Xuyên Đến Dị Giới, Tôi Cùng Bạn Thân Trở Thành Pháo Hôi

Chương 9


Sau khi ăn xong bánh trôi, Linh Nhạc vui vẻ kéo tay An Sinh cùng cậu đi chọn Hoa Đăng.

Đường đi nhộn nhịp tiếng nói cười, ánh sáng đèn lồng soi rõ bầu trời đêm, không khí thật yên bình làm sao.

Người người qua lại, Linh Nhạc cùng An Sinh phải chen lấn qua mấy đường mới thoát ra khỏi đám đông.

Không nghĩ đến, vừa lúc họ hướng đến quán nhỏ không xa, một bóng thình lình xuất hiện từ phía sau đánh úp hai người.

An Sinh và Linh Nhạc bị tập kích đột ngột không kịp hét lên thì đã bị bắt mang đi.

Bị tên áo đen ôm ngang bụng đã vậy đường đi lại xóc nảy nhất thời cơn buồn nôn trào lên.

Tên bắt cóc là một tên to lớn thô kệch, bị hai đứa trẻ thình lình nôn ra người liền bị ghê tởm mà dừng lại giữa chừng.

Nhân lúc này, Linh Nhạc há to mồm cắn ngay vào tay hắn.

Theo quán tính, tên thô kệch tiện tay ném Linh Nhạc ra xa.

An Sinh bên kia cũng nhân cơ hội đó dùng Hồn lực đánh mạnh vào bụng của áo đen cứ như vậy thuận thế mà bật ra ngoài.
Cả hai nhân cơ hội này đứng lên chạy vụt đi.

Tên thô kệch phản ứng kịp nhanh chóng tăng Hồn lực vào chân phi đến, không lâu sau liền đuổi kịp hai người.

An Sinh như cũ dùng lại chiêu thức bất ngờ, hắc phiến nghe lệnh lưỡi phong rít theo tiếng gió vút đến tên thô kệch.

Chỉ là người này dường như lợi hại hơn đám người trước, năng lực của An Sinh vẫn là không giữ được hắn lâu.

Chính là lúc này tiếng sáo vang lên, Triệt Hồn Tiêu mang sắc xanh ghê rợn uốn lượn quanh người Linh Nhạc.

Rất nhanh, tên thô kệch chịu dưới hai ấn liền bất tỉnh nhân sự.
Thấy người đã bất tỉnh, An Sinh cùng Linh Nhạc liền nhanh chóng rời khỏi địa phương đáng sợ này.

Chỉ là toàn bộ diễn biến vừa rồi không thiếu cũng không thừa bị một bóng dáng ẩn hiện trên mái nhà thu hết vào mắt.

Người này nhìn hai đứa trẻ đi một lúc liền cười cười, mắt đầy hứng thú tò mò.

Như sau một hồi suy nghĩ, hắn cũng biến mất cùng bóng đêm không một dấu vết.
Xác định đã chạy đủ xa, Linh Nhạc cùng An Sinh mới dừng lại thở dốc.

“Quả nhiên là có vấn đề, lão ta hẳn đã thuê tên thô kệch kia.” Nghe Linh Nhạc nói, An Sinh bình ổn hơi thở.

“Nếu như không cẩn thận quan sát, lần này khó mà sống được dưới tay lão.” Linh Nhạc gật đầu đồng ý.

“Cái ánh mắt ghê tởm đó bây giờ nghĩ đến tớ vẫn có chút rợn người.”
Nguyên lai, An Sinh cùng Linh Nhạc vô tình nghe được đoạn hội thoại của chủ quán với tên buôn nô lệ.

Lão ta có ý định bán hai người đi vì vậy mới có phân đoạn bắt cóc vừa rồi.


Nhưng nói sao cũng thật may, lão ta hẳn không nghĩ đến hai đứa nhóc như vậy cần bao nhiêu công sức, chỉ cần thuê một Hồn Sư sơ cấp cũng đủ để ra tay.

