Xuyên Đến Mạt Thế Bảo Vệ Anh

Chương 20

Trên xe rất chật, Lâm Đàm Đàm dựa vào cửa xe. Cô nhớ lúc nãy cô đã giúp những người phát sốt điều hòa năng lượng trong cơ thể ở sân vận động. Về lý thuyết thì không thành vấn đề, nhưng đây là lần đầu tiên cô làm việc đó, không biết hiệu quả có được như tưởng tượng hay không.

Bỗng cô nghe tiếng quát “Mai Mai!” truyền đến từ phía sau, đó là giọng nói vang dội, lo lắng của Diệp Tiêu, anh chưa bao giờ dùng giọng điệu đó để nói chuyện.

Cô đứng thẳng người lên ngay lập tức, có chuyện gì đã xảy ra ở đằng sau rồi?

Cô đứng sát cửa, không thể nhìn thấy phía sau xe, xung quanh toàn là người, muốn nhúc nhích cũng khó, cô đành phải hỏi: “Chú tài xế, phía sau xảy ra chuyện gì vậy?”

Tài xế là một người đàn ông xa lạ, trong lúc căng thẳng nhưng ông ta vẫn tỏ ra nhàn nhã, nhìn là biết người trong nghề. Ông ta vừa lái xe vừa bớt chút thời gian nhìn ra phía sau, phát hiện người hỏi là Lâm Đàm Đàm, ông ta lại nhìn kính chiếu hậu: “Vẫn ổn, xe sau đi theo chúng ta mà.”

“Thật không?”

“Thật chứ.” Tài xế đã dỏng tai nghe ngóng tin tức từ mấy người mới lên xe, biết cô bé này khác với những cô bé bình thường khác, là một cường giả chỉ cần giơ tay là có thể đánh zombie tan tác cho nên rất khách sáo với cô. Ông ta lại nhìn kính chiếu hậu: “À… lại có thêm một đám zombie. Không sao đâu, xe phía sau tăng tốc rồi, chúng nó đuổi không kịp.”

Lâm Đàm Đàm vẫn chưa yên tâm, cô cảm thấy rất lo, tiếng quát của Diệp Tiêu là sao?

Trong quá trình rút lui, từ khi Từ Thấm xuất hiện cùng với chiếc máy bay trực thăng, đảm nhiệm việc chỉ huy thì tai nghe kết nối với điện thoại của cô chỉ nghe được tiếng của anh ta, không kết nối với bên Diệp Tiêu nữa.

Thời gian lui lại vài phút trước, Mai Bách Sinh giơ súng lên ngay trước mắt Diệp Tiêu, anh ta chỉa súng vào huyệt thái dương của mình. Trong khoảnh đó, trái tim Diệp Tiêu như ngừng đập, anh không nghĩ ngợi gì đã phát ra một phong nhận phá hư cây súng trên tay Mai Bách Sinh, nhảy khỏi xe.

Tài xế nhìn lại, nóng nảy: Sao lại nhảy xuống xe, có đi hay không hả?

Diệp Tiêu vung tay: “Tiếp tục lái đi, theo đội ngũ.”

Anh đi về phía Mai Bách Sinh.

Mai Bách Sinh chộp lấy cây súng tiểu liên treo trước ngực: “Đừng tới đây!”

Anh ta chỉa súng về phía Diệp Tiêu: “Anh xuống làm gì! Anh đi đi, em sắp chết rồi, anh còn qua đây làm chi!”

“Tôi cũng không biết mình có thể làm gì, nhưng tôi không thể để cậu lại một mình.” Diệp Tiêu đi tới trước mặt anh ta, không thèm nhìn cây súng kia, giọng anh vẫn bình bình, ngoại trừ nét mặt lộ vẻ căng thẳng gương mặt anh trông vẫn khá bình tĩnh, nhưng một câu như vậy lại khiến Mai Bách Sinh đỏ bừng đôi mắt.

