Xuyên Đến Cánh Đồng Lúa Xanh Xanh

Chương 13

Qua năm, đảo mắt đã đến tháng giêng, trải qua hơn một tháng điều dưỡng, thân thể của Vệ Thành tốt lên rất nhiều, thầy thuốc Lý lại cẩn thận khám một lần, sau đó thay đổi phương thuốc.

Ngày hai tháng hai, ngày Long Sĩ Đầu, Tây Viễn đính hai cái đuôi rồng lên vai quần áo của Vệ Thành và Tây Vi, đuôi rồng là dùng cán cao lương đoạn ngắn khoảng ba centimet, sau đó cắt miếng vải màu sắc rực rỡ thành hình tròn hoặc hình vuông, hai đầu dùng chỉ khâu, ở phía dưới cx dùng mảnh vải đủ màu sắc làm thành bông. Nghe nói ngày hai tháng hai tiểu hài tử mang đuôi rồng có thể phù hộ một năm bình an ko tai họa.

Đuôi rồng là Tây Viễn cùng bà nội làm, Tây Viễn cắt, bà nội dùng chỉ may. Vệ Thành và Tây Vi hai đứa đội đuôi rồng cười rộ cầm quả cầu anh trai làm đi chơi. Hiện tại vào hai tháng, thời tiết đã chuyển ấm, Tây Viễn thả lỏng tâm tình để Vệ Thành ra bên ngoài chơi, bất quá sáng sớm và tối thường lạnh hơn nên Tây Viễn sẽ yêu cầu Vệ Thành không ra khỏi phòng, Vệ Thành rất nghe lời.

Nhìn bóng lưng hai đứa con trai chạy xa, Tây Viễn thu nụ cười trên mặt. Tiền trong nhà sắp không đủ rồi, năm ngoái bán bắp cải cay kiếm đc ba mươi lượng bạc thì ba lượng trả nợ, năm lượng cho Vệ lão nhị, còn lại ngoài ăn tết chi phí, đều dùng để mua thuốc cho Vệ Thành, đây còn là do thầy thuốc Lý không cần tiền chẩn bệnh mới tiết kiệm đc. Việc trị liệu kế tiếp c Vệ Thành còn phải tiêu tiền, mặt khác đầu xuân lập tức sẽ bận bịu viếc đồng áng, phải làm ruộng tới trung tuần tháng ba, chuyện quan trọng trước hết trong nhà là chuẩn bị hạt giống, cái này cũng cần một khoản tiền.

Bên ngoài băng tuyết đã tan, hiện tại chỉ có sáng sớm và ban đêm nhiệt độ không khí còn thấp mới đóng băng. Nhớ tới bắp cải mùa thu mình đề nghị cất trong hầm ngầm, Tây Viễn rất có tin tưởng. Thừa dịp nay mỗi ngày nhiệt độ không khí hài hòa, Tây Viễn cùng cha xuống hầm ngầm, thật cẩn thận mà mở ra một góc vải dầu trữ bắp cải, mượn ánh nến trong tay Tây Viễn tỉ mỉ quan sát, ừ, cũng không tệ lắm! Từ bên trong cầm hai cái bắp cải ra, trở lên, bắp cải trong tay một tầng bên ngoài hơi khô, bên trong bảo trì đều tương đối khá, Tây Viễn kéo ra lớp bắp cải ngoài cùng, bắp cải bên trong xanh tươi, nõn nà, so với khi mới thu hoạch mùa thu không khác ấy, nhìn rất thích mắt.

“Miễn chê luôn, cách này c thằng Viễn thật đúng là tốt.” Bà nội lấy bắp cải qua vui sướng nói.

” Viễn à, bắp cải này con tính đến trấn trên hay thị trấn bán?” Tây Văn Minh hỏi, ông biết con cả sẽ không tốn nhiều tâm tư như vậy chỉ vì thêm đồ ăn cho nhà.

“Không lên trấn trên, hai ngày nữa lên thị trấn ạ. Chúng ta hỏi thử chưởng quầy Tụ Đức Lâu có mua không, bên ông ấy nếu không cần thì chúng ta sẽ hỏi tiếp chỗ khác.” Tây Viễn sớm đã tính toán xong.

“được, nghe thằng cả.” Tây Văn Minh biết ở mặt này mình không bằng có kiến thức con cả, cho nên đem quyền quyết định giao cho Tây Viễn.

