Trong phút chốc, Lâm Đàm Đàm đơ ra, một lúc lâu sau mới hoàn hồn.
Đau đau đau đau đáu!!!!!!!
Nước mắt của Lâm Đàm Đàm rơi lã chã, cô cố gắng đẩy cái giường đang đè trên người mình ra, nhe răng trợn mắt đứng lên, sau đó nhìn chiếc giường nằm trên đất, cảm thấy ngỡ ngàng, sao cái giường cổ này yếu vậy?
Vừa rồi cô kích động nên mới nhảy xuống giường, ai ngờ giường này hơi cao, cô bám lấy mép giường theo bản năng, kết quả là dùng quá sức, cả cái giường bị cô kéo ngã luôn.
Lâm Đàm Đàm vén ống quần lên, mắt cá chân trái đã mất một lớp da, tơ máu lan ra, dùng mắt thường cũng thấy nó đang sưng lên, nước mắt tuôn ào ào.
Đau quá, cũng tại mình ngu.
Mình như vậy có thể giúp đỡ nam thần không? Biết đâu chưa kịp đến gần đã bị người ta ghét bỏ rồi.
Lâm Đàm Đàm muốn dùng dị năng để trị liệu cho mình theo bản năng, nhưng…. Cơ thể cô trống rỗng, không có gì cả.
Lâm Đàm Đàm cả kinh, không có dị năng?! Cô vội vã “nhìn” vào óc mình, việc này cô đã thực hiện vô số lần, quen thuộc như ăn cơm uống nước, lúc này gặp tình cảnh khó khăn, trước khi đầu mình choáng váng phải ráng “soi” bộ óc mình cái đã.
Năng lượng hạch biến mất rồi, trong đầu chỉ có một đoàn sương mù, năm loại màu sắc đan xen, xem ra vẫn đủ năm hệ.
Cô khẽ thở ra, nghe nói nhóm dị năng giả thời mạt thế bởi vì năng lực yếu kém, năng lượng hạch lúc đó được gọi là tinh hạch còn chưa thành hình, chỉ là một đoàn năng lượng nguyên thủy ở trạng thái sương, một khi thành hạch có nghĩa là đã bước sang một giai đoạn mới.
Cô lại nhìn cơ thể bây giờ của mình, cơ thể này đang trong giai đoạn thức tỉnh dị năng, tiếc là không vượt qua nổi. Thời mạt thế, thức tỉnh dị năng cần thời gian rất dài, tỉ lệ tử vong cũng cực cao….
Khoan đã, thức tỉnh dị năng? Mạt thế bắt đầu rồi hả?
Cô bất chấp đau đớn, vội vàng ấn mở di động trên tay, bây giờ là 14:01. Lâm Đàm Đàm nhớ rõ thời gian mạt thế bắt đầu là 13:45, đã bắt đầu 16 phút rồi!
“Ầm! Ầm!” Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, cửa phòng màu trắng cửa ký túc xá bị đập cho rung lên.
“Đây là….” Lâm Đàm Đàm nuốt nước miếng, có thể đập cửa như vậy, sức lực này, trong mạt thế, ngoại trừ zombie còn có thể là cái gì?
Chắc là vừa rồi cô ngã xuống giường đã hấp dẫn con zombie bên ngoài tới đây, trong cái rủi có cái may, bên ngoài chỉ có một con zombie.
Lâm Đàm Đàm khập khiễng leo qua giường, tới cạnh cửa, ghé xuống coi. Bên ngoài quả nhiên chỉ có một đôi chân.
Dù chỉ có một con zombie nhưng cũng không phải thứ mình đối phó được!
Tuy kiếp trước Lâm Đàm Đàm được tôn vinh là cường giả dị năng nhưng cô chưa bao giờ đánh nhau. Năm hệ dị năng, ngoại trừ mộc hệ và kim hệ những dị năng khác cô chưa từng dùng. Huống hồ bây giờ cô chỉ là “tân thủ”, mộc hệ và kim hệ cũng không phát ra được.
Lâm Đàm Đàm suy nghĩ thật kỹ, quay lại, lao lực lôi cái giường còn đang nằm trên đất lên, dùng nó để chặn cửa.
