Diệp Tiêu nói tiếp: “Ông muốn thì cứ lấy, quân trọng biên chế có sáu, bảy chục nghìn, sàng lọc một lần ít nhất có vẫn có thể dùng được hai phần ba.
Ngoại trừ số đó còn có không ít quân không chính quy đã được huấn luyện tốt, đó là những người không trung thành đến chết với Lý Quần, ông cho họ đãi ngộ tốt họ sẽ nghe theo ông.”
Lữ Kiếm Bình nghe thấy thế thì tim như nóng bừng, sở dĩ Lý Quần có thể có địa vị ngang hàng với ông ta chính là nhờ những người đó, thu phục được họ, vị trí thủ trưởng căn cứ của ông ta có thể ngồi vững được rồi.
“Cậu không cần?” Ông ta hỏi Diệp Tiêu.
Diệp Tiêu lắc đầu, Mẫn Diên Đức vẫn kỳ kèo không phê duyệt giấy tờ cho anh, dù có phê duyệt thì sau này ông ta vẫn có vô số thủ đoạn để ngáng tay anh.
Anh đã tìm được con đường thích hợp với mình hơn, cần gì phải tranh giành với người khác, hàng của Lý Quần cũng không dễ tiếp thu.
Anh nói: “Nếu ông cần người thì mau báo cáo lên rồi danh chính ngôn thuận tiếp nhận họ, chỗ cần chỉnh đốn thì chỉnh đốn, quản lý cho tốt những người không nằm trong biên chế, để lâu sẽ có biến.”
Lữ Kiếm Bình vừa nghĩ đã nói sẽ lập tức thực hiện, lại hỏi Diệp Tiêu cần gì.
Ông ta không tin Diệp Tiêu có thể chí công vô tư, một lòng vì dân còn mình thì không cần gì cả.
Diệp Tiêu quả thật cũng có toan tính riêng, anh có ba yêu cầu: Thứ nhất, anh muốn một phần ba kho vũ khí mà Lý Quần trữ hàng.
Thứ hai, ông ta lại cấp cho anh một khu vực lớn ở bên cạnh mảnh đất phía đông làm địa bàn riêng của anh.
Thứ ba, anh muốn một số chức vụ, vị trí công tác vốn thuộc về phe Lý.
Lữ Kiếm Bình cẩn thận suy
.