Điểm cống hiến chỉ có thể dùng trong đại đội Chính Dương, bây giờ vẫn còn chưa phổ biến nên những nơi có thể dùng được điểm cống hiến cũng có hạn, chợ là một nơi, có thể mua bán lương thực, xưởng nước cũng là một chỗ đốt tiền, mà nước chỗ này mua cũng lợi, một lít nước tương đương 1 điểm cống hiến, bà lão đương nhiên có tiền tiêu rồi.
“Bây giờ ngẫm lại cái hồi một giọt nước cũng hận không thể chia làm đôi, thật giống như nằm mơ vậy.” Bà lão nhìn nước chảy ầm ầm vào thùng, trong lòng cực kỳ vui vẻ.
Tuy rằng bây giờ không thể so với trước mạt thế, nhưng so với mấy tháng trước đã khá hơn nhiều, con của bà có tiền đồ sáng lạng, sau này sẽ ngày càng tốt hơn.
Ông lão vui cười hớn hở: “Đúng đó.”
Bà lão nhìn nước chảy không ngừng, không nhịn được hỏi: “Trễ thế này vẫn còn nhiều nước vậy à? Tôi còn lo không đủ, xưởng nước của chúng ta rốt cuộc chứa được bao nhiêu nước vậy?”
Ông lão nói: “Nhiều lắm, dị năng giả thủy hệ của chúng ra có năng lực, chờ chuyển vào đây rồi mọi người không cần ngày ngày đến lấy nước nữa, có nước thông thẳng đến vòi nước trong nhà mọi người.”
“Ôi, thế thì tiện quá.” Bà lão nhìn mấy gian phía sau xưởng, một đám bình lớn này chứa toàn là nước, khiến bà vừa hâm mộ vừa kính sợ: “Dị năng giả hệ thủy của chúng ta mạnh thật nha.”
Dị năng giả hệ thủy “rất mạnh”, chủ lực cung cấp nước cho xưởng nước – Lâm Đàm Đàm lúc này đang ở ngay trong xưởng, cô ngồi trên ghế cao cao, tay phải khoát lên két nước bằng thép có dạng bình cao chừng hai mét ở bên cạnh, đang cho nước vào trong, trước người reo một cái đế giữ điện thoại để xem phim hoạt mình, chuột nhỏ ngồi trên vai cô, vừa cùng cô xem phim hoạt hình vừa thỉnh thoảng nhìn vào trong két nước.
Lâm Đàm Đàm sao không để ý thấy động tác nhỏ của nó, cô nói: “Mày dám nhả vào tao sẽ không cho mày quả hạch nữa đâu nhé.”
Chuột đồng nhỏ “chi” một tiếng, cọ lên cổ cô, tỏ vẻ mình rất ngoan ngoãn.
Lâm Đàm Đàm liếc mắt nhìn nó, không biết tại sao đàn chuột biến dị này đều rất thích nước, trước kia lúc Lâm Đàm Đàm không ẩn giấu dị năng hệ thủy, chúng nó không dọc nước, nhưng lúc tắm rửa có vẻ rất vui, mà bây giờ cả đám bọn nó vui đến phát điên rồi, vì tối nào Lam Đàm Đàm cũng tát nước từ lầu hai xuống.
Đầu tiên chúng nó đào một cái hố, sau đó đào thêm cái thứ hai, cái thứ ba, còn thương lượng với Lâm Đàm Đàm, nhờ cô lúc tát nước thì tát thẳng vào trong hố, đến bây giờ mỗi con đều có “bể bơi” riêng của mình rồi.
Dù có nói với bọn nó nước đó là nước tắm bồn, chúng nó vẫn không ghét bỏ, khiến Diệp Tiêu mỗi lần nhìn mười mấy cái hố chứa đầy nước tắm của anh ở sân sau cũng không nhịn được mà giật giật khóe miệng.
Nước này dù sao cũng không quá bẩn, tuy lần nào trong cơ thể anh cũng sẽ tràn ra một ít chất bẩn, nhưng pha loãng bằng nhiều nước cũng không còn gì nữa.
