Xuyên Đến Cánh Đồng Lúa Xanh Xanh

Chương 101

Cuối giờ ngọ, tiết trời tương đối ấm ám. Tây Viễn nằm dười giàn nho đọc sách, chẳng biết ngủ mất từ bao giờ. Cẩu Đản tất bật bên bồn đất, thân ảnh nho nhỏ lúc ẩn lúc hiện. năm nay không như năm ngoái, nhờ Cẩu Đản thử trồng thành công, Tây Viễn chuyển thảo dược đến vườn sau, số lượng hơn rất nhiều.

Cẩu Đản rất nghiêm túc ghi lại tình huống sinh trưởng c thảo dược. nó giờ như một thầy giáo nhỏ, thảo dược trong nhà cần chăm sóc thế nào có lúc cũng phải trưng cầu ý kiến Cẩu Đản, điều này làm cho Cẩu Đản thực kiêu ngạo.

Cửa chính khẽ kêu, Vệ Thành đi tới bên giếng rửa mặt sạch sẽ rồi vào nhà đổi quần áo, thuận tiện tìm chút gì ăn lót dạ. Vệ Thành vừa ăn vừa ngồi coi anh trai ngủ.

gió nhẹ lướt qua, một mảnh thanh thản an dật.

Vệ Thành ăn xong vào, vào phòng cầm ra một tấm chăn mỏng nhẹ tay đắp cho TV, sau đó ngồi lại ghế coi anh trai.

Từ lần chơi xuân đó, Vệ Thành và Trịnh Hiên đã tới võ trường tập cưỡi ngựa bắn cung được vài lần. bởi vì Diệp tiên sinh đã có lời lại có Trịnh Hiên dẫn, giáo viên trường quan không gây khó khăn gì.

Vệ Thành thân thủ thoăn thoắt, cung tên thành thạo, sau vài lần thầy giáo bắt đầu thích Vệ Thành, có thời gian liền chỉ điểm cho. Vệ Thành khiêm tốn thỉnh giáo, thường xuyên qua lại quan hệ rất không tệ. ở đây Vệ Thành được huấn luyện cưỡi ngựa bắn cung chính quy, so với theo Trình Nghĩa học được càng nhiều.

xế chiều hôm nay Vệ Thành vốn muốn đi luyện cưỡi ngựa bắn cung, có điều giáo viên lâm thời có việc vắng mặt, Vệ Thành tự tập một canh giờ rồi về nhà sớm.

Tây Viễn cảm thấy mình ngủ một giấc trưa ngắn, sau đó tỉnh lại mơ mơ màng màng cả buổi, vừa định trở mình, một bàn tay đỡ lấy vai hắn ngăn lại. Tây Viễn mở mắt mới phát hiện mình đang ngủ trên ghế dài, người đắp chăn mỏng, đầu gối lên chân Vệ Thành.

Vệ Thành ngồi đó cúi đầu cười hì hì nhìn anh trai, cảm thấy anh trai khi mới tỉnh lại ngơ ngác nhìn thật buồn cười.

“Nhóc thối, về lúc nào đấy, sao không có động tĩnh gì?” Tây Viễn nằm ngửa ra, ngửa đầu nhìn mấy chùm nho trên giàn.

“Về lâu rồi. Anh à, anh còn chưa cám ơn em đấy, nếu không có em đỡ thì anh đã lăn ngã xuống đất rồi.” Vệ Thành kéo chăn đắp kín cho TV. giờ đã tắt nắng, anh trai mới vừa tỉnh ngủ, không nên bị lạnh.

“Làm gì cũng đòi trả công, được rồi, cám ơn.” Tây Viễn lẩm bẩm, mới vừa tỉnh ngủ, tiếng nói có chút mềm mại.

“Anh ơi, anh chỉ cảm ơn không thế thôi à?” Vệ Thành cầm tay TV nghịch từng bụng ngón tay. tay Tây Viễn bởi vì không phải làm việc nặng nên không có kén, mềm mại thịt thịt.

“Tự thoả mãn đi, có lời thế là không tồi rồi.” Tây Viễn ngồi dậy.

“Anh ơi, không thể bắt nạt người ta thế được? anh đã nói, làm việc tốt sẽ được thưởng.” Vệ Thành duỗi thẳng chân, đầu dựa vào cột đằng sau.

