“Khi đó chúng thần chỉ đi theo Thiếu chủ liền không cẩn thận để hai vị kia bị thương, xin chủ nhân trách phạt.”
Huyết Mộ im lặng nhìn thuộc hạ ở dưới.
Hắn đã để cho bọn chúng bảo vệ đám An Sinh vậy mà một chút việc cũng làm không xong.
Mâu thuẫn lần này vẫn là từ Thánh Điện.
Đúng là sinh ra đã khắc nhau.
Thuộc hạ ở dưới cúi thấp đầu chịu đựng uy áp của chủ nhân.
Nếu không phải hắn tự đoán Thiếu chủ là người bị nhắm đến thì cũng không xảy ra chuyện này.
Là hắn chủ quan, đáng nhận phạt.
Huyết Mộ tay day thái dương hướng xuống thuộc hạ phía dưới.
“Tự lĩnh phạt, không có lần hai.” Nói xong người cũng nhắm mắt lại dưỡng thần.
Đám thuộc hạ không dám quấy rầy cũng lặng lẽ biến mất.
Sau khi đám thuộc hạ đi không lâu, Huyết Mộ một lần nữa mở mắt.
Đôi mắt ấy lại đăm chiêu như nghĩ chuyện gì.
Một thoáng sau người cũng biến mất, chủ điện lại vắng lặng lạnh lẽo.
Ngày hôm sau, trận đấu thứ hai tiếp tục diễn ra.
Những người đi vào vòng trong đều có năng lực vậy nên những người có mặt đều hết sức nghiêm túc.
Đám An Sinh đến từ sớm, may mắn kiếm được chỗ ngồi.
Tuy chỉ là giải đấu nhỏ chỉ để củng cố lại năng lực của học tử trong phủ, nhưng năm này qua năm khác người xem vẫn như cũ đông đúc.
Trận đấu đầu tiên là của An Sinh.
Linh Nhạc cùng Đặng Viêm đều đồng nhất theo dõi trận đấu.
Đối thủ sử dụng Hồn cụ là một thanh trường thương.
Tiếng trọng tài vừa hô, An Sinh liền nhanh chóng xuất chiêu.
Du Phiến nghe lệnh chủ nhân, lần nữa phá không phi đến.
Đối diện, thiếu niên vì động tác đột ngột của An Sinh mà vội vàng tránh né.
Trường thương một đường xé gió đánh đến, lại không vì thế mà cản được Du Phiến.
Ầm một tiếng, thiếu niên kia liền rơi xuống sàn đấu.
Đám người xung quanh một mảng ồ lớn, hiển nhiên là cảm thấy An Sinh là đối thủ cần cân nhắc.
Người này lại cũng chỉ mời có năm tuổi, đây đích thực là thiên tài.
Lúc này, Bành Lục cũng đến cạnh Linh Nhạc mà ngồi.
Nhìn trận đấu không mất bao nhiêu thời gian kia, hắn cảm thán.
“Vị kia nhà ngươi thật không vừa.”
Linh Nhạc nghe vậy cũng chỉ hơi cười đáp lại.
“Cũng được.”
An Sinh xong trận lại trở về khán đài, Đặng Viêm cũng chúc mừng hắn.
An Sinh cảm ơn rồi lại ngồi bên cạnh Linh Nhạc.
Thấy Bành Lục cũng đến, mắt An Sinh cũng chỉ lướt qua.
Hắn ngồi xuống bên còn lại, yên tĩnh cùng xem các trận đấu khác.
Tiếp theo đó cũng có rất nhiều người tài giỏi.
Trong số trận diễn ra, Đặng Viêm lại thắng liên tiếp.
Các chiêu thức cậu ta tung ra tương đối loạn, nhưng cũng do vậy mới khiến đối thủ không thể lường trước được mà thất bại.
Sau cùng là toàn thắng.
Đến lượt Linh Nhạc, người đấu với cô có Hồn thú là đại bàng.
Lúc đầu Linh Nhạc định một chiêu kết thúc nhanh, nhưng khó là đối thủ đã đạt đến trình độ hòa nhập.
Với Hồn thú, hắn liền có thể mượn cánh đại bàng bay trên không trung.
Đôi cánh vừa động, một trận cuồng phong liền đánh úp tới.
Sàn đấu rất nhanh liền bị cát bụi làm che hết tầm nhìn.
Linh Nhạc vì mất tầm nhìn, đối thủ lại bên ngoài khiến cô rơi vào trong thế bị động.
Kẻ này như biết trước chiêu thức mà cô định dùng, hắn không để ra bất kỳ sơ hở nào mà đánh đến liên tiếp.
Triệt Hồn Tiêu phải có khoảng cách mới có thể kịp lúc mà xuất chiêu.
