Đội làm công Dương thị cứ thế nổi danh.
Dưới mưa to, tin tức lan truyền không mấy dễ dàng nhưng rất nhiều người đã nghe được chuyện này, những người đang muốn mời chào người Dương thị tới chỗ mình tròn mắt. Chẳng phải đã nói giải tán đoàn xe ngay tại chỗ, Diệp Tiêu kia không có ý phát triển thế lực của mình sao? Kết quả đoàn xe giải tán lại tạo ra một đội làm công? Muốn làm gì đây?
Khiến nhiều người chú ý hơn nữa là tiền lương những người này lấy được từ phía quân đội thật con mẹ nó cao.
Căn cứ Ninh thị có tới mấy triệu miệng ăn, căn cứ sẽ không nuôi nhiều người không công như vậy, muốn sống sót phải tự tìm cách kiếm ăn. Nhưng những công việc có thể kiếm được lương thực trong căn cứ chỉ có một ít, sao có thể đủ cho nhân số khổng lồ? Sức lao động vượt qua nhu cầu quá nhiều đương nhiên thù lao sẽ bị ép giá nhiều hơn. (Tóm lại là cung nhiều hơn cầu, giá cả rẻ)
Mà bây giờ, một đám người vừa đến căn cứ đã có thể tìm được việc có thù lao cao như thế, không cần gia nhập quân đội cũng có thể kiếm cơm từ quân ngũ, đúng là khiến người ta đỏ mắt ghen tỵ.
“Hay chúng ta cũng qua đó?” Ở một nơi nào đó trong căn cứ, có dị năng giả đề xuất. Trời mưa to, công việc có hạn, thay vì ngồi buồn trong phòng chi bằng lên tường thành giết zombie kiếm cơm.
“Mưa to thế này, zombie còn biết trèo lên tường, rất nguy hiểm.” Có người phản đối.
“Tôi thấy chúng ta vẫn nên gia nhập hội Thanh Anh đi, đãi ngộ của bọn họ rất tốt, lo ăn lo uống.” Có người nói.
Không cần nói cũng biết đây là những dị năng giả vẫn chưa hoặc không đồng ý tìm tổ chức. Trước mắt, những người có tổ chức sống rất tốt, mặc dù là dị năng giả, muốn đơn đả độc đấu (một mình chiến đấu) cũng rất gian nan, nhất là trong tình huống còn dẫn theo người nhà.
“Nghe nói mấy hôm trước người hội Thanh Anh và người đội Tật Phong tranh giành vật tư ở bên ngoài, đã chết mấy chục người.”
Lại có người nói. “Sau khi những người đó chết, người thân của họ đều bị đuổi khỏi hội Thanh Anh.”
Những người khác bỗng chốc im lặng.
Dị năng giả đưa ra đề xuất đầu tiên đột nhiên nói: “Dù sao ngày mai tôi cũng muốn đi thử, mẹ tôi đang bệnh, tôi phải tìm chút gì đó bổ dưỡng cho bà ấy.”
Vì thế, có không ít người noi theo đội làm công Dương thị, muốn dùng sức chiến đấu để trao đổi vật tư với quân đội. Nhưng quân đội không phải nhà từ thiện. Thứ nhất, họ không cần người có dị năng không đủ mạnh, bọn họ muốn những người có thể giết thật nhiều zombie. Thứ hai, họ cũng không có khả năng đưa ra thù lao cao như thế nữa.
Kết quả, qua một ngày, nhóm dị năng giả cũng không như mong muốn, còn có những dị năng giả nhìn nhau không vừa mắt, xô đẩy nhau té xuống tường thành trơn trượt, rơi vào thảm kịch bị zombie xé thành mảnh vụn.
Đội làm công Dương thị nghe thấy những việc đó, nhao nhao kiểm tra lại dây an toàn trên người mình một lượt.
Ngày 1 tháng 2, cũng là ngày thứ tư mưa to, đến lúc đội làm công bắt đầu làm việc thì có dị năng giả khác tìm đến, tỏ ý muốn gia nhập.
Bạch Trừng mỉm cười, cuối cùng cũng có người đến.
Anh ta mò ra ngọn nguồn của những dị năng giả kia, hoàn thành kiểm tra thực lực mới đồng ý giữ lại, giúp họ giao thiệp với những sĩ quan đóng quân trên tường thành, sau khi thành công lại đưa những người đó đến trước mặt Diệp Tiêu: “A Tiêu, những người này mới tới hôm nay, cậu chiếu cố họ chút.”
