Xuyên Đến Cánh Đồng Lúa Xanh Xanh

Chương 109

Sơn đạo khó đi, nhìn thì thấy không xa, đi lại mất cả buổi, Vệ Thành lại là lần đầu vào núi, sợ đi nhầm đường, liền càng khó tìm đến Hồng Lĩnh Trại, cho nên dù trong lòng sốt ruột, đi vẫn rất cẩn thận.

May là, ông Ngô nói vô cùng chi tiết, theo đó, Vệ Thành rốt cục tìm tới, phía trước một cái sơn trại, xem ra chính là Hồng Lĩnh Trại.

Rốt cuộc tìm được!

Vệ Thành ngồi trên lưng ngựa, giục ngựa về phía trước. hồng mã mới vừa chạy vài bước, đột nhiên xuất hiện một sợi thừng cản ngựa khiến Vệ Thành và hồng mã ngã lên đất. cũng may Vệ Thành vốn không muốn kinh động người trong sơn trại, không chạy nhanh. Vệ Thành nhận lúc ngựa chưa ngã, rút chân khỏi bàn đạp, lúc rơi xuống đất lăn hai vòng, tránh thoát hai trường đao đánh úp lại.

“Là kẻ nào dám xông vào Hồng Lĩnh Trại?” một tên thấy đánh lén không trúng, lại đến một đao, vừa chém vừa hỏi.

Vệ Thành từ nhỏ tập quyền cước, thân mình linh hoạt, thấy trường đao chém tới, sai thân né, đưa tay bắt cổ tay người kia, dùng chiếm đao trong tay hắn, đạp về sau một cước, đá bay tên muốn tập kích sau lưng.

Hai người thấy Vệ Thành công phu lợi hại, không dám hiếu chiến, nhanh chân chạy vào rừng cây, trở về sơn trại báo tin.

Không đợi Vệ Thành nghĩ kỹ, một đội nhân mã rầm rầm chạy tới. Kẻ dẫn đầu cưỡi ngựa ô, kẻ này không cao, mặt vuông ngăm đen, trong tay cầm một thanh Trường Đao, nâng đao chỉ Vệ Thành, “Từ Nơi nào đến, dám xông vào Hồng Lĩnh Trại? Không muốn sống nữa phỏng?”

Vệ Thành ngồi trên lưng ngựa, ôm quyền thi lễ, “Tại hạ Vệ Thành Vệ Trưởng Sơn, hôm trước huynh trưởng bị các ngươi đem về trại, không biết tánh mạng thế nào?”

Tên đầu lĩnh kia vừa nghe, cười ha ha: “Chàng trai trẻ, gan to lắm, một người dám xông vào Mã Hoang Sơn. Muốn cứu anh trai ngươi? đưa tiền đây.”

Vệ Thành: “Tiền nhà của ta đã chuẩn bị tốt, ngày mai liền đưa tới, chẳng biết có thể cho ta nhìn người một lần không?”

Đầu lĩnh: “Thật đúng là anh của ngươi. Muốn gặp cũng được, lấy tiền ra, một trăm lượng bạc xem một lần.” Hay lắm, trong mắt chỉ có tiền.

Vệ Thành đi vội vàng, đâu dễ mang nhiều tiền như vậy. Đầu lĩnh thấy Vệ Thành im lặng không nói, cười ha ha, “Không có tiền? Không có tiền khỏi gặp.”

Tứ đương gia cười xong, dùng đao chỉ Vệ Thành, “Tiểu tử trẻ, chúng ta đã nói rõ, muốn anh của ngươi toàn mạng thì sớm đưa tiền chuộc, nếu dám muộn sẽ chặt tay chặt chân.” Nói xong, khinh thường nhìn Vệ Thành, kéo dây cương quay đầu ngựa về sơn trại. nhóc con như vậy, hắn còn chưa để vào mắt.

Vệ Thành nhất thời nóng lên, tháo cung từ sau lưng, cài tên, kéo dây cung hết cỡ, quát lên “Tứ đương gia.” Ngày lúc tên đầu lĩnh quay đầu lại, tên vút một tiếng bắn ra ngoài. Cái mũ đội trên đầu Tứ đương gia, đính trên cái cọc cửa trại cùng với mũi tên.

