Xuyên Đến Dị Giới, Tôi Cùng Bạn Thân Trở Thành Pháo Hôi

Chương 45


Hôm sau lớp học vẫn diễn ra bình thường, khác biệt duy nhất là đám An Sinh được chào đón hơn hẳn.

Mỗi khi đến giờ giải lao, chỗ ngồi của Linh Nhạc luôn là nơi náo nhiệt nhất.

Tuy rằng An Sinh ngồi bên cạnh luôn trông có chút đáng sợ nhưng điều này cũng không ngăn cản nổi đám người tiến tới học hỏi.
Lan Y vừa vặn chiếm được chỗ còn lại bên cạnh Linh Nhạc, hai người trao đổi những kiến thức uyên thâm đến mức những học viên xung quanh đều theo không kịp.

Đối với người ham học hỏi, Linh Nhạc cũng nhiệt tình chỉ bảo liền ở tính cách này được rất nhiều người yêu thích.

Một trong số bạn nữ trong đó còn mạnh dạn hỏi.
“Linh Nhạc, An Sinh đã có đạo lữ hay chưa?”
Đối mặt với câu hỏi trực tiếp thế này, Linh Nhạc vô pháp chống đỡ.

Cô hơi liếc sang An Sinh sau đó nhìn cô gái trước mắt thì không khỏi có chút ngưỡng mộ.
Thiếu nữ thân hình nhỏ nhắn lại diễm mỹ tuyệt tục.

Tuy lớn hơn họ bốn tuổi nhưng cũng không thể không nói rằng đây là dáng vẻ nam nhân thích nhất.

“Hiện tại… chưa có.”
Thiếu nữ kia ngay lập tức thở phào, cười rộ lên rồi nắm lấy tay Linh Nhạc.
“Vậy tốt quá rồi, ta còn tưởng đâu hai ngươi là đạo lữ của nhau.”
Linh Nhạc chỉ đành cười cho qua.

Nghĩ lại hình như cô cùng An Sinh cũng thân mật hơi quá rồi.

Cô có ý nhưng An Sinh lại chưa chắc cũng có suy nghĩ như vậy, vẫn là nên có khoảng cách hơn thôi.
Bạch bên cạnh nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện không khỏi nhìn sang An Sinh.

Thấy chủ nhân vẫn một mặt không có biểu tình gì khác lạ, hắn chỉ đành thở dài.

Đúng lúc này, Hi n tiến vào vội vàng đi lên bục giảng thông báo.

“Hiện tại kết giới khu rừng phía nam xuất hiện vết nứt lớn.

Các lão sư đang gấp rút đến để sửa chữa.

Nhiệm vụ của chúng ta là đến bên kết giới phối hợp cùng Hộ vệ để canh gác, tránh Dị Thú nhân cơ hội tiến vào Học viện.”
Mọi người nghe xong cũng không có dị nghị, hiển nhiên cũng đã quen với việc bị triệu tập đột ngột.

Hi n nói tiếp.

“Cạnh đó, mọi người cũng phải phối hợp với các tiểu bối để đảm bảo nhiệm vụ hoàn thành tốt.

Không được gây rối, khiêu chiến khi chưa có sự cho phép.”
Toàn bộ học viên nghe xong đồng loạt hô được, tiếp theo liền phân thời gian trực.

Đám An Sinh vừa vặn trực vào buổi tối, đám Hi n cùng Du Lăng, Lan Y trực buổi sáng.

Lan Y tiếc nuối nhìn Linh Nhạc.


“Tiếc thật, ta còn mong chúng ta có thể trực cùng nhau để có thêm thời gian làm thân.”
Linh Nhạc cười cười đáp lại.

“Trên lớp vẫn có thời gian mà.”
Lan Y gật gật đầu dáng vẻ không nỡ mà đi theo Hi n.

“Vậy bọn ta đi trước đây.”
Linh Nhạc gật đầu lại xem như tạm biệt.
An Sinh nhìn theo hướng đám Hi n rời đi, bản thân lại rơi vào trầm lặng.