Diệp Tiêu nhìn anh ta, không nói nhiều thêm một câu, nhận người và sắp xếp vị trí cho họ. Cơ bản cùng loại dị năng sẽ sử dụng cùng lúc. Ví dụ: những dị năng loại khống chế như: Băng Phong (Đóng băng), Đầm Lầy, Mộc Hệ Triền Nhiễu (Mộc hệ quấn quanh), Lĩnh Vực Giam Cầm,… sẽ khống chế zombie trước, tiếp đó sẽ đến lượt những dị năng công kích như Lôi Kích (Sấm đánh), Phong Nhận, Kim Nhận, Băng Thứ (băng đâm), Thủy Tiễn, Thổ Chùy (Chùy đất), v.v
Muốn dùng số dị năng giả có hạn để đánh ra sát thương lớn nhất thì phương thức công kích và tiết tấu rất quan trọng.
Ngày thứ 5 mưa to, lại có một số dị năng giả đến. Ngày thứ 6, đội ngũ tiếp tục lớn mạnh. Ngày thứ 7… Cứ từng đám từng đám, cuối cùng họ chiếm cứ một đoạn tường thành lớn của căn cứ, cảnh tượng một đám người ném dị năng xuống thật đồ sộ, thẳng tay giết một đám zombie dưới chân tường thành không còn manh giáp, trong chốc lát thậm chí còn không đủ lượng zombie bổ sung vào. Ngược lại, bên thu hoạch tinh hạch đầu tắt mặt tối.
Phía trong tường thành của căn cứ có một căn lều lớn, buổi sáng sẽ có dị năng giả lục tục chạy đến đó, sau khi kiểm tra thực lực, đạt yêu cầu liền ký tên, cầm giấy chứng nhận rồi đi giết zombie, họ sẽ thống nhất lãnh thù lao một ngày và cơm trưa cơm chiều dựa vào cái giấy chứng nhận đó.
Người trong quân đội thấy mà ê răng, tung lương thực ào ào ra ngoài bọn họ cũng đau lòng lắm, nhưng không thể không nói bởi vậy mà áp lực zombie vây thành quả thực giảm đi không ít.
Trận mưa này cứ kéo dài liên tục mười ngày mới có xu thế nhỏ đi, Bạch Trừng rốt cuộc cũng tạo ra được chút danh tiếng cho bản thân, công khai treo biển ‘Người môi giới’, thu một lượng phí môi giới theo tỉ lệ nhất định, anh ta không chỉ giới thiệu dị năng giả lên tường thành đánh zombie mà còn ôm đồm nhiều nghiệp vụ khác.
Ví dụ như căn cứ bị ứ nước nghiêm trọng, cần đào mương thoát nước, anh ta liên hệ với những người quản lý đường phố, vài thanh niên trai tráng và dị năng giả thổ hệ, thủy hệ để thầu việc này.
Hay mưa to mấy ngày liền, nhà nhà ẩm ướt, quần áo không khô, anh ta phái những dị năng giả hỏa hệ đang vô cùng bực tức vì cơn mưa kéo dài làm việc hong khô.
Hoặc sau nhiều ngày nước mưa cọ rửa, một nơi nào đó trên tường thành bị hư hại, cần tu sửa khẩn cấp, anh ta cũng có thể nhận.
Thậm chí những việc như phòng ốc rỉ nước cần người tu sửa, dọn dẹp nhà dơ, không tiện ra cửa mua này nọ, rác chất như núi không có người xử lý anh ta cũng sẵn lòng lo liệu, hạng mục công việc phong phú đa dạng mà chi tiết, so với bảng thông báo tuyển dụng của phía chính phủ còn chi tiết hơn.
Để làm tốt việc này, anh ta còn kêu gọi một số nhân viên quản lý trong đoàn xe trước kia đến, thuê họ làm việc cho anh ta, còn kêu Giang Hiểu Thiên làm cho anh ta một hệ thống điện tử.
Mới đầu Lâm Đàm Đàm không hiểu nổi tại sao anh ta lại hao tâm tổn sức vào những chuyện thế này. Nhưng mấy ngày sau, nhìn mấy cuốn sách to liệt kê danh sách nhân viên căn cứ, nhìn mỗi ngày đều có người tới tìm việc hoặc thuê người, cô đã hiểu ra một chút.