Đây cũng xem như là gặp phúc trong họa đi.
“May mắn chúng ta vẫn luôn ở chỗ đông người, kéo dài đến giờ là tốt rồi.”
Linh Nhạc than dài.
“Tớ thực sự chỉ muốn làm một người vô dụng nhàn nhã mà sống qua ngày thôi, sao mà khó khăn vậy.”
An Sinh bất đắc dĩ nhìn cô, hắn cũng đang tự hỏi lại nhân sinh của mình.

Nếu không phải ẩn ngoài lớp bọc năm tuổi là tâm hồn của mấy đứa mười bảy tuổi, thực không dám nghĩ là còn có chuyện gì xảy ra đến nữa.
Sau khi biết được nhà trọ cũng không an toàn cả hai đều hướng đến gần khu vìa rừng, tìm chỗ có khối đá cao mà ngủ tạm.

Hai người thay phiên nhau canh gác và nghỉ ngơi, cho đến sáng sớm hôm sau liền rời trấn.

Mà không lâu sau họ đi thì một chiếc xe khác có chút sang trọng hơn cũng đến trấn này.

Bên trong không ai khác ngoài cha con nhà tên béo.

Đến giờ tên béo vẫn cho rằng Linh Nhạc và An Sinh vốn đã thành bộ xương trắng trong khu rừng.

Vậy nên mấy ngày sau đó hắn vẫn luôn tinh thần rất tốt mà chữa thương.

Hắn phải thực mau khỏe mạnh để có thể kịp đến thành trung tâm báo danh tham gia thi tuyển Hồn vệ cho Thánh Tử.
An Sinh cùng Linh Nhạc đi trước một bước vẫn chưa hay gì về tên béo.

Mà nếu họ biết được thì đã không chọn con đường này.

Trải qua hơn một tháng ròng rã đi và chỉ có đi.

khi cảm thấy túi tiền của hai người sắp không trụ được nữa thì cuối cùng cũng tới nơi.

Trấn Phù Dung và cái thôn nhỏ kia đều chỉ là số ít trong các thôn trấn khác của một thành nhỏ.
Tiến vào thành trung tâm, hai người vừa vặn đến đúng thời điểm Thánh Điện chiêu mộ nhân tài.

Tuy nhiên Thành Điện tuyển nhân tài hay tuyển phi gì đó, An Sinh cùng Linh Nhạc đều là một mặt thờ ơ.

Chuyện quan trọng hơn lúc này là hai người phải tìm cách kiếm thêm tiền.
Thành trung tâm đúng như tên gọi, là nơi phồn vinh nhất, xa hoa nhất.

Nơi đây giao lưu giữa tất cả các thành trong Tây đại lục với nhau.

Thánh Điện tuyển nhân tài điều này kéo đến rất nhiều người muốn tham gia thử vận.

Do vậy, mỗi ngày người ra vào thành đều không ít, thủ vệ cũng được tăng cường nghiêm ngặt hơn.

An Sinh cùng Linh Nhạc nhìn đám đông qua lại, cả hai lại nhận thức thêm về cách ăn mặc của người thế giới này.

Trang phục là sự kết hợp hiện đại và cổ đại, nữ phục có hở hang nhưng không quá mặc cảm.

Nam phục đa dạng cũng nhiều kiểu mà không hề nhàm chán.


Đôi khi cũng sẽ thấy một số người mang bên mình trường kiếm, thương hoặc cung...!Đây hẳn là những vũ khí phổ biến của người không thể thức tỉnh.

Một Hồn Sư chân chính, vũ khí thô sơ đối với họ mà nói là hoàn toàn vô dụng.

Nhưng nói vậy không có nghĩa việc Hồn Sư sử dụng vật cụ bên ngoài là không có.

Tuy nhiên, số ít trong đó xem vật cụ thực sự quan trọng và cần thiết.

Đôi khi chúng cũng chỉ để trang trí mà không có tác dụng trong chiến đấu.
Đi một vòng, Linh Nhạc cùng An Sinh mới xem như tìm được nhà trọ.

Cũng có lẽ do cuộc chiêu mộ lần này, giá thuê liền tăng vọt.

Số tiền mà hai người dành dụm được giờ cũng chỉ có thể giữ phòng hai ngày.