Dù sao Luân Tư cũng thuộc một trong tứ đại Học viện, vậy nhưng kết giới nói vỡ là vỡ, điều này có chút kỳ lạ.

Nếu vậy đêm nay hắn sẽ đi xem thử trận pháp đó.
Linh Nhạc thấy An Sinh suy tư không biết hắn đang nghĩ gì liền đến trước mặt hắn nhìn chằm chằm.

Như nhận ra sự xuất hiện của Linh Nhạc, An Sinh mới hồi thần mà lắc đầu.

“Không có chuyện gì, chúng ta đi thôi.”
Đám An Sinh một lần nữa đến khu trao đổi.

Nơi đây vẫn một bộ dạng náo nhiệt như vậy.

Linh Nhạc nhìn thấy có Dược quý liền hứng thú đến hỏi giá, An Sinh cũng vì vậy đi theo cô.

Mắt thấy hai chủ nhân đi xa, Bạch lại có hứng thú với vài món đồ.

Hắn truyền âm đến An Sinh sau đó mới đi hướng ngược lại.

Không lâu sau khi cả ba tập trung lại, trên tay Bạch cũng nhiều hơn hai món đồ.

Một cuộn tơ nhện cấp năm và dụng cụ nấu ăn?
Linh Nhạc tò mò hỏi đến, An Sinh cũng muốn nghe câu trả lời.

Bạch dưới ánh mắt của hai vị chủ nhân cũng buồn cười đành đáp.

“Này ta là muốn tăng thêm hương vị của đồ ăn nên liền mua nó.”
An Sinh đơn giản nói.

“Tự ngươi lấy tiền ở ngân khố đi.”
Bạch hiểu ý gật đầu.

Có dùng ngân khố hay không cũng không quan trọng.

Hắn gật đầu chỉ đơn giản để chủ nhân cảm thấy yên tâm.
Linh Nhạc lúc này như nhớ ra điều gì, chợt kêu lên một tiếng.

An Sinh lo lắng quay lại hỏi.
“Có chuyện gì sao?”

Linh Nhạc có chút khó nói nhìn An Sinh đơn giản đáp lại.

“Muội có món đồ cần mua, chúng ta xuống trấn được không?”
An sinh gật đầu, cuộn tơ mà Bạch mua An Sinh cũng không hỏi hắn định làm gì.

Ba người lại một đường xuống núi.

Hiện cũng mới qua giờ trưa, dưới trấn có chút hơi yên tĩnh.

Hẳn lúc này mọi người đều tập trung vào nghỉ ngơi.

Linh Nhạc đi một mạch đến tiệm trang phục gần đó, cô đi vào liền được tiểu nhị tiếp đón nhiệt tình.

“Khách nhân muốn mua món hàng gì ạ, cửa hàng ta gì gì cũng có.”
Linh Nhạc thuận tiện hỏi.

“Ta cần một vài món đồ thế này...”
Tiểu nhị bồi cô đi theo lên tầng chọn đồ.

An Sinh cùng Bạch hiển nhiên là ngồi dưới lầu chờ.

Tuy nói khách đến ít nhưng không phải không có.

Đúng lúc này, thiếu nữ từng hỏi Linh Nhạc trước đó trùng hợp tiến vào.

Bắt gặp An Sinh ở đây, nàng ta bất ngờ liền bỏ qua tiểu nhị tiến đến phía bên này.
“An Sinh, trùng hợp quá ngươi cũng đến đây sao?”
An Sinh gật đầu như có quen biết chào hỏi.

“Lâu học tỷ.”
Cô gái được gọi là Lâu Như nghe An Sinh đáp lại liền tủm tỉm chỉ vào chỗ ngồi đối diện.

“Ta có thể ngồi ở đây không?”
An Sinh gật đầu, Lâu Như vui vẻ ngồi xuống.

“Không ngờ ngẫu nhiên giờ này ra ngoài cũng gặp được ngươi.”
“Đây hẳn là chúng ta có duyên đi.”
An Sinh nghe vậy không có biểu hiện gì ở trên mặt nhàn nhạt trả lời.