Anh ta nhụt chí, ngồi xổm xuống: “Tại sao? Ông đây thân kinh bách chiến không chết, vậy mà lại bại dưới thứ kinh tởm này!”

Anh ta nhìn vết thương trên lưng bàn tay, bỗng nhớ đến cái gì đó, hung tợn mắng: “Là Thái Thành Lương, cái thằng kia đã lấy cái gì đó cào lên tay em! Thằng khốn!”

Anh ta nói xong, muốn đuổi theo chiếc xe cuối cùng, nhưng đầu đường phía trước lại ào ra một đám zombie, tách hai người họ ra khỏi đoàn xe, chặn đường ở bên này.

Đám “người” kia dường như cũng biết chúng không đuổi kịp xe, chúng quay đầu nhìn hai “món ăn” lạc đàn.

Mai Bách Sinh đẩy Diệp Tiêu: “Đội trưởng, anh đi đi, dù sao em cũng sắp chết rồi, anh vẫn có thể đuổi theo xe mà.”

Đáp lại anh ta là tiếng nổ súng pằng pằng, Mai Bách Sinh biết mình không thể khuyên anh nên cũng không khuyên nữa, chỉ cắn môi, giơ súng.

Trên trời, máy bay trực thăng vẫn lượn lờ ở đó, người lái máy bay là một cảnh sát do Diệp Tiêu cứu về từ cục cảnh sát, người nọ là quân nhân chuyên chức, đã từng tiếp xúc với máy bay chiến đấu, có thể miễn cưỡng làm phi công, thiếu người quá mà.

Bốn người có thể ra trận đã ở đây, Bạch Trừng tọa trấn đại bản doanh, Giang Hiểu Thiên và Trình Kỳ Nam không thể xuất trận, phải chuẩn bị công tác đón người, bố trí canh phòng xung quanh cũng là một công việc vô cùng quan trọng.

Từ Thấm nhìn xuống dưới, gương mặt âm nhu có chút lạnh băng. Trên những con đường này, anh ta đã bố trí bom ở rất nhiều nơi, những quả bom ở đâu anh ta cũng đã thuộc lòng, mắt thấy phía trước đoàn xe lại xuất hiện một đợt zombie, anh ta thao tác trên máy tính, sau đó ấn nút enter.

“Bụp-- ầm!”

Con phố có zombie kia nhất thời nổ tung, zombie bị nổ bay lên trời.

Lại thấy cánh trái đội xe có mấy con zombie xuất hiện rải rác, anh ta nói: “Cao quá, bay thấp xuống.” Phi công không chuyên đổ mồ hôi ào ào, điều khiển máy bay thật cẩn thận nghiêng sang một bên, bay thấp một chút, vừa vào tầm ngắm, Từ Thấm đã khởi động súng máy, “Tạch, tạch, tạch, tạch, tạch.” Xả súng vào những con zombie kia.

Bỗng, anh thấy phía sau đội ngũ có gì đó không đúng, dùng ống nhòm nhìn một hồi, sau đó nhăn mày, tháo tai nghe, cầm máy truyền tin lên: “Đội trưởng, anh và Mai Mai bị sao vậy?”

Bên kia, Diệp Tiêu vừa dẫn theo Mai Bách Sinh né tránh zombie, vừa nói: “Chúng tôi còn chút việc, cậu không cần xen vào. Nhiệm vụ của cậu bây giờ là đưa mọi người trở về an toàn.”

Từ Thấm im lặng một lát, quả nhiên không hỏi tiếp nữa: “Dạ, tôi đã rõ.”

Sau đó, anh ta mở kênh đoàn thể, mỗi tài xế, kể cả Lâm Đàm Đàm cũng có thể nghe được: “Tất cả chú ý, tăng tốc.”

Càng cách xa khu đại học, Lâm Đàm Đàm càng thấy bất an hơn. Cô cảm thấy có chuyện xấu đã xảy ra.

Cuối cùng, lúc cô có thể xác định được tình huống là khi qua một đoạn đường khá rộng, chiếc xe cuối đuổi kịp, chạy song song với xe cô, Lâm Đàm Đàm mở to mắt tìm kiếm nhưng lại không thấy bóng dáng Diệp Tiêu.

