Xuyên Đến Dị Giới, Tôi Cùng Bạn Thân Trở Thành Pháo Hôi

Chương 1


Tại lớp học năm ba, một ngôi trường xếp hạng nhất nhì của tỉnh.

Nơi nuôi dưỡng thế hệ trẻ cho đất nước tương lai.

Trong lớp học đang vang vọng tiếng giáo viên giảng bài, cũng có tiếng sách vở, tiếng bút viết lên giấy.

Gần cửa sổ cuối lớp, một cặp nam nữ ngồi chung bàn hết sức chăm chú nghe giảng và ghi chép.

Thời tiết đã là tháng tám, trời thu có mát mẻ cũng hay mưa.

Cô gái mái tóc ngắn ngang vai, tay hơi chống cằm ngóng ra ngoài cửa sổ nhìn mấy hạt mưa bay bay bên ngoài.

Cậu trai thấy vậy liền lên tiếng nhắc cô.

“Linh Nhạc, cô nhìn cậu kìa.” Cô gái tên Linh Nhạc nghe nói vậy chợt giật mình quay ngoắt lại nhìn lên bảng.

Thấy cô giáo vẫn hăng say giảng bài mới hơi quay sang trừng mắt với An Sinh.

Mà cậu trai thấy cô trừng lại cũng chỉ nhún vai tỏ vẻ.

“Là tớ sợ cậu phải đứng hành lang thôi.” Linh Nhạc nhìn người cùng mình lớn lên từ nhỏ, ngũ quan cậu thanh tú, nhưng khí chất tổng thể lại khá lạnh nhạt.

Cô đoán tương lai cậu sẽ là mỹ nam hiếm thấy.

Cô hơi nhướng mày nói.
“Cậu đã nói như vậy cả trăm lần rồi.” Quả thực nói hơn trăm lần cũng không quá đáng vì từ nhỏ đến bây giờ, lần nào cũng là cô bị tên này dọa đến mấy lần bay màu.

Cái tính chọc người đến đáng ghét.

“Tối nay cậu nấu cơm và rửa bát.” An Sinh nghe cô nói vậy liền hơi buồn phiền nói.

“Có thể không làm không?” Linh Nhạc đắc ý nói.

“Tất nhiên là không rồi.” An Sinh cũng chỉ ra vẻ hỏi vậy thôi vì cậu cũng biết trước kết quả rồi.

Bằng một cách nào đó, vẻ cam chịu này làm người khác cảm thấy cậu rất nuông chiều cô.
Lúc này, cô giáo trên bục giảng vừa đúng lúc quay lại, thấy hai người đang nói chuyện liền im lặng nhìn về phía này.

An Sinh cùng Linh Nhạc cảm nhận được ánh mắt phóng tới bất giác lạnh sống lưng nhìn về phía cô giáo thầm than.

“Xong, lại bị phạt.”
Cô giáo nghiêm mặt giọng tức giận đưa tay chỉ vào hai người mà nói.


“Mấy anh chị nói chuyện có vẻ vui vẻ nhỉ, mời đi ra ngoài nói giùm tôi.

Hết chuyện liền vào.” Xong liền quay mặt giảng bài tiếp mà không phí chút thời gian nào, lớp học cũng thản nhiên như chuyện đã quen.
Hiển nhiên là hai người đã nhiều lần vi phạm.

An Sinh cùng Linh Nhạc tự giác đứng lên ra ngoài nhưng bốn mắt liếc nhau chỉ ý “Tại cậu đấy.”
“Tại cậu thì có.” Người một ý ta một ý liền suýt lao vào đấu khẩu.

May thay, vẫn ý thức được đang ở đâu, cả hai người liền im lặng lại đi ra ngoài đứng phạt.

Ngoài trời lúc này đã bắt đầu mưa nặng hạt hơn, khiến gió cũng có chút lạnh.

Linh Nhạc hơi xoa xoa tay mình.

Lúc ra ngoài cô quên mang theo áo khoác.
Đang tính mặt dày vào lớp học lấy áo liền thấy một bóng đen chùm lên đầu che mất khuôn mặt cô.