“Học Tỷ nói đúng, ngẫu nhiên chúng ta đều trở thành học viên cùng khóa.”
Lâu Như định nói tiếp ai ngờ người này lại không đi theo hướng như cô nghĩ.

Như thế nào trả lời vậy là hoàn toàn lệch ý nghĩa của câu nói, đem lần gặp mặt này là phủ định hoàn toàn.

Dù sầu não nhưng Lâu Như nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác.


“Hai ngươi hôm nay như thế nào đến đây?”
“Bồi Linh Nhạc.”
Lâu Như không quá ngạc nhiên khi nghe thấy Linh Nhạc cũng đến.

“Ta vẫn luôn tò mò, hai người các ngươi là quan hệ như thế nào?”
An Sinh nghe câu hỏi tức khắc mặt lạnh đi vào phần.

Lâu Như che miệng, hối hận vì bản thân lỡ lời.

Người với người vốn dĩ không thân quen không nên hỏi vấn đề riêng tư như vậy.

Biết mình sai, Lâu Như nhanh chóng sửa lại lời nói.
“Chuyện này… xin lỗi ngươi.”
“Là ta lỡ lời, ta không có ý xấu với các ngươi đâu.”
An Sinh không lên tiếng, Lâu Như cho rằng hắn vẫn tức giận càng vội hơn nhanh chóng mà giải thích.

Chỉ là lúc này bên ngoài liền có tiếng động khiến lời Lâu Như muốn nói đều phải nuốt trở lại.

Cả ba người đồng loạt nhìn ra phía cửa tiệm.
Một thân ảnh như xích diễm tiến vào, An Sinh cùng Bạch tức khắc nhận ra là ai.

Đặng Viêm trên người một thân trang phục có chút rách rưới, chỗ rách nhìn thoáng qua giống như vết cào của Dị Thú.

Nơi vết thương có dấu vết đã được chữa trị.

Hắn đi vào liền hướng tiểu nhị nói.

“Lấy ta vài bộ trang phục, nhất thiết phải là màu đỏ.”
Tiểu nhị vâng dạ liền hướng bên trong đi lấy đồ.

Đặng Viêm không ngoài dự đoán liếc nhìn sang bên này, đôi mắt liền mở to hướng tới An Sinh hô.

“An Sinh!”
An Sinh bình thản gật đầu.

Đặng Viêm tiến đến trực tiếp ngồi xuống chỗ còn lại, tâm trạng vốn đang xấu vì bị Dị thú đuổi theo cũng vì thế mà giảm bớt.
“Cũng thật là trùng hợp, ta còn tính đi vào Học viện tìm các ngươi.”
An Sinh bắt được trọng điểm trong lời nói của hắn nhưng cũng không nói nhiều, hiện bọn họ còn đang bên ngoài.

“Lát trở về liền nói.”
Đặng Viêm cũng không phải là thiếu niên bốc đồng trước kia, hắn gật đầu đồng ý.

Lúc này, Đặng Viêm mới phân tâm đến thiếu nữ ngồi một chỗ góc bàn còn lại.

“Người này lại là ai?”
Không để đám An Sinh trả lời, Lâu Như nhanh chóng đáp lại.

“Lần đầu gặp mặt, ta là Học tỷ của An Sinh – Lâu Như.”
Đặng Viêm nghe vậy gật đầu đáp lại.

“Ta là Đặng Viêm.”
Lâu Như làm sao có thể không biết người này? Gia tộc họ Đặng nổi tiếng với thiếu chủ Đặng Viêm, thiên tài của Học Viện Thủy Cồ.

Hôm nay nàng ta chỉ là ra ngẫu nhiên ra ngoài không ngờ lại gặp nhiều kinh hỉ như vậy, Lâu Như có chút không tin tưởng vào thực tại liền vui mừng ra mặt.
Bạch cũng đã có nhiều lần gặp mặt qua thiếu chủ Đặng Viêm nên hiển nhiên hắn không cần giới thiệu.