Những người này giống như nước chảy, mang đến đủ loại tin tức, bất tri bất giác tích lũy được sự liên quan sâu rộng giữa các mối quan hệ.
Cuối cùng, tuy họ không xây dựng thế lực của riêng mình nhưng vẫn có thể nắm giữ thông tin, điều động lực lượng, tạo ra sức ảnh hưởng cũng không kém hơn việc tự xây dựng thế lực cho mình.
Sau khi hiểu rõ, cô càng kính nể Bạch Trừng hơn, danh hiệu ‘Đại Tổng Quản’ của người này không phải tự nhiên mà có, Diệp Tiêu cũng biết ý nghĩa của chuyện này nên mới hết sức phối hợp chăng?
Vừa cảm thán, cô cũng từ đó nhận được một số tin tức, người bệnh trong căn cứ ngày càng tăng.
Lúc đầu chỉ là cảm sốt do gặp mưa thông thường dần dần phát triển thành cảm cúm hàng loạt, hơn nữa còn xuất hiện nhiều ca bệnh lây lan.
Tâm trạng của Lâm Đàm Đàm có hơi phức tạp.
Vì thế, bệnh nhân tới cửa xin chữa bệnh cô cũng không từ chối, còn nhờ Bạch Trừng ghi tên cô vào hệ thống môi giới của anh ta, đăng quảng cáo để càng nhiều bệnh nhân biết ở chỗ này có một dị năng giả hệ trị liệu biết chữa bệnh. Đương nhiên, lần này cô chỉ chữa cho bệnh nhân cảm cúm.
Quảng cáo vừa ra, quả nhiên có rất nhiều người kéo đến tìm cô xem bệnh, không muốn đưa bệnh khuẩn vào biệt thự, Lâm Đàm Đàm thuê mấy gian phòng bên ngoài biệt thự, sau khi hỏi Minh Trạch và vài dị năng giả mộc hệ, họ cũng sẵn lòng đến đó. Vì vậy, một phòng khám nhỏ được thành lập. dien/ Dan Le/ Quy Don
“Cô Lâm, chỗ này của cô đơn sơ quá, cô đến bệnh viện căn cứ của chúng tôi đi, điều kiện ở đó cao hơn ở đây một bậc.” Kết quả, khi phòng khám nhỏ nổi tiếng, không chỉ bệnh nhân kéo tới mà còn có đủ kiểu người quái lạ. Chẳng hạn như người trước mắt thuộc bộ y tế của căn cứ, khen bệnh viện căn cứ thành thiên đường, cứ như Lâm Đàm Đàm tới đó là có thể bước lên đỉnh cao cuộc sống vậy.
Lâm Đàm Đàm bận rộn cả sáng, đã có hơi mệt, cô dựa lưng vào ghế: “Bệnh viện căn cứ tốt như vậy chắc các anh đã mời chào không ít dị năng giả mộc hệ nhỉ?”
“Đương nhiên!” Người đó rất tự hào.
“Nếu có nhiều dị năng giả rồi thì tôi sẽ không đi. Không có bệnh thì mời đi cho.” Lâm Đàm Đàm kêu người bên ngoài tới “dọn sạch”.
Người đối diện biến sắc, nhưng nghĩ tới Lâm Đàm Đàm này sau lưng có hai chỗ dựa vững chắc, bản thân cũng có thực lực, cuối cùng chỉ đành không cam lòng ra về.
Lâm Đàm Đàm dặn dò những người ở ngoài: “Không phải bệnh nhân thì đừng cho vào.” Để duy trì trật tự ở phòng khám nhỏ, bảo an, bác sĩ sơ chẩn và nhân viên thu phí v. v tất nhiên không thể thiếu, cô cũng không lo lắng. Trung tâm môi giới lớn của Bạch Trừng không phải mở chơi, anh ta mời những người tốt nhất và đáng tin nhất tới chỗ Lâm Đàm Đàm, hầu hết là người quen cả, đội trưởng đội bảo an chính là Tưởng Trung Ý.
Tưởng Trung Ý thò đầu vào, cười: “Dạ, đã rõ.”