Lại qua hai ngày, Tây Viễn dậy thật sớm, cùng cha lên đường cuốc bộ đến thị trấn. Chịu thôi, hiện ở trong thôn mọi người không có việc gì, có rất ít người đến thị trấn làm việc, không có cách nào đi nhờ xe.

Hai người qua trấn Vạn Đức liền đụng tới một chiếc xe bò đến thị trấn, Tây Viễn cho đánh xe 4 văn tiền, để mình và cha đi ké. Tây Văn Minh muốn ngăn cản Tây Viễn, nhưng há to mồm cuối cùng cũng không lên tiếng. Kỳ thật ông hắn cảm thấy đi đến thị trấn cũng không có gì, tổng cộng cũng chỉ có ba mươi lăm dặm, trước kia có việc gì không thể không đến thị trấn thì ông đều đi bộ tới, có điều… Nhìn nhìn Tây Viễn, thằng Viễn nhà ông phải khuân vác nặng, tiêu bốn văn tiền thì tiêu bốn văn tiền vậy. Tây Viễn nhìn ra Tây Văn Minh do dự nhưng làm bộ như không biết, hắn mới không vì tiết kiệm bốn văn tiền mà để bản thân mệt như chó đâu, lại nói, hai người hôm nay còn phải trở về, lúc trở lại chưa chắc sẽ có xe tiện đường để ngồi.

Tây Viễn không chút do dự bò lên trên xe bò, xe bò một đường kẽo kẹt kẽo kẹt tới thị trấn. Vào thành Tây Viễn trực tiếp cùng cha đến hiệu ăn Tụ Đức Lâu. Kỳ chưởng quầy c hiệu ăn đang ngồi ở sau quầy sầu muộn: hiện tại là thời kì giáp hạt, bắp cải củ cải khoai tây mùa đông những thứ có thể cất giữ đã tiêu hao gần hết, hơn nữa cho dù có còn thì trải qua một mùa đông cũng đều rũ rượi, trở nên khô héo, dùng những nguyên liệu này xào rau tuyệt sẽ không ngon, khách nhân c hiệu ăn đều có ý kiến. Có điều cũng chả có cách chi, hiện tại mới vừa đầu xuân, cách thời gian gặt hai rau dưa trong ruộng còn ít nhất hai tháng, mọi nhà đều ăn dưa muối, trong hiệu ăn cũng chỉ có thể bán món mặn. Cđ kẻ có tiền cứ ăn thịt mãi cũng sẽ ngán, muốn ăn chút rau dưa cho sướng miệng, đến hiệu ăn để ăn nhưng hiệu ăn cũng không có, không bột đố gột nên hồ mà.

Kỳ chưởng quầy đang cân nhắc, cánh cửa kẽo kẹt vang một tiếng, đi vào một lớn một nhỏ, ôi, đây không phải hai người mùa thu năm ngoái đến cho ông bán bắp cải cay ư.

Hiệu ăn năm ngoái dựa vào bắp cải cay làm đồ ăn mà mời chào đc không ít khách nhân, ông chủ vì thế cuối năm còn cho hắn một số tiền thưởng ngoài định mức nữa.

“Kỳ chưởng quầy, ngài thật là nhàn nhã đó!” Tây Viễn cười hì hì chào hỏi Kỳ chưởng quầy.

“Tây Viễn à, cháu đừng trêu chọc ta mở cửa buôn bán mà nhàn nhã cũng nhàn nhã cũng không phải là chuyện tốt đâu.” Kỳ chưởng quầy bất đắc dĩ nói.

“Sao khách nhân c hiệu ăn nhìn không nhiều lắm vậy?” Tây Viễn biết rõ còn cố hỏi.

“Bây giờ không phải là mùa ế hàng sao, rau dưa trữ lại đều dùng hết, ta cũng không làm ra được nhiều món.” Kỳ chưởng quầy ăn ngay nói thật.

“Nhà cháu thật ra có chút bắp cải tươi, còn có chút củ cải, không biết Kỳ chưởng quầy ngài có hứng thú không? Thừa dịp hôm nay tới thị trấn cháu còn mang đến hai cây bắp cải cho ngài.” Tây Viễn lấy rổ từ trong tay cha tới đưa cho Kỳ chưởng quầy, bên trong là hai cây bắp cải xanh nõn cùng một củ cải tươi non.