“Được, muốn được thưởng hả, sáng mai dẫn mấy đứa đi ăn tiệc.” Tây Viễn nhớ tới một chuyện, cười nói với Vệ Thành.

Vệ Thành: “Thật không vậy? Anh, không được nói dối đâu đấy, lời nói ra như bát nước hắt đi.”

Tây Viễn: “Còn bát nước hắt đi cơ đấy, ta hắt ra rồi thu lại, ngươi làm thế nào?”

“Em làm gì được chứ. Anh nhá, em biết rồi, làm anh đúng là tốt, muốn phân rõ phải trái liền phân rõ phải trái, muốn không nói lý lẽ liền không nói lý lẽ.” Vệ Thành cầm chăn lên vo lại, ném vào kháng trong phòng.

Tây Viễn: “…”

“Anh cả, ngày mai chúng ta ăn tiệc ở đâu thế?” Cẩu Đản chạy ra từ bồn đất, tay cầm cuốc nhỏ. anh cả cùng anh hai nói chuyện gì nó nghe được hết rồi.

“A? Anh cả, em muốn đi ăn được không?” Tiểu Dũng cũng từ trong phòng chạy ra, thằng bé còn đang trong phòng nghiêm túc tập viết bị Vệ Thành quăng mền lôi kéo ra.

Nhìn xem hai đôi mắt nhỏ đầy chờ mong, Tây Viễn quả muốn nâng trán. Vệ Thành đứng ở bên cạnh cười trên nỗi đau của người khác.

“Mai chúng ta về thôn. Tường vây đã chuẩn bị tốt, năm nay chú Trình dẫn người trong thôn sửa kênh nước. ngày mai trong thôn tổ chức chúc mừng, Chú Triệu sáng nay đến bảo chúng ta quay về thôn góp vui.” Tây Viễn giải thích cho mấy đứa.

” chúc mừng thế nào ạ, có đồ ngon không anh?” Tây Dũng nghiêng đầu hỏi.

“Có, nghe nói thôn góp tiền mua một đầu heo mập, mai giết, ta trở về vừa lúc ăn thịt heo.”

“Anh ơi, chuyện chú Trình làm Lý chính thế nào rồi?” Vệ Thành hỏi. hắn và Trình Nam thân thiết nên để ý chuyện Trình Nghĩa.

“Chắc được, phỏng chừng sáng mai sẽ nói trước mặt cả thôn.” Trong thôn xây tường vây ba năm hay tu kênh nước một năm đều là Trình Nghĩa dẫn đầu, giờ hắn lại dẫn người trong thôn mở xưởng rượu và mứt hoa quả giúp người trong thôn có thêm thu nhập, uy tín c Trình Nghĩa đương nhiên càng tăng.

“Anh ơi, sáng mai chúng ta không cần tới học đường sao?” Vệ Thành thay chú Trình cao hứng.

“Ừ, ta đi đón tiểu Vi sẽ nói với tiên sinh, vừa lúc ngày mốt ngày nghỉ có thể ở nhà thêm một ngày.” Tây Viễn vừa nói, vừa đi ra giếng rửa mặt, Cẩu Đản chạy vào phòng lấy khăn lau mặt cho anh cả.

“Được ở nhà những ba ngày? Thật tốt quá!” Vệ Thành cao hứng nhảy cẫng lên, đưa tay hái xuống một chùm nho, nho xanh cũng cứ cho vào miệng. Cẩu Đản và Tiểu Dũng thấy mà chun miệng, không tự chủ tiết nước miếng.

“A? ở nhà ba ngày?” Cẩu Đản gãi đầu, đôi mắt nhỏ nhíu lại nhưng không ai để ý., có điều

Cơm chiều mấy đứa Tây Vi vừa nghe việc này cũng vui vẻ hoan hô, con nít đều thích náo nhiệt, chỉ có Cẩu Đản ngồi im và cơm, không biết nghĩ gì.

Sau khi ăn xong, Tây Viễn ở trong phòng thu dọn đồ đạc, Vệ Thành ở chuồng ngựa chăm ngựa, ngẩng đầu thấy Cẩu Đản lén lút ra khỏi cửa, trong lòng ôm mấy cái bánh mỳ. hình như lấy hơi nhiều, cứ rơi suốt, Cẩu Đản thật cẩn thận nhặt lại, đi được mấy bước lại rơi, Cẩu Đản tiếp tục nhặt.