Đặng Viêm nhìn thiếu nữ trước mắt sau lại nhìn An Sinh bằng ánh mắt hoài nghi còn thêm có chút sinh khí.


“Ngươi đây là có người trong lòng rồi? Linh Nhạc đâu?”
An Sinh đang thưởng trà nghe vậy thoáng run tay, Bạch trực tiếp sặc nước.

Thấy biểu hiện hai người quá đỗi đặc sắc, Đặng Viêm cho rằng là thật liền sát động Hồn lực nổi lên.

An Sinh nhìn tên đần trước mắt liền đánh hắn cái giải thích.
“Ta vẫn luôn chỉ nhận định một người.

Học tỷ là ngẫu nhiên đi qua gặp mà thôi.”
Đặng Viêm thoáng cái liền hạ nhiệt, hướng hắn hỏi lại.
“Ngươi nói thật?”
An Sinh mắt kiên định nhìn hắn.

“Là thật, trước kia vẫn vậy, về sau vẫn vậy.”
Đặng Viêm lúc này mới coi như hạ hỏa ngồi xuống tiện thể vỗ vai An Sinh cười.
“Gì chứ nhóc con ngươi làm ta giật mình, ngươi mà thực sự giấu Linh Nhạc làm chuyện gì có lỗi với nhóc đó ta sẽ ra mặt đầu tiên.”
An Sinh im lặng hưởng mấy cái vỗ có chứa năm phần hồn lực tới, cười âm trầm hai tiếng.

Lâu Như ngồi một bên nghe vậy, trong lòng có chút trầm xuống.

Hóa ra, là đã có ý, vậy tại sao Linh Nhạc lại nói với nàng ta là An Sinh chưa có người trong lòng?
Thoáng qua, Lâu Như có chút tức giận nhưng không dám biểu hiện ra ngoài.

Nàng ta cứ như vậy ngồi một bên, cố gắng thi thoảng liền nói vài câu để biểu hiện độ tồn tại của bản thân.
Tiểu nhị cũng là lúc này đi ra, Đặng Viêm không nhanh không chậm đi thay đồ.

Không lâu sau cũng liền trở lại, lúc này Linh Nhạc đã quay lại.

Lúc xuống lầu thấy học tỷ liền có chút bất ngờ, sau lại càng bất ngờ hơn khi Đặng Viêm cũng tới.

Đặng Viêm thấy Linh Nhạc liền cười vui vẻ hướng cô nói.

“Lâu không gặp nhóc con.”
Linh Nhạc bất ngờ vội đi xuống, cười đùa với hắn mà nói.

“Ngươi xem bọn ta là bằng hữu mà gọi “Nhóc con” sao?”
Đặng Viêm một bộ dạng nhún vai cười.

“Nào có đâu, thói quen ta lâu nay vẫn không thay đổi được.”
Linh Nhạc đâu nào tin cái lý do ba hoa của hắn nhưng bằng hữu lâu năm không gặp liền vui vẻ đề nghị mọi người về phủ ôn chuyện cũ.

Linh Nhạc mời Lâu Như cùng đi nhưng Lâu Như nhanh chóng từ chối, bước chân cũng vội vàng ra về mà không suy nghĩ thêm.

An Sinh tuy không biểu hiện gì nhưng là thực hài lòng với đáp án này.

Nếu cô ta đi theo, hắn liền sẽ cho rằng hai phương án sẽ xảy ra.

Một, cô ta chỉ đơn thuần muốn đến làm quen.
Hai, người có ý đồ không tốt, đặc biệt là người của Thánh Điện gài vào.
Hết chương 45: Trong tưởng tượng của tôi, Đặng Viêm lớn lên thực say lòng người.

Vấn đề là tôi không biết vẽ ra:))
Lần này cũng cảm ơn các bạn độc giả đã tìm đến và đọc.
Hắc Liên Hoa..

Bình Luận (0)
Comment