Linh Nhạc cũng không nhiều lời lấy chiếc áo trên đầu xuống mặc vào, nói: “Cảm ơn.” xong cũng im lặng cùng An Sinh đứng phạt.

Hai người liền trầm lặng lạ thường.

Năm nay họ đã cuối cấp rồi, cũng sắp phải chọn trường sau đó lại đi làm về trả ơn phụng dưỡng.

Nói trả ơn là cũng có lý do.

Họ vốn là trẻ mồ côi được một cặp vợ chồng khá giả nhận nuôi từ hồi năm tuổi.

Dù ký ức hồi nhỏ không nhiều nhưng hai người đều biết được mình bị bỏ rơi.

Vậy nên, với người đã nhận nuôi bọn họ, cả hai đều thật tâm thật lòng biết ơn.

Từ lúc vào cô nhi viện, hai người đã thân nhau vì cả hai đều bị đưa đến cùng ngày.

Lúc mới vào, là một đứa trẻ sẽ không tránh khỏi bị xa lạ, mà có người cùng với mình sẽ tự nhiên cảm thấy thân thuộc hơn phần nào.

Từ lúc đó, hai người liền trở thành bạn thân.

Đi đâu hay làm gì, có đồ ăn ngon, đồ chơi tốt cũng chia sẻ cho nhau.

Đến cả ba mẹ nuôi cũng hay đùa với hàng xóm là họ còn thân nhau như hai anh chị em ruột vậy.

Hiếm có đứa trẻ nào bị bỏ rơi vẫn nguyện ý cùng một bạn khác chia sẻ.


Mà cũng chính vì lý do đó mà họ cũng được nhận nuôi cùng nhau.

Từ lúc đó trở đi liền sống và sinh hoạt như bao mọi người, như bao đứa trẻ khác.

Mỗi ngày đi học về, hai người thay nhau làm việc nhà, cùng nhau học tập, cùng nhau đọc tiểu thuyết rồi chơi game.

Có thể nói họ là thành phần không quá chuẩn mực của xã hội nhưng cũng không phải thành phần xấu.

Cứ như vậy mà sống đến bây giờ.

Lúc này An Sinh hơi trầm tư lên tiếng.

“Linh Nhạc này, sau cậu định chọn trường nào?” Linh Nhạc cũng không suy nghĩ nhiều nhanh gọn trả lời: “Trường cậu chọn.” An Sinh không ngoài dự đoán hơi mỉm cười rồi nhìn sắc trời vì mưa mà hơi tối ngoài kia.

“Cậu còn nhớ lần sinh nhật mười lăm tớ nói gì với cậu không?” Linh Nhạc ánh mắt hơi nhìn xuống dưới chân, không nhanh không chậm đáp: “Ừm, tớ nhớ.”
Chuyện năm đó An Sinh là nhân lúc sinh nhật nói cho cô.

Cậu đã nói cậu từng có suy nghĩ rằng mình không phải người ở thế giới này.

Sau khi nghe xong, cô cũng hơi giật mình nhưng cô tin An Sinh, cô tin mọi điều cậu nói.

Và điều đó cũng xảy ra với cô khi vào sinh nhật năm mười sáu.

Cô cũng có cảm giác như vậy thông qua một giấc mơ.

Cũng vì vậy có một khoảng mấy tháng hai người liền sợ bản thân có vấn đề về tâm lý.

Giống như đọc nhiều tiểu thuyết, hay nghiện game quá mức dẫn đến bị ảo tưởng.

Chuyện này họ vẫn luôn giấu ba mẹ nuôi tránh khiến họ lại lo lắng thêm.

Cũng từ sau đó, hai người cũng quyết định sau khi trả ơn nuôi dưỡng liền mới dọn ra sống riêng.

An Sinh sau khi nghe cô trả lời cũng nói tiếp.

“Từ sau lần đó, tớ vẫn luôn có cảm giác càng xa lạ với thế giới này.