“ôi chao, bắp cải này của cháu đúng là rất không tệ, trong nhà còn bao nhiêu? Ta đây bao hết toàn bộ.” Kỳ chưởng quầy cũng không ngốc, hơi cân nhắc là biết mục đích Tây Viễn tới đây.

“Có không ít đâu ạ, đủ ngài chống đỡ đến khi thu hoạch rau mới. Chẳng qua giá thì…” Tây Viễn bắt đầu cùng Kỳ chưởng quầy cò kè mặc cả.

“Mùa thu bắp cải là một đồng bốn cân, giờ ta cho cháu một đồng ba cân thế nào?”

“Một đồng ba cân? Sợ là không được đâu ạ, một đồng một cân ngài ra ngoài cũng ko mua đc đâu đúng không?” Tây Viễn một bước cũng không nhường.

” bắp cải thứ này cũng không có gì quý, bên trong nước nhiều nặng cân, sao lại bán giá cao thế! Nếu không thì một đồng hai cân…?” Kỳ chưởng quầy vừa trả giá cùng Tây Viễn, vừa tính toán khoản mua bán này có thể kiếm đc bao nhiêu trong lòng.

“Kỳ chưởng quầy, cháu cũng không đòi nhiều, chỉ một đồng một cân, ngài xem xem có thể mua không, nếu ngài không cần thì cháu đến hiệu ăn Mĩ Vị cách đây một con phố hỏi thử?” Tây Viễn khích Kỳ chưởng quầy, hắn cũng biết chuyện mùa thu Mỹ Vị đoạt khách nhân c Tụ Đức Lâu.

“Đừng, đừng đi, được, được, một đồng thì một đồng, lập tức mua bán!” Kỳ chưởng quầy cũng không trả giá thêm.

“Vậy ngài sáng mai phái hai xe ngựa qua kéo rau về đi, tổng cộng có khoảng hơn sáu nghìn cân bộ Mùa thu trồng một mẫu rưỡi ruộng cộng thêm một ngàn cân bắp cải bà nội trồng trong vườn rau, ngoài để trực tiếp dùng và để dành ăn trong mùa đông cho nhà, trong hầm ngầm chứa ước chừng sáu nghìn năm trăm cân, trừ đi thất thoát nước, Tây Viễn cân nhắc cũng phải có sáu nghìn cân, mặt khác còn có ước chừng ba trăm cân củ cải. Củ cải Tây Viễn cũng thương lượng cùng Kỳ chưởng quầy, dựa theo giá bắp cải.

Cùng Kỳ chưởng quầy định xuống thời gian, Tây Viễn cùng cha rời khỏi Tụ Đức Lâu, vốn muốn mua cho Tây Vi và Vệ Thành chút đồ ăn, bất quá ngẫm lại tiền trong nhà không còn nhiều lắm nên Tây Viễn cũng không dám tiêu loạn, nhưng lại không muốn hai đứa nhỏ thất vọng, hắn có thể tưởng tượng ra bộ dạng hai đứa nhóc tha thiết ngóng trông bọn họ trở về, vì thế liền mua cho mỗi người một que đường hồ lô.

Rất nhanh hai người ra khỏi thành, ba mươi lăm dặm đi mất chừng hai canh giờ, nếu vốn chỉ có Tây Văn Minh thì hơn một canh giờ đã đủ, nhưng Tây Viễn chân ngắn nên không khỏi bị mệt, đi một đoạn phải nghỉ một lát, lại cự tuyệt để Tây Văn Minh cõng, chịu thôi, cha Tây Viễn đành phải cùng hắn chậm rãi về nhà.

Đi một chút ngừng một chút, mãi cho đến gần giờ Dậu hai người rốt cục về tới thôn hoa sen, trời chiều chạng vạng chiếu vào trên cây liễu bên thôn, dưới cây liễu, Tây Vi và Vệ Thành sớm đã đứng chờ, thấy thân ảnh cha và anh thì lập tức như cưỡi ngựa chạy tới. Tây Viễn lấy ra mứt quả cho mỗi đứa một cây, hai đứa nhóc lập tức mặt mày hớn hở, cả đường đi vừa đi vừa khoe khoang với đám con nít gặp phải trên đường, những đứa trẻ khác thấy chỉ đành mong ngóng mà nhìn, có đứa lớn rồi cũng chưa nếm qua mứt quả, nhìn lớp áo đường dính bên trên, nhất định ăn rất ngon!

