Cách không khống vật nghĩa là có thể dùng tinh thần lực để khống chế vật thể theo ý muốn, rất khó đoán được ví trí hay góc độ ra tay của đối phương, loạt mưa dao này đến từ đủ mọi góc độ, thậm chí là từ phía sau lưng Diệp Tiêu.
Diệp Tiêu dựa vào tường, có vẻ bị thương không nhẹ, ánh mắt nhanh chóng đảo qua lưỡi dao nằm đầy trên đất.
Có thể đồng thời khống chế hơn hai mươi lưỡi dao, quả là cao thủ.
Anh thử cử động tay, trên hai cổ tay đều xuất hiện một đường máu, những giọt máu xuôi theo đầu ngón tay chảy xuống, hai lưỡi dao đó đã nhắm vào gân tay anh.
Cũng rất chính xác.
Diệp Tiêu như không thể cử động nổi tay, lại thả tay xuống, bộ đàm trên tay vì cầm không nổi nữa nên rơi xuống đất, vừa vặn rơi vào chỗ máu nhỏ giọt thành một vũng máu nhỏ.
Một đóa hoa máu tóe ra, bắn lên một con kiến đang ở trước mặt anh.
Nói là kiến nhưng con này to cỡ bằng nắm tay trẻ con, toàn thân màu đen, còn phiếm chút sáng bóng của điềm xấu, nó ngẩng đầu nhìn anh, anh có thể nhìn rõ hai chiếc râu của nó, trông như hai cái xúc tu.
Diệp Tiêu sắc mặt tái nhợt “đối mặt” với con vật nhỏ.
Bộ đàm trong vũng máu truyền ra giọng nói đắc ý của Đinh Cẩm Ba: “Lần thứ ba, cậu để con kiến này cắn một cái.
”
Diệp Tiêu còn chưa trả lời con kiến đã nhanh chóng nhảy lên, táp về phía tay anh.
Diệp Tiêu lập tức ngã xuống.
Lần này là ngã hẳn xuống.
Trong mắt những người không biết gì, anh đang đứng yên đó, đột nhiên quỵ chân xuống đất rồi ho ra máu, sau đó bị những lưỡi dao không biết từ đâu đâm trúng, đổ máu khắp người, cuối cùng lại ngã xuống một cách khó hiểu, giống như vừa bị một bàn tay vô hình công kích, khống chế, vô cùng đau đớn.
Cảnh này rơi vào mắt Lâm Đàm Đàm khiến khóe mắt cô như muốn nứt ra, cô gào lên với Bạch Trừng: “Mau cho người cứu anh ấy đi!”
Vẻ mặt Bạch Trừng trở nên khó coi, nhưng không đợi anh trả lời, trên màn ảnh đột nhiên có vài người vọt tới, khiêng Diệp Tiêu đi.
Lên lầu, bên ngoài hoàn toàn không còn bóng anh nữa.
Bạch Trừng nói với vẻ khó xử: “Diệp Tiêu đã đưa ra tử lệnh, không ai được nhúng tay.
Em yên tâm, chắc cậu ấy không yếu đến mức đó đâu, chỉ là giả vờ thôi.
”
Anh nhịn không được mà nói ra chút lời thật, sợ Lâm Đàm hoảng quá, nhưng Lâm Đàm Đàm sao còn nghe lọt những lời anh nói, cô nghiến răng thật chặt, xe chạy đến nơi, theo con đường nhỏ quanh co khúc khuỷu đi vào trong, xe không đi được nữa, chỉ có thể cuốc bộ, Lâm Đàm Đàm lao ra xe, nói với chuột đồng nhỏ: “Dẫn đường.
” Không chờ Bạch Trừng chỉ đường nổi nữa.
Mà lúc này, Diệp Tiêu bị khiêng lên lầu bốn rồi nhanh chóng trói lại.
Do bị đối xử thô bạo, máu tràn ra ngoài miệng vết thương càng nhiều, thoạt trông anh rất thê thảm.
Đinh Cẩm Ba rất đắc ý, cảm thấy sự bức tức mấy ngày qua đã thu về cả vốn lẫn lời, gã ngồi trước mặt anh, cười lớn: “Thượng tá Diệp, anh làm tôi bất ngờ thật.
”
Diệp Tiêu thờ hồng hộc, sắc mặt tái nhợt lộ vẻ tím xanh, chắc đã trúng độc không nhẹ, nhưng anh vẫn không hoảng loạn, vì lúc trước bị tinh thần lực công kích mạnh vào đầu nên nói chuyện có chút mơ hồ: “Minh Trạch đâu?”
Đinh Cẩm Ba cho anh xem Minh Trạch đang hôn mê, Diệp Tiêu lộ ra vẻ mặt như thở phào, lại nhìn quanh nhà.
Ở đây có năm người, ngoại trừ Đinh Cẩm Ba, người phụ nữ cột tóc hai chùm là Chu Hồng, chắc là người khống chế lưỡi dao, người đàn ông khôi ngô là Vương Thước, đeo kính đen là Hà Phạm, hai người này chỉ có thể so sánh họ với ảnh chụp, không biết họ có dị năng gì.
Còn một gã đàn ông dáng người gầy gò, có gương mặt âm ngoan, Diệp Tiêu chưa từng thấy qua ảnh chụp của gã, gã đang nhìn ngắm con kiến to đã cắn tay anh, hiển nhiên kẻ thả con kiến ra chính là gã.
Thiệu Bình nói nhiều nhất chỉ thấy họ có năm người đi cùng với nhau, bây giờ có đủ năm mặt, không biết còn đồng đảng nào khác hay không.
Diệp Tiêu rũ mắt, tỏ vẻ vô cùng mệt mỏi: “Tôi đã đến đây, cũng đã chịu
.