Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy

Chương 245

Editor: ChieuNinh_dd.

"Thả lỏng, đừng khẩn trương." Vu y giọng điệu nhu hòa trấn an Liễu Thư, hiện tại bà cũng đã rửa sạch tay chuẩn bị tốt, cẩn thận nhìn thai vị sản đạo Liễu Thư.

Liễu Thư muốn nói mình cũng không khẩn trương, nhưng mà đang đau không muốn nói chuyện, chính là lung tung gật gật đầu, cắn răng chịu đựng đồng thời một bàn tay bị Allen cầm chặt. Mấy ngày nay bị làm heo mà nuôi người nhàn móng tay dài, bởi vì đau cô đều có thể cảm giác được móng tay của mình đâm vào mu bàn tay hắn. Đương nhiên cũng không phải nói khí lực Liễu Thư có bao nhiêu lớn, chủ yếu là Allen luyến tiếc cô bị thương, thả lỏng cơ bắp, nhưng mà cho dù là phát giác Liễu Thư cũng làm không ra cái khác, chỉ có thể càng bấu càng chặt, mới có thể nhẫn được từng đợt đau nhức bụng truyền đến.

Thời gian không biết qua bao lâu, trong đau đớn Liễu Thư dù sao cảm thấy lâu lắm, mọi người đầy phòng đang bận việc, trong mắt cô hình như đều xuất hiện ảo ảnh, Allen và Eva từng người chiếm cứ một bên trông chừng cô, Allen lặng im không hé răng chỉ là chặt chẽ nắm tay cô, Eva dùng nước ấm vắt bố không ngừng lau mồ hôi tràn ra giữa trán cô.

Sắc mặt Vu y có chút ngưng trọng, thời gian qua lâu như vậy, nhưng mà sản đạo Liễu Thư chậm chạp không nở ra, cái này sẽ nguy hiểm, vừa rồi bà vừa thấy liền biết rằng không ổn, xương chậu Liễu Thư có vẻ thấp, sinh sản có lẽ gian nan, nhưng mà hiện tại ngay cả sản đạo cũng chưa mở, mới là khó khăn nhất.

"Vu y..." Thấy Liễu Thư đau đều bắt đầu lên tiếng kêu, tim Allen đều đau đến níu lại, nhưng mà cũng không thấy Vu y động tác, chỉ có thể lo lắng thúc giục, hy vọng bà có thể động tác mau chút, cũng tốt giảm bớt thống khổ của cô, trong lòng cũng thầm oán hai hài tử ủa mình, không thể ép buộc a mẹ của mình như vậy.

"Lại chờ một chút là tốt rồi." Vu y sẽ không nói lời nói gì không tốt, chính là hàm hồ trấn an một tiếng, tiếp tục bắt đầu, lần này bà cùng một vị a sao khác bên cạnh trao đổi hạ ánh mắt, giao vị trí hiện tại của mình cho a sao, mình đi qua một bên, mở ra gói da thú to mang tới đây, lấy ra một bao đồ trực tiếp đưa cho Eva, nói rất nhanh: "Con cầm bao dược này đi nấu nhão cùng một ít thịt để ăn, chuẩn bị cho tốt mau chút."

Eva sửng sốt, sau đó phản ứng nhanh chóng tiếp nhận dược, một câu cũng không nói nhiều ngay lập tức mở cửa đi ra ngoài, cô vừa ra đi đã bị mấy người Kathy chờ ở bên ngoài vây quanh, liên thanh hỏi: "Thế nào rồi? Bên trong có gì cần?"

"Đừng hỏi nhiều, có lẽ Tiểu Thư có chút không tốt, Vu y cho tớ đi nấu bao dược này, các cậu đều đi phòng bếp, chúng ta trước làm việc rồi nói sau." Eva biết thời gian khẩn cấp, cũng không có tâm tư tán gẫu bọn họ, chính là đẩy người ra, vội vàng đi phòng bếp, vừa đi vừa nói: "Vu y nói muốn nấu cùng thịt để ăn, các cậu lại lấy khối thịt đi rửa sạch."


Cô phân phó một tiếng, những người khác cũng biết hiện tại không phải thời điểm nháo loạn, một tiếng liền phân công nhau hành động, nhóm lửa nhóm lửa, lấy nguyên liệu lấy nguyên liệu, hợp tác thật ra rất khoái trá, rất nhanh liền chiếu theo Vu y phân phó đều nấu bao dược cùng thịt nhão nhão, chỉ là...

