nhưng tộc trưởng vẫn lo lắng, đợi đến thời gian mà mọi người còn chưa trở về, liền để chúng ta tìm đến đây." Oman nhìn thấy em trai cùng tộc nhân đều không sao, mọi người khỏe mạnh kiện khang hoàn hảo vô khuyết, so với cái gì đều cao hứng.
"Đến thật đúng lúc, chúng ta đang rất lo." Abby tiến lên ôm tiếp đón với tộc nhân mấy tháng không gặp, sau đó chỉ vào thi thể Giác Long còn đang bốc khói: "Xem mọi người đến chậm, vừa rồi mọi người đã bị bỏ lỡ một phen đại chiến."
Hết chương 17_Q3.