Xuyên Đến Mạt Thế Bảo Vệ Anh

Chương 64.6

Nếu để những người đó biết ở Ninh thị xa xôi có một tam hệ dị năng giả…

Chu Nham hít sâu một hơi, nếu Lâm Đàm Đàm bị mang đi, Diệp Tiêu chắc chắn sẽ đi theo, còn gã lập công cho Lý Quần, có thể được bên trên nhìn một cái, biết đâu còn được lên Thủ đô.

Nhưng thực ra gã cũng do dự, một mặt rất muốn tìm tòi những chuyện liên quan đến Lâm Đàm Đàm, một mặt lại bản năng lại cảm thấy người này nguy hiểm, nên tránh càng xa càng tốt. dien~ dan~ LQD

Gã tìm được một người, cười với cậu ta: “Nhóc Văn, tôi nhớ lúc trước cậu thân với Hứa Thiên Kim lắm hả? Cậu ta còn đi xem bệnh với cậu mà.”



Một ngày bận trộn trôi qua, mọi người lại quay về biệt thự. Sau bữa cơm chiều, Giang Hiểu Thiên đột nhiên ôm máy tính thì thầm một hồi với Bạch Trừng, sau đó chờ Diệp Tiêu về, Giang Hiểu Thiên nói: ‘Đội trưởng, phía Thủ đô gửi mail đến.”

Diệp Tiêu đang luyện tập dị năng, ban ngày những lời nói ít ỏi của Lâm Đàm Đàm khiến anh xúc động, cũng mang đến áp lực, anh bắt đầu càng thêm chăm chỉ, nghe vậy thản nhiên hỏi: “Lại nói gì nữa?”

“Họ kêu chúng ta nhanh chóng trở về, nói nhiệm vụ cuối cùng của chúng ta còn chưa hoàn thành, không trở về tức là cãi lệnh.” Giang Hiểu Thiên nói: “Nhất định là Lý Quần kia muốn đuổi chúng ta đi nên chơi xấu sau lưng, gần đây mail đã tới mấy lần rồi.”

Mai Bách Sinh ngậm cà rốt bước tới: “Nói đi nói lại cũng có mấy câu, không có ý nào mới à? Cái gì theo lệnh với không theo, nhiệm vụ của chúng ta từ sau mạt thế đã ngưng hẳn, mất hiệu lực rồi. Không thì cậu hack kho hồ sơ rồi chụp màn hình gửi họ, giúp họ khôi phục trí nhớ đi?

Anh ta há to mồm răng rắc cắn một miếng cà tốt to, vừa ăn vừa nói: “Nhiệm vụ trước hết, nhiệm vụ sau còn chưa tới chúng ta sẽ rơi vào trạng thái nghỉ ngơi, tự do thân thể, chuyện bình thường thế còn không hiểu à?”

Giang Hiểu Thiên nói: “Người ta nói đã giao cho chúng ta nhiệm vụ mới.”

“Vậy kêu bọn họ bổ sung đầy đủ thủ tục đi đã. Không có chữ ký của Tư lệnh trưởng thì chúng ta không nhận.”

Tư lệnh trưởng đã hy sinh từ lúc đầu mạt thế rồi.

Mấy người im lặng một hồi, Giang Hiểu Thiên nhìn anh ta với vẻ ghét bỏ: “Móa nó, còn gặm cà rốt, cậu là thỏ à?”

“Hết cách rồi, Bạch ca có cho chúng ta ăn trái cây đâu.” dien~ dan~ LQD

Bạch Trừng liếc mắt nhìn anh ta: “Chẳng còn bao nhiêu hoa quả nữa.” Mấy tên con trai bụng lớn, bao nhiêu hoa quả cũng không đủ nhét kẽ răng vậy thà để dành cho con gái ăn.

Hiển nhiên Mai Bách Sinh cũng biết nên anh ta không oán không hận mà gặm cà rốt, đàn ông thô kệch chỉ xứng gặm cà rốt. Giang Hiểu Thiên thở dài: “Còn không? Cho tôi một cây.”

“Tự mò vào bếp mà lấy.”

Diệp Tiêu nghe bọn họ nói nhăng nói cuội, không bị ảnh hưởng chút nào.

Trên bàn trà trước mặt anh, từng cơn gió xoáy chậm rãi thành hình rồi lại từ từ tản đi, cát nhuyễn nhiều màu sắc trên bàn trà khi thì bị anh pha vào nhau thành các loại hình dạng, khi thì bị anh chia ra thành đống nhỏ theo màu sắc, phân chia rõ ràng.

Sau đó gió xoáy tan đi, không khí vô hình nơi tay nghịch cát nhuyễn thành một gian phòng nhỏ, tường vàng, cửa nâu, cửa sổ trắng, mái nhà đỏ.

Mấy người không nhịn được nhìn động tác của anh, khả năng khống chế quá tuyệt vời.

Thấy bọn họ không nói nữa, Diệp Tiêu hỏi: “Lần này ngoại trừ những lời đó còn gì nữa không?”

Nếu không có Giang Hiểu Thiên sẽ không cố ý nhắc tới, trước khi nói còn lén trao đổi với Bạch Trừng một phen.

Giang Hiểu Thiên nhìn Bạch Trừng, Bạch Trừng nói: “Họ nói trước mắt đã hiểu rõ sự quý hiếm của song hệ dị năng giả và ý nghĩa quan trọng của việc nghiên cứu dị năng.”

Cát ào ào chảy xuống, Diệp tiêu dừng động tác, nhà nhỏ xinh đẹp tan thành một bãi cát, anh ngẩng đầu nhìn Bạch Trừng: “Lấy ra cho tôi xem thử.”