Tớ cảm thấy mình không có nhiều cảm xúc nữa, giống như với ba mẹ là chỉ hoàn thành trách nhiệm của mình vậy.”
An Sinh hơi cúi đầu xuống khiến Linh Nhạc không nhìn rõ được sắc mặt của cậu.

“Có phải hay không chúng ta thực sự có bệnh gì?” Linh Nhạc cũng không lạ lẫm với những điều cậu nói vì chính ngay bản thân cô cũng thấy vậy.


“Tớ cũng rất mờ mịt, cùng rất sợ.

Tớ biết mình vốn đã nhận thức tốt hơn so với những đứa trẻ cùng lứa khác.

Lúc bị bỏ rơi ở đó tớ vốn đã biết đây không phải nơi mình sống trước đó.”
Nói rồi cô lại nhìn ra phía ban công, gió lạnh thổi vào khiến cô tỉnh táo hơn nhiều, cô nhìn sang An Sinh.

“Cậu cũng cảm nhận được mà phải không? Cũng chỉ là do lúc đó còn nhỏ, chỉ nghĩ làm sao sống qua ngày nên cảm giác đó mới biến mất đi cho đến khi chúng ta bị đánh thức vào lần sinh nhật năm đó.”
An Sinh hơi dựa vào tường, hai tay hơi khoanh lại với nhau chậm rãi nói: “Vậy nên, cứ mỗi khi cảm giác đó càng mãnh liệt hơn chúng ta lại cảm thấy hoảng loạn.

Đây cũng không phải là trùng hợp khi tớ và cậu đều có những giấc mơ giống nhau.”
Linh Nhạc cũng thở dài.

“Quả thật, nhiều khi tớ cũng sinh ra suy nghĩ hơi tiêu cực.

Vì chuyện những giấc mơ làm tớ cảm thấy sợ hãi hơn.” An Sinh gật đầu.

“Vậy nên chỉ cần trả ơn xong chúng ta cùng đi tìm hiểu nguồn gốc này đi.

Giả cũng được, thật cũng được.

Còn hơn là cứ sống mơ hồ thế này phải không?”
Linh Nhạc đồng ý.

“Ừm, chúng ta phải luôn đi cùng nhau nha.” An Sinh nghe cô hứa hẹn cũng mỉm cười trở lại.

“Ừm, sẽ luôn cùng nhau.”
Hai người tâm sự xong cũng vừa đúng lúc hết tiết học, mọi người đều đua nhau ra về.

Vì hôm nay là thứ bảy, buổi học chỉ có mỗi buổi sáng nên ai cũng háo hức về nhà thả lỏng sau những ngày ôn thi mệt nhọc.
An Sinh và Linh Nhạc cũng vậy.

Nhưng hai người vừa mới lấy cặp chuẩn bị về liền bắt gặp một giọng nói chảnh chọe vang lên.

Người đến là một cô gái khá xinh trong lớp, thành tích cũng được lại tính cách dễ gần nên được nhận chức lớp phó lao động, là người quản lý vệ sinh nề nếp lớp học.

Hai người nhìn mặt nhau sau liền nghe cô gái nói: “Linh Nhạc, An Sinh.

Hôm nay đến hai cậu trực nhật.” sau đó cô nàng lại nhìn với ánh mắt như bề trên nhìn xuống hai người.

“Nhớ dọn sạch sẽ mới được về đấy.

Đừng để đến thứ hai tôi thấy lớp học như bãi rác liền sẽ phạt hai cậu.”
Không để cho hai người nói gì thêm, cô gái liền vênh mặt ra về.

Cô ta ghét nhất chính là mấy loại con nuôi như hai người kia, chắc chắn mệnh không tốt mới bị bỏ rơi, đã vậy còn không học hành cẩn thận.

Chỉ người như cô ta mới xứng đáng nhiều điều tốt nhất thôi.


Nói xong còn hơi cười thầm, nhìn hai đứa nó làm trực nhật mệt nhọc xong lại đến thứ hai tạo cớ cho bọn chúng làm thêm lần nữa, cô ta liền cảm thấy thật hả hê.
Mà trong lớp học, hai người kia lại thản nhiên đến lạ thường dường như đã quen với thái độ của cô gái kia.