Hai bên cửa vào của căn phòng này có một bên là tủ quần áo, một bên là WC, ở giữa có một lối đi rộng hơn một mét vừa đủ để nhét cái giường vào. Nhưng Lâm Đàm Đàm mới đẩy được một nửa, cánh cửa đã bị tông hở ra, chạm phải cạnh giường, cánh cửa bị mở ra một góc, nửa đóng nửa mở, con zombie bên ngoài đang cố gắng chui vào từ khe hở đó.
Lâm Đàm Đàm lần đầu tiên nhìn thấy zombie “hàng thật” mới biết những con zombie đầu nghiêng nghiêng, mặt thối nát, ruột lòng thòng, mắt trắng dã trong phim đã được trang điểm cho đẹp rồi.
Con trước mặt tuy chưa nhìn thấy toàn thân, chỉ thấy một cái mặt, nhưng da thịt khô quắt chực rơi xuống đang treo trên gương mặt nó, đôi mắt phờ phạc như cá chết cứ như một giây sau sẽ rơi xuống, nước dãi tí tách rơi khỏi miệng nó kèm theo tiếng kêu gừ gừ, móng tay vừa dài vừa đen với vào trong cửa. Mùi hôi của tử khí và hiệu quả thị giác đồng thời đập vào mặt đủ khiến cho những người nhát gan bị dọa tới són ra quần.
Lâm Đàm Đàm đã từng thấy qua nhiều vết thương máu chảy đầm đìa nhưng lúc này cũng bị dọa cho giật mình. Cô ra sức đẩy giường, muốn đẩy cho cánh cửa hé ra kia đóng lại nhưng con zombie này rất khỏe. Lâm Đàm Đàm đọ sức với nó một hồi cũng phát cáu, cô nhìn hai bên, quơ lấy cây gậy đen tuyền trong góc phòng sáng sủa, leo lên tầng dưới của chiếc giường tầng, đập liên tục vào đầu con zombie đang cố gắng nhào vào trong kia.
Cây gậy này khá nặng, độ đàn hồi kém nhưng một gậy tiếp một gậy cũng đánh cho con zombie kia lùi lại mấy bước, nó lại càng hung tàn nhào qua. Lâm Đàm Đàm chớp đúng thời cơ, ngay lúc nó vừa thò đầu qua, chân phải cô đã đạp lên cánh cửa, dùng cửa kẹp đầu nó lại rồi liều mạng đập vào đầu nó.
Bốp bốp bốp!
Lâm Đàm Đàm không biết mình đã đập bao nhiêu gậy, bỗng nhiên đập vào khoảng không, nhìn kỹ, cái đầu đã bị cô đập rơi khỏi cổ.
Lâm Đàm Đàm: “…”
Lâm Đàm Đàm vội vàng đẩy cái cổ còn dính với cơ thể nó ra ngoài, đóng cửa lại. Cô cúi đầu nhìn cái đầu vẫn còn lăn qua lăn lại trên đất, miệng nó hãy còn đang há ra đóng lại, cô không biết nên làm sao bây giờ.
Nhưng chỉ được một lát, một đống nhão nhoét sền sệt như bùn tràn ra khỏi đầu nó, một vật rắn cũng theo đó trôi ra, sau đó nó giống như mất đi năng lượng, cái miệng thúi không còn hoạt động nữa.
Lâm Đàm Đàm bỗng nhiên cảm thấy thật kích động, cái thứ lập lòe ánh sáng màu lục kia không phải tinh hạch zombie trong truyền thuyết đó chứ?
Cô dùng cây gậy trên tay khều thứ đó ra rồi mở cửa, nhanh chóng đẩy cái đầu ra ngoài, còn thuận tay lấy cây chổi bên cạnh quét hết cái đống trên mặt đất ra luôn, ngay cả cây chổi cũng không cần dùng nữa, ném tất cả đi rồi đóng cửa lại.