Đối thủ hẳn cũng không để cô nghỉ tay dù một khoảnh khắc.
Đúng lúc này, ngọn phong dừng lại.
Hàng trăm chiếc lông vũ phi đến.
Linh Nhạc chỉ chờ tại khoảnh khắc lúc đối thủ chuyển giao giữa hai chiêu thức mà xuất Triệt Hồn Tiêu ra.
— QUẢNG CÁO —
Một âm thanh kinh khủng vang lên, sóng âm đột ngột đến đánh tan đám lông vũ, đối thủ cũng vì không cản được mà bị văng ra xa.
Đấu trường lần nữa hô to.
An Sinh thì bình tĩnh hơn hẳn so với đám người.
Đặng Viêm thì hô hào đến khàn giọng.
“Quả nhiên là thắng.” Nói rồi còn cười đến thích thú.
Bành Lục cũng hào hứng không thôi.
“Lần này ta cũng kiếm được bội tiền rồi.”
An Sinh nghe được câu này liền liếc mắt đến, Bành Lục nhìn lại cũng không nói gì.
Hắn đứng lên cười chào Đặng Viêm rồi cũng bỏ đi.
Đợi Linh Nhạc tới nơi, An Sinh quan tâm hỏi.
“Có bị thương ở đâu không?”
Linh Nhạc cười cười đáp.
“Yên tâm, đang đủ sức đánh tiếp vào trận.”
An Sinh gật đầu, Linh Nhạc lại ngồi xuống theo dõi trận đấu kế tiếp.
Sau hơn mười trận đấu, cuối cùng cuộc tỉ thí cũng kết thúc.
Mọi học tử đều hoàn thành xuất sắc.
Nhìn lại đám học trò đều có biểu hiện rất tốt, sau cùng liền được lão sư cho về sớm.
Đây cũng chỉ là một hình thức đánh giá nho nhỏ để các bậc gia trưởng biết về năng lực của con cháu mình.
Gia tộc họ Đặng quả thật là chu đáo.
Sau trận đấu, đám An Sinh liền trở về phủ chính.
Lúc trên đường qua Dược phủ không xa, bọn họ bắt gặp một thiếu nữ xinh đẹp đi đến.
Nàng ta dường như cũng thấy đám An Sinh liền tiến đến hơi hạ lễ với Đặng Viêm.
Tiếp đó thiếu nữ lại hướng An Sinh cùng Linh Nhạc hơi gật đầu xem như chào hỏi.
Hai người cũng đáp lại cô.
Hai bên không nói gì, lại hướng về trước tiếp tục đi.
Đặng Viêm chủ động giải thích.
“Nàng ta là dược đồng giống Linh Nhạc, là người đầu tiên được vào.
Năng lực cũng tốt, tính cách đoan trang rất được lòng mọi người.”
Linh Nhạc nghe vậy cũng ngạc nhiên, thảo nào cô thấy trang phục cô gái đó mặc có chút quen thuộc.
“Vậy hẳn là ngày mai ta sẽ gặp lại tỷ ấy.”
“...”
Tối đến, Linh Nhạc lại tiến vào Hồn thức một lần nữa tiến nhận chiêu thức mới.
Mỗi lần tiếp nhận như vậy, thời gian trải qua tương đối dài.
Lần này, chiêu thức mới cũng có chút tiến triển.
Ít ra cô cũng không bị động trong lúc chiến đấu.
Qua lần thăng cấp vừa rồi, An Sinh đã đạt đến đỉnh phong của sơ cấp Hồn Sư.
Tuy nhiên trước mắt hắn vẫn là nên ổn định Hồn cấp.
Nếu thăng cấp quá nhanh ngược lại cũng nguy hiểm, dù sao cơ thể này cũng chỉ mới năm tuổi.
Nếu để kẻ khác biết được cũng khá là phiền.
Phải biết rằng đứa trẻ năm tuổi bình thường còn chưa đến cấp hai mươi sơ cấp Hồn Sư đâu.
Hắn cũng không muốn vì chuyện thăng cấp quá nhanh mà gây nên náo loạn gì.
Dù sao chuyện này cũng không thể tránh khỏi.
Bởi trên thế giới này, ngoài bản thân hắn, người đáng tin cũng chỉ có Linh Nhạc.
May thay trong lần tăng cấp đó, hắn cũng được thêm vài chiêu thức hiếm thấy.
Trong đó có một cách che dấu năng lực.
Chỉ cần không gặp phải cường giả như Huyết Mộ liền có thể qua mắt một cách dễ dàng.
An Sinh một lần nữa tiến vào Hồn hải.
Xung quanh Hồn cầu đã dày đặc một lớp sương trắng nhìn mờ ảo rất đẹp.