Không tức giận cũng không phản kháng.

Dù sao cũng chỉ là trực nhật, nếu không vượt quá ranh giới của hai người thì chuyện này cũng không có gì để làm to chuyện.

Đây cũng là thói quen tạo được khi hai người nương tựa vào nhau trong khoảng thời gian ở cô nhi viện.
Nơi đó nhiều trẻ em cũng như họ, đứa tốt tính thì dễ bị bắt nạt mà đứa có năng lực thì cũng chỉ lo nổi cho bản thân thôi, làm gì có tâm sức nào đi lo cho kẻ khác.

Nhưng cũng chính vì vậy mà cả An Sinh và Linh Nhạc liền trở thành hai đối tượng kỳ lạ nhất.

Nhiều người không biết còn tưởng họ có quan hệ ruột thịt nữa.

Lúc này trời cũng đã muộn, gần đến mười hai giờ trưa nên mỗi người một việc.

Cả hai ăn ý phối hợp hoàn hảo làm trực nhật, sau đó hai người lần nữa ra lấy xe đạp để về nhà.

An Sinh thì lái xe, còn Linh Nhạc thì ngồi phía sau nhìn ngó xung quanh.

Không phải hai người không có tiền để mua thêm xe đi cho thoải mái, chỉ là hai người nghĩ cùng chạy một xe sẽ an toàn hơn, vui hơn mặc dù không hiểu sao lại nghĩ vậy.

Tuy nhiên trực giác chắc chắn sẽ không sai, cho nên từ nhỏ đến lớn cả hai vẫn luôn chạy xe đạp lai nhau cùng đi học, cùng đi chơi.

nhà cũng không xa lắm nên hai người cũng không cầu kỳ về phương tiện đến trường.
Linh Nhạc hơi nheo mắt nhìn ánh sáng mới ló ra trên bầu trời.

Cơn mưa đã tạnh được một lúc liền thuận tiện không phải mặc áo mưa gì đó để về, đỡ phiền phức hơn.

Bây giờ cũng đã trưa muộn, mọi nhà đều đã bắt đầu ăn cơm trưa, trên đường cũng chỉ có xe cộ đi lại, học sinh về nhà cũng thưa thớt hơn.
Ngay lúc đến đoạn ngã tư vừa đèn xanh, An Sinh liền hơi chạy nhanh lên một chút liền không cẩn thận bắt gặp một cậu bé lao ra tứ phía bên phải làn đường.

Quá bất ngờ, An Sinh bẻ tay lái đột ngột sang hướng bên trái liền không kịp phanh xe mà lao đến một chiếc xe ô tô tải bên kia đường.

Trong nháy mắt mọi thứ gần như chuyển động chậm lại trong mắt của hai người.

Không đợi Linh Nhạc hô to liền tại ngay đoạn giao nhau giữa hai chiếc xe một thứ giống như hố đen hiện ra, đồng thời trên cổ tay trái của hai người cũng xuất hiện một hoa văn.

Cả hai thứ cùng phát sáng lên sau đó hai người biến mất không một giấu vết.
Tuy nhiên sau khi cả hai biến mất nơi vốn xảy ra một vụ tai nạn liền không xảy ra chuyện gì, mà trên chiếc xe đạp kia lại vẫn có hai người cùng đèo nhau chạy ở lề bên phải đường bên kia.

Cũng tại lúc này, mọi thứ liên quan đến hai người cũng mất tích không dấu vết.

Những ký ức của mọi người về hai người cũng hoàn toàn biến mất, giống như hai người vốn chưa tồn tại trên thế giới này vậy.
Hết chương 1: Các bạn độc giả thân mến, nếu có ý kiến đóng góp hãy nhiệt tình gửi cho mình nhé.

Cảm ơn các bạn rất nhiều.
Hắc Liên Hoa..

Bình Luận (0)
Comment