Vì thế, những người chậm chân đến sau muốn dùng cớ bị bệnh để lôi kéo làm quen, mượn sức của Lâm Đàm Đàm chỉ có thể chùn bước ở đài sơ chẩn—nơi có những bác sĩ bình thường hỏi bệnh sử, đo nhiệt độ các loại, không bị bệnh thì không thể lừa được họ. Dù có bệnh, nếu như nói quá nhiều với Lâm Đàm Đàm, vậy sẽ có xác suất cực cao bị xếp vào những người cấm lui tới. Nhờ đó tai của Lâm Đàm Đàm mới được yên tĩnh không ít.
Hứa Thiên Kim thuộc loại tới khá trễ kia.
Cậu ta không bệnh, vất vả lắm mới tìm được cơ hội giúp bạn bè bị bệnh đến khám chỉ vì gặp cái người trùng họ trùng tên với bác sĩ Lâm.
Có khi chỉ là đồng âm?
Cậu ta vẫn không biết rõ người đó rốt cuộc là “Đàm” nào nhưng không dám hỏi thăm khắp nơi, chỉ có thể nghĩ cách đến gặp người đó để nhận mặt. Nhưng ngồi hết nửa ngày, ngay cả cái bóng cũng không thấy được, phòng khám của người đó lại ở tận sâu bên trong, bên ngoài có bảo an tầng tầng lớp lớp, dù mở cửa cũng chẳng thấy được người bên trong, chỉ có thể nhìn thấy trên cửa có ba chữ to “Bác sĩ Lâm”.
Ba chữ kia càng khiến cậu ta thấy khó chịu.
Đợi hai tiếng cuối cùng cũng tới phiên bạn cậu ta, may là người đó lấy được số chỗ Lâm Đàm Đàm, đi vào rồi đi ra chỉ có 5 phút, sắc mặt bạn cậu ta đã tốt hơn nhiều, không còn bệnh trạng choáng váng, nghẹt mũi, khạc đờm nữa, còn ngây ngô nói: “Mai đến lần nữa là hết rồi, dị năng giả mộc hệ mạnh quá, không cần uống thuốc cũng không tiêm, vài phút là khỏe.”
Hứa Thiên Kim vội hỏi: “Cô ấy trông thế nào?”
“Rất đẹp, giống như mọi người nói, trẻ tuổi, tóc ngắn…”
Hứa Thiên Kim câm nín.
Hai người đi thanh toán, sau khi lấy số phải giao một phần tiền, bây giờ tiếp tục trả nửa phần tiền còn lại, hết bệnh hoàn toàn mới thanh toán phần còn lại.
Tiền này có thể là vật tư, cũng có thể là tinh hạch, căn cứ theo bệnh tình mà chia thành mười cân (1/2 cân≃1kg) đến mấy chục cân lương thực, hoặc từ 10 đến mấy chục viên tinh hạch.
Không ai có thể nói rõ đây là mắc hay rẻ, nếu nói có thể trị khỏi bệnh cúm thì tiền này đáng giá, nhưng đối với những người năng lực không mạnh, giá tiền này có thể khiến người ta khó khăn đến chết.
Bạn của Hứa Thiên Kim trả bằng vật tư, người đó giao ra bột mì, tổng cộng 20 cân, trước đó đã trả 10 cân, lần này trả 5 cân.
Người đó lấy ra một túi bột mì, sau khi kiểm tra chất lượng và cân đo, dữ liệu đã từng đăng ký trong danh sách được nhập vào máy tính, bạn cậu ta cũng nhận được phiếu thanh toán, người đó bày ra vẻ mặt đau khổ, sâu sắc cảm thán: “Quả nhiên nhân tài đúng là ghê gớm, một bệnh nhân đã kiếm được nhiều như vậy, cậu nói xem vị Lâm đại sư này một ngày có thể xem bao nhiêu bệnh nhân chứ? Nghe nói có rất nhiều thế lực muốn mời chào cô ấy, mà cái giá này, bọn họ trả được chắc? Mỗi ngày tôi mà kiếm được nhiều như vậy thì có ngu mới đi làm công cho người ta.” dien/ Dan Le/ Quy Don
Hứa Thiên Kim không yên lòng, viện cớ để không về với bạn mà giữa đường quay ngược lại đó, tiếp tục chờ trong phòng khách của phòng khám.
Thế nào cũng sẽ chờ được người ra, cậu ta nghĩ.