Khóa đã bị hư, cô trực tiếp dùng đầu giường để chặn cửa sau đó tìm một đôi đũa kẹp thứ kia lên, chui qua khoảng trống giữa hai cái giường trên và dưới để vào WC, rửa nó trên bồn rửa mặt.
Rửa một cái, thứ kia lộ ra dáng vẻ thật của nó, quả nhiên là một viên tinh hạch, màu lục nhạt, cũng không phải quá tinh thuần, có nghĩa đây là một viên tinh hạch mộc hệ cấp 1, có tạp chất, phẩm chất không tốt lắm.
Nhưng Lâm Đàm Đàm vẫn rất vui.
Nghe nói thời mạt thế, dị năng giả chủ yếu tu luyện nhờ tinh hạch trong đầu zombie. Khác với 300 năm sau, đã có công cụ tiên tiến có thể thu thập năng lượng trong không khí, mặt đất, đại dương, thêm vào phân loại tiến hóa để tạo thành nặng lượng thạch nhân tạo.
Thậm chí có nhiều nơi, qua 300 năm tích lũy đã hình thành quặng năng lượng tự nhiên.
Lúc mạt thế mới đến không có những thứ đó, tuy năng lượng trong không khí rất dồi dào nhưng chủng loại quá phức tạp, năng lượng cũng rất táo bạo, trước khi dị năng giả chưa có phương pháp tu luyện đúng đắn thì coi như không thể sử dụng, chỉ có thể dựa vào tinh hạch của zombie, có thể thấy thứ đồ chơi này rất quan trọng.
Khiến Lâm Đàm Đàm kích động hơn nữa chính là viên này là tinh thạch mộc hệ, cũng là dị năng mà cô muốn tu luyện trước nhất! Dĩ nhiên cô có thể trực tiếp hấp thu năng lượng mộc hệ trong không khí, nhưng nếu dựa vào tinh hạch, thời gian tu luyện sẽ giảm đi rất nhiều!
Cô cười, ngẩng đầu, nhìn thấy một gương mặt cực kỳ giống mặt của mình trong gương, bỗng dưng sửng sốt.
Cô có thể lờ mờ nhớ lại ký ức của cơ thể này, tên cô ấy là Lâm Đàm Đàm (*), năm nay cũng hai mươi tuổi, xem ra cô trùng sinh trong thân xác này cũng không phải là trùng hợp đâu nhỉ?
(*) Nữ chính Lâm Đàm Đàm (林谈谈) là Đàm trong đàm thoại- nói chuyện. Còn cái xác tên Lâm Đàm Đàm (林昙昙) là Đàm trong Đàm hoa (hoa quỳnh).
Lâm Đàm Đàm nghe ba mẹ nói lúc đầu bọn họ muốn đặt tên cho cô là Lâm Đàm Đàm, hi vọng tuy sinh mệnh của cô ngắn ngủi như hoa quỳnh nhưng cũng có thể rực rỡ như hoa quỳnh, nhưng sau này họ lại cảm thấy nó là điềm xấu tên đổi tên cô như bây giờ.
Cô sờ mặt mình, khẽ nói: “Ba, mẹ, ân sư, em trai, con sống lại rồi. Con sống lại vào ngày đầu tiên hạo kiếp mạt thế đến. Sau này con sẽ sống thật tốt, mọi người ở thế giới kia cũng phải sống tốt nhé.” dien dan Le Quy Don
“Lâm Đàm Đàm, tôi dùng cơ thể của cô, tuy chúng ta không ước định sẵn nhưng tôi rất cảm ơn cô, tôi nợ cô một mạng, nếu cô có tâm nguyện gì tôi sẽ thay cô hoàn thành.”
Cô đợi một hồi, trong ngực mơ hồ có một ít cảm xúc, dường như là quyến luyến người thân nhưng rất mờ nhạt. Lâm Đàm Đàm cũng không có ký ức về người nhà của Lâm Đàm Đàm nên tạm thời đành phải nhịn xuống.
Cô sờ đôi chân có cảm xúc của mình, nhảy lên nhảy xuống, mắt cá chân trái bị chấn động, đau đến mức cô phải xuýt xoa, cúi đầu vừa nhìn đã thấy mắt cá chân sưng to như bánh bao.