Bên cạnh đó là lượng Hồn lực nồng đậm.
Nơi đây cũng đã rộng lớn hơn rất nhiều.
An Sinh đi đến gần Hồn cầu, bên trong còn có kim long và Du Phiến trong trạng thái ngủ say.
Lại quay trở về Hồn thức tiếp nhận các chiêu thức.
An Sinh một đường học tập đến sáng ngày hôm sau.
Mặt trời chưa mọc cả hai người đã ăn ý đúng giờ ra phía sau núi tập luyện.
Đặng Viêm đã chờ ở đây từ sớm.
Lúc thấy đám An Sinh, đôi mắt đỏ kia như hiện lên chút gì đó bất ngờ.
Hắn chạy đến cạnh Linh Nhạc.
“Ngươi lại thăng cấp rồi?”
Linh Nhạc cười một tiếng.
“Từ hôm qua rồi.”
Đặng Viêm nghe vậy cũng đoán ra.
“Thảo nào, cũng do hôm qua không chú ý đến nên không biết ngươi lại thăng cấp.”
Linh Nhạc cười cười cho qua.
Đám người tiến đến chỗ đất trống.
An Sinh cùng Linh Nhạc trước tiên là đối thủ của nhau.
Đặng Viêm nhìn theo bóng dáng An Sinh, hắn nhận ra dao động Hồn lực quanh người cậu.
Tuy rất nhỏ nhưng về Hồn cấp lại không thay đổi nhiều lắm.
Điều này khiến hắn cảm thấy kỳ lạ.
Tuy nghĩ vậy nhưng Đặng Viêm cũng không nghĩ nhiều, hắn rời lực chú ý đến trận đấu.
Khi ba người trở lại Học phủ cũng liền bị một tin tức chấn động.
Một số học viên được phép đi vào Hố đen Tây Vực hoàn toàn mất tích.
Mệnh đăng còn sáng nhưng người lại không dấu vết mất tích.
Trong đó cũng có con cháu của các gia tộc.
Bọn họ cũng đã đến truy vấn chuyện này, Thánh điện cũng chưa đưa ra câu trả lời thích đáng.
Điều này làm các gia tộc kia thực sự phẫn nộ.
Ngay từ đầu mọi người đều biết hố đen này đã qua kiểm duyệt.
Độ an toàn rất cao nên họ mới yên tâm để con cháu mình tiến vào.
Nhưng bây giờ người mất, một chút tung tích cũng không có.
Bọn họ đã đến thẳng Thánh điện để nhận một câu trả lời thích đáng nhận lại chỉ là sự im lặng.
Đêm hôm qua, Thánh điện cũng xảy ra một cuộc tập kích.
Tuy nhiên người đến tập kích đều chết toàn bộ.
Nghe nói số người đó là của các gia tộc liên kết lại mà đánh tới.
Ngay lúc tình thế căng thẳng, Thánh điện vậy mà đưa ra được chứng cứ.
Đó là thi thể của một thiếu nữ, vết tích trên người đều lộn xộn không đồng nhất.
Làn da thì nhăn nheo lại như bị già đi.
Khi kiểm tra thi thể, vậy mà người ta bắt gặp một hoa văn kỳ lạ được đính sau lưng.
Hoa văn màu đỏ như máu, dù rằng đã qua nhiều ngày nhưng ma khí vẫn còn sót lại là không thể bàn cãi.
Tin này vừa ra, người biết được đều không khỏi kinh ngạc.
Trận chiến với Ma Huyết đã là năm trăm năm trước, kẻ đó vốn đã chết từ lâu.
Lý nào lại có thể xuất hiện ma khí ở đây.
Ma Huyết từ khởi sinh chỉ có duy nhất một kẻ, mối họa này trước đó là nỗi sợ hãi của toàn bộ Đại Hồn Lục.
Hắn ta dùng máu làm dẫn mà tu luyện, lại hại không biết bao nhiêu mạng sống.
Đã năm trăm năm trôi qua, chuyện này hoàn toàn là không thể nào xảy ra được.
Rất nhanh sau đó, các gia tộc đều phong tỏa tin tức này tránh lòng người hoang mang.
Chuyện chưa tra rõ còn chưa biết được kẻ đứng sau.
Biết đâu đây lại chỉ là một mánh khóe của kẻ có mục đích xấu nào đó.
“...”
“Hai ngươi nghĩ thế nào?” Đặng Viêm cau mày nói.
Linh Nhạc sắc mặt không tốt nhìn đến An Sinh.
“Nghi ngờ Vương Dã sao?” Linh Nhạc gật đầu sau đó căng thẳng nghe An Sinh nói tiếp.
“Nhưng thi thể kia cũng không mất bộ phận nào.”