Truyện Đoản Văn
Linh Nhạc nằm ườn dài ra giường mà than.

“Mệt quá đi, một tháng không có đệm tớ cũng không thể ngủ ngon được.”
An Sinh đánh giá tổng thể căn phòng nghe Linh Nhạc nói vậy cũng gật đầu.
“Ừm, cậu gầy đi nhiều rồi.”
Linh Nhạc nghĩ đến cân nặng trước kia của mình không khỏi cảm thấy hoang mang.

“Trước kia có béo cũng xem như là béo tốt.”
An Sinh bật cười, “Không phải cậu từng muốn gầy đi và xinh như thần tượng của cậu sao?”
Linh Nhạc phản bác hợp tình hợp lý.

“ Mỡ có rất nhiều công dụng, sẽ không bị lạnh cũng không bị đói làm cho ngất xỉu.”
An Sinh cười cho qua.

Từ khi hai người đến thế giới này, căng thẳng cùng lo lắng ập đến liên tiếp khiến tinh thần hai người xấu đi.

Vậy nên, thân thể giờ cũng đã gầy đến khó nhìn, da cũng đen lại rất nhiều.

Người không biết nhìn qua còn tưởng hai người bị bệnh sắp chết.

“Chúng ta nên đi săn thú thôi nếu không hôm nay sẽ phải nhịn đói.”
Linh Nhạc bật dậy đáp một tiếng rồi cùng cậu đi ra ngoài.
Khu rừng có kết giới ngăn dị thú nhưng con người vẫn có thể ra vào tự do.

An Sinh cùng Linh Nhạc không dám đi sâu, hai người chọn địa điểm thích hợp liền đặt bẫy.
Khi không gian đang thực yên tĩnh, tiếng xào xạc từ bụi cây xung quanh vang lên.

Hai người nhìn chằm chằm vào đám cây, một lúc sau bóng trắng nhỏ liền phi ra.


Chỉ thấy đến là một con thỏ hai sừng.

Cũng là loài thỏ tương tự ở trái đất chỉ khác một chỗ là trên đầu chúng có hai cái sừng khá dài tương tự sừng hươu.

Mặc cho là có gì khác biệt, dù sao cũng là thỏ.

Hai người thủ thế hai bên bụi cây rồi nhanh nhẹn mà bắt được nó.

Bữa tối không có mấy hương vị kết thúc, Linh Nhạc cùng An Sinh cũng không lãng phí thời gian mà nhanh chóng trở về nhà trọ và tu luyện.
Hai người chọn một chỗ trong phòng sau đó cùng tiến vào nhập định.

An Sinh đi vào Hồn thức.

Nơi đây giờ đã không còn là một mảnh sương mờ ảo nữa.

Hàn vạn ký tự cổ màu vàng kim xoay chuyển không ngừng.

Từng lớp từng lớp chữ như được dệt lại hòa làm một mà biến ảo.
An Sinh tiến đến gần thử động vào chúng, dòng chữ liền nhanh chóng bị nhiễu và hóa sương.

Cậu rút tay về, dòng chữ lại hiện trở lại như cũ.

Tham quan một vòng, An Sinh phát hiện hai viên ngọc ở một góc trong cùng.

Khi đến gần nhìn kỹ, vậy mà nơi đây lại là nơi đặt Hồn thú và Hồn cụ của cậu.

Xem đủ những thứ cần xem, An Sinh liền tự hỏi làm cách nào để có thể tu luyện.

Trước đó Linh Nhạc có nói dòng chữ tự hiện ra và có thể học theo nó.

Nhưng khung cảnh trước mắt dù có thể hiểu cũng khó mà biết nên làm như thế nào.

Như cảm nhận được ý muốn của chủ nhân, Hồn thức bỗng khai mở rộng hơn, các ký tự cũng xoay chuyển như gió khiến tầm nhìn của cậu bị khuất.

Rất nhanh sau đó, dao động chậm lại.

An Sinh mở mắt ra liền thấy được một dòng ký tự bao quanh thân thể mình mà xoay tròn.