Kẻ cứ liên tục nhìn vào phòng khám của Lâm Đàm Đàm khiến cho Tưởng Trung Ý chú ý.
Lại là cao da chó nào nữa? Đây là suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Tưởng Trung Ý, nhưng ngày thứ hai, ngày thứ ba, ngày thứ tư vẫn thấy thì cậu ta bắt đầu cảm thấy không ổn rồi, tên này ngày nào cũng đến đây nằm vùng, định làm gì vậy?
Cậu ta không báo việc này cho Lâm Đàm Đàm, chị cậu ta đã vất vả lắm rồi, không thể để chị ấy phải phiền lòng vì những chuyện linh tinh vụn vặt như thế này được, anh ta trực tiếp báo cho Bạch Trừng.
Bạch Trừng biết được việc này, nghĩ một lát rồi không chút do dự báo lại cho Diệp Tiêu.
Người trong lòng cậu thì cậu đi mà bảo vệ.
Mấy hôm nay hai người này quả thật không chạm mặt nhau mấy lần, xem đi, anh ta là chiến hữu tốt hiểu lòng người thế mà.
Dạo này Diệp Tiêu thật sự rất bận, áp lực từ đám zombie bên kia tường thành rất lớn, Lâm Đàm Đàm cũng có việc của cô, mỗi ngày hai người họ đến tối mới có dịp gặp nhau, Lâm Đàm Đàm ăn cơm xong thường về phòng rồi không ra nữa, cơ hội để Diệp Tiêu có thể nói chuyện với cô so ra kém xa Giang Hiểu Thiên và hai đứa bệnh nhân kia.
Đúng, ngoại trừ Trình Kỳ Nam vẫn chưa thức tỉnh dị năng, sau khi Từ Thấm dầm mưa mấy ngày cũng đã sốt cao như ước muốn, hơn nữa còn có dấu hiệu thức tỉnh.
Diệp Tiêu cũng rất muốn bệnh một trận.
Vì thế khi nhận được tin này, lại nhìn đám zombie ngoài tường thành, hôm nay chỉ có chút mưa bụi, zombie cũng không điên cuồng mấy, số lượng đã giảm bớt, anh quyết định hôm nay sẽ tan làm sớm.
Lúc anh đến chỗ Lâm Đàm Đàm mới 3 giờ chiều, vị nằm vùng bám riết không tha vẫn chấp nhất ngồi ở nơi đó, đội một cái mũ, khoác chiếc bành tô với ý đồ muốn thay đỏi vẻ ngoài để giảm bớt sự quen mắt của những người ở đây với cậu ta.
Thế nhưng trong phòng khách không quá lớn, nhốn nha nhốn nháo, Diệp Tiêu chỉ cần liếc qua đã thấy được cái tên đang tỏa ra mùi lén lén lút lút.
dien/ Dan Le/ Quy Don Anh híp mắt lại, Hứa Thiên Kim bỗng thấy sau lưng lạnh toát. Cậu ta quay đầu nhìn lại liền thấy một người mặc áo bành tô màu đen. Người đàn ông khí vóc hiên ngang đang đứng ở một nơi không xa lạnh lùng nhìn cậu ta, trong đôi mắt còn ẩn chứa sự rét lạnh.
Trực giác đầu tiên của Hứa Thiên Kim là nguy hiểm, da đầu run lên, sau đó lại nhận ra người này, Diệp Tiêu!
Cậu ta nuốt một ngụm nước miếng.
Bản thân cậu ta chẳng phải fan của Diệp Tiêu, nhưng từng là một bệnh nhân của Lâm Đàm Đàm tới nửa năm, tiếp xúc với cô rất nhiều, càng hiểu cô hơn những người bình thường một chút. Cậu ta biết cô chính là fan trung thành của Diệp Tiêu nên cậu ta cũng biết một số sự tích của Diệp Tiêu, cảm thấy vừa khâm phục vừa tiếc hận với người đàn ông tráng niên mất sớm này.
Nhưng giây phút bốm mắt nhìn nhau, cảm giác nguy cơ tứ phía như bị thợ săn để mắt đến khiến cậu ta hoàn toàn cảm nhận được cái gọi là ‘người mạnh nhất mạt thế’ không phải chỉ là nói suông, thật sự… vô cùng dọa người.
So với anh ta, kẻ thắng cuối cùng- Chu Nham kia quả thực bình thường như bụi đất.