Một lát sau, két nước cũng đã đầy, Lâm Đàm Đàm dừng phóng nước, thu lại đế giữ điện thoại và di động của mình, nhảy xuống từ trên ghế cao, đi ra ngoài.
Bà lão đang nhận nước thấy cô đi từ bên trong ra nên ngạc nhiên, sau đó cười như hoa: “Bác sĩ Lâm! Cô ở đây à!”
Bây giờ Lâm Đàm Đàm có rất nhiều xưng hô: cô Lâm, bác sĩ Lâm, tổ trưởng Lâm, đội phó Lâm.
Những người khác nhau sẽ gọi cô theo những cách khác nhau trong những trường hợp khác nhau, nhưng nhiều nhất vẫn là “Bác sĩ Lâm”, dù sao bệnh nhân của cô cũng tương đối nhiều, thân phận dùng để đối ngoại chủ yếu cũng là dị năng giả mộc hệ.
Cô cười rồi gật đầu chào bà lão, lại nhìn sang đứa bé bên cạnh: “Bụng em còn khó chịu không?”
Đứa trẻ này là một bệnh nhân của cô, trẻ con thân thể yếu ớt, dạ dày không tốt, ba nó cho nó ăn thứ tốt, cũng không phải nguyên liệu nấu ăn có dị năng, là củ cải trắng biến dị cỡ lớn, bồi bổ cho nó.
Kết quả, dù sao cũng là nguyên liệu nấu ăn biến dị, cho nó ăn xém chút nữa cái mạng nhỏ cũng không còn.
Tình huống của nó khá giống Giang Hiểu Thiên, đứa bé còn nhỏ, lại là con của đội viên, tới cửa cầu cứu trong đêm, Lâm Đàm Đàm trị ngay cho nó, cũng may là đưa tới kịp thời, nếu không đúng là cứu không nổi.
Người bình thường không chịu nổi nguyên liệu nấu ăn có dị năng, mà người không khỏe mạnh chắc chắn không chịu nổi nguyên liệu nấu ăn biến dị, cũng rất thảm, khiến cho nguyên liệu nấu ăn biến dị ngay từ đầu đã không được hoan nghênh.
Cô bé ngượng ngùng cười với Lâm Đàm Đàm, cô móc từ trong túi ra mấy cục kẹo cho cô bé, chào hỏi ông lão trông xưởng rồi đi.
Cận vệ của cô – Từ Ly vừa rồi không biết núp ở đâu bỗng dưng yên lặng xuất hiện, đi theo cô.
Bà lão nhìn cô bằng ánh mắt cảm kích và tôn kính, bà cảm thán: “Bác sĩ Lâm tính tình tốt, dáng vẻ cũng xinh, còn có năng lực,… Đúng rồi, sao cô ấy lại ở trong đó?”
Ông lão liếc bà một cái: “Đến xem thôi.”
Chuyện Lâm Đàm Đàm là dị năng giả ngũ hệ vẫn là bí mật trong căn cứ Ninh thị, không cần giữ bí mật tuyệt đối nhưng cũng không cần thiết phải chủ động gây xôn xao.
Ông lão biết rõ nên cũng không chủ động nói ra ngoài, người thông minh như ông ấy trong đại đội Chính Dương cũng không ít.
Lâm Đàm Đàm tản bộ trong đại viện, hiện nay, mọi người gọi khu vực do đại đội Chính Dương dùng tường vây vây lại là đại viện.
Lúc này, các công trình chủ yếu trong đại viện đã hoàn thành, kế tiếp sẽ tiến hành lắp đặt những thứ linh tinh.
Cô đi đến trước phòng khám của mình, phòng ở đã chuẩn bị xong, nhưng bên trong vẫn trống rỗng.
Editor: Sorry mọi người cào phím hăng quá mà quên kiểm tra giới tính, đứa trẻ 10 tuổi được nhắc đến ở chương trước là bé gái, không phải bé trai TT.TT.