Theo không khí bộ lạc bắt đầu khẩn trương lên, Liễu Thư cũng bận rộn, cái này cũng do Vu y.
Vu y Phân Đạt cảm thấy Liễu Thư biết được rất nhiều, nhất là cũng có không ít hiểu biết đối với phương diện trị liệu miệng vết thương, vì thế thật nhiệt tình nổi lên tâm tư nghiên cứu thảo luận, mà đối với cái này Liễu Thư coi như là có cùng tâm ý. Cô nhận biết một ít thảo dược đơn giản thường dùng, nhưng mà đối với một thế giới lạ lẫm này, cô không biết những thứ mà cô đã từng biết đến có thể thay đổi hay không. Có Vu y dạy tin tưởng cô có thể tìm ra vài thứ gì đó đối với thú nhân mà nói rất quan trọng nói cũng không chừng đâu.
Vì thế mỗi ngày cuộc sống hằng ngày của Allen trừ bỏ sáng sớm tới đây đưa tin kiêm ăn cơm ra, còn có đưa Liễu Thư đi tới chỗ Vu y Phân Đạt học tập lẫn nhau.
"Tiểu Thư, đây là cỏ may mắn (Cát Lỗ thảo), chính là dược các thú nhân thường dùng để tiêu sưng trừ máu đọng." Vu y Phân Đạt cầm một cây dược cỏ khô dạy cho Liễu Thư, vừa giải thích tác dụng của nó.
"Có một loại thú kêu là Cát Lỗ thú, chúng nó chuyên ăn Cát Lỗ thảo, màu sắc bộ dạng cũng không khác lắm với cỏ này, nếu như không cẩn thận còn có thể nhầm lẫn cả hai. Cát Lỗ thú có độ linh hoạt rất cao, cũng không dễ dàng bắt chúng nó, thịt của chúng nó cũng không thể ăn, nhưng mà huyết dịch lại có thể giải rất nhiều độc tố, uống vào đối thân thể cũng mới có lợi, hơn nữa da cũng cứng cỏi, ta cảm thấy làm thành giầy khẳng định thực chịu được ma sát."
Hiện tại trong bộ lạc đã không có ai mà không mang trên chân là giày ủng da thú dẻo dai mười phần làm thành, Liễu Thư cũng chứng kiến những thứ này phát triển. Không phải các thú nhân không thông minh, bọn họ chính là thiếu một cơ hội mà thôi, giống như xã hội nguyên thuỷ phát triển trở thành xã hội văn minh, quá trình này cần thời gian thật lâu thật dài, cùng với rất nhiều rất nhiều người cùng chung phát triển mở ra. Chỉ là Liễu Thư xuất hiện, làm cho hết thảy đều đi một con đường tắt mà thôi.
Sau khi có quần áo, thì bọn họ bắt đầu kiểu dáng, mặc thế nào, mặc như vậy có thuận tiện mà xinh đẹp. Có giầy thì một ít đa dạng lại bắt đầu xuất hiện, khâu bên trong giầy một ít lông mao, mang vào càng ấm áp, hoặc là làm thành dây giày muốn xuyên. Nhớ tới ngày ấy có người còn làm ra kiểu dạng dép lê. Liễu Thư nghĩ mà không nhịn được buồn cười, chỉ là thoáng cười cười rồi lại thu hồi tâm tư tiếp tục nghe Vu y giảng.
Tiếp tục vài ngày như vậy thì Liễu Thư cũng học được không ít, nhận biết được thảo dược trong sơn động của Vu y được bảy tám phần. Một ít dược có tên khó hiểu, dược dùng thực sự kỳ lạ, cẩn thận tính toán thú nhân nhiều lắm cũng chỉ có thể dùng tới vài thứ, thứ phụ trợ khác thì nhiều, ngược lại cô cảm thấy đáng tiếc. Thấy biểu tình của Liễu Thư thì biết trong lòng cô nghĩ đến là cái gì, nói cái này, Vu y cũng có chút thẹn thùng, nhớ tới những thứ giống cái này nói cho bà nghe, thì Vu y càng cảm thấy được xấu hổ rồi.
Thực ra thì Liễu Thư cũng không nói với Vu y như thế nào, chỉ là nói cho Vu y phương thức gãy xương nối xương nên xử lý như thế nào. Còn có chính là bởi vì nơi này không có dược đặc thù sát trùng tiêu độc, cô còn nói chút thực dụng của nó ví dụ như giống như lần trước cô cắt bỏ thịt nát cho Abby trước tiên cũng là thiêu nướng cây kéo một chút, đây là tiêu độc, phòng ngừa miệng vết thương của Abby cảm nhiễm. Còn nói tro bụi đen trong lò sưởi là sạch sẽ nhất, nếu như có thú nhân bị thương chảy máu không ngừng, nắm lấy tro than xoa lên có thể cầm máu tiêu viêm v.v...