Dù có bỏ đi sự nghi ngờ về Lâm Đàm Đàm, đột nghiên cậu ta cũng bắt đầu hoài nghi về sự lựa chọn của bản thân. Mình ôm đùi Chu Nham thật sự có đúng hay không?
Diệp Tiêu bước tới, giống như vô ý hỏi: “Cậu cũng đến khám bệnh à?”
Hứa Thiên Kim tỉnh táo lại: “Không, không phải, tôi theo bạn tới.”
“À, phải không? Mấy hôm nay hình như chỉ thấy cậu, bạn cậu bệnh nặng lắm à?” Diệp Tiêu nói không nhanh không chậm, ánh mắt lại như một loại tia sáng nào đó soi cậu ta từ trong ra ngoài một lần. Bắp chân Hứa Thiên Kim run lên, mấy hôm trước sợ Chu Nham nhìn ra điều gì đó nên cậu ta phải tranh thủ thời gian để chạy tới, hôm nay rốt cuộc cũng có thời gian đợi đến lúc phòng khám đóng cửa, cứ nghĩ thế nào cũng có thể thấy người, ai ngờ lại gặp sát thần này giết tới.
Cậu ta sợ Diệp Tiêu hỏi tiếp, càng sợ anh không nói hai lời đã trói mình lại nên tìm cớ chạy biến.
Diệp Tiêu không đuổi theo, chỉ là một người bình thường, ngay cả dị năng giả cũng không phải, không đáng lo.
Điều duy nhất khiến anh để ý là, hình như tên này có quan hệ với Chu Nham.
Chính là cái kẻ Lâm Đàm Đàm muốn đập cho một trận. Đến nay Diệp Tiêu vẫn không rõ tên này có liên quan gì tới Lâm Đàm Đàm nhưng điều này cũng không trở ngại việc anh chú ý tới Chu Lễ. Tin Chu Lễ và Chu Nham gặp lại anh đã biết từ ngày đầu tiên vào căn cứ, hơn nữa Chu Nham coi như khôn khéo, không phải hạng vô danh trong căn cứ, có thế lực của Chu lễ gia nhập kịp thời, hai anh em này bây giờ thật sự sống không tệ.
Sở dĩ anh không nói cho Lâm Đàm Đàm biết Chu Nham đang ở trong căn cứ, chủ yếu là do anh sợ mình tạm thời không thể phân thân, sợ cô nghe được tên của kẻ đó lại muốn đánh cho một trận mà anh lại không thể theo, đồng thời cũng vì điều tra người này cẩn thận hơn.
Bây giờ xem ra không nên giấu diếm giữa.
Anh ngồi xuống cái ghế tựa bên cạnh phòng khám của Lâm Đàm Đàm, kiểu chờ người tan làm này cũng rất mới lạ, anh nhìn một vòng, lấy ra một cái tinh hạch phong hệ, yên lặng hấp thu.
Bởi khí tràng của anh quá mạnh mẽ, vừa nhìn đã biết không phải người bình thường, hình thành một khoảng không ở xung quanh, rất đặc biệt trong phòng khách kín người hết chỗ, những kẻ có lòng riêng trong đám người thấy anh cũng lặng lẽ rút lui.
Tưởng Trung Ý vừa thấy anh đã vui vẻ đi qua: “Đội trưởng Diệp, anh đến rồi, em nói với chị Lâm một tiếng nha.”
“Đừng làm phiền cô ấy, tôi chờ ở đây được rồi.” Diệp Tiêu hỏi: “Không có ai gây sự ở đây chứ?”
“Việc này thì không, chị Lâm nói có người gây sự thì cho vào sổ đen, ai dám ồn ào chứ? Nhưng mà người nhiều lắm, lấy số cũng đã đẩy tới mười ngày sau rồi, mỗi ngày chị Lâm nhận càng nhiều số hơn.”
Diệp Tiêu khẽ nhíu mày, sau đó anh lại thấy phòng của Lâm Đàm Đàm thường xuyên có người ra vào, một người mấy phút, vào trong với cơ thể bệnh hoạn và vẻ mặt mong đợi, bước ra với gương mặt tươi cười và cơ thể khỏe mạnh.
Phòng của những dị năng giả khác đến mười mấy, hai mươi phút, thậm chí đến nửa giờ chưa chắc đã có một người ra vào.
