Thừa lúc những người khác còn chưa đến, cô kéo những miếng vải rách rưới trên người Diệp Tiêu xuống, tay tạo ra một dòng nước giúp Diệp Tiêu rửa mặt.
Cô không nói tại sao mình lại có dị năng hệ thủy, Diệp Tiêu cũng không hỏi, dường như đó vốn không phải việc cần phải hỏi nhiều.
Diệp Tiêu đổ rất nhiều mồ hôi, còn từng bị ném xuống đất, mặt dính đầy bụi, lẫn với mồ hôi, nói thật là có hơi bẩn, nhưng Lâm Đàm Đàm không chê, tỉ mỉ lau cho anh từng chút, lau đến hai vết máu phía dưới mắt trái, tay cô lướt qua lướt lại vài lần, vết máu lập tức biến mất, cô lại nhẹ nhàng phất tay qua, vảy đóng trên vết thương rơi xuống, làn da lại khôi phục như cũ.
Lâm Đàm Đàm sờ lên chỗ da đó, thấp giọng nói: “Xém chút nữa là bị thương ở mắt rồi.”
Diệp Tiêu cười, nắm lấy tay cô: “Anh đảm bảo không có lần sau, được không?”
Lâm Đàm Đàm gật đầu.
Ngoài hai bọn họ, chỉ còn Vương Thước đang tỉnh táo: Mẹ nó, mù mắt chó.
Cuối cùng Bạch Trừng cũng dẫn người lên, đầu tiên anh ta nhìn Lâm Đàm Đàm, xác nhận cô không bị thương.
Lúc trước cô chạy quá nhanh, thấy cô đánh lên lầu anh ta không tham gia, đã lường trước có Diệp Tiêu ở đó, bọn họ không cần phí sức.
Bây giờ vừa nhìn liền thấy đúng như thế, trông Diệp Tiêu thần thái sáng láng, không giống bị thương chút nào.
Quả nhiên toàn là giả, thế này có nghĩa là đã vui vẻ lấy được trái tim của giai nhân rồi hả?
Tay Lâm Đàm Đàm và Diệp Tiêu vẫn đan vào nhau, từ lúc Bạch Trừng bước lên cô vẫn luôn quan sát anh ấy, thấy vẻ mặt anh ấy từ đầu đến giờ vẫn không thay đổi, cô hơi hoảng hốt.
Bọn họ thật sự không có tình cảm gì à? Chẳng lẽ trước kia mình nhầm rồi?
Cô cảm thấy nhận thức của mình đang bị đảo lộn, trong đầu hơi hỗn loạn, nhưng dù thế nào thì có thể cô đã phát hủy nó.
Cô thầm thở dài, rũ mắt.
Bạch Trừng nhìn hai người rồi mới thấy Minh Trạch: “Tên nhóc này sao còn chưa tỉnh? Có bị thương không?”
Lâm Đàm Đàm vừa nghe thì ggiaatj mình, mơ hồ nhớ ra hình như anh ấy đã từng tỉnh lại, sau đó… lại bị cô đánh ngất.
Trời ơi, lúc đó cô ra tay không biết nặng nhẹ, không đánh chết anh ấy đâu nhỉ?
Cô ho hai tiếng: “Em qua xem.” Vừa nhìn Minh Trạch.
Cô thấy trán anh ta sưng một cục, sau gáy còn một cục.
Cục u ở trán là do bị cô đánh, cái sau gáy là do bị đập xuống đất sau khi cô đánh ngất anh ta.
Cô vội vàng chữa thương cho Minh Trạch, Minh Trạch dần tỉnh lại, nhìn thấy Lâm Đàm Đàm còn hơi mơ hồ: “… Anh nhớ…” Nhớ hình như cô ném một luồng kim quang tới, sau đó anh ta hôn mê.
Ảo giác, chắc chắn đó là ảo giác, sao cô Lâm lại có thể đánh ngất anh ta chứ?
Diệp Tiêu nói xen vào: “Anh bị Đinh Cẩm Ba công kích bằng tinh thần lực, trở về nghỉ ngơi cho khỏe, quan sát xem có để lại di chứng gì hay không.”
Minh Trạch vội vàng vâng dạ.
Trừ ba người bọn họ, Vương Thước bị xử trí y như những gì Diệp Tiêu nói, ba cái xác còn lại được khiêng đi, vẫn còn một tên Hà Phạm đang bị Tam Căn túm dưới đất.
Khó khăn lắm mới lôi gã ra đường, gã cũng sắp chẳng còn mạng nữa, nhưng cuối cùng gã vẫn không chết, Từ Thấm muốn giữ gã lại, anh ấy rất hứng thú với dị năng thấu thị, muốn hiểu rõ về nó.
Người ở viện nghiên cứu cũng chạy tới nhưng đã muộn một bước.
Bọn họ đang nghiên cứu dụng cụ để kiểm tra dị năng, nhưng dị năng trong cơ thể người không thấy được cũng không sờ được, nhờ dị năng giả thấu thị, họ có thể bớt đi đường vòng, họ chỉ còn cách đi tìm Từ Thấm.
Lâm Đàm Đàm băn khoăn: “Giữ anh ta lại có ổn không?”
Diệp Tiêu lại khá an tâm: “Hà Phạm không có khả năng công kích, chỉ cần trông chừng kỹ một chút, không sợ anh ta gây ra sóng gió gì.
Nếu không nghe lời thì giết quách đi.”
Đương nhiên anh không có hảo cảm với Hà Phạm.
Lâm Đàm Đàm nghĩ tới người nổi tiếng trong lịch sử này đã làm không ít việc xấu xa, cũng cảm thấy có giết gã cũng chẳng oan uổng..