Vệ Thành rất tò mò Cẩu Đản trộm bánh mỳ làm gì, cho có hoang trong ngõ? Không thể. Cẩu Đản hiểu chuyện, biết lương thực quý giá, sẽ không lãng phí.

Trong lòng hồ nghi, Vệ Thành trộm đi theo phía sau. Cẩu Đản ôm bánh mỳ, không hề phát giác.

Tới chỗ cây đu già đầu hẻm, Cẩu Đản ngừng lại, nhỏ giọng kêu: “Miêu Đản, Miêu Đản.”

“Ôi, Trường Sóc, sao giờ mới đến? Tui sắp chết đói rồi.” Từ trên cây nhảy xuống một thằng nhóc ăn mày choai choai khoảng mười tuổi, trên mặt bẩn vô cùng, y phục trên người rách tung toé, cầm bánh mỳ trong tay Cẩu Đản không nói nhiều lập tức ăn lấy ăn để, cũng không chê ở trên có cát.

“Miêu Đản, tớ phải quay về thôn ba ngày, không thể tới, lấy thêm cho cậu hai cái, cậu giữ lại mà ăn.” Cẩu Đản vẻ mặt xin lỗi nhìn nó.

“Gì? Ba ngày? Cẩu Đản, cậu muốn đói chết tớ à?” Thằng nhóc ăn mày vừa nghe, miệng đầy bánh mỳ quên cả ăn.

“Nhưng anh cả tớ nói phải về.” Cẩu Đản dùng mũi chân đá hòn đá trên đất.

“Thế tớ ăn gì đây? Xong rồi, tớ lại đói thảm nữa rồi, chết mất.” Thằng nhóc ăn mày vươn cổ nuốt bánh mỳ xuống, ” Cẩu Đản ơi, cậu ngay cả dưa muối cũng không lấy cho tớ.” Nói xong lại cắn một ngụm bánh mỳ lớn.

“Không có dưa muối, đồ ăn cũng không còn thừa, sáng sớm mai trong nhà không làm cơm, anh cả nói ra ngoài ăn, hôm nay phải ăn hết cơm thừa, chỉ còn dư mấy cái bánh mỳ này thôi.” Cẩu Đản trong lòng không yên, ngày mai nếu anh cả tìm mấy cái bánh mỳ này thì sao?

“Được rồi được rồi, tớ chịu vậy. Cẩu Đản, tớ bị đói những ba ngày đó. Cạu nghĩ xem, ba ngày không ăn cơm khó chịu biết bao! Chờ cậu về nhớ lấy hai cái chân gà cho tớ, biết không?” Hay lắm, còn biết đòi đồ ăn.

” Chân gà á? Những hai cái.” Cẩu Đản khó xử. nếu nó lấy chân gà quay, anh cả có thể lập tức phát hiện…

“Cẩu Đản.” Vệ Thành không nhịn được kêu một tiếng, xem ra Cẩu Đản bị thằng nhóc ăn mày lừa.

Thằng nhóc ăn mày vừa thấy Vệ Thành lập tức muốn chạy, trước khi xoay người vẫn không quên đoạt bánh mỳ trong tay Cẩu Đản.

“Chạy đi đằng nào?” nó chạy sao thoát Vệ Thành, chẳng được mấy bước đã bị Vệ Thành kéo tay lại.

“Buông ra, đồ xấu xa.” Cánh tay bị chế trụ, thằng nhóc ăn mày lấy chân đạp Vệ Thành.

“nhãi con, đứng yên cho ta, bằng không ta đánh gãy chân.” Vệ Thành kéo nó đi, tay kia thì kéo Cẩu Đản.

” anh hai!” Cẩu Đản trợn tròn mắt.

“không sao, Cẩu Đản. đi, anh cả sẽ không mắng em.” Vệ Thành an ủi Cẩu Đản.

“Buông ra, buông ra.” Thằng nhóc ăn mày thấy không thể giãy khỏi Vệ Thành, hai chân bám lấy mặt đất không chịu đi lên phía trước. có điều Vệ Thành có thể xách nó như xách chó con, thằng nhóc ăn mày vừa thấy thế bèn há mồm cắn tay Vệ Thành. Vệ Thành vừa dùng sức vặn tay nó ra sau, thằng nhóc ăn mày càng giãy dụa, cánh tay càng đau, cuối cùng rốt cục chịu thua, ngoan ngoãn để Vệ Thành xách về nhà.