Diệp Tiêu đợi hơn 2 tiếng, Lâm Đàm Đàm cũng xem bệnh cho 20 người.
Cuối cùng, những dị năng giả khác đã xong việc chạy lấy người, Lâm Đàm Đàm mới là người cuối cùng bước ra.
dien/ Dan Le/ Quy Don Cô mặc một chiếc áo bông mùa đông màu hồng tối, giống như kiểu áo bánh mì (Editor: Bạn google nó ra kiểu áo mùa đông bên nước ngoài có lông xù ở cổ), nửa người trên nhìn qua như một trái cầu, trong lòng ôm một cái bình giữ nhiệt, vừa ngáp vừa dùng tay áo dụi mắt, thấy Diệp Tiêu từ trên ghế đứng lên, cô dừng lại, trong mắt có sự bất ngờ và vui mừng.
“Sao anh lại đến đây? Hôm nay anh về sớm à?” Bình thường đều là cô về thật lâu, trời tốt mịt anh mới về.
Lòng Diệp Tiêu an tâm hơn, anh nghĩ cô thấy vui là tốt, còn tưởng cô ấy trốn mình đến nghiện rồi.
Anh nói: “Đến gặp em, đi được chưa?”
“Dạ, đi được rồi.” Nam thần cố ý đến chờ mình à? Tâm trạng Lâm Đàm Đàm rất tốt, ngồi cả ngày mệt mỏi cũng hóa thành hư không: “Chờ em rửa tay đã.”
Cô có thể tự tạo ra nước nhưng không muốn làm lộ dị năng thủy hệ nên cố gắng không dùng, lúc này cô chạy đến cạnh bồn rửa, một cô gái đang xả nước vào thùng, chuẩn bị lát nữa dọn dẹp phòng khám vội vàng đổ nước lên tay giúp cô.
Lâm Đàm Đàm dùng một bàn tay xoa tay cho mình, không chà được lưng bàn tay cô cũng mặc kệ.
Diệp Tiêu động chân, nhưng vẫn đứng lại đó.
Bởi vì ngoài miệng Lâm Đàm Đàm cứ nói không có nhưng thân thể lại lảng tránh anh rất rõ ràng, bây giờ Diệp Tiêu cũng không dám biểu hiện gần gũi quá mức, sợ không biết chạm vào sợi dây nào khiến cô càng lùi xa hơn.
Lâm Đàm Đàm rất qua loa rửa tay xong, còn không hề để tâm vỗ vỗ lên áo lông mập mạp của mình, vỗ ra một đống dấu tay ướt đẫm. Cô nhìn thùng nước trong suốt, nghĩ tới có người ngay cả nước cũng không có uống, mình thì hay rồi, dùng nước lau bàn, lau nhà, đúng là nghiệp chướng. Nhưng phòng khám mà, vẫn phải giữ cho sạch sẽ.
“Các cậu cũng tan làm đi.” Cô nói với đám người Tưởng Trung Ý. Bình thường đi đi về về đều do đám người Tưởng Trung Ý hộ tống Lâm Đàm Đàm ngồi xe về biệt thự, Lâm Đàm Đàm cảm thấy rất khoa trương, nơi này rất gần biệt thự còn có thể xảy ra việc gì ngoài ý muốn chứ? Nhưng bọn họ vẫn không chịu, khiến Lâm Đàm Đàm rất ngại ra mặt, hôm nay cuối cùng cũng thoát được họ rồi.
Tưởng Trung Ý nhìn Diệp Tiêu, quả nhiên không phản đối, cười nói: “Chờ quét dọn xong bọn em khóa cửa rồi đi.” Trong này còn có vật tư chiều nay thu được chưa chở đi đó.
Lâm Đàm Đàm gật đầu, nói với Diệp Tiêu: “Vậy chúng ta đi thôi.”
Cô không ngồi xe về biệt thự, trừ khi mưa lớn lại rơi xuống, nếu không lãng phí xăng làm chi. Hôm nay mưa rất nhỏ, kiểu mưa bụi, Lâm Đàm Đàm nhấc chân định đi, Diệp Tiêu chỉ chỉ: “Đội nón.”
“À.” Lâm Đàm Đàm nghe lời đưa tay kéo mũ áo lông của mình, mũ quá lớn, kéo một cái xuống cằm luôn, tay trái còn đang ôm cái bình giữ nhiệt to kia. Diệp Tiêu nhìn không được, anh cầm bình giữ nhiệt cho cô.
