Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy

Chương 226

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Liễu Thư cũng hiểu được nên để cho Vu y nhìn xem thì tương đối bảo hiểm, hơn nữa tiểu thú màu đỏ này thoạt nhìn còn nhỏ như vậy, kỳ thực cô rất hoài nghi có phải Tiểu Bạch trộm người ta từ ổ mẫu thú nào đó trở về hay không, cái não bổ này xuất hiện liền càng nghĩ càng cảm thấy đúng là như vậy, sau đó chính là cả đầu hắc tuyến, chẳng lẽ chỉ vì tìm một tức phụ nhi hay sao.
Allen mặc kệ Liễu Thư đang tưởng tượng cái gì, đỡ Liễu Thư đi ra ngoài, để cô chờ, quay người đi muốn mang Tiểu Bạch cùng tiểu thú màu đỏ cùng đi.

Liễu Thư ở bên ngoài không nhìn thấy bên trong rốt cuộc là tình huống thế nào, nhưng mà thanh âm có thể nghe ra được, Tiểu Bạch rầm rì lợi hại hình như là không muốn tiểu thú đó bị mang đi.

Nhưng mà thân thể nho nhỏ kia của nó cuối cùng phản đối không có hiệu quả, cho nên không qua bao lâu liền nhìn thấy Allen một tay cầm một con tiểu thú đi ra, nhưng mà mặt của hắn thì đen lại.


Xaem ra Tiểu Bạch ở dưới sự ép buộc của hắn, hẳn là vật nhỏ phạm chuyện gì chọc hắn xù lông rồi, Liễu Thư cũng không hỏi nhiều, ánh mắt nhìn về phía con tiểu thú màu đỏ, nó thật ra lại ngoan, bị người mang theo không nháo không gọi, chỉ là ngoan ngoãn rụt lại.

Chính là cặp mắt to như nho đen được ngập nước ướt sũng, vừa nhìn khiến cho người ta thương đến trong tâm khảm, không biết có phải bởi vì mang thai hay không, hiện tại cô phá lệ có tình thương của mẹ, thấy vậy liền manh không thôi, vươn tay liền muốn tiếp nhận tiểu thú màu đỏ đến để ôm một cái, chỉ là Allen tránh ra không cho ôm.
"Ở trong sơn động cũng không biết bao lâu, trên người hai đứa này khẳng định là thực bẩn, em không nên đụng vào, anh về tắm rửa tẩy sạch thì em lại ôm được không." Allen cẩn thận dỗ, sắc mặt đối mặt với hai con tiểu thú thì như đêm đen, vừa nhìn Liễu Thư liền bắt đầu xuân về hoa nở.
Nhìn hắn tránh ra, vốn đang nghĩ đến hắn vẫn tức giận, trong lòng Liễu Thư đột nhiên lập tức mẫn cảm, có chút ủy khuất cái mũi chính là chua xót, nhưng nghe hắn nói xong, lại thấy mình không nên như thế, lập tức liền nín khóc mỉm cười, thỏa mãn gật gật đầu: "Được, nhưng mà hiện tại anh liền đưa đi cho Vu y xem sao?" Thật muốn hiện tại liền ôm cái.
"Không được, ngày mai Vu y sẽ đến thăm em, vừa vặn còn kịp, hơn nữa hiện tại còn không biết Vu y đang làm cái gì, miễn phải quấy rầy bà." Allen hiện tại cũng lo lắng Liễu Thư ở một mình, không đúng, là buông trôi cô rời khỏi tầm mắt của mình, thật là càng ngày càng không ngoan, nhưng hắn vui vẻ chịu đựng.
"Như vậy cũng tốt." Nếu Allen hiện tại phải đi, chẳng phải là Liễu Thư nhìn không thấy hai đứa này sao, ngày mai đợi Vu y đến cũng được, nói xong liền cùng Allen trở về, trải qua một trận dọa run vừa rồi như vậy hiện tại cô cẩn thận nhìn dưới chân, hơn nữa cũng cam đoan với hắn, sẽ không một mình chạy loạn khắp nơi, không vì chính mình cũng phải vì đứa nhỏ trong bụng, cái này thì Liễu Thư không dám.
Sauk hi trở về thấy mấy người Alice Kathy đều đang bận việc, cũng không phát hiện bọn họ dị thường, Allen để cho Liễu Thư ngồi trên ghế dưới mái hiên, mình thì dẫn theo hai con tiểu thú vào nhà, đợi khi trở ra phát hiện trong tay hắn mang theo cái lồng.

Được rồi, đây là cái tổ thời điểm Tiểu Bạch mới ra sinh, Liễu Thư muốn thu nó làm sủng vật để cho Allen làm, khi đó Tiểu Bạch còn nhỏ, cô làm cái lồng, là vì sợ nó trèo loạn, cái lồng kỳ thực rất rộng rãi, nhưng mà có rộng đi nữa lập tức nhét vào hai con tiểu thú cũng chen chúc hoảng.

Liễu Thư dám khẳng định Allen nhất định là cố ý, nhưng mà càng nghĩ, vẫn quên đi, cho Tiểu Bạch một cái giáo huấn cũng tốt, ai kêu nó gạt người lớn thế nhưng một mình giấu tiểu thú ngoại lai.

Cho dù là tức phụ nhi tương lai cũng không được, ừ ừ, trong lòng nhắc tới vài câu, thầm cảm thấy có lý, cũng liền hoàn toàn không nhìn ánh mắt tội nghiệp của Tiểu Bạch.

Chậc chậc, còn rất thương nàng dâu ha, bản thân tận lực thu nhỏ lại không gian cho tiểu thú màu đỏ, trẻ nhỏ dễ dạy, đáng giá ngợi khen.
Allen vừa lòng nhìn hai con tiểu thú trong cái lồng nhỏ, đóng chết cửa cái lồng, sau đó rất rộng rãi đặt lồng ở bên cạnh Liễu Thư, cười tủm tỉm nói: "Thấy nhàm chán thì chơi với chúng nó, anh đi làm việc, không được chạy loạn nữa, muốn đi đâu thì kêu anh biết không?"
Ta không phải con nít, không thích chơi nội tâm phun tào, trên mặt Liễu Thư đương nhiên là không hiện, vừa nghe vừa gật đầu không ngừng, còn kém không vỗ ngực cam đoan.


Cuối cùng Allen luôn mãi nhìn mấy lần xác định xong mới thản nhiên chạy lấy người, nhưng hắn thật tốt là, lần này cũng thật sự muốn canh tù, nhìn bộ dáng này của hắn, Liễu Thư nghiến răng, chẳng lẽ danh dự của mình kém như vậy sao? Không phải là lúc này nha, aiz, nói vậy sau nay hôm, số lần Allen trông chừng cô liền càng nhiều, nhưng mà, như vậy cũng không có gì không tốt.

Nghĩ thông suốt, lại nhìn người bận việc bên kia vài lần, Liễu Thư cũng không chú ý nữa, sau đó liền dời tầm mắt đến trên người hai con tiểu thú trước mặt, vươn đầu ngón tay chọc chọc đầu Tiểu Bạch, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép thêm vô cùng đau đớn: "Mi cái đồ tiểu hỗn đản."
Giống như là nghe hiểu, Tiểu Bạch hơi sợ lui lui về sau, nhưng
3489683.png.

Bình Luận (0)
Comment