Không chỉ không thấy Diệp Tiêu, cả Mai Bách Sinh cũng vậy, trên nóc xe cũng không có.

Lâm Đàm Đàm ngây người.

Vậy là quả nhiên đã xảy ra chuyện rồi?

Là Mai Bách Sinh ư? Không phải anh ta đã tránh được một kiếp rồi sao? Hay do suy đoán của mình sai rồi?

“Chú tài xế, mở cửa đi!” Cô hô về phía tài xế.

“Mở cửa? Không được đâu, lúc đang lái xe không được mở cửa.” Tài xế trả lời.

Nhưng lúc này cho xe dừng lại càng không hợp lý, dù Lâm Đàm Đàm sốt ruột nhưng vẫn chưa đánh mất lý trí. Cô nghĩ đến gì đó, ấn nút trên điện thoại: “Từ Thấm, anh có nghe không? Bên phía Diệp Tiêu đã xảy ra chuyện gì?”

Từ Thấm ở trên máy bay trực thăng cảm thấy có chút bất ngờ: “Đàm Đàm? Họ không sao đâu, em đừng lo.”

Lâm Đàm Đàm nói: “Nhưng em không thấy bọn họ trên chiếc xe cuối.”

Từ Thấm im lặng một lát rồi nói: “Bọn họ có chút việc, sẽ đuổi theo sau, chúng ta phải tiếp tục kế hoạch, đây là mệnh lệnh.”

Hai mắt Lâm Đàm Đàm mở to, lấy tai nghe xuống, trừng mắt nhìn nó: “Mệnh lệnh cái đầu anh.... Đừng nói với em mấy câu đó!”

Từ Thấm: “...” Anh đã quên, cô không phải là quân nhân, càng không cần nghe đội trưởng của họ nói gì.

Lâm Đàm Đàm bị chọc tức điên.

Diệp Tiêu và Mai Bách Sinh chắc chắn đã gặp phiền phức vậy mà Từ Thấm lại cứ kế hoạch với chả mệnh lệnh, tiếp tục làm việc như chưa có gì xảy ra, mặc kệ bọn họ!

Cô mày mò điện thoại, thứ này có hơi khó dùng, cô tìm hồi lâu, xác định quyền hạn đã bị thay đổi, không thể dùng thứ này để liên hệ với Diệp Tiêu, cô vừa nản lòng vừa sốt ruột, sau đó không cẩn thận dùng quá sức, phá hư thứ đồ chơi kia luôn.

... Vào lúc mấu chốt sức cô lớn thật chứ!

Cô nhìn khắp nơi, bước tới một chỗ ngồi gần cửa xe: “Xin hãy tránh ra một chút.”

Cô mở cửa sổ, gió lập tức ùa vào, cô linh hoạt chui ra ngoài, điều chỉnh góc độ, buông tay.

Cô lăn trên đất vài vòng, nhờ quần áo dày nên chỉ trầy da tay một chút, trên người cũng có hơi đau, mộc hệ dị năng quét qua cơ thể hai lần thì không sao nữa, cô nhanh chóng chạy trên đường.

Từ Thấm thấy một màn này từ trên máy bay: “....”

Con nhóc này....

Anh ta vội vã gọi cô, nhưng lại không liên lạc được, đành phải liên hệ Diệp Tiêu, báo tin tức của Lâm Đàm Đàm quay lại tìm anh cho anh biết.

Diệp Tiêu cũng: “...”

Diệp Tiêu: “Cô ấy đang ở đâu?”

Từ Thấm nhìn xuống dưới mặt đất: “Mất bóng luôn rồi.” Trên người cô không có bất cứ thứ gì có thể định vị, muốn tìm rất khó.

Dùng máy bay trực thăng đuổi theo ngay thì có thể được nhưng luôn phải giám sát đoàn xe.