Cậu không nghĩ nhiều, đọc nó rồi nhanh chóng ngồi xuống xếp bằng nhập định trong nhập định.
An Sinh bên này là vậy, Linh Nhạc lại thực đơn giản mà tiếp nhận chiêu thức.

Cô bước vào Hồn thức và cũng thấy được khung cảnh vạn ký tự bao quanh.

Bông hắc liên cùng thanh Triệt Hồn Tiêu nằm im trong viên ngọc.

Hồn thức như là nuôi dưỡng chúng, một phần Hồn lực vẫn là tự nhiên mà chảy vào hai viên ngọc kia.

Hồn Thức rất nhanh khai mở rộng, chiêu thức cần tiếp nhận theo ký tự lơ lửng quanh Linh Nhạc.

Cô nhìn chúng rồi nhanh chóng bước vào nhập định lần nữa.
Lúc cả hai tỉnh lại đã là hai canh giờ sau.

Hai người háo hức kể hết các chiêu thức mới học được ra.

Vậy mà không ngờ đến, cả con rắn và bông hắc liên đều không có một chiêu thức để tiếp nhận.


Điều này càng khiến cả hai nghi ngờ hơn.

Linh Nhạc cùng An Sinh đều nhìn vào đối phương hiểu ý mà xuất Hồn dạng thứ hai ra ngoài.

Không nghĩ đến vậy mà có chút thay đổi.

Hắc Liên vốn ban đầu là đen tuyền nay liền đã có viền cánh hoa màu vàng kim mờ nhạt ẩn hiện.

Hơn thế dường như còn có chút to hơn so với ban đầu.

Cùng với hắn liên, rắn ta cũng được theo dõi từng chi tiết.

Khác biệt lần này là ngoài sức tưởng tượng của cả hai.

Trên đầu rắn ta nhô ra hai cái sừng nhỏ, thân giờ cũng mọc thêm tứ chi.

Đây là đang chuyển sang giống loài khác?
Cả hai nhất thời câm nhìn nhìn con rắn trước mắt.

An Sinh dò hỏi nó:
“Ngươi là rồng?”
Nghe được chủ nhân gọi đúng giống loài của mình, rồng ta vui mừng liền bay lượn không ngừng quanh người An Sinh.

Có trời mới biết nó phải uất ức bấy lâu nay mà không dám nói.
Linh Nhạc nhìn rắn ta một hồi, cảm thấy dao động hồn khí xung quanh nó cũng tăng lên nhiều liền vui vẻ.
“Ra là rồng, cũng tốt.

Ta thích rồng.”
Được khen, rồng ta vui mừng ra mặt định tiến đến bán manh với Linh Nhạc.

Không nghĩ đến cô lại cho nó sắc mặt như muốn diệt khẩu.

Rồng ta hoảng hốt vội bay nhanh về phía An Sinh, vậy mà đáp lại nó chỉ là khuôn mặt lạnh ngắt.
Rồng ta khóc cạn nước mắt, Linh Nhạc đã túm được nó gằn từng chữ mà nói: “Vì viên ngọc để tăng cấp, ngươi dẫn bọn ta vào một nơi cũng đủ thú vị.”
Nhìn Linh Nhạc thân đầy sát khí, rắn ta đau khổ hối hận.

Nó sai rồi, hãy tha cho nó đi mà.

Sẽ không có lần sau đâu, nó hứa.
Chỉ là người hiểu được thì là kẻ vô tâm, người không hiểu được lại là kẻ muốn giết nó.

Khổ cho phận làm rồng mấy đời, nó dám khẳng định.

Số nó khổ nhất.

Lúc sau, rồng ta đem nước mắt nuốt ngược quay về bên An Sinh.

Nhìn thấy nó quay về, An Sinh đơn giản cho vào lại Hồn thức mà không suy nghĩ.
Rất lâu về sau, Linh Nhạc cùng An Sinh đều thực hài lòng về ngày hôm nay.

Bởi lẽ rồng ta ăn trận đòn mới nhớ lâu không dám làm càn.

Đỡ được cho hai người bao nhiêu phiền phức.
Hết chương 9: Gửi tới các độc giả lời chúc đẹp nhất.
Hắc Liên Hoa..

Bình Luận (0)
Comment