“Thành Tử, chuyện gì đó?” Tây Viễn dọn xong đồ, đang ở trong sân xem Tây Vi dắt ngựa.

” thành thật vào, dám chạy ta bẻ gãy chân.” Vệ Thành đem thằng nhóc ăn mày ném vào sân, xoay người ôm lấy Cẩu Đản. Cẩu Đản sợ, nước mắt rơi thành chuỗi, cảm thấy anh cả nhất định sẽ giận.

“không sao,? Cẩu Đản, đừng khóc.” Tây Viễn vội nhận lấy Cẩu Đản.

“Rốt cuộc có chuyện gì?”

Hỏi cả buổi, mới từ tự thuật c Cẩu Đản và thằng nhóc ăn mày, hiểu rõ đầu đuôi.

Mấy hôm trước, Cẩu Đản cầm bánh ngọt chơi trong hẻm, cách cửa chính không xa thấy này thằng nhóc ăn mày té xỉu dựa vào tường. Cẩu Đản cùng anh cả học qua một ít y thuật, khó lắm mới có một cơ hội thực hành, vội chạy tới xem, thấy không nóng, nhìn người cũng không tổn thương.

Cẩu Đản đang chẩn thì thằng nhóc ăn mày tỉnh. Nó chỉ là đói, trên người không có sức, đòi bánh của Cẩu Đản. Cẩu Đản từng nghe Tây Viễn nói, người đói quá nghiêm trọng không thể lập tức ăn nhiều, phải uống cháo trước, cầm bánh ngọt không chịu cho làm thằng nhóc ăn mày xanh cả mắt. Cẩu Đản bảo nó chờ rồi chạy về nhà bưng tới một chén cháo, cho thằng nhóc ăn mày uống hết.

Có đồ ăn, đứa nhỏ sau đó hai ba ngày liền chạy tới giả chết. Cẩu Đản cho nó ăn cháo ba ngày.

Thằng nhóc ăn mày thấy Cẩu Đản dễ lừa, liền được voi vòi tiên, dỗ Cẩu Đản lấy cái khác cho ăn. Cẩu Đản lấy đồ từ nhà cho đã mấy ngày.

“người nhà mi đâu?” Tây Viễn nghe xong chuyện thì hỏi.

“Không có.” Nó hít hít cái mũi.

“Lúc nào không?” Tây Viễn thấy hắn không phản ứng, “Ngươi ăn xin bao lâu rồi?”

“Qua hai năm.” Thằng nhóc ăn mày đếm. ăn tết thời gian, cả thành đều là mùi thơm, thế nhưng nó lại chịu đói, cho nên khắc sâu ấn tượng.

“Mấy tuổi rồi?” Tây Viễn hỏi.

Thằng ăn mày lắc đầu.

Là một đứa bé đáng thương, Tây Viễn cảm thấy không đành lòng.

“Được rồi, ngươi đi đi, sau này đừng gạt Cẩu Đản nữa. nếu phát hiện ngươi tiếp tục lừa hắn thìsẽ không dễ dàng bỏ qua ngươi như hôm nay.” Tây Viễn phất phất tay.

Thằng nhóc ăn mày ngẩn người vội chạy đi, chạy tới cửa, thấy Tây Viễn không ngăn muốn thả mình thật, “Ôi, ta nói.”

Tây Viễn cũng bị nó chọc, đứng ở đó xem nó muốn nói gì.

” lão gia, xin ngài thương xót, thu nhận và giúp đỡ, con nguyện làm đứa hầu cho tiểu thiếu gia.”

“Nhà ta không có thiếu gia, không cần đứa hầu.” đứa nhỏ này là một lưu manh.

“Thôi đi, đừng lừa ta. nhà ngươi có tiền như vậy còn không phải thiếu gia ư? Ta đã thấy xe ngựa, Còn có bò, có lừa, còn nuôi thiệt nhiều gà, ngày ngày ăn trứng.” Không cần phải nói, nhất định là từ Cẩu Đản lộ ra.