"Eva cậu xác định đây là Vu y phân phó." Kathy cũng không xác định nhìn nhìn bát canh thịt bưng trong tay mình, cái đó và ngay từ đầu cũng không giống với, tối thiểu đó là hương khí bốn phía, còn bát này... Hương vị quả thực không cần quá, nôn, trước đi phun một cái.

"Ừ... là thật." Eva có chút chần chờ, nhưng mà ngẫm lại mình hoàn toàn là chiếu theo như lời Vu y làm, cho nên căn bản không có cái gì sai, cũng chính là một hồi như vậy, nghĩ đến người trong phòng sinh còn chờ một phen tiếp nhận liền vội vã đi: "Đừng nhiều lời, các cậu tự mình bận rộn đi, tớ đi đây."

"Vu y?" Đẩy cửa ra, vì phòng ngừa mình thật sự nghĩ sai rồi, Eva còn đặc biệt bưng chén tới cho bà xem xem, hy vọng đừng có cái sai lầm gì.

"Ừ, mau bưng cho Tiểu Thư uống hết." Vu y liền liếc mắt ngắm một cái, xác nhận gật gật đầu, liền hất hất cằm ý bảo cô mau bưng đi qua, thấy không có gì sai, Eva nhẹ thở ra, chẳng qua nhìn lướt qua bát canh thịt này, đột nhiên thực đồng tình Liễu Thư, hy vọng cậu ấy đừng nháo nhất định phải uống hết.

Liễu Thư bởi vì ngay từ đầu ăn bát canh thịt, tuy rằng là làm ầm ĩ nửa ngày, nhưng khí lực vẫn phải có, hiện tại nhìn Eva đi tới còn có thể ngẩng đầu xem cô, chẳng qua khi mũi ngửi được một cỗ mùi lạ, ngay sau đó khi tầm mắt xuất hiện một cái bát, ngay cả là đau sắc mặt trắng bệch, vẫn thoáng vặn vẹo một chút.

"Đừng nháo uống nhanh đi." Eva cẩn thận khuyên nhủ.

Kỳ thực căn bản không cần khuyên nói cái gì, Liễu Thư cũng chỉh là do dự một chút, cô thấy bụng mình chậm chạp không hề động tĩnh, chỉ đau liền biết có vấn đề, hiện tại cũng không phải do cô. Vì vậy vô cùng lưu loát một phen tiếp nhận bát, chẳng qua khi nhận được thì tay vẫn run lên một cái, khí lực tiêu hao quá lớn, may mà Allen vẫn nhìn cô, lúc này liền bắt đầu giúp đỡ, sau đó cẩn thận đút cô uống xong. Ngửi vị liền khó chịu, huống chi là uống, chỉ là nhấp nháp từng ngụm thì cô chịu không nổi, nên cuối cùng cũng chỉ có thể cắn răng nín thở ngửa đầu đổ xuống một hơi như tưới.


"..." Quả thực thực dũng cảm, Eva yên lặng sùng bái nghĩ.

Người được sùng bái thiếu chút nữa thì cúi người nôn nhổ ra hết, chẳng qua rốt cuộc vẫn nhịn xuống, sau đó Liễu Thư thật ra cảm giác được khí lực của mình khôi phục không ít, còn chưa tinh tế cảm thụ lại đột nhiên thấy hạ thân của mình trầm xuống, một cỗ nói đau đớn xé rách không nên lời đánh úp lại.

"Thật tốt quá, sản đạo rốt cục mở ra, Tiểu Thư dùng lực, đứa nhỏ cũng sắp ra rồi." Vu y vẫn chú ý kinh hỉ không thôi, miệng không ngừng cổ vũ.

Liễu Thư đau không chịu được, quả thực cũng không muốn động, nhưng mà Vu y nói bên tai làm cho nàng cô không thể không xốc dậy tinh thần, Allen ở bên cạnh nhìn mà gấp không thôi, nhưng mà giống cái sinh đứa nhỏ mình một chút việc cũng không thể giúp, trong lòng thực phỉ nhổ mình bất lực, hiện tại chỉ có đi theo Vu y cùng nhau: "Tiểu Thư lại kiên trì một chút, đứa nhỏ sinh ra thì tốt rồi." Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh

Vô nghĩa, cô đương nhiên cũng biết đứa nhỏ sinh ra thì xong việc, nhưng mà mấu chốt, đứa nhỏ này thật sự khó sinh...

"Thai vị rất đúng, Tiểu Thư lại dùng chút khí lực." Tuy rằng sinh có chút gian nan, nhưng mà thai vị đứa nhỏ đều rất ngay ngắn, chỉ cần chút thời gian sinh ra không phải việc khó, Vu y chỉ có thể tiếp tục cố gắng động viên: "Lại dùng chút lực, đứa nhỏ cũng nhìn thấy đầu rồi."