Vệ Thành vừa hé miệng nhỏ liếm đường trên mặt mứt quả, vừa đắc ý nhìn những hài tử khác thèm thuồng, hắn rốt cục cũng có thể khiến cho người khác hâm mộ mình, mà không phải trốn ở đâu đó hẻo lánh trộm xem tiểu hài tử nhà khác ăn cái gì.

Về đến nhà, ông nội bà nội và mẹ của Tây Viễn nghe Tây Viễn bán bắp cải giá một đồng tiền một cân thì đều kinh hỉ khó tin. Thằng Viễn nhà họ đúng là biết lam biết làm, nhiều người lớn còn kém xa!

Ngày hôm sau, Kỳ chưởng quầy sớm cùng với hai hỏa kế đến kéo bắp cải. Ông hôm qua đã nói với ông chủ, ông chủ vừa nghe liền biết đây là một cơ hội kiếm tiền tốt, rộng lượng tán thưởng ông vài câu. Kỳ chưởng quầy cả đêm kích động đến ngủ không ngon giấc, đây chính là chuyện tốt Mỹ Vị bên kia vô luận thế nào cx kém hơn, dù sao đầu bếp dù có tay nghề mà không có nguyên liệu làm cũng là uổng phí tâm tư.

Một nhà Tây Viễn cùng hai hỏa kế đem bắp cải trong hầm ngầm ra, trong lúc đó Tây Vi và Vệ Thành cũng lững chững theo sát hỗ trợ, Tây Viễn hai đứa mệt bèn tùy ý bảo hai đứa ở trong sân trông coi, nói cho hay là sợ bắp cải bị người khác lấy chạy mất. Hai đứa nhóc nghiêm túc mỗi người ngồi một bên trông coi bắp cải, ai cũng đừng nghĩ đến trước mặt.

” hai đứa nhóc nhà này cũng thật chín chắn!” Kỳ chưởng quầy vui cườ nói. Tây Vi và Vệ Thành vừa nghe Kỳ chưởng quầy coi hai đứa nó như người lớn, lại càng cố gắng ưỡn cao bờ ngực.

“Ừ, ba đứa bé nhà ta đều chín chắn chững chạc cả.” Bà nội nghe lại không hề nghĩ là người ta là đang trêu chọc chút nào, bà đúng là cảm thấy các cháu mình chỗ nào cx tốt.

Vải dầu trong hầm ngầm hôm qua đã bị lấy ra trước, Tây Viễn không muốn để người khác biết cách này của mình, hắn còn trông vào đó tiếp tục kiếm tiền mà. Mấy người dùng hơn một canh giờ dọn sạch bắp cải ra,

Người trong thôn hiện tại đang chuẩn bị cày bừa vụ xuân nên việc cũng không nhiều, có người thấy trước cửa sân nhà Tây Viễn ngừng lại hai chiếc xe ngựa tò mò tới nhìn một cái. Vừa thấy là nhà Tây Viễn đang bán bắp cải, có người ở bên xem náo nhiệt, cũng có người đến giúp một tay, đương nhiên trong đó cũng không ít người có tâm tư thăm dò nhà Tây Viễn làm sao giữ bắp cải tốt thế.

Cộng tất cả lại, tổng cộng là sáu nghìn hai trăm cân bắp cái, hai trăm sáu mươi lăm cân củ cải. Kỳ chưởng quầy cũng hào phóng một phen, tính thành sáu nghìn năm trăm cân, đưa tổng cộng sáu nghìn năm trăm văn tiền. Mọi người trong thôn ở bên rất hâm mộ, bắp cải trong ruộng bọn họ đều là mùa thu thu hoạch xong liền bán, vì không bán cũng không được, nếu để qua một mùa đông sẽ bị thời tiết lạnh làm hỏng, không lạnh hỏng cũng sẽ khô héo không còn chút nước, rồi cũng phải vứt đi. Cũng là bắp cải như nhà Tây Viễn, mùa thu ngay cả một xâu tiền cx bán không được, nhà Tây Minh Văn thế nhưng bán hơn sáu xâu tiền, mọi người muốn không ghen tị cũng khó.

Tây Viễn cũng không che dấu nữa, hắn chính là muốn để người trong thôn đều biết, Vệ Thành đến nhà hắn, nhà hắn chẳng những cuộc sống không khó khăn hơn trước kia ngược lại càng ngày càng tốt.
Bình Luận (0)
Comment