Lâm Đàm Đàm cười cười: “Cảm ơn anh.”
Diệp Tiêu lại nghĩ, mình nên chuẩn bị một chiếc dù. Anh nhìn cô vì động tác kéo mũ thô lỗ mà có mấy sợi tóc ngắn lòi ra, có một nhúm dán ngay trên mắt cô, cô dùng tay đẩy ra mũ liền rớt, vuốt tóc xong đội mũ lên thì tóc lại rối, tóc cọ vào mặt gây ngứa, đành phải dùng tay trái áp lên mũ, dùng tay phải rãnh rỗi vén tóc ra sau tai.
Diệp Tiêu nhìn cô vật vã một hồi, tay đã đưa lên nhiều lần.
“Anh giúp em.” Cuối cùng anh vẫn thẳng thắn nói ra những lời này, đáng tiếc Lâm Đàm Đàm tăng tốc độ lên 2, 3 lần, làm xong: “Không có gì, không sao đâu.”
Diệp Tiêu có chút tiếc nuối.
Sau đó cô bỗng nhìn về nơi nào đó phía trước, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, anh cũng nhìn qua theo, chỉ thấy kẻ nhiều lần nằm vùng đứng ở sau một cây cột ở ven đường, nhìn chằm chằm Lâm Đàm Đàm với vẻ mặt khiếp sợ, không dám tin, hoảng hốt, mừng như điên, bi thống, hoang mang, chần chờ, thấp thỏm...
Thị lực của Diệp Tiêu rất mạnh, anh nhìn rõ biểu cảm trên mặt người đó, chính là cái loại... biểu cảm sau khi cửu biệt, người cho rằng sẽ vĩnh viễn không thể gặp lại đột nhiên xuất hiện trước mặt, hoặc như đứa trẻ lạc đường đột nhiên tìm được người thân, muốn nhận lại nhưng không dám nhận.
Đây là vẻ mặt không phải người bình thường có thể lộ ra được, Diệp Tiêu rùng mình trong lòng, lập tức nhìn Lâm Đàm Đàm, thấy Lâm Đàm Đàm trừ vẻ kinh ngạc và hoang mang, chính là vẻ đang nhìn người lạ.
Việc Lâm Đàm Đàm “quên” chuyện trước kia chỉ nói cho Bạch Trừng, vì cô cố gắng tránh Diệp tiêu nên Bạch Trừng cảm thấy anh ta nên tôn trọng ý muốn của cô nên cũng không nói với Diệp Tiêu.
Nhưng Diệp Tiêu không ngốc, có vài chuyện anh không cần thăm dò vẫn có thể nhìn ra mấy phần. Hơn nữa, khi đặt tâm tư lên người Lâm Đàm Đàm, lúc nói chuyện với nhau, bình thường quan sát cô, không thể không nhìn ra mạnh mối.
Cho nên bây giờ có một người quen cô nhưng cô lại không biết xuất hiện rồi?
Diệp tiêu đột nhiên nghĩ đến tên Trần Chí Hạo kia, mà người trước mắt hiển nhiên càng tình thâm ý trọng hơn Trần Chí Hạo.
Gương mặt anh dần biến thành màu đen.
Hứa Thiên Kim nhìn gương mặt tương tự đến bảy, tám phần, những hoài nghi trước kia đã được khẳng định mạnh mẽ, mặc dù còn rất nhiều nghi hoặc chưa rõ nhưng nước mắt đã ào ào tuôn ra, đôi mắt đẫm lệ mơ hồ chạy về phía Lâm Đàm Đàm: “Bác sĩ Lâm...”
Diệp Tiêu nghiêng người, chắn trước mặt Lâm Đàm Đàm.
Thân hình anh cao lớn, nghiêm cẩn che Lâm Đàm Đàm lại, chỉ lộ ra một phần của bộ áo bánh mì mập mạp.
Hứa Thiên Kiên thắng gấp, bị khí tràng lạnh lùng sắc bén của Diệp Tiêu đánh cho lạnh run, giống như động vật nhỏ bị mãnh thú nhìn trúng, lông tơ cả người dựng hết cả lên.
- ----(Lời tác giả)------
Tác giả có lời muốn nói:
Bữa khuya: Luôn có điêu dân muốn cướp vợ của ông!