Anh tự nhìn vào mail mã hóa được chuyển tới kênh truyển tải tối cao, bên trong có không ít chữ, anh xem xong, cười lạnh: “Tay vươn dài thật đấy, Mẫn Diên Đức không muốn Lý Quần sống tốt nên muốn bức tôi giết ông ta à?”

Mọi người im lặng, ngay cả mấy người Từ Thấm cũng từ xa nhìn lại, họ rất ít khi nghe Diệp Tiêu nói giọng điệu như vậy.

Bạch Trừng đưa tay lấy lại máy tính, xóa bỏ mail: “Biết có chuyện này là được. Hai nơi cách xa nhau, huống hồ song hệ dị năng giả dù ít nhưng không phải không có, ông ta cũng chỉ mơ mộng mà thôi.” dien~ dan~ LQD

Song hệ dị năng giả không đáng cho người ta thật sự làm gì đó, nhưng tam hệ thì sao?

Sắc mặt Diệp Tiêu trầm xuống, nhìn lên lầu hai. Hôm nay Lâm Đàm Đàm cho mình hai tiếng nghỉ phép để đi xem đào đất, quay về lập tức làm tới hết giờ, nói chung là mệt nên bảo buối tối muốn ngủ sớm một chút.

Bỗng dưng ngoài biệt thự truyền đến tiếng động cơ, giờ này có xe chạy về biệt thự cũng bình thường nhưng lần này chiếc xe lại dừng ngoài cửa lớn nhà họ, sau đó có người kêu cửa.

Là Chu Lễ.

“Chu Lễ? Anh ta tới làm gì?”

dien~ dan~ LQD Đối với kẻ luôn muốn đào góc tường của họ, tất cả mọi người đều không thích nhưng người ta đã tìm đến tận đây, Diệp Tiêu đứng dậy ra cửa. Chu Lễ đứng ngoài cửa sắt, xin lỗi rồi giải thích ý đồ khi mình đến đây. Anh ta có một người anh em đột nhiên sốt cao, hi vọng có thể hẹn trước Lâm Đàm Đàm ngày mai đến xem giúp một lần.

Nói nhiệt độ tăng đột ngột, hơn nữa hẹn trước cho ngày mai chứ không vội vàng đưa người đến cửa, cũng không đến mức quá đường đột nhưng Diệp Tiêu không đồng ý ngay, anh muốn anh ta nói rõ tình huống.

Chu Lễ cười khổ, nói: “Đội trưởng Diệp, tôi có thể vào gặp Đàm Đàm không?”

Diệp Tiêu lạnh nhạt nhìn anh ta, ý không trong lời nói (có dụng ý khác?), anh xoay người: “Vào đi.”

Nhưng anh không ngờ vừa bước vào đã thấy Lâm Đàm Đàm từ trên lầu đi xuống.

Cô mặc áo ngủ gấu nhỏ lông xù, cả người một màu vàng nhạt, tóc ngắn có hơi tán loạn, xù xù, trên chân còn mang một đôi dép lông xù, giẫm trên bậc thang phát ra tiếng khe khẽ, từ đầu đến chân cô toát ra cảm giác mềm mềm ấm áp, cảm giác tuổi cũng nhỏ đi, rất có cảm giác thiếu nữ.

Trên tay còn vừa cầm điện thoại vừa tò mò hỏi: “Có người đến ạ?”

Cô không ngủ được nên bắt đầu chơi game, chơi một điện thoại có chút trục trặc, muốn xuống tìm Giang Hiểu Thiên xem nó bị làm sao, vừa đúng lúc Chu Lễ tới cửa.

Cô dừng lại trên cầu thang, không hiểu sao người này lại đột nhiên đến đây, sau đó cô tìm kiếm Chu Nham theo bản năng, ừm, không tìm được. Tên kia không tới, cô không có hứng thú với Chu Lễ, trước giờ cô không cảm thấy Chu Lễ có tính uy hiếp.

Diệp Tiêu nhíu mày.

“Đàm Đàm” Diệp Tiêu cắn chặt răng, sắc mặt cũng căng ra đến mức kỳ quái.

“Dạ?”

“Quay về ngủ.”

Lâm Đàm Đàm chớp mắt, nhìn Chu Lễ, ngoan ngoãn nói: “Dạ.”

Chu Lễ bỗng nhiên nói: “Lâm tiểu thư, tôi có một người anh em phát sốt, muốn hỏi xem cô có thể trị liệu hay không?”

Động tác xoay người của Lâm Đàm Đàm dừng lại, quay người, hỏi theo bản năng: “Sốt từ khi nào? Bây giờ ra sao?”

Sắc mặt Diệp Tiêu tối sầm đi, lạnh lùng nhìn Chu Lễ: “Chu tiên sinh chờ.”

Anh bước lên cầu tháng, kéo tay Lâm Đàm Đàm, tiếp tục lên lầu: “Lên trước đã.”

“?” Dù không biết tại sao nhưng cô vẫn nghe lời, Lâm Đàm Đàm ngoãn ngoãn theo anh, vào phòng liền hỏi: “Sao vậy? Anh em của Chu Lễ có vấn đề hay Chu Lễ có vấn đề? Anh không muốn em trị cho người đó hả? Vậy không trị là được.”

Khóe miệng Diệp Tiêu giật giật, nghẹn mãi mới nói ra một câu: “Em đổi bộ quần áo khác đi.”

-------Tác giả có lời muốn nói------
Bữa khuya: Dáng vẻ đáng yêu của vợ tôi tuyệt đối không thể để người ngoài nhìn thấy!
Bình Luận (0)
Comment