“Hí!” Tứ đương gia cảm thấy đỉnh đầu chợt lạnh, theo bản năng đưa thay sờ đầu, mấy tên thổ phỉ khác cũng đều trố mắt, tiễn pháp hảo chuẩn!

“Các ngươi nghe đây, ” Vệ Thành cất cung tên, cầm trường thương, chỉ đám thổ phỉ, “Nếu dám tổn thương một sợi lông c anh trai ta, ta, Vệ Trưởng Sơn tất san bằng Mã Hoang Sơn Hồng Lĩnh Trại.”

Tứ đầu lĩnh trừng mắt nhìn, phục hồi lại từ trong nỗi sợ, bị trên khí thế người Vệ Thành thuyết phục.  hướng Vệ Thành ôm quyền, “Nhà ngươi vốn cùng Hồng Lĩnh Trại không thù, chỉ vì từng cùng một anh em trong trại có thù cũ mới trói hắn lại. ngươi yên tâm, nếu có thể đúng giờ đưa tiền đến, nhất định sẽ trả lại anh trai nguyên vẹn cho ngươi.”

Tứ đương gia nói xong, suất lĩnh nhân mã rầm vậy vào sơn trại. vừa đi vừa không nhịn được nghe ngóng, rất sợ Vệ Thành… lại tặng mình thêm một tên.

“Tứ đương gia, chúng ta cứ như vậy? Thực sự trả lại con tin nguyên vẹn sao?” một tên lâu la vừa đi vừa hỏi tứ đầu lĩnh, một chân của hắn hơi khập khiễng, nhưng đi rất nhanh.

“Không đưa về ngươi còn muốn giết con tin? Bà nội mày, vì mấy chuyện hư hỏng c Hồ lão nhị mày làm hại ông nội thiếu nữa mất mạng, còn không mau cút.” Nói xong lấy roi đánh Hồ lão nhị.

“Ôi,?, Tứ đương gia, tại ta đây không không ngờ tiểu tử đó tiễn pháp tốt vậy.” Hồ lão nhị không dám chọc đầu lĩnh, vừa nhận lỗi vừa chạy.

Lão Tứ đi vài bước vào trong, ngừng lại, phía trước là phòng nghị sự, kỳ thật là một phòng lớn, ba anh trai và lão Ngũ đều ở trong chờ tin của hắn.

Cất bước đi vào trong phòng, lão Tứ mặt đỏ lên, có điều lấy màu da c hắn, không nhìn rõ được.

“Anh cả, ” lão Tứ vào phòng, ngồi lên ghế, tự rót nước uống.

“Thế nào, người bắt về hay đuổi đi?” Lão đại hỏi.

“Không, là em trai cái thằng mình bắt về. Chỉ là cái thằng vớ vẩn không hiểu chuyện, ta chẳng chấp.” Lão Tứ càng nói âm thanh càng thấp. sơn trại lớn như vậy, bọn anh cả chắc sớm đã biết mình suýt bị bắn thủng đầu.

“Tứ ca à, đúng không hổ kêu Tứ ngốc, Hồ lão nhị lừa anh mà anh còn nghe, chưa biết ai với ai đã bắt lên núi. May là đã nghe ngóng nhà đó không khó dây, chứ gặp phải đinh cứng thì xem anh làm thế nào.” Lão Ngũ trách móc lão Tứ vài câu.

“Ta, ta không phải muốn cho anh em chúng ta thêm chút tiền thu thôi.” Lão Tứ chột dạ, bắt cóc người là do hắn bị Hồ lão nhị dụ, lâm thời nảy lòng tham, trước đó chưa thương lượng với mấy đầu lĩnh khác.

Trước kia cũng không phải chưa từng bắt người. bắt rồi thì cứ bắt, các đầu lĩnh khác tuy trách cứ lão Tứ làm việc không đầu óc, nhưng cũng không làm quá lên.