Nhưng cô vẫn cực kỳ vui vẻ, cô đã sống lại, không chỉ hai chân khỏe mạnh mà còn được tới thời đại này, ở đây có người mà cô sùng bái!
Hai tâm nguyện trước khi chết của cô đã thành hiện thực rồi!
Lâm Đàm Đàm kích động rửa những vết bẩn còn dính trên tay do đánh nhau với zombie ban nãy, cầm tinh hạch, lại chui ra. Cô ngồi xếp bằng trên nền nhà, tinh hạch đặt giữa lòng bàn tay, hai lòng bàn tay hướng về nhau, bắt đầu hấp thu năng lượng trong đó.
Cô thẳng lưng ngồi xếp bằng trên mặt đất, đôi mắt nhắm lại, giống như đang ngủ, hô hấp cũng dài hơn, ổn định hơn, ngực rất ít khi phập phồng.
Dần dần, viên tinh hạch màu xanh nhạt trong lòng bàn tay cô tản ra một làn sương màu lục, bị hai lòng bàn tay hấp thu. Nếu có một dụng cụ có thể soi quỹ tích của dị năng trong cơ thể sẽ thấy đoàn sương màu lục tiến sau khi tiến vào cơ thể Lâm Đàm Đàm chậm rãi men theo con đường nào đó hội tụ trên đầu sau đó lại từ đầu chạy xuống toàn thân, cuối cùng tạo thành một vòng tuần hoàn hoàn mỹ.
Trong đầu Lâm Đàm Đàm, nguồn năng lượng dưới dạng sương mù đang yên tĩnh bỗng phần màu lục bắt đầu chậm rãi xoay tròn, tốc độ càng lúc càng nhanh, màu cũng càng ngày càng đậm, bốn đoàn sương màu khác không hề bị ảnh hưởng.
Sương màu lục không ngừng xoay tròn, vòng tuần hoàn dị năng trong cơ thể cũng liên tục lặp lại, năng lượng trong tinh hạch không ngừng bị hấp thu, màu sắc dần nhạt đi.
Một giờ sau, năng lượng trong tinh hạch đã bị hút sạch, vỡ vụn trong phút chốc. Lâm Đàm Đàm mở mắt ra, cảm thấy cả người thoải mái, ngay cả mắt cá chân cũng bớt đau, vết thương vốn sưng to như cái bánh bao đã xẹp xuống rất nhiều, nhưng vẫn còn sưng.
d/d LQD Năng lượng trong tinh hạch cấp 1 có hạn, Lâm Đàm Đàm không nỡ dùng cho mình, lắc lư mắt cá chân, xác định dù có hơi đau nhưng không trở ngại việc đi bộ nên mặc kệ luôn.
Cô nhìn đồng hồ, đã 15 giờ 17 phút, mặt trời sắp xuống núi rồi. Cô nhảy dựng, đi đi đi, phải đi ngay thôi!
Cô nhớ rõ chiến hữu đầu tiên bị cảm nhiễm của Diệp Tiêu bị cào vào ngày 2 tháng 1, lúc anh ta sắp thi hóa đã bị chính tay Diệp Tiêu giết chết.
Đó là lần đầu tiên anh phải ra tay giết chết đồng đội của mình, cũng là lần đầu tiên anh rơi lệ trong suốt 7 năm mạt thế. Lần thứ hai cũng là lần cuối cùng anh khóc là lúc đội phó Bạch chết (Đừng hỏi tại sao Lâm Đàm Đàm biết chuyện này, trong phim diễn thế đó, tiểu thuyết cũng viết y vậy luôn).
Lúc xem phim, khúc đó là khúc cô khóc đầu tiên, sau đó mỗi lần một đồng đội của Diệp Tiêu chết cô lại khóc một hồi, cơ bản là khóc từ đầu phim tới cuối phim.
Fan cứng, sao có thể để nam thần của mình rơi nước mắt? Phải giúp đỡ anh ấy, phải bắt đầu ngay từ bây giờ!
Đúng rồi, cô biết phải tìm người ở đâu, nhưng đây là đâu?