Liễu Thư đau choáng váng đầu hoa mắt gần như cũng không biết làm sao là làm sao, chính là bên tai ẩn ẩn nghe được đứa nhỏ, trong lòng càng kiên quyết, cắn răng dùng sức một cái, sau đó liền cảm thấy một thân thoải mái, cô cảm thấy mình có thể yên tâm mê man đi, nhưng mà có người chính là không cho cô như ý.


"Tiểu Thức tỉnh tỉnh, đừng ngủ, còn có một, chúng ta còn có một đứa nhỏ." Allen nắm tay Liễu Thư không ngừng lắc, đứa nhỏ đầu tiên thuận lợi sinh ra, hắn cũng không kịp liếc mắt nhìn một cái, mắt thấy Liễu Thư liền cứ như vậy ngủ đi, gấp không thôi.

Bị lắc tỉnh Liễu Thư quả thực vô cùng muốn chụp một cái tát cho Allen rồi, nhưng mà nửa điểm khí lực đều không thể dùng được, hơn nữa trong bụng đau nhức quen thuộc, cô thế này mới nhớ tới đến mình hoài là song thai, mới sinh xong một đứa còn có một đứa nữa, nhất thời thấy thật bi phẫn, nhưng mà thật sự không còn khí lực.

Vu y hẳn là nhìn ra Liễu Thư hữu tâm vô lực, vội vàng nói với Eva: "Lại đi bưng bát canh lại đây."

Vừa nói đến canh, Liễu Thư nghĩ chính là bát canh hiếm thấy mình uống đó, nhất thời liền chỉ có loại xúc động buồn nôn, cuống quít khoát khoát tay, thoải mái suy yếu nói: "Không cần." Nói xong liền quay đầu nhìn Allen lại tiếp tục nói: "Lấy miếng sâm ra cho em ngậm."

Từ trên đường ngày trao đổi có đào vài cây dã nhân sâm núi rừng, sau khi trở về Liễu Thư liền làm cho khô nước, hơn nữa cắt miếng một gốc trong đó, lúc ấy là vì phòng ngừa có người bị thương ngoài ý muốn, mà ở thời điểm tới gần sinh sản cô liền nghĩ tới nhân sâm núi rừng cắt lát, sớm liền chuẩn bị tốt. Allen được nhắc nhở, rất nhanh liền từ trong ngăn tủ lấy ra hai miếng sâm, cẩn thận nhét vào trong miệng cô, nhân sâm núi rừng là dùng treo mệnh, nhưng ở thời điểm sinh sản dùng lại quá thích hợp.

Vu y chỉ nhìn thoáng qua, yên lặng gật gật đầu, hiện tại không phải thời điểm hỏi cái khác, Liễu Thư khôi phục khí lực không thể tốt hơn, sinh qua một đứa nhỏ, còn mở ra sản đạo rất có thể thích ứng, cho nên rất nhanh đứa nhỏ thứ hai cũng có thể trông thấy.

"A..." Thoáng dùng sức, lần này là thật đã xong rồi, có cái ý niệm này trong đầu, Liễu Thư hoàn toàn mà yên tâm ngất đi.

"Tiểu Thư Tiểu Thư, Vu y người mau nhìn xem." Khuôn mặt tuấn tú hoàn toàn không có kiên nghị ngày thường, Allen cả mặt là mồ hôi, Liễu Thư sinh sản thống khổ hắn không thể lĩnh hội, nhưng mà gian khổ trong đó hắn đều có thể lĩnh hội, nhìn thấy thú nhân chật vật như vậy, ánh mắt Vu y đều nhu hòa lại, đưa đứa nhỏ thứ hai cho đã rửa sạch sẽ cho Eva đặt lại ổ đứa thứ nhất, mình đi qua xem.

"Đừng lo lắng, Tiểu Thư chính là mệt nên ngủ, để cho nó ngủ đi." Vu y cũng mệt mỏi quá mức, lau mồ hôi sau đó vuốt miếng sâm phân tán ở trên bàn, lại liếc mắt nhìn Liễu Thư một cái nói: "Cầm cái này hầm chút canh cho nó, đợi nó tỉnh thì cho nó ăn, cũng đừng nhiều lắm, bốn năm lát là tốt rồi."