Đặng Viêm nghe vậy hơi nhướng mày hỏi lại.
“Ý các ngươi là tên điên từng lấy bộ phận hài tử ghép lại làm con rối sao?”
An Sinh gật đầu.
Ba người lại rơi vào im lặng.
Người từng thấy cảnh đó nhiều hơn cả là Linh Nhạc, hiện tại nghĩ lại vẫn có chút lạnh sống lưng.
Đang lúc ba người đều tập trung suy nghĩ, Huyết Mộ đã tiến đến từ lúc nào.
Ba người rất nhanh đứng lên hành lễ.
“Thúc phụ.”
“Gia chủ.”
— QUẢNG CÁO —
“Gia chủ.”
Huyết Mộ xua tay tỏ ý miễn lễ, sau lại cùng ngồi xuống chỗ còn lại.
Linh Nhạc và An Sinh đều cảm thán.
Nếu ông chú này không xuất hiện lại, họ cũng sắp quên luôn người rồi.
“Vụ việc này không hẳn là liên quan đến Vương Dã.” Huyết Mộ buông nhẹ một câu.
An Sinh cùng Linh Nhạc đồng thời hỏi lại.
“Ngài nói vậy là có ý gì?”
Huyết Mộ nhìn hai người, Đặng Viêm cũng khó hiểu nhìn đến ông.
“Các ngươi học qua lịch sử hẳn cũng biết đến trận chiến năm trăm năm trước?”
An Sinh nghe vậy không khỏi sợ hãi phỏng đoán.
“Ý ngài là Ma Huyết?”
Huyết Mộ gật đầu.
Linh Nhạc cùng Đặng Viêm không giữ khỏi một tia bất ngờ trên khuôn mặt.
Đoạn liền nghe Huyết Mộ nói tiếp.
“Trên lưng thi thể có hoa văn của Ma Huyết, tuy có chút dấu vết của ma khí nhưng cũng chưa xác định được chính xác được thật giả.”
“Dù sao tin tức cũng đã bị phong tỏa, các ngươi cũng nên biết mà cẩn thận.”
Đám An Sinh nghe Huyết Mộ nói xong đều im lặng mà thu vào thông tin đáng giá này.
Nếu chuyện này thực sự liên quan đến Ma Huyết, Đại Hồn Lục chắc chắn sẽ rơi vào hỗn loạn.
Trước mắt, biết trước liền có thể đề phòng cho sau này.
Một lúc sau, Linh Nhạc mới lên tiếng.
“Vậy số người còn lại thì sao, không phải mấy gia tộc đó đều nhắm mắt làm ngơ đi?”
Đặng Viêm cũng gật đầu hướng Huyết Mộ nói.
“Đúng vậy thúc phụ, chuyện này là thế nào?”
Huyết Mộ nhâm nhi cốc trà không biết ông lấy ở đâu ra, sau lại nhìn đến đám nhóc đang hướng mắt đến mình, thong thả trả lời.
“Mệnh đăng trước đó không lâu đều tắt hết rồi.”
“Tắt hết rồi?” Linh Nhạc không tin được mà nói.
“Như vậy…”
Huyết Mộ tiếp lời.
“Không có chứng cứ nào liên quan đến Thánh điện.
Lại nói Thánh Điện có năng lực đặc thù là Ánh sáng.
Đây là loại Hồn lực để trị liệu, hiệu quả cũng rất cao.”
“Nếu đắc tội với bọn chúng, Gia tộc nhỏ thì có khả năng không thể giao thương.
Gia tộc lớn thì bị người trong thành đánh mất niềm tin.”
An Sinh nghe vậy cũng nói thêm.
“Dù sao dân thường cùng Hồn Sư phần lớn đều rất tin vào hai vị Nguyên Thần.
Hỏi sẽ như thế nào nếu một gia tộc nào đó đắc tội với Thánh Điện?”
Huyết Mộ gật đầu đồng ý.
“Trước mắt mấy đứa nhóc các ngươi lo mà tu luyện, chuyện này là của các trưởng bối lo.”
Thấy thời gian không còn sớm, Huyết Mộ liền đứng dậy có ý định rời đi.
Trước đó, ông cũng không quên mà khích lệ ba người.
Với lứa tuổi của đám An Sinh, năng lực như vậy đã được xem là thiên tài.
Đợi Huyết Mộ rời đi, Linh Nhạc cùng Đặng Viêm có chút vui vẻ ra mặt.
Trái lại, An Sinh lặng lẽ thở phào.
Vừa rồi Huyết Mộ có nhìn đến hắn một lúc, đôi mắt đỏ đó dường như đã biết hắn che dấu năng lực.
May thay ông cũng không vạch trần hắn..