Lúc này, Tây Viễn đang bị cột vào trong trại một cái nhà gỗ Lý

Hai ngày! Trong nhà nhất định đã biết.

Ngày đó, khi Tây Viễn…tỉnh lại, bị ném trong một chiếc xe ngựa. xe ngựa chạy vô cùng mau, một đường xóc nảy, Tây Viễn bị xóc đến ê ẩm, thừa dịp lúc này, kẻ bắt cóc thả lỏng cảnh giác, Tây Viễn nghĩ cách tìm cơ hội chạy trốn, hoặc ít nhất tìm hiểu bọn này bắt cóc mình có mục đích gì?

“Tứ ca, sao lại mang về một thằng nhóc? Lương thực đâu? Bảo các ngươi đi mua lương, mua người làm gì?” Lão Ngũ vén rèm lên nhìn, lại buông, Tây Viễn nhẹ nhàng thở ra.

“Bà nội nó, lương thực giờ chẳng dễ gì mua được, hỏi tới hỏi lui, cửa hàng lương thực lại có sai dịch gác, cứ như vào nha môn.” Lão Tứ oán hận, “Ta nghĩ chúng ta chẳng có bao nhiêu bạc, liền bắt cóc thằng nhỏ này về.” Trong âm thanh lộ ra đắc ý.

“Hay quá ha? Tứ ca lại có thể tự ra chủ ý?” Lão Ngũ giễu cợt một tiếng, trong lời nói tràn đầy hàm ý.

Lão Tứ rùng mình một cái. chuyện lớn trong sơn trại từ trước đến nay đều do mấy đương gia thương lượng. hắn này thuộc loại tự tiện làm chủ, “Không phải, lão Ngũ, ta chỉ tiện tay thôi, anh cả bọn họ sẽ không nghĩ nhiều chứ?” Lão Tứ không yên hỏi.

“Không thể nào, ngươi tài giỏi như vậy, anh cả bọn họ cao hứng còn không kịp. Có điều Tứ ca à, anh sao lại nghĩ ra được chủ ý hay vậy?” Lão Ngũ hỏi.

“he he, ta đâu nghĩ ra được, đều là Hồ lão nhị nhắc nhở ta, ta mới hạ thủ.” Lão Tứ nói.

“À, Hồ lão nhị.” Lão Ngũ kéo dài ngữ điệu, không hé răng, lão Tứ bởi vì trong lòng không yên, cũng không còn hưng trí tranh công.

Hồ lão nhị? Tây Viễn mơ mơ hồ hồ cảm thấy hình đã nghe qua cái tên này ở đâu đó, nhưng là ở đâu? Những người mình quen không có ai tên như vậy?

Còn nữa, Tây Viễn cảm thấy lão Ngũ mới vừa nói, âm thanh hình như đã từng nghe qua, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra.

Một đường đi tới, Tây Viễn vẫn không tìm được cơ hội thoát thân, đành phải tiếp tục giả vờ ngất. Về sau xe ngừng, hắn bị túm xuống, ném vào nhà gỗ, bị một người đạp hắn mấy cái, Tây Viễn cố nén không ra tiếng.

“Mẹ nó, làm hại lão tử nhà tan cửa nát! Hôm nay không giết chết nhà các ngươi, lão tử không phải họ Hồ!” Nghe âm thanh là Hồ lão nhị

“Tiểu Lục, người nhà này sao lại đắc tội Hồ lão nhị? Lại còn nhà tan cửa nát?” Bên ngoài truyền đến tiếng hai thổ phỉ tán gẫu, Tây Viễn đã trăm phần trăm xác định bắt cóc mình là thổ phỉ.

“Ngươi không biết à? Hình như vợ Hồ lão nhị mang theo con gái chạy theo nhà này. Cha thằng ấy cũng tức chết rồi, Hồ lão nhị không nuốt không trôi cơn tức này thôi.”

Hóa ra là hắn! Tây Viễn nghĩ ra, bài bạc, què chân, cha chết, vợ mang theo con gái lập gia đình, Hồ lão nhị chẳng phải là chồng trước của mợ Ngọc Trân sao?
Bình Luận (0)
Comment