“Ngươi nói có thể làm đứa hầu? Nói xem, ngươi có ưu điểm gì, có thể làm cho ta muốn ngươi?”

“Ta, ta, ta chạy trốn mau.” Thằng nhóc ăn mày nghiêng đầu nghĩ.

“Thôi đi, nhà ta có ngựa, ngươi có chạy nhanh hơn ngựa không?” Vệ Thành bực mình cười một tiếng.

“Vậy, ta khí lực lớn? aimuốn bắt nạt tiểu thiếu gia, ta giúp hắn đánh.”

“Ngươi không có khí lực cũng không sao, còn biết cắn trả đúng ko?” Vệ Thành nhớ tới vừa rồi thằng nhóc ăn mày muốn cắn mình.

“He he, ngài đại nhân chớ chấp tiểu nhân, ta vừa rồi cắn sai.” Thằng nhóc ăn mày cợt nhả đáp Vệ Thành.

Nó vừa nói thế nhưng thật ra nhắc Tây Viễn, mấy đứa em thật đúng là một đứa hầu cũng không có. bọn Tây Vi Vệ Thành còn tốt, chứ Tiểu Dũng và Cẩu Đản lớn hơn cũng phải tới học đường, Tây Viễn thật đúng là không yên lòng thế nên luôn giữ ở nhà tự dạy dỗ.

Nếu là có đứa lưu manh như vậy đi theo, hai đứa nó đúng là không đứa nào dám bắt nạt. Có điều thằng nhãi này ranh như quỷ, làm không tốt sẽ bị cắn ngược, muốn dùng cũng phải thu phục trước.

“Đánh nhau? Nhà ta lại không thiếu đứa biết đánh nhau. Thành Tử, so tài với nó xem.” Tây Viễn đưa mắt với Vệ Thành, Vệ Thành lập tức ngầm hiểu.

Thằng nhóc ăn mày muốn biểu hiện cho tốt, có thể không chịu đói, đối với nó mà nói có hấp dẫn lớn lao.

Có điều nó làm sao là đối thủ c Vệ Thành, một tay c Vệ Thành nó cũng đánh không lại, cuối cùng nằm trên đất thở hồng hộc, thấy Tây Viễn không lên tiếng, trong mắt đầy thất vọng.

Nhờ Cẩu Đản lấy đồ ăn cho nó mấy ngày nay, nó mới không chịu đói, trước kia đều là có chút gì ăn chút đó, có đôi khi mấy ngày liền không có gì để ăn, vừa bị đoạt đồ ăn, còn bị đánh.

“Anh…” Vệ Thành mềm lòng nhìn “Được rồi, đứng lên đi. sau này mi sẽ là đứa hầu nhà ta. nói rõ trước, ngươi nếu không làm tốt, ta tùy thời đều có thể đuổi đi.” Tây Viễn không quên uy hiếp một câu.

“Thật ư? Ha ha ha.” Thằng nhóc ăn mày nhảy dựng lên, chạy đến bên người Tây Viễn, ôm chân Cẩu Đản.

“Đúng rồi, ngươi tên là gì?” Thằng nhóc ăn mày tắm rửa qua, Tây Viễn cầm một bộ quần áo Tiểu Dũng cho nó.

“Miêu Đản.” Thằng nhóc ăn mày trả lời.

“Nói thật.” Vệ Thành ấn đầu nó.

“Chính là Miêu Đản mà.” Thằng nhóc ăn mày hì hì cười.

“Đừng có bày trò làm thân với Cẩu Đản, có phải so với Miêu Đản còn khó hơn nghe hay không?” Tây Viễn đoán.

“Sao cậu biết?” Thằng nhóc ăn mày nói xong mới biết lỡ miệng, nhếch miệng, cúi đầu hự cả buổi, “Kêu, kêu Lý Cẩu Thặng.”

“Ha ha ha.” Vệ Thành ở bên cạnh không nhịn được cười phá lên, Tây Viễn cũng cười theo.

“Đại thiếu gia, xin thiếu gia đặt cho con một cái tên.” Cẩu Thặng đỏ mặt.

“Được? Cẩu Thặng không dễ nghe. Cẩu Đản nhà ta kêu Tây Phương, sau này ngươi kêu Lý Nguyên đi.”
Bình Luận (0)
Comment