Có lẽ là cô không thèm để ý, nhưng mà Vu y cũng giống như là lấy được chí bảo, đừng nhìn chỉ là cầm máu tiêu viêm nho nhỏ, nhưng phải biết rằng có bao nhiêu thú nhân giống cái ấu tể là chết bởi đổ máu nhiễm trùng."Ồ?" Liễu Thư đang nhàn rỗi nhàm chán, Vu y nghe xong đề nghị của cô thì bỏ chạy đi nghiên cứu, cô đang tìm tìm kiếm kiếm ngay tại một đống thảo dược, không nghĩ tới cũng làm cho cô tìm được một thứ không tưởng tượng được: "Vu y, người...người tìm được cái này từ đâu?"
Vu y đang nghiệm chứng tác dụng của tro đen trong lò sưởi đối với miệng vết thương, vật thí nghiệm của bà là một con thú nhiều lông, vẫn còn sống, đây là bà cố ý yêu cầu. Vu y ở trong bộ lạc có địa vị rất cao, chút yêu cầu ấy là được cho phép. Tuy rằng vào mùa này bắt thú nhiều lông lại còn sống thì vẫn có chút khó khăn nhỏ, nhưng mà vẫn bắt được, là Carmen bắt. Nghe nói là vì nghe được tin tức nói bởi vì Liễu Thư và Vu y đang cùng nhau nghiên cứu, xem ra báo thú nhân này là muốn biểu đạt cảm kích của mình.
Vu y Phân Đạt đang vùi đầu nghiên cứu thì tuyệt đối không muốn bị quấy rầy vào lúc này, vì thế chỉ là quay đầu liếc mắt nhìn một cái, sau đó thì chẳng hề để ý thoải mái nói: "À, cái kia à, tôi cũng không rõ lắm, chính là có một lần lúc đào thảo dược thì nhìn có khối còn rễ cây nên thuận tiện mang về để xem. Vốn đang nghĩ đến không thể dùng làm dược thì ăn cũng không có việc gì đi, không nghĩ tới nấu ăn, cái hương vị kia..." Câu nói kế tiếp Vu y cũng chưa nói xong, có lẽ là nhớ tới cái vị kia, một khuôn mặt đang tốt đẹp cũng vặn vẹo, xem ra đối với cái này thực sự lòng còn sợ hãi.
Nghĩ tới Vu y thế nhưng sẽ nấu thứ này để ăn, Liễu Thư thực không phúc hậu nở nụ cười, tiếp theo động tác trong tay bẻ vật kia thành hai miếng, giơ một miếng đến bên miệng, vươn đầu lưỡi liếm liếm.
Thấy động tác của Liễu Thư, Vu y có lòng muốn ngăn cản, nhưng cũng không còn kịp rồi, chỉ có thể nhìn cô tăng thêm một ngụm, rồi đành bất đắc dĩ thở dài. Bà buông chuyện trong tay, đứng lên đi tới, nhưng mà mọi chuyện cũng đã ra ngoài suy đoán đoán của bà. Bà vốn tưởng rằng sau khi giống cái nếm thử hương vị thứ này, tuyệt đối sẽ là cau mày nhăn mặt nhổ nước bọt, cũng không nghĩ rằng Liễu Thư cũng là vẻ mặt mặt không đổi sắc, ngược lại lại nếm thêm một ngụm rồi lộ ra tươi cười vui sướng, thật sự dọa Vu y nhảy dựng, đừng nói không phải là ăn hỏng rồi đi, bà cũng không quá rõ ràng cái thứ đồ chơi này rốt cuộc cái hương vị gì.
"Tiểu, Tiểu Thư, con không sao chứ?" Vu y Phân Đạt hỏi thật cẩn thận, trong tay còn bưng một chén nước, giống như là muốn đút cho Liễu Thư uống.
"Vu y, người cũng không biết đây là cái gì sao?" Liễu Thư cười thực long lanh, nếu như Allen có mặt, chắc là thật cao hứng nhìn thấy cô như vậy.
"Ực, là cái gì?" Vu y biết lắng nghe hỏi.
"Là gừng, gừng đó." Rốt cuộc thì cô tìm được gừng rồi, thời kì khổ bức cuối cùng phải chấm dứt rồi.
Đúng vậy Liễu Thư chính là tìm được gừng ở trong đống thảo dược của Vu y Phân Đạt, loại tình cảm vui sướng này thì khỏi phải nói. "Dân dĩ thực vi thiên", lời này từ xưa đến nay tuyệt đối là lời lẽ chí lý. Nhớ tới khi mình vừa tới ăn cái gì cũng là trừ bỏ thịt nướng chính là thịt nướng, hiện tại tốt xấu còn có thể uống được canh thịt. Cho dù thịt ở xã hội nguyên thuỷ đều là rất tươi mới, nhưng cái mùi tanh là muốn trừ cũng trừ không hết, cho tới nay cô đều nghĩ muốn tìm chút gia vị, nhất là hành tỏi gừng, đáng tiếc vẫn không thể như nguyện. Hiện tại cuối cùng là hết khổ đã có gừng, cái khác cũng không thành vấn đề.