Diêp Tiêu bất đắc dĩ đáp: “Tôi biết rồi, cậu cứ làm tốt chuyện của cậu là được.”

Mặc dù không biết phải làm sao, trong lòng anh lại có sự rung động khó hiểu, nhưng anh không có thời gian để nghĩ đến nó. Trạng thái của Mai Bách Sinh không tốt, anh ta giơ súng bắn, tay bỗng không dùng được sức, bàn tay đã trở nên cứng đơ.

Diệp Tiêu đỡ anh ta, ném một luồn gió xoáy bức lui lũ zombie, bạo lực mở cửa chiếc xe bên cạnh, túm con zombie bên trong ra, cho Mai Bách Sinh ngồi vào, sau đó bản thân anh ngồi chỗ ghế lái, khởi động xe.

Rời khỏi con đường đã bị đàn zombie chiếm đóng, anh chỉ có thể trở về khu đại học.

Mai Bách Sinh ngồi ở ghế sau, nhìn cánh tay phải của mình dần biến thành màu xanh đen, ngón tay càng lúc càng giống như móng gà.

Anh ta đen mặt, cười khổ: “Em sắp không xong rồi, thật sự là không được đâu, anh đi đi đội trưởng.”

Diệp Tiêu nhìn đường phía trước: “Chúng ta tìm nơi an toàn trước đã.”

“Anh không nghe em nói sao? Em sắp thành zombie rồi, em sẽ nhào tới cắn anh đó!”

“Cậu câm miệng cho tôi!”

Mai Bách Sinh nghẹn lời, đành phải im mồm, nhưng qua một lúc sau cậu ta lại sáp lại gần Diệp Tiêu, thút tha thút thít: “Vậy mà em sắp chết rồi, em còn mơ tương lai mình sẽ có siêu năng lực á. Đội trưởng, có siêu năng lực có phải chơi vui lắm không? Đàm Đàm còn có tới hai cái, hai cái siêu năng lực còn khác nhau nữa chứ, cái nào cũng mạnh. Em thì không có cái nào hết, em thảm quá à.”

Diệp Tiêu: “...”

Lòng anh cũng rất đau, anh đưa tay xoa đầu anh ta: “Ngoan.”

Mai Bách Sinh là người trẻ nhất trong bảy người, mới có 22 tuổi. Anh ta vào đội trễ nhất, cũng có người sinh động nhất, nói nhiều nhất, tuy có hơi nóng tính, nhưng rất nghe lời, có anh ta pha trò làm cho mọi người vui, không khí đội ngũ cũng khác hẳn nên được mọi người yêu thích.

Diệp Tiêu lại coi anh ta như em trai, thường ngày cũng rất chăm sóc anh ta.

Nhưng mà bây giờ, anh không còn cách nào, thậm chí còn không biết nên làm gì cho Mai Bách Sinh nữa.

Nhìn miệng vết thương trên lưng bàn tay kia, anh biết vận mệnh Mai Bách Sinh đã định rồi.

Chỉ vì một vết thương nho nhỏ…

Anh gần như bóp nát cả tay lái, đôi mắt đỏ bừng bình tĩnh nhìn về phía trước, Thái Thành Lương!

Bỗng dưng, Mai Bách Sinh lại nói: “Em tưởng đâu có thể uống rượu mừng của anh, xem anh sẽ cưới ai về làm chị dâu của em… Mà nè, đội trưởng, anh từng này tuổi rồi có từng nắm tay con gái bao giờ chưa? Nghe em đi, nắm tay là chuyện bình thường, anh không định ế cả đời đó chứ?” Anh ta còn ngu ngốc thêm vào: “Mà nếu anh ế mãi thì em chết sớm cũng chẳng có gì để tiếc nữa nhỉ.”

Diệp Tiêu “đã từng này tuổi” nhém chút nữa trượt tay lái: “…”

Nhịn, coi như cho nó lảm nhảm lần cuối, không đánh nó.

Tác giả có lời muốn nói: Mai Bách Sinh là một đứa em trai đáng lo!
Bình Luận (0)
Comment