"Dạ." Lung tung đáp lời, Allen bắt tay vào làm rửa sạch thân mình cho Liễu Thư, Vu y đã nói không có việc gì, như vậy để cho cô ấy ngủ đi, chỉ là đầy người hỗn độn như thế khẳng định là ngủ không thoải mái, thú nhân cẩn thận dùng nước ấm rửa sạch cho cô, hơn nữa tay chân rất nhanh đều nhanh chóng thay đổi sàng đan cùng chăn. Trong lúc đó các loại động tĩnh thế nhưng đều không đánh thức người đang ngủ say, có thể thấy được kỳ thật có bao nhiêu mệt mỏi, thật là làm cho lòng thú nhân khó chịu không thôi.


"Tốt lắm, để cho nó ngủ đi, con cũng mau đi xem hai hài tử một chút, là hai tiểu thú nhân." Thấy đã gần như xong việc, Vu y nhắc tới tỉnh người làm a ba này, lại còn chưa liếc mắt nhìn một cái đứa nhỏ thú nhân của mình đâu, hai tiểu thú nhân hơn nữa thực khỏe mạnh, thật là rất làm cho người ta vui sướng.

"Nga, đúng đúng, đứa nhỏ..." Nói tới đứa nhỏ, khi đó chỉ lo Liễu Thư thật sự không nghĩ tới đứa nhỏ, nhưng mà có Eva chăm sóc hẳn là không có trở ngại, thời điểm hai hài tử sinh ra tiếng khóc đều thực vang dội, hẳn là đều là rất khỏe.

"Mau đến nhìn xem đi." Eva tẩy rửa xong cho đứa nhỏ, đang ôm thì nghe thấy hỏi liền ôm lấy đứa nhỏ, cười hì hì nói: "Hai đứa đều là tiểu thú nhân, đây là đệ đệ, cậu xem tóc giống nhau như đúc với cậu đấy."

Eva có chút hâm mộ, tóc của Lỗ Cách nhà cô và Oman có chút không giống nhau, đương nhiên, Allen vàg Oman vẫn là hai huynh đệ cũng có màu tóc khác nhau, Lỗ Cách có chút cũng là bình thường. Chẳng qua tóc của hai tiểu thú nhân nhà Liễu Thư và Allen vừa sờ đều là một một dạng, toàn bộ là màu đỏ vàng, hai tiểu tử kia hợp cùng một chỗ, một dạng diện mạo một dạng lông tóc thật là vô cùng manh manh đát, đáng yêu muốn chết. Lại liên tưởng mai này hai tiểu tử kia đều biến hóa, hai tiểu manh hổ cọ cọ cùng một chỗ, không được, thật sự không thể nghĩ nữa, phải chảy máu mũi.

Allen đối Manh còn không có ý thức cụ thể gì, nhưng mà vừa thấy con trai nhỏ, vừa nghĩ đến đây là Liễu Thư thiên tân vạn khổ cho mình còn lại liền thấy trong lòng tràn đầy ấm áp, mở tay tựa như ôm, nhưng mà vừa thấy bàn tay to thô ráp của  mình, lại xem bộ dáng con trai phấn nộn, thật sự sợ làm nó bị thương. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{|)&@#@

"Đến ôm một đứa nhỏ đi." Liếc mắt một cái liền nhìn ra Allen đang rối rắm cái gì, Eva cũng không cho hắn cân nhắc trực tiếp liền nhét đứa nhỏ vào trong lòng hắn, vì thế thú nhân toàn bộ đều cứng ngắc lại.

"Đừng trêu chọc hắn." Buồn cười nhìn một hồi, Vu y có vẻ có lương tâm đi tới, kết cảnh Allen 囧, tay nắm tay dạy hắn ôm đứa nhỏ thế nào mới có thể làm cho nhóc con thoải mái, một phen ép buộc, tiểu thú nhân mệt ngủ cũng im lặng, chưa bị làm tỉnh.

"Quá nhỏ ..." Cũng quá yếu, mình gần như... Allen cảm giác tiểu sinh mệnh trong ngực, trong lòng kích động không thôi, nghĩ đến còn có một đứa, ôm đứa nhỏ đi đến nôi bên giường, nôi này là chiếu theo như lời Liễu Thư mà làm, lúc ấy Allen vừa nghe là làm cho các con, làm rất là cẩn thận, ngay cả Liễu Thư nhìn đều cảm thấy rất vừa lòng. Bởi vì là hai hài tử, nôi cũng là hai cái, nhưng mà hiện tại đứa nhỏ còn nhỏ, thật ra có thể để cùng một chỗ.

Hết chương 50_Q3.